Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 40
Khuyến cáo có xíu thịt
Khi Lý Hoài An đang đọc công văn, Tào trưởng sử gõ cửa bên ngoài, bước vào và nói với ông: “… Chàng trai bị nghi ngờ là cậu Hai đã đi rồi, chúng tôi chưa nhìn thấy vết bớt trên hông cậu ta. Cậu ta báo cho chúng ta biết một tin quan trọng, Lý Tín đúng là một kẻ ngông cuồng táo bạo, hắn còn dám buôn lậu muối, mong Phủ Quân định đoạt, đánh một mẻ tóm hết bọn chúng.”
Lý Hoài An dành cả buổi tối đợi ở nha môn lạnh lẽo, không quay về trò chuyện với người vợ đang ốm nặng của mình, chỉ để gặp cậu thiếu niên kia. Kết quả, Tào trưởng sử đi vào, báo cho ông biết, thiếu niên kia bỏ đi quá nhanh, như thể có ai đuổi theo phía sau vậy, bọn họ cho người ngăn cản cũng không cản nổi. Lý quận thủ vứt mạnh công văn trên tay xuống, xoa cái cổ đau nhức của mình, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Buôn lậu muối? Qủa nhiên cái bọn Lý Tín này thấy ta dễ tính nên được nước lấn tới, lại dám làm xằng làm bậy tới mức này. Lần này cứ theo lời anh, đánh một mẻ tóm gọn bọn chúng.”
Tào trưởng sử trong lòng vui mừng khôn xiết: Phủ quân cuối cùng cũng làm nên chuyện! Cuối cùng cũng chịu đánh dẹp bọn lưu manh vô lại này, đem bọn chúng quẳng tới chân trời góc bể! Phủ quân thật uy vũ! Phủ quân…
Lý quận thủ nói tiếp, “Nhưng đừng mạnh tay quá, chỉ cần bắt được tên nhóc Lý Tín, những tên khác sẽ tự khắc ngoan ngoãn ngay thôi.”
Tâm trạng hồ hởi của Tào trưởng sử lập tức chìm xuống. Ông ta hỏi về Lý Giang một cách lơ đãng, “Phủ Quân, cậu nhóc tên Lý Giang đó, ông không định cử người đi kiểm tra sao? Lỡ như vị trí vết bớt trên lưng hắn không đúng thì sao, lỡ đâu cậu ta cũng không phải cậu Hai nhà ông? Ông định cứ vậy nhận cậu ta về ư?
Lý Hoài An nhất thời không nói nên lời. Ông tỏ vẻ bình tĩnh nhìn chiếc đèn đồng trên bàn làm việc, ngọn lửa yếu ớt, giống như cảm nhận trong lòng ông vậy. Một lúc lâu sau, ông nói, “Gần mười năm rồi … Anh cho rằng tôi thực sự quan tâm đến một đứa trẻ? Thực sự muốn tìm đứa trẻ đó?”
“…”
“Sau khi đứa bé thất lạc mấy năm, tôi vẫn nghĩ có thể tìm thấy nó, nhưng sau một thời gian dài, tôi đã sớm từ bỏ rồi. Nếu không phải vợ tôi ốm nặng, thần trí bất ổn thì tôi cũng không bao giờ quay trở lại Cối Kê, điên cuồng mò kim dưới đáy bể, để tìm đứa bé thất lạc từ mười năm trước. Vậy nên, Lý Giang rốt cuộc có phải đứa bé đó hay không, tôi không để tâm đến điều đó.”
“…”
“Trên thế giới lấy đâu ra nhiều thiếu niên có vết bớt ở hông như vậy? Tìm được một người thích hợp đã không dễ dàng gì rồi. Cậu ta chính xác là con trai tôi thì không còn gì bằng, bằng không… nếu có thể thỏa mãn tôi ở những phương diện khác, tôi cũng sẽ khiến cậu ta trở thành ‘thằng Hai’. Tôi tìm nó trở về, không phải để nó kế thừa sản nghiệp của gia tộc họ Lý, mà để làm cho vợ tôi hạnh phúc. Giống như việc nuôi một chú mèo con hay một chú chó con vậy. Chỉ khi bệnh tình vợ tôi khỏi hẳn, nó mới thực sự được coi là có công. “
“…”
“Những lời này anh đừng nói ra ngoài, suy nghĩ trong lòng được rồi, giúp tôi tìm đứa bé theo yêu cầu của tôi là được.”
“Vâng.”
Một lúc sau, Tào trưởng sử rời khỏi nha môn. Lại một lúc sau, mấy kẻ hầu xách đèn lồng đi ra, Lý quận thủ đi phía sau ra cửa phụ rồi lên ngựa. Dưới những ngọn đèn lồng quanh co rọi sáng, đoàn người Lý quận thủ chầm chậm trở về phủ.
Lý Giang từ trong góc bước ra, cậu ta đi theo con ngựa của Lý quận thủ, ngay phía sau bọn họ. Màn sương đêm mênh mông bao trùm khắp không trung. Trời lạnh, cậu ta cởi hết áo ấm ra để khoác lên mình bộ quần áo tử tế nhất, lúc này mũi cậu đỏ bừng vì lạnh, run lên cầm cập.
Nhưng cậu ta vô cùng hào hứng!
Cậu đi theo Lý quận thủ, nhìn họ rời khỏi nha môn, đi qua những con phố dành cho các quan chức sinh sống, nhìn ông vừa bước xuống ngựa, liền có tiểu đồng đi tới dắt ngựa. Một số người hầu mời ông vào phủ, bọn họ hành động một cách có trật tự, từ đầu đến cuối, Lý quận thủ không nói một lời.
Thiếu niên núp trong góc tường, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn!
Lý gia là danh gia vọng tộc ở Cối Kê hàng trăm năm nay. Sư tử đá ở cửa và tấm biển đề tên đại sư, mỗi một chiếc đều thể hiện uy thế của dòng họ. Và cậu ta là cậu Hai Lý gia, trong tương lai cậu ta cũng sẽ sống ở đây! Mỗi lần cậu ta ra ngoài, sẽ có một đoàn người vây quanh hầu hạ. Cậu ta bước đi trên đường, sẽ luôn có người xách đèn đón trước theo sau… Cậu sẽ sống cuộc sống của một người thuộc tầng lớp trên!
Eo lưng nóng như thiêu đốt da thịt cậu ta.
Thiếu niên nắm chặt tay và tự nhủ thầm: Tôi là cậu Hai Lý gia! Tôi nhất định là cậu Hai Lý gia!
Tất cả mọi hành vi của cậu ta đều lọt vào đôi mắt của A Nam đang theo dõi phía sau. Ban nãy hắn đi tới nha môn, cậu chưa đi theo, nhưng hiện tại khi hắn đi theo phía sau đoàn người Lý quận thủ, A Nam đã kịp theo gót. Nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của Lý Giang, A Nam đột nhiên có chút hụt hẫng, tự hỏi mình đang làm gì vậy?
Lý Giang chỉ là một thiếu niên không biết gì, cùng lắm suy nghĩ hẹp hòi, nhưng nó không có gì đáng nguy hiểm, mình hà tất phải tính toán so đo với một tên nhóc như thế? Chẳng bằng cứ theo lời A Tín, xem Lý Giang quan tâm đến thứ gì, thì dứt khoát cho hắn, giữa anh em với nhau, kỳ kèo qua lại làm tổn thương tình cảm anh em bấy lâu.
Cả một chặng đường, đi theo Lý Giang từ dinh quan về phủ Lý quận thủ, lại từ phủ Lý quận thủ trở lại nha môn, A Nam vẫn không ngừng suy nghĩ, cậu đang cố gắng tìm ra một vấn đề. Trong lúc cậu đang định bỏ cuộc, vừa quay người định rời đi thì thấy Lý Giang đang đi phía trước, đột nhiên bước nhanh lên hai bước, nhiệt tình chào hỏi người nào đó, “Đại ca Hàn, đã lâu không gặp!”
A Nam thản nhiên lắng nghe.
Lý Giang đã đến gần nha môn, thấy một viên quan quen mặt với bao vác trên lưng, dắt theo một con lừa. Khi nhìn thấy những tên quan này, cậu ta nghĩ đến Lý quận thủ và thân phận cậu ta sắp có được. Vì vậy, dù chỉ là thấy một vị quan nhỏ, bình thường không mấy khi qua lại cũng bước tới nghênh chào, cậu ta cảm thấy sau này khi người kia phát hiện ra thân phận thật của mình, sẽ rất bất ngờ.
Tráng sĩ được gọi là “Đại ca Hàn” quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai mắt phượng mày ngài. Liền nhận ra đối phương là người hai ngày nay thường xuyên tiếp xúc với những nhân vật trong nha môn, đêm nay lúc còn làm việc trong nha môn còn giáp mặt cậu ta. Vì vậy đại ca Hàn đáp lại sự nhiệt tình của Lý Giang, “Đã lâu không gặp!”
“Đại ca Hàn đi đâu vậy?” Lý Giang thấy người nọ nào là dắt theo lừa, nào là vác theo bao, liền đoán được người nọ đang chuẩn bị đi xa, chẳng qua là khách sáo hỏi đôi ba lời.
“Tôi đã báo lên cấp trên xin nghỉ vài ngày vì việc riêng trong nhà. Gia đình em trai tôi ở Từ Châu, chúng tôi đã mất liên lạc trong vài tháng nay. Tôi nghe nói bên đó giặc cướp hoành hành, thế sự rất hỗn loạn… Cha tôi ngày nào cũng lải nhải lo lắng, nên tôi phải đi Từ Châu để xem gia đình em trai tôi thế nào”, nói xong tráng sĩ liền vỗ vỗ lên bao hành lý căng phồng.” Bà tôi với mẹ tôi nướng một ít bánh vừng, lo sợ họ bị đói cứ bắt tôi phải mang tới đó”.
Tất nhiên, Lý Giang rất sốt ruột khi nghe những chuyện vụn vặt “anh trai, em trai” của người kia, nhưng anh đã bắt được từ khóa mấu chốt “Từ Châu”. Lý Giang đột nhiên nghĩ đến, lúc đó vì chuyện của Vũ Dương Công chủ, một số anh em trong số họ đã rời quê đến Từ Châu xa xôi để tránh sóng gió, đến giờ vẫn không có tin tức gì gửi về, không biết họ giờ ra sao.
Lý Giang nghĩ đến thủ đoạn chuẩn bị đuổi cùng giết tận đối với Lý Tín bọn họ… Lại nghĩ đến thân phận cậu Hai Lý gia mà cậu ta sắp có được… Đến lúc đó nếu ai nhiều chuyện truyền tin ra ngoài, những kẻ máu lạnh đó nghĩ rằng mình tính toán hãm hại bọn người Lý Tín, rồi quay trở lại gây phiền phức cho mình thì làm thế nào?
Còn có một tầng nghĩa khác, áo gấm đi đêm… Nếu vậy đâu có ai biết câu chuyện của mình, mình sẽ luôn cảm thấy thật vô vị, vả lại, tự dưng lắc mình một cái bỗng nhiên biến thành một người khác, đó là điều không thể giữ kín được.
[*] Áo gấm đi đêm: Áo gấm về làng là mang vinh hiển trở về quê hương, áo ấy mặc vào ban ngày. Còn như áo gấm mà đi đêm thì ắt là sự sang trọng ấy hẳn có sự mờ ám, khuất tất.
Nếu như tin tức này thông qua mình mà truyền đi, bất luận thế nào cũng tốt hơn bị những kẻ ác mồm ác miệng thêu dệt truyền đi, khiến bọn họ sinh lòng hoài nghi, đúng không nhỉ?
Nghĩ vậy, Lý Giang nở một nụ cười chân thành hơn với tráng sĩ này, “Anh Hàn, anh sắp đi Từ Châu à? Có thể giúp tôi truyền đi một tin tức không… Đó là việc tôi trở thành cậu Hai Lý gia… Tôi muốn báo cho anh em cùng vui mừng… Nhưng đừng để mọi người quay lại vội, tôi muốn ổn định cục diện ở đây trước, sau đó hẵng để họ trở về… “
Lý Giang khoác tay lên vai tráng sĩ, thảo luận về việc sẽ lan truyền tin tức này đi như thế nào, để cả nhóm vui vẻ mà không vội vàng trở về.
Phía sau lưng, A Nam đang nhấc chân chuẩn bị bỏ đi, bỗng dừng lại. Cậu nhướng mày, quay đầu nhìn thiếu niên phía sau: Từ Châu? Truyền tin tức? Không cho anh em quay lại? Lý Giang… Cái tên này đang làm cái quái gì vậy? Không được, không thể bỏ qua tên nhóc này như vậy được, vẫn phải biết tên tiểu tử này đang bí mật thực hiện điều gì sau lưng họ.
A Nam vững lòng theo sát Lý Giang, trong lòng quyết tâm phải dạy dỗ cho tên nhãi này một bài học sâu sắc.
Lúc này, cậu vẫn chưa biết về lòng đố kỵ của Lý Giang với A Tín và khát vọng lấy lại thân phận, khiến hắn sẵn sàng bán đứng anh em! Với sự trợ giúp từ lực lượng quan phủ, hắn sẽ mượn người quan phủ đánh một mẻ quét sạch đám anh em mới bắt đầu kiếm được chút tiền ít ỏi, loại bỏ các thế lực đen tối dưới đáy xã hội ở quận Cối Kê!
Vào thời điểm này, có người đang che đậy ý định xấu xa, có người tình yêu mới chớm nở trong lòng, cũng có người… Đang thong dong tiến đến gần Cối Kê.
Vài ngày sau, trên đường dẫn đến Cối Kê, mấy chiếc xe bò bị chặn giữa đường, không ít phương tiện ra vào cũng bị chặn lại. Tráng sĩ điều khiển chiếc xe ngạo nghễ, không có ý cho xe tránh ra. Nhiều người đang vội vã trên đường về nhà, đứng trên đường chỉ chỉ trỏ trỏ, tráng sĩ đó lại còn đạp mạnh một cái lên thành xe, thái độ ngông cuồng hết sức: “Có chuyện gì vậy? Xe ông đây bị hỏng, liên quan đếu gì đến các người? Muốn đi thì đi, ông đây không thèm quan tâm…”
“Con người cậu làm sao có thể vô lại đến thế! Cậu chặn đường thế kia thì người khác qua sao được? Đây là đường chung, đâu phải đường nhà cậu?”
“Đúng vậy! Tôi khuyên cậu mau nhường đường đi…”
Trong lúc bọn họ cãi vã, vài chiếc xe ngựa giản dị, đi cùng với những người hầu cũng từ từ dừng lại phía sau. Những người hầu xuống xe, đi xem chuyện gì đang xảy ra phía trước thì nghe thấy giọng nói ngông cuồng của gã đàn ông cản đường, “Chủ quân nhà ông đây là Sơn Dương Vương! Sơn Dương Vương! Đám quê mùa các người biết là ai không hả? Đây là xe của chủ quân nhà tôi! Vào Trường An dâng lễ cho bệ hạ! Đố các người ai dám động tới xe của ông đấy?! “
Trước thái độ ngang tàng của gã, những người xung quanh càng tức giận hơn, nhưng khi nghe thấy kẻ chống lưng đứng sau hắn, họ cũng chỉ dám giận mà không dám nói. Vương hầu khanh tướng, quá xa vời so với những người bình phàm như họ. Hơn nữa, nhiều người trên đường đều là thương gia, địa vị thương gia lại càng không dám xúc phạm đến mấy ông lớn này.
Chiếc xe bò bị hỏng, gã đàn ông lại càng đắc ý, cũng không vội gọi người hầu bên cạnh tới sửa, còn tiếp tục mở miệng, chuẩn bị giáo huấn những người xung quanh thêm mấy câu.
Ngờ đâu, vừa mở miệng một chiếc roi dài vụt qua, chiếc roi mang theo lực cực kỳ mạnh quất tới, “Bép” phát ra âm thanh giòn giã giữa không trung. Gã đàn ông vừa quay đầu lại liền bị chiếc roi quất trúng mặt, hắn một tay ôm lấy khuôn mặt rớm máu, kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất. Hắn nằm lăn lộn trên mặt đất, lớn giọng chửi bới, “Ai??? Ai dám đánh ông đấy, ông đập…”
Lời nói vừa thốt ra chưa dứt, “Bép”! Lại một tiếng roi khác giáng xuống mặt hắn!
Chiếc roi được điều khiển rất khéo, căn bản không hề chạm vào cơ thể hắn, nhưng lại đánh cho khuôn mặt gã nọ mặt mũi sưng vù thâm tím.
Gã lại la lớn, hễ la lên là lại bị quất tới một roi. Chiếc roi xuyên qua không khí phát ra tiếng vun vút, mọi người xung quanh đều kinh hãi né tránh. Còn gã đàn ông bị đánh cũng không dám hung hãn nữa, run lẩy bẩy cầu xin, “Đại hiệp xin tha mạng”, những lời nói ngỗ ngược ban nãy cũng không dám nói tiếp.
Chiếc roi cũng không quất tới nữa.
Gã đàn ông ngã sõng soài trên mặt đất rên rỉ, khuôn mặt rớm đầy máu tươi ngẩng lên, cố gắng mở to mắt nhìn xem đối phương là ai, ngay cả Sơn Dương Vương cũng không câu nệ nể mặt!
Đầu tiên gã nhìn thấy chiếc váy trắng như tuyết.
Chiếc váy dài của phụ nữ, phần đuôi váy thêu một khóm hoa lan, nhành lan vươn mình, uyển chuyển leo lên như đón lấy ánh mặt trời khoe sắc. Rồi gã nhìn tiếp đến eo, đến tay, đến ngực và sau đó là gương mặt lạnh lùng đẹp tuyệt trần của cô gái.
Cô gái này, khoác trên mình một chiếc áo choàng lông thỏ màu trắng như trăng, ngoài miếng ngọc bội lơ lửng trên thắt lưng, không có thêm đồ trang sức nào khác. Mái tóc đen dài xõa ngang lưng, khuôn mặt đẹp như mảnh trăng ngọc. Khí chất cô gái thanh cao như bóng trăng treo trên đỉnh núi, những đám mây vờn quanh bóng trăng lạnh lẽo, tuyết trắng lất phất rơi đầy những ngọn núi cao lô nhô. Cô lặng lẽ đứng đó, trên người toát ra một luồng khí ớn lạnh “vạn vật giết tận”. Lúc này, trên tay cô gái đang cầm một cây roi dài, đôi mắt liếc xuống nhìn chằm chặp kẻ ngạo nghễ nằm lăn dưới đất, tựa hồ như nhìn bùn đất.
Khuôn mặt của cô gái vô cùng lạnh lùng nhưng diễm lệ, mọi người xung quanh không khỏi kinh diễm.
[*] Kinh diễm 惊艳: Chỉ việc nhìn thấy giai nhân có sắc đẹp tuyệt trần, biểu cảm vô cùng kinh ngạc, vô cùng rung động.
Đẹp tuyệt trần! Nhưng cũng chỉ có thể đần ra trong giây lát.
Gã lặng nhìn cây roi dài trên tay cô gái, cuối đuôi vẫn còn rỉ máu. Những giọt máu tí tách rơi trên mặt đất, như những bông hoa anh túc mở đường. Nhìn cách ăn mặc quý phái của cô gái và đám người hầu phía sau … Những người xung quanh đều thầm biết: Con chó chạy rông của nhà Sơn Dương Vương, e rằng đã chọc giận nhân vật không nên đụng tới, cô gái đánh người cất tiếng, rất lạnh lùng, rất khiếp sợ, “Sơn Dương Vương thì rất đáng nể sao? Không cam tâm thì bảo hắn đến tìm ta nói chuyện! Còn bây giờ, kéo ngay chiếc xe bò dời đi, đừng cản đường!”
Dứt lời, cô gái quay lưng đi về phía xe ngựa, mọi người lập tức nhường đường.
Cô gái đi xa dần, đám người hầu mới dám lao tới đỡ lấy gã đàn ông bị đánh. Gã ôm lấy mặt, vừa đau vừa nhục nhã vừa kinh hoàng. Gã chịu đựng cơn đau, hạ giọng tức giận hỏi những người xung quanh, “Ả đàn bà đó có thân phận gì? Ngay cả Sơn Dương Vương cũng dám…”
“Đó hình như là Ninh vương phi…” Ai đó trầm giọng nói không dám chắc.
Gã đàn ông thất thanh, miệng há hốc, lời nói tới cổ họng lập tức nuốt xuống, không dám nói gì thêm: “…”
Lúc này, nói gì đến đợi qua mùa thu rồi tính sổ nữa? Ngay cả ý định khóc chết luôn còn có! Đâu ngờ năm cũ qua đi năm mới tới, trên con đường ít người qua lại này, bản thân tác oai tác quái lại vấp phải đoàn xe Ninh vương! Giờ phải làm sao đây? Chủ quân của gã – Sơn Dương Vương, thực sự không thể so sánh với người đó!
Danh hiệu của vương hầu Đại Sở, một chữ là tôn, hai chữ là thứ. Chỉ dựa vào ‘Sơn Dương’ Vương hai chữ trong danh hiệu này, đã thua xa ‘Ninh’ Vương rồi!
Gã đàn ông sợ vỡ mật.
Và người vừa đánh gã, hù dọa cho gã một trận, chính là Văn Xu – Ninh vương phi.
Văn Xu mang roi bước tới xe ngựa của mình, những người xung quanh sớm đã quen với phong cách cứng rắn của vị vương phi này, cẩn thận cầm lấy cây roi dài trên tay cô, sau đó đưa khăn lau tay cho nữ chủ nhân. Chờ Ninh vương phi tôn quý của họ chỉnh trang lại y phục, một tên nô bậc đã đi tới cửa xe chờ. Văn Xu không chút mảy may quan tâm đến tên nô bộc còn đang loay hoay, đắn đo có nên quỳ xuống cho cô giẫm lên lưng hay không, cô đã tự mình nhảy phắt lên, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Từ đầu tới cuối, chân váy của cô cũng chỉ phất nhẹ nâng lên một đường vòng cung, điều này không làm mất đi vẻ sang trọng cao quý của cô.
Mở cửa ra, Văn Xu bước vào trong xe.
Có tiếng lộp bộp vang lên, thẻ tre rơi xuống, đám người hầu đang ở bên ngoài xe nghe thấy giọng nói lạnh lùng của vương phi, “Anh đang viết cái gì vậy? Đang giấu giếm chuyện gì? Đưa em xem.”
Mọi người nhìn nhau rồi lặng lẽ bước đi, nghe giọng nói này liền biết vương phi lại bắt nạt Ninh Vương rồi … Tội nghiệp Ninh Vương.
Xe ngựa bốn cạnh kín mít, không một luồng khí lạnh nào từ ngoài xâm nhập vào. Văn Xu ra vào một cách nhẹ nhàng, không mang theo một chút gió lạnh, trong xe vẫn ấm áp như cũ. Người bị Văn Xu siết chặt cổ tay là một thanh niên yếu ớt. Bởi vì trong xe, mái tóc dài của nam thanh niên không được buộc hết, chỉ cố định một nửa bằng trâm cài. Cô gái đè mạnh anh vào thành xe, những lọn tóc đen dài ôm sát vào khuôn mặt trắng như ngọc của chàng trai, khuôn mặt như tuyết, mái tóc như sơn mài. Gương mặt chàng trai ốm yếu, trông anh càng thêm yếu ớt và đáng thương.
Đây chính là con trai do bệ hạ hạ sinh, Bình Lăng công tử – Trương Nhiễm. Trương Nhiễm được phong đất ở Bình Lăng, phong hiệu là Ninh. Thành thân ba năm trước, vợ anh ta là con gái thứ hai của Khúc Chu Hầu, Văn Xu.
[*] Bình Lăng: Có hai địa điểm đều mang tên gọi này, hiện tại mình cũng chưa rõ trong chuyện đang nói đến địa điểm nào. Một là tên cũ của một địa danh ở Trung Quốc, nay thuộc huyện Hưng Bình tỉnh Thiểm Tây. Hai là một địa danh ở thành phố Tế Nam, Sơn Đông ngày nay.
Bị vợ áp chế, khuôn mặt Trương Nhiễm nở một nụ cười bất lực, hàng mi mảnh mai rũ xuống, ho khan một tiếng.
Văn Xu đã cầm lấy thẻ tre chàng trai viết trước khi vợ anh lên xe, lật mở xem. Sau khi xem qua, trên mặt Văn Xu hiện lên một tia lửa giận. “Bốp” một tiếng, những chiếc thẻ tre rơi trên bàn, nhìn thấy đôi vai anh chồng run lên, Văn Xu dừng lại, ngẫm lại thấy bản thân có vẻ đã quá hung dữ, khiến anh chồng yếu ớt của mình sợ hãi.
Văn Xu cố nhẹ giọng nói: “Anh viết gì cho em Thiền đấy?
Văn Xu cố dịu dàng hết sức có thể “Anh viết gì cho Tiểu Thiền? Tiết lộ bí mật gì? Anh tưởng giờ anh truyền tin cho nó, nó có thể thoát khỏi lòng bàn tay của em à?”
Chàng thanh niên cười nhẹ chớp mắt nhìn vợ nói rõ: “Anh sợ A Xu của anh đánh em gái mạnh tay, mà tay đau, chồng em sẽ xót lòng lắm.”
Văn Xu: “…”
Cô cười nhạt một tiếng, không thu thư của Ninh Vương ngay lúc đó. Vừa dọn dẹp vừa nói, “Không được phép truyền tin cho con bé, không được cho ai biết khi nào chúng ta đến Cối Kê! Em cứ không để lọt một tin tức nào đấy, để xem, con nhỏ này từ Trường An lặn lội đến tận Cối Kê, là muốn cưỡi mây đạp gió sao?”
Trong xe có một chậu than để giữ ấm cho hai vợ chồng, Văn Xu liền cầm lấy thẻ tre ném thẳng vào chậu đốt.
Trương Nhiễm ngồi phía sau, nhấp một ngụm trà, khẽ nói: “Bức thư chồng em viết tay ba bốn ngày, em không nâng niu đã đành, lại còn tiện tay đốt luôn thành tro bụi. Chồng em đúng là số khổ, viết chữ viết tới mức chân tay nhức mỏi, ấy thế mà người xung quanh lại chẳng thương tình gì…”
Văn Xu: “…”
Cô giật giật hai má, do dự một lúc, lại vươn bàn tay trắng nõn ra, cầm lấy thẻ tre đang bị đốt dở một nửa, nhanh chóng dập ngọn lửa đang cháy cứu lấy thẻ tre, cẩn thận mở ra, nhìn thấy những con chữ đã bị cháy đen.
Chàng trai trẻ liếc qua vai cô gái, thấy mấy chữ cô đang cầm trên tay. Anh lại nhàn nhã nhấp một ngụm trà, rồi thở dài, “Chữ của chồng em, cháy tiêu hết rồi…”
“Trương Nhiễm, anh đủ chưa?” Cơn tức giận Văn Thù lại bộc phát, quay đầu lại, đang định xắn tay áo xử lý chồng thì thấy khuôn mặt trắng nhợt yếu ớt, đôi mắt đen láy nhìn mình bất lực… Cơn lửa giận lại chìm xuống, rồi dần dần tiêu tan. Cô xem xét nhìn lên nhìn xuống anh chồng, vẫn không thể tìm được một chỗ để xuống tay. Chồng cô thực sự quá yếu ớt, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có khuôn mặt là dày. Nhưng có mỗi khuôn mặt ấy, cô lại không nỡ đánh…
Văn Xu giễu cợt, “Sau khi trở về, em sẽ giúp anh viết lại! Nhưng anh từ bỏ tâm tư truyền tin tức cho con nhóc đi nhé!”
Trương Nhiễm khẽ mỉm cười, anh cười, đôi mắt khẽ cong lên, tính tình vốn đã dịu dàng ôn hòa càng trở nên dịu dàng hơn. Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của vợ, anh không nhịn được lại chọc tức cô, “Tiểu Chân dù sao cũng là em gái của em, em ra tay tàn nhẫn như thế, ngay cả em gái còn nỡ lòng xuống tay, không biết sẽ đối xử với chồng em như thế nào…”
Văn Xu ngay cả ý định bóp nát tim anh còn có nữa!
Văn Xu gượng cười, “Ra tay tàn nhẫn? Đúng là ý kiến hay. Đợi chúng ta đến Trường An rồi, em sẽ tìm về cho anh mười mấy cô thiếp, cho anh đường hoàng cưới họ về, để họ ép khô anh, đó mới thực sự gọi là tàn nhẫn.”
Trương Nhiễm cười khẽ, vai run lên.
Sự cố bên ngoài đã được thương lượng xử lý xong, đoàn xe ngựa lại bắt đầu khởi hành. Xe ngựa chuyển động, cỗ xe rung chuyển, thân thể chàng thanh niên bất giác lắc lư, sắp ngã xuống, lao về phía chậu than. Nhưng anh không hề ngã, bởi vì Văn Xu nhanh nhẹn xích lại, giữ chặt anh, kéo chàng trai chuẩn bị ngã ôm vào lòng.
Những lọn tóc bám trên chiếc áo choàng trắng chàng trai, anh nhướng mắt lên, chớp mắt nhìn vợ cười. Anh hoàn toàn không lo lắng về sự cố vừa nãy, còn Văn Xu lại bị tình huống vừa rồi làm cho sợ chết khiếp, vậy mà chồng cô còn cười đùa, “Rước về mười bảy mười tám thiếp, ép khô anh ư? A Xu, em thật tàn nhẫn… Ú…”
Anh còn chưa nói xong câu nói đùa của mình, liền bị cô vợ ghé sát lại, dán lên khuôn mặt lạnh như tuyết, hôn lên khóe miệng anh.
Cô gái khuôn mặt trắng ngần, cúi người hôn anh, làn da trắng ngọc ngà trên gương mặt dần ửng đỏ. Ngỡ ngàng trước vẻ đẹp quyến rũ của chồng, khi thấy anh nói đùa, cô không kìm được mà ghé sát hôn anh. Nhưng khi chạm vào làn môi anh, cô lại cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, như thể cô vừa làm tổn hại hình ảnh “uy vũ bất khuất” của mình trong tâm trí chồng vậy.
Trong lòng Văn Xu cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, cô định đứng dậy và lùi lại. Không ngờ, người thanh niên được cô ôm hôn, bất ngờ nhấc cánh tay kéo cô ngã xuống. Văn Xu hét lên một tiếng, ánh mắt lảo đảo, đã bị ghì chặt dưới cơ thể chồng.
Trương Nhiễm nhìn vợ với ánh mắt đầy ý cười, anh nhìn tới mức khiến làn da trắng ngọc ngà của Văn Xu bỗng chốc đỏ bừng, đỏ đến tận chiếc cổ thon dài xinh đẹp.
Văn Xu lắp ba lắp bắp, muốn đẩy anh ra, nhưng lại sợ làm anh đau. Cô rất tức giận, “Anh đang làm gì vậy?!”
Trương Nhiễm đưa tay bóp cằm cô, dịu dàng hết mực chạm vào gương mặt cô, nhìn khuôn mặt vợ dần đỏ lên khi anh chạm vào mình. Kết hôn lâu vậy rồi, cô vẫn không chịu nổi sự trêu chọc của anh, điều này khiến anh cảm thấy rất thú vị, “A Thù, em thật là ngốc. Bá vương dùng sức kéo cung, đâu phải cứng ngắc như em chứ, phải như thế này này… Anh cúi sát người hôn lên khóe môi cô vợ.
Cạy răng cô ra và trao cho cô một nụ hôn rực lửa.
Đồng thời, đôi tay thành thục bắt đầu lần lên cởi quần áo hai người.
Chàng trai và cô gái má áp má hôn nhau thắm thiết. Cô gái được anh ghì chặt vào lòng, bên cạnh chậu than ấm áp. Những nụ hôn kéo dài, cùng đôi tay âu yếm, im lặng không một tiếng động, một niềm đam mê nguyên thủy được khơi dậy. Không khí cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng, toàn thân như thể đang chìm trong một ngọn lửa cháy bập bùng, cùng ánh trăng kia thiêu rụi hết đêm nay. Đôi nam nữ cuồng nhiệt quấn quýt, cô gái cố gắng bình tĩnh lại, “Không được… Trương Nhiễm anh dậy đi… Bị người ta nghe thấy không hay…”
Trương Nhiễm tùy tiện rút chiếc trâm cài của cô xuống rồi ném nó đi, “Vậy thì em đừng rên lớn tiếng vậy là được.”
Đôi vai Văn Xu run lên, sắc mặt đỏ bừng, cả người hoảng hốt. Khuôn mặt của cô cứ đỏ bừng bừng, trong giọng nói nổi giận không khỏi ngân cao lên, “Ai rên lớn hả?!”
Trương Nhiễm lặng lẽ nhìn cô, “Bây giờ em đang lớn tiếng đấy. Em lớn tiếng thêm nữa là cả thiên hạ đều biết chúng ta ba chấm ba chéo giữa ban ngày ban mặt rồi. Nào! Em lớn tiếng thêm nữa đi, chồng em cổ vũ cho em.”
Văn Xu bị anh chồng chọc tức muốn chết!
Dây thần kinh bình tĩnh trong đầu cuối cùng cũng bị đứt với một tiếng nổ lớn dưới sự kích thích không ngừng của Trương Nhiễm.
Cô gái quyến rũ lật người, mái tóc dài xõa tung trên thân thể hai người. Mắt đỏ hoe, cô đẩy chồng ngã xuống sàn, giật lấy cổ áo anh, cởi bỏ quần áo anh một cách thô bạo, vùi đầu xuống và cắn lên cổ anh, xuống dưới rồi hôn lên vai anh, móng tay trên những ngón tay thon dài mềm mại bấu chặt da thịt trên cơ thể anh. Đầu ngón tay chạm vào, hôn thật chặt, chàng trai toàn thân bị đẩy ngã xuống sàn, lưng đau nhức, tất cả đều không đáng gì so với cảm giác cuồng nhiệt cô vợ mang đến.
Thân thể chàng trai lắc lư, phát ra một tiếng “hừ” trong cổ họng. Bàn tay vô thức muốn nắm lấy thứ gì đó liền bị vợ anh nắm chặt. Trước mặt anh, là khuôn mặt lạnh như tuyết, ngọn lửa cuồng nộ bị anh đốt lên trong ánh mắt.
Trong sự đụng chạm quen thuộc trên cơ thể, mồ hôi hòa quyện cùng hương thơm cơ thể, tất cả các giác quan đều trở nên rõ ràng.
Trong xe một đống hỗn độn, bánh xe gập ghềnh rung lắc. Bên ngoài, không ai hay biết.
Fl mình nhé
Úi, bạn ơi! Bạn nói gì mình không hiểu. 😊
Bạn follow lại mình nha