Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 41:
Mỗi một dấu chân, đều theo sau Lý Tín.
Sáng sớm tinh mơ, Lý Giang trốn ở con hẻm sau nhà kho bị bỏ hoang, lòng bàn tay đổ mồ hôi liên tục vì lo lắng. Nơi này tương đối kín đáo, trước được dùng làm kho vũ khí của quan phủ, nhưng một vụ nổ lớn phá hủy nên mới bỏ hoang. Mấy năm gần đây, bọn lưu manh đi theo Lý Tín buôn lậu muối kiếm tiền đều hẹn gặp đám thương nhân buôn bán ở đây. Bọn họ kiếm chút tiền lời môi giới giữa hai bên, điểm hẹn thời gian đều rất bí mật.
Nhưng Lý Giang biết thời gian và địa điểm đã giao hẹn.
Cậu ta không những biết mà còn báo ngay cho quan phủ. Tào trưởng sử đã điều binh mã đến đây, vô cùng dư dả thời gian. Chờ đám quan binh đến, chờ giao dịch lén lút này thành hình, vậy thì quan binh có thể trực tiếp bắt lấy bọn chúng rồi!
Lý Giang đã trốn ở đây hơn nửa canh giờ. Cậu ta núp trong bóng tối, nhìn chằm chặp vào nơi người ta sẽ giao dịch.
Qua một lúc lâu sau……
Đám quan binh, không thấy ai đến. Mà mấy tên buôn lậu muối cũng không thấy bóng dáng đâu…..
Mồ hôi trong tay Lý Giang tuôn ra như suối, cả người co rút, căng lên chặt cứng.
Trong lòng cậu bắt đầu cảm thấy bất an.
Trong lúc lo lắng, sau lưng lại có bàn tay ai đó vỗ nhẹ vào vai. Thiếu niên dựng tóc gáy lên như nhím, dồn sức rụt vai, lật tay tóm lấy cánh tay vỗ phía sau muốn đẩy ngã người kia. Nhưng mà cậu ta lại không tóm được chủ nhân của cánh tay, mà chỉ có thể nhảy ra xa, xoay người lại, cảnh giác nhìn chàng thiếu niên vỗ vai cậu ta ở phía sau.
Thiếu niên kia có dáng người dong dỏng cao, khoanh tay nhìn cậu ta với vẻ mặt trào phúng.
Lý Giang nói lắp bắp, “Anh Nam……”
A Nam hỏi, “Mày trốn ở đây làm gì? Chờ biết mặt, biết tên những người đến đây rồi gọi quan binh đến bắt à?”
Sắc mặt Lý Giang thoáng chốc tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh tươi cười, giả ngốc nói, “Anh Nam nói gì thế, tôi nghe không hiểu.”
A Nam cười ha hả nói, “Mày đừng đợi nữa. Kèo buôn muối hôm nay hủy rồi. Quan phủ có chạy đến cũng không bắt được ai đâu, chỉ mất công thôi.”
Ngay lập tức, tim Lý Giang giật nảy lên. Từ lúc A Nam xuất hiện, cậu ta đã có dự cảm chẳng lành. Mà giờ A Nam đã xác thực bằng miệng, lòng Lý Giang chùng xuống. Cậu ta hiểu rõ: Hành động của mình đã bị lộ. Hành động để tỏ lòng trung thành của mình với quan phủ, như vậy là xong rồi……
Trong đầu cậu ta như một mớ bòng bong, buột miệng hỏi, “Anh Tín đâu?”
A Nam nhìn hắn, cười khinh bỉ, “A Tín tất nhiên là đã biết chuyện này. Cậu ta còn nói, nếu mày muốn thì bọn tao sẽ tặng luôn cho mày đấy. Lúc sắp đi, cậu ta còn nói tao bỏ qua đi. Bỏ qua ư? Nhưng ông đây cố tình không muốn tặng cái gì sất, ông đây cũng chẳng thấy có lỗi gì với mày!”
Cậu ta sải bước tiến lên phía trước một bước, vẻ mặt bình tĩnh lúc trước tan biến, bỗng chốc trở nên hung tác, ngập tràn tàn bạo, “Ông đây chỉ muốn hỏi mày vì sao? Ông đây đã theo dõi mày bấy lâu nay, nếu mày có một chút tỉnh ngộ muốn quay đầu, ông đây sẽ nghe theo A Tín, kệ mày muốn làm gì thì làm. Nhưng mày không hề có ý hối cả! Một chút cũng không! Ông đây nuốt không trôi cục tức này, có gì mà phải áy náy với mày đâu!”
Lý Giang bị khí thế hung tàn tản ra như sói của chàng thiếu niên chèn ép, lùi từng bước về phía sau.
Trong lòng cậu ta vô cùng hoảng loạn, cơ trên mặt căng cứng, nhìn chằm chằm vào A Nam, “Anh Nam, anh cứ bình tĩnh…..”
Bình tĩnh?
A Nam hừ một tiếng, cậu đứng đây chờ, chính là chờ Lý Giang có thể cho cậu một lời giải thích chính đáng. Cậu trọng tình trọng nghĩa, cậu coi trọng chữ tín, thế nên trước sau cậu vẫn không tin được trong đám anh em có kẻ sẽ phản bội bọn họ. Lúc A Tín nói, vẻ mặt A Nam vô cùng khiếp sợ, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng. Cậu hy vọng A Tín nghĩ sai rồi, nghĩ A Tín lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử *, nghĩ A Tín…….
[*] Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử: ám chỉ việc lấy chuẩn mực của mình áp đặt lên người khác
Nhìn thiếu niên đối diện đang hoảng sợ, A Nam nắm lấy vai đối phương, hít thở sâu, tự dặn mình không cần phải tàn ác lên như thế. Cậu cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nói chuyện tử tế với Lý Giang, “Mày nói cho tao nghe xem, bọn tao có chỗ nào đối xử với mày không tốt? Mấy năm nay, chúng ta ăn chung, ở chung, cùng nhau lớn lên, cùng nhau làm mọi thứ. Mày đối với các anh em, thật sự không có một chút tình cảm nào sao? Vì thân phận cậu Hai nhà họ Lý kia…”
“Cậu Hai Lý gia!” Bỗng nhiên, Lý Giang ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn né tránh giống như lúc trước. Cậu ta nhìn thẳng vào mắt A Nam, cao giọng nói, “Mày biết?”
A Nam cười ha ha, nói, “Mày tưởng mày muốn nhận người thân sau lưng bọn tao, mà bọn tao không đề phòng chút nào sao? A Giang, dù gì mày cũng cùng bọn tao lăn lộn nhiều năm như thế. Mày phải biết tai mắt chúng ta trải rộng khắp Cối Kê rồi chứ? Dù mày có làm gì, cũng không trốn được tai mắt của bọn tao đâu…”
Cậu Hai Lý gia.
Những lời này khiến cảm xúc Lý Giang bùng nổ.
Cậu ta đờ người trong thoáng chốc, rồi cười giễu nói, “Trốn không thoát ư? Mày nói tao phản bội mọi người, nhưng tại sao chúng mày lại giấu tao? Chuyện Lý quận thủ tìm đứa trẻ thất lạc có bớt sau lưng, tao vốn không hề biết! Không có ai nói với tao chuyện này! Lý Tín tài giỏi như thế, có chuyện gì chúng mày cũng xun xoe với nó, nó không biết ư? Nó cũng từng thấy tao có bớt sau lưng, trí nhớ nó tốt thế cơ mà! Nó biết đấy! Chỉ là nó không muốn thấy tao có chuyện tốt đẹp, nó không muốn chúng mày nói cho tao biết đấy!”
A Nam ngẩn ra, “Chuyện này chả liên quan gì đến A Tín, cậu ta vốn không biết……”
Lúc ấy, Lý Tín còn đang tuyệt vọng vì sự vô tình của Văn Thiền. Cậu ta vui mình dưới tuyết cả đêm để xoa dịu vết thương lòng, đầu óc cậu ta đâu đâu cũng thấy Văn Thiền. Cậu ấy lấy đâu ra sức lực mà nghĩ đến chuyện cậu Hai nhà họ Lý, chuyện cái bớt này nọ?
Đêm hôm ấy, A Nam ở cùng Lý Tín. Cậu biết rất rõ Lý Tín nản lòng thoái chí đến cỡ nào.
Lý Giang nghi thần nghi quỷ quá mức với Lý Tín.
Bỗng nhiên, cậu hiểu ra chuyện đến bước đường này là bởi vì Lý Giang hiểu lầm. Vì vậy, kiên nhẫn giải thích, “Lúc đó, mọi người đều lo nghĩ chuyện buôn lậu muối. Phần lớn anh em đóng vai trò quan trọng đều đi Từ Châu hết rồi. Giờ đám lưu manh ở Cối Kê yếu hơn so với như trước. Tin tức lan truyền không nhanh như trước….Mà A Tín cũng không biết gì……”
“Tao đéo tin bọn mày không biết!” Lý Giang ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói, “Chúng mày biết hết, chỉ giấu mỗi mình tao! Tao thấy rõ chúng mày cố tình làm vậy!”
A Nam: “……”
Điên à?!
Có thế này mà nói mãi không thông?!
Cậu tức điên lên mất, cảm thấy tình anh em rạn nứt vì chút chuyện cỏn con như này thật không đáng. Với chỉ số thông minh ít ỏi đến đáng thương, cậu vắt hết óc suy nghĩ nên làm thế nào để thuyết phục được Lý Giang, khiến cho Lý Giang tin tưởng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng trong lúc A Nam cúi đầu xuống, ánh mắt Lý Giang lóe lên một tia sắc lẹm.
Lý Giang đưa tay chạm lên hông, lấy ra một gói thuốc bột hất tung ra ngoài. Trong nháy mắt, luồng bụi trắng bay về phía A Nam đang cúi đầu, nhíu mày đứng đối diện.
Ngay lập tức, A Nam bị sặc lên mũi, vừa ngửi thấy liền biết đây là thuốc khiến tê liệt dây thần kinh. Tuy cậu muốn giải thích cho Lý Giang hiểu, nhưng trong lòng vẫn còn chút cảnh giác, chỉ hít một hơi liền nín thở. Còn Lý Giang chờ khoảnh khắc cậu ta lơ là, liền giơ tay nắm lấy cánh tay cậu ta vặn ngược, lật người thoát khỏi cánh tay cậu. Lý Giang không những trốn thoát mà còn rút con dao găm trong lồng ngực, đâm mạnh vào bụng A Nam.
A Nam né người tránh sang một bên, hai tay nắm chặt con dao găm mà đối phương vừa đâm. Con dao găm sắc lạnh nhắc nhở cậu Lý Giang là kẻ lòng lang dạ thú. Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Giang. Lý Giang đâm mà không trúng, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ. Nhưng thiếu niên kia nhanh chóng trở nên lạnh lùng, một tay cướp lấy chuôi con dao găm trong tay A Nam, còn tay kia lại sờ bên hông mình.
A Nam điên tiết, hốc mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra, “Lý Giang! Mày lấy đâu ra lắm thuốc bột thế hả?”
Lý Giang cười mỉa mai, không thèm đáp lại cậu ta.
Đi đâu A Nam cũng luôn bao dung che chở cho cậu ta, mà giờ đổi lại thiếu niên kia nhẫn tâm không chút lưu tình. Trong lúc thấy Lý Giang không hề có chút ăn năn hối hận, A Nam cũng không nể tình nể nghĩa gì nữa mà hét to một tiếng, đánh một quyền vào mũi Lý Giang. Lý Giang nghiêng người ra sau, trượt lùi bước chân né tránh một quyền của A Nam.
Cứ như vậy, hai thiếu niên giao đấu với nhau.
Rạng sáng, trong con hẻm sâu sương mù giăng kín, ít người qua lại, hai chàng thiếu niên đem tất cả uất hận nhiều năm trút ra hết, trận chiến khó phân định thắng thua.
Mỗi quyền, mỗi cước, đều là những băn khoăn trăn trở giấu kín trong lòng suốt nhiều năm qua.
——
Tại sao phải nghe Lý Tín?
Tại sao Lý Tín điên khùng như vậy, ngu dốt như vậy, láo lếu như vậy, nhưng cuối cùng không bao giờ thất bại?
Tại sao những gì cậu ta làm mọi người đều không nhìn thấy, bọn họ chỉ nhìn vào Lý Tín?
Tại sao thứ cậu ta liều mạng để đạt được, Lý Tín lại không thèm quan tâm đến?
“Lý Giang, mày quay đầu lại đi!” A Nam hét to, “Chúng ta vẫn sẽ là anh em tốt!”
“Tao tuyệt đối không bao giờ quay đầu!” Lý Giang vung con dao găm trong tay tựa như xua đi gông cùm xiềng xích bản thân trong suốt nhiều năm. Hai mắt cậu ta đỏ ngầu, gằn từng chữ nói: “Tao là cậu Hai nhà họ Lý! Tao là con Lý quận thủ! Tao khác chúng mày! Tao không sai!”
Lòng dạ cậu ta tàn nhẫn, mỗi một nhát chém xuống, đều muốn giết chết A Nam.
Cậu ta thầm nghĩ trong lòng: Đúng vậy, A Nam phải chết. Xảy ra chuyện như vậy, A Nam đã biết mình phản bội, đương nhiên cậu sẽ phải chết. Nơi này, chỉ sợ mình không thể ở lại được nữa. Không biết ngoại trừ A Nam, còn có bao nhiêu người biết chuyện mình đã phản bội. Kẻ biết chuyện này chắc là không nhiều lắm, với kiểu tính cách của A Nam, e là anh ta vẫn muốn kéo mình quay lại, A Nam sẽ không đi rêu rao khắp nơi…..Không, chắc chắn Lý Tín biết!
A Nam là loại đầu óc thiển cận nên trước giờ như cái đuôi chạy theo Lý Tín. Lý Tín bán anh ta đi, có khi anh ta lại còn ngồi đếm tiền một cách vui vẻ ấy chứ! Nếu A Nam biết mình phản bội, vậy thì Lý Tín cũng biết. Đúng vậy, Lý Tín chắc chắn biết. Như lời A Nam vừa nói cũng đã lộ một ít tin tức, thực ra cũng dễ dàng đoán được.
Lý Tín biết.
Vậy thì, Lý Tín cũng phải chết!
Trước khi mình trở thành cậu Hai nhà họ Lý, đám lưu manh ở quận Cối Kê này vẫn có chỗ cần dùng đến. Giờ không thể giết bọn chúng được, Lý quận thủ còn chờ nhận một phần đại lễ trước khi gặp mặt cậu ta mà….
“A Giang!” A Nam phẫn nộ hét lên, xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp tựa như nổ tung vang lên bên tai cậu. Lý Giang chém một nhát qua, cậu ta liều chết đánh nhau cùng A Nam. Cậu ta nhìn chằm chặp vào cổ A Nam, nhìn chằm chằm ở nơi yết hầu, cậu ta muốn dùng hết sức để giết chết tên này.
Thế nhưng trong phút chốc, bất chợt cảm thấy đau bụng và thắt lưng, con dao găm cầm trong tay liền bị một cánh tay khác cướp đi. A Nam thở hổn hển, trừng mắt nhìn cậu ta, bọn họ chầm chậm ngã quỵ xuống đất. Lý Giang thấy trên mặt A Nam lấm lem vết máu, máu từ trong khóe mắt chảy xuống ròng ròng, trên cổ cũng có máu tươi. Cậu ta nghĩ thầm tốt rồi, chỉ cần một nhát nữa, một nhát nữa thôi, cậu ta có thể giết được A Nam rồi.
Nhưng cậu ta cố gắng vung tay lên lại cảm thấy cánh tay nặng tựa ngàn cân, không thể nhấc lên nổi.
Cảm giác đau đớn chầm chậm đánh úp về phía cậu ta.
Cậu ta bắt gặp đôi mắt đỏ hoe, đau xót của A Nam.
Cậu ta cúi xuống, nhìn thấy con dao găm dính đầy máu. Mà con đầu của con dao găm đang bị cậu ta và A Nam cùng nhau nắm lấy, giờ đâm vào chính bụng cậu ta.
A Nam nhẹ giọng, “Thuốc bột mày hạ là loại gây ảo giác, kể cả nín thở cũng vô dụng. Tao trúng độc thì mày cũng trúng. Nhưng tao…Nhưng mày….A Giang, mày trộm thuốc ở đâu? Không ai nói cho mày biết cách sử dụng à?”
Lý Giang mở miệng định nói nhưng không thốt nên lời. Máy chảy ròng ròng từ bụng anh ta muốn cướp đi sinh mạng của cậu ta. Trong lòng cậu thế nào cũng không cam lòng, nhưng toàn thân không có chút sức lực. Cậu ta nhìn giọt nước mắt đọng trên mi của A Nam, chợt thấy buồn cười.
Trong sự uất ức, không cam lòng, thiếu niên chầm chậm ngã sõng xoài lên mặt đất.
Ánh mắt cậu mở to, nhìn mặt trời nhô lên đỏ rực ở đường chân trời. Nhưng đó chỉ là một dải màu đỏ như lửa ở đường chân trời, rốt cuộc mặt trời mọc lên thế nào cậu cũng không còn thấy được nữa. Tay cậu vẫn đang nắm con dao găm ở bụng, cậu dùng hết sức đâm sâu vào, máu chảy qua kẽ tay lênh láng khắp nơi.
Cậu sắp chết phải không?
Lý Giang nghĩ thế.
Trong giây phút này, giống như cưỡi ngựa ngắm hoa đăng, để cậu nhìn lại cả một đời nhân sinh ngắn ngủi.
Chỉ không có ký ức lúc còn nhỏ.
Ký ức chỉ bắt đầu từ lúc, Lý Tín dẫn theo bọn họ giúp mấy đứa trẻ con trốn thoát khỏi những kẻ buôn người. Lý Tín dẫn theo bọn họ chiếm núi làm vua, dẫn theo bọn họ đi khắp trời nam đất bắc. Đánh nhau với chó dữ, đốt giết đánh cướp….Mỗi một dấu chân, đều theo sau Lý Tín.
Lúc đầu, cuộc đời cậu muốn trở thành người như Lý Tín vậy.
Nhưng giờ cậu phải trở thành một người tốt hơn, phải là cậu Hai nhà họ Lý.
Tuy nhiên, cậu lại không hề nhớ rõ ký ức lúc còn bé. Cậu không nhớ rõ phủ để Lý gia như thế nào, không nhớ rõ người nhà Lý gia, không đọng lại chút ký ức nào ở nơi đó.
Trong lòng cậu vẫn luôn chứa một loại sợ hãi, lỡ gặp Lý quận thủ xong, Lý quận thủ nhìn thấy vết bớt của cậu, hỏi cậu thêm mấy vấn đề khác, sau đó tiếc nuối mà nói với cậu, cậu không phải là cậu Hai nhà họ Lý thì sao? Khi đó, cậu phải làm gì đây?
Đêm hôm đó, dưới ngọn đèn dầu sáng lạn, cậu gặp thoáng qua vị cậu Ba nhà họ Lý kia, chỉ chừng đó đã khiến cậu hoảng sợ hô hấp khó khăn, phải ghì chặt lên cổ. Cậu gấp rút muốn chứng minh, cậu thật sự muốn trở thành cậu Hai nhà họ Lý, thật sự muốn chớp lấy cơ hội dễ như trở bàn tay thành người tôn quý…..
Cậu sắp chết rồi.
Trong lòng vừa uất ức vừa tức giận nhưng lại xen lẫn cảm giác thanh thản. Cậu vốn rất sợ hãi, sợ mình không phải là cậu Hai nhà họ Lý, sợ niềm vui của mình sẽ tan biến trong thoáng chốc…..Mỗi lần mong đợi, là mỗi lần không thể có được.
Cuộc đời cậu, dường như chỉ là một trò đùa mà thôi.
……
Vào sáng sớm, trước cửa Lý quận thủ, Công chủ Vũ Dương lưu luyến tạm biệt cô cả. Mấy khi con dâu cả của Lý gia – Văn Dung có tinh thần tốt như hôm nay, liền ôm con mèo đi dạo trong viện. Đang đi dạo thì thấy cháu gái muốn đi ngoài, liền bịn rịn đi cùng nàng ra đến cửa không nỡ rời, “Tiểu Thiền à! Vợ chú Tư nói mỗi ngày cháu đều đi tìm anh chàng Giang Tam Lang nào đó? Sao cháu lại làm thế? Chờ thằng Hai nhà cô quay về liền đem sính lễ đến cưới cháu, đến lúc đó chúng ta trở thành người một nhà rồi.”
Văn Thiền cười toe, “Dạ. Dạ. Dạ. Cô nói phải ạ!”
Trong mắt Văn Dung ngập tràn ý cười, sờ mái tóc dài đen nhánh mềm mại của cô cháu gái, ngoảnh lại phân phó thị tỳ, “Thằng Hai đâu, bảo nó….” Bỗng nhiên nàng thất thần, vẻ mặt trở nên hốt hoảng, “Thằng Hai….Nó….Tại sao tôi không nhớ rõ thằng bé trông thế nào nhỉ….”
Văn Thiền nghĩ thầm, cô đương nhiên không nhớ rõ rồi. Con của cô không biết còn sống hay đã chết rồi.
Nhưng, mắt thấy cô cả sắp dại ra, mấy thị tỳ bên cạnh cũng sợ hãi đến phát điên, Văn Thiền bước lên phía trước một bước, dùng sức nắm chặt tay cô cả, muốn chuyển dời sự chú của cô cả đến phía mình, “Cô cả à! Cháu không muốn gả cho anh Hai đâu. Mỗi ngày anh ấy đều bắt nạt cháu!”
Quả nhiên, Văn Dung bị từ ‘anh Hai’ thu hút, chuyển dời sự chú ý. Hiện tại, mỗi ngày thần trí bà đều u u mê mê. Ngày trước lúc tỉnh táo còn thấy bình thường, giờ thì lúc tỉnh táo vẫn cảm thấy hoảng hốt, cứ như thằng Hai chưa bao giờ rời bà nửa bước, vẫn luôn vui vẻ lớn lên bên cạnh bà. Xung quanh, không ai dám đánh thức bà, không dám ai đưa bà về thực tại mà không có người gọi là ‘Nhị Lang’, cho nên ai nấy đều cẩn thận dỗ cho Văn Dung vui vẻ.
Trước khi Văn Dung hóa điên hóa dại, đã bị mấy câu giận dỗi của cháu gái thu hút sự chú ý. Bà cười hỏi, “Thằng Hai bắt nạt cháu à? Cháu cứ nói cô, có gì cô mắng nó cho cháu.”
Văn Thiền thoáng ngạc nhiên: Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bà chị Hai nhà nàng như hùm như hổ, cho đến giờ không ai dám bắt nạt nàng. Mấy tên đàn ông con trai đều đối xử với nàng theo kiểu nâng như trứng hứng như hứng hoa, nàng lấy đâu ra ví dụ kể cho cô cả nghe bây giờ…… À không, có một người ức hiếp nàng mỗi ngày!
Văn Thiền tố cáo nói, “Anh ấy luôn mắng cháu! Cãi nhau với cháu! Không chỉ dữ dằn răn đe cháu, mà còn xắn tay áo lên đòi đánh cháu đấy!”
“Còn đánh nữa à?”
“Thực ra thì chưa…… Nhưng đó là vì cháu thông minh,” Văn Thiền tủi thân nói, “Anh ấy còn lừa cháu, thấy cháu lo lắng khiếp sợ thì anh ấy vô cùng vui vẻ nữa…..Anh ấy kéo cháu lên trên tường, còn đẩy cháu xuống làm cháu sợ khiếp vía…. Một chữ bẻ đôi cũng không biết, mà một bụng toàn ủ mưu tính kế, cháu đi đâu cũng chạm mặt anh ấy….Chắc chắn bám đuôi cháu mỗi ngày….Còn ép cháu làm hôn ước này thề hẹn kia nữa, ai mà kiên nhẫn chơi đùa với anh ấy được. Anh ấy phiền lắm! Anh ấy đáng ghét lắm! Mỗi ngày đều đi đến, đã xấu rồi, còn không biết tự mình hiểu lấy!”
Thanh Trúc, Bích Tỉ và các thị nữ khác đứng một bên nghe: “……”
Trong đầu phác họa ra một hình ảnh rõ nét.
Mấy người liếc nhìn nhau, đều biết Công chủ đang muốn nói ai. Mấy thị nữ nghe Công chủ bịa chuyện tào lao mà nhịn cười. Chỉ có Thanh Trúc nhìn thấy Công chủ đứng dưới ánh mặt trời, mặt mày rạng rỡ như phát tinh quang, càng thêm lo lắng.……
Văn Dung mỉm cười, nghe cô cháu nói chuyện. Ánh mắt bà xót xa khi nhìn thấy cô cháu mình đang bực bội, giận dỗi giống như một đứa trẻ, hầu già bên cạnh choàng thêm cho bà chiếc áo khoác, nhỏ giọng nhắc nhở, “Phu nhân, bà đứng trong gió đã lâu, chúng ta đi về thôi?”
Văn Dung liền cười đáp lại, ngoảnh lại cười nói với hầu già, “Tôi cứ lo Tiểu Thiền không thích thằng Hai nhà ta….Giờ xem ra, con bé rất thích, vậy thì tôi yên tâm rồi…..”
Văn Thiền: “……”
Hầu già: “……”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mặt Văn Thiền đỏ lên: Cô à! Cô thấy cháu thích tên khốn ấy ở chỗ nào? Cô hiểu lầm rồi!
Bà hầu già thì lại nghĩ: Công chủ có tài ăn nói thật là giỏi. Khả năng tưởng tượng của phu nhân nhà mình cũng giỏi không kém. Câu Hai Lý gia còn không biết sống chui sống nhủi ở ngóc ngách nào mà cả cô lẫn cháu đều chuyện trò như thật thế.
Văn Thiền lắp bắp, ấp úng, không ngờ mọi người xung quanh hiểu lầm thế, “Cô à! Giờ cháu muốn đi gặp Giang Tam Lang đây…..” Nàng muốn nhắc nhẹ cô cả, người nàng thực lòng thích ấy, là cái vị Giang Tam Lang cơ.
Văn Dung à một tiếng, tủm tỉm cười, “Đi đi. Dù thế nào cháu cũng phải gả đến nhà chúng ta, giờ đang tuổi thiếu niên, cứ chơi cho đã.”
Nói xong, dặn dò Công chủ Vũ Dương đừng đi chơi quá lâu, sau đó thấy mệt mỏi nên cùng đám tôi tớ bên người về phủ nghỉ ngơi. Để lại cô cháu gái héo rụng thành bùn trong gió.
Công chủ Vũ Dương co được duỗi được, sau khi cô cả đi, dưới ánh mắt dò hỏi của mọi người, vẫn bình tĩnh suy nghĩ: Mình so đo với cô cả làm gì? Tinh thần cô cả không tỉnh táo, u mê đến mức đến con cái thế nào bà còn không nhớ rõ. Chẳng lẽ cô nói mình thích hắn, thì mình thích thật à? Đường đường là một công chủ, mình đương nhiên biết mình thích ai rồi. Đó là Giang Tam Lang.
Nàng kiêu ngạo chỉnh trang lại dung nhan, đi ra ngoài phủ.
Thiếu nữ bước đi duyên dáng, thắt lưng vô cùng thon thả, dáng vẻ đoan trang, yêu kiều thướt tha, trong đó có loại phong nhã thanh tao, khiến ai cũng phải liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người dán mắt vào nàng đến ngẩn ngơ, cũng không thể phủ nhận, cô công chủ đi ngang qua xe ngựa, nàng cứ thế đi thẳng hướng đến con hẻm nhỏ….Đám tôi tớ đứng trong gió chờ Công chú lên xe ngựa, ngây cả người: Công chủ à! Cô quên lên xe ngựa rồi!
Thanh Trúc đứng phía sau ‘ơ’ một tiếng.
Văn Thiền ngoảnh mặt lại đầy ngờ vực, nhìn thấy vẻ mặt khó nói nên lời của các thị tỳ, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, trong chốc lát liền hiểu được mình vừa mắc phải sai lầm gì. Bởi vì mấy lời cô cả nói khiến nàng rối rắm đến mức tâm phiền ý loạn, đi thẳng qua xe ngựa luôn mà quên lên xe….Nhưng Công chủ Vũ Dương luôn ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối không bao giờ thừa nhận bản thân vì một tên tép riu mà thất thần!
Giọng nói nàng giòn tan, hừ một tiếng, “Nhìn tôi làm gì? Tôi đi dạo không được à? Chờ ra khỏi con hẻm nhỏ rồi lên xe sau.”
Thanh Trúc nhịn cười, “Công chủ! Cô lên xe đi? Hai ngày trước, cô đi bộ hơn một nửa quận Cối Kê rồi, về đến nhà ngã quỵ luôn đó còn gì. Giờ chân còn đau không? Con hẻm nhỏ này đều là chỗ ở của quý nhân quan lớn, cũng khá là xa đó. Tôi chỉ sợ cô đi không nổi đâu.”
Văn Thiền dùng cái mũi hừ nàng, “Tôi muốn đi dạo! Tôi có thể đi được mà!”
…… Công chủ Vũ Dương vẫn kiên trì bước đi trên con hẻm dài vừa sâu vừa dài vô tận này
Đi được một bước trong lòng khóc như mưa tuôn.
Đi được một bước chỉ muốn quay đầu trèo lên xe ngựa.
Đi được một bước lòng hối hận không thôi.
Lúc này, nàng thích gì, ghét gì, đều không quan trọng. Nàng chỉ hy vọng có ai đó cứu vớt nàng, giúp nàng ngồi lên xe ngửa…..Nàng rất muốn lên xe ngựa, nhưng nàng là Công chủ! Nàng cao quý nhưng lại rụt rè, nàng hòa nhã nhưng lại kiêu ngạo! Nàng phải làm tấm gương cho mọi người, làm hình ảnh “Công chủ luôn luôn đúng’…..Sao Thanh Trúc chưa mời đang lên xe ngựa lần thứ hai vậy trời?
Chờ đến khi Thanh Trúc mời nàng ba lần, nàng sẽ lên xe ngựa!
Đám thị tỳ nhìn sang vẻ mặt Thanh Trúc.
Trong lòng Thanh Trúc buồn cười đến chết đi thôi. Cô hiểu rõ nhất tính khí ương ngạnh Công chủ nhà nàng, đang chờ người dỗ đây mà. Trong lòng nàng cười muốn ná thở, trên mặt phải giữ vững tinh thần không để ai phát hiện ra, tránh Công chủ lại hiểu nhầm cô không tôn trọng nàng. Nỗ lực nhịn cười vô cùng vất vả, Thanh Trúc nói, “Đi trước đi! Để tôi đến khuyên Công chủ…”
Cô thầm nghĩ: Thật không muốn để công chủ nhà nàng mệt mỏi quá sức.
“Công chủ……” Thanh Trúc gọi với theo.
Văn Thiền vô cùng cảm động, cố gắng giữ bình tĩnh mà quay đầu lại, hờ hững đáp một câu “Có việc gì”, đột nhiên trên đầu vang lên một tiếng cười giòn giã.
Giọng nói quen thuộc của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu, sống lưng tê dại như có dòng điện xẹt qua, Văn Thiền ngẩng đầu lên trên ngó xem. Nàng không mất nhiều sức lực để tìm ra chủ nhân giọng nói đó. Nàng nhìn lên trên tường, thấy một chàng thiếu niên đang ngồi ngả ngớn dựa vào gốc cây cổ thụ. Lý Tín có tướng mạo mày rậm mắt sâu, diện mạo điển hình của mấy tên vô lại, nhưng bởi vì nàng mà lúc này cười đến mặt mày rạng rỡ, trở nên trong sáng thanh thuần hơn rất nhiều.
Văn Thiền gườm hắn, “Anh cười gì? Trông tôi giống trò cười lắm đấy à?”
Nàng chắc chắn đến tám chín phần, Lý Tín đã ngồi nghe hết từ đầu đến đuôi chuyện nhảm nhí nàng vừa mới xuyên tạc. Hắn không những thấy được mà còn bị nàng chọc đến mức không nhịn được cười.
Điều này càng khiến cho Văn Thiền rất tức giận —— Tại sao hắn ta lại xuất hiện ở đây? Lá gan hắn càng ngày càng lớn quá rồi đấy, còn dám ngang nhiên lởn vởn ngay gần phủ quận thủ! Không chỉ mò lên giường vào ban đêm, có phải bây giờ ban mặt ban ngày mà hắn cũng dám làm? Đấy là còn chưa tính toán gì, vậy mà hắn lại còn dám cười nhạo nàng! Đời này, nàng chưa bị người ta cười lên mặt lên mũi như thế đâu!
Thiếu niên ngồi trên bờ tường thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Sao tôi lại nghĩ em giống trò cười được nhỉ. Ve Ve! Em nghĩ nhiều rồi!” Sắc mặt thiếu nữ dịu đi một chút, nhưng hắn vô cùng nghiêm túc, thốt ra câu tiếp theo: “Tôi chỉ thấy trông em buồn cười mà thôi.”
“……!” Hai vai Văn Thiền run lên.
Vì bị hắn làm cho tức nổ phổi.
Nàng trông buồn cười?!
Văn Thiền hét lên, “Người đâu! Người đâu! Ở đây có phạm nhân đang trốn…… Ưm!” Lý Tín lao từ trên tường xuống, bịt kín miệng nàng.
Lý Tín cười nói, “Được rồi! Được rồi! Em đừng hét. Tôi đến tìm em có việc.”
Hắn vừa buông miệng Văn Thiền ra, Văn Thiền liền nhảy ra cách xa hắn đến vạn dặm. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy Thanh Trúc đi đến, Văn Thiền chạy ngay đến đứng phía sau Thanh Trúc, nắm chặt tay Thanh Trúc. Trước vẻ mặt bất đắc dĩ của Thanh Trúc, thiếu nữ cẩn thận nhìn chàng thiếu niên đang đứng dựa tường phía đối diện, lại thấy nụ cười đầy ẩn ý sâu xa của hắn.
Cười nàng là đồ hèn.
Đồ hèn vừa mới bừng bừng khí thế mách lẻo với cô cả nhà nàng xong, giờ đã vạch rõ ranh giới với hắn, “Tôi với anh không có quan hệ gì cả, anh có việc cũng đừng đến tìm tôi!”
Lý Tín nói, “Hôm nay, Giang Tam Lang ra khỏi thành có việc, gian trúc bên kia không có ai đâu. Em cũng đừng đến kẻo mất công.”
Trong lòng đồ hèn sắp tức điên lên rồi: Vì sao hắn với Giang Tam Lang lại có quan hệ thân thiết gần gũi như thế hả?! Vì sao chàng ấy có việc lại còn phải báo cáo với hắn!
Văn Thiền mở miệng nói, “Tôi đi đâu, không liên quan gì đến anh! Anh đi đi, đừng có bám theo tôi.”
Lý Tín nói, “Ve Ve, em có muốn tôi đưa đi chơi không? Tôi đưa em đến xem chỗ này hay lắm.”
Văn Thiền: “……”
Nàng câm nín mà nhìn Lý Tín, bặm môi nói, “Anh không nghe thấy tôi nói gì hả? Tôi nói tôi tha cho anh đấy, anh đi đi mà không hiểu à? Nghe lời người khác nói thì nghe cho kỹ, anh chỉ nghe lọt tai chỗ nào thấy vui thôi à? Anh chẳng có thành ý gì thế?”
Vẻ mặt thiếu niên vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, “Vô cùng có thành ý ấy chứ! Tôi nói chuyện với em, không phải vì muốn nghe lời đồng ý của em? Mà là vì muốn nghe em từ chối tôi đâu? Tôi có bị điên đâu?”
Sắc mặt Văn Thiền không chút thay đổi: “Anh không điên, mà tôi bị điên.”
Nàng xoay người rời đi, cảm thấy lãng phí thời gian với Lý Tín là sai lầm lớn nhất của nàng.
Thiếu niên nhún vai cười, như tàn ảnh bay xẹt qua bức tượng gỗ Thanh Trúc. Trong ánh mắt kinh hãi của Thanh Trúc, thiếu niên nắm lấy cổ thiếu nữ, rồi ôm nàng từ phía sau —— “Được rồi! Đừng giận nữa. Là thế này, tôi muốn đưa em đi câu cá, em có muốn đi không”
Ghé sát tai nàng thì thầm, “Không phải chân em đang đau à? Tôi dùng khinh công đưa em đi, như vậy em sẽ không mất mặt trước đám tôi tớ nữa.”
Văn Thiền rục rịch trong lòng, đôi mi dài run lên khe khẽ, khiến cho ánh mắt thiếu niên nhìn nàng sáng ngời, “Câu cá?”
Lý Tín huýt sáo một cái, “Tôi biết một hồ bằng rất dày. Chúng ta đến đó câu cá, thời tiết ở chỗ kia ấm áp hơn ở đây rất nhiều. Tôi còn có thể dạy em cách đập băng, chúng ta khoét đập thành một vòng tròn rồi câu cá trên mặt hồ băng. Ở đây vốn dĩ không có những nơi như vậy, nhưng do thời tiết mấy năm gần đây thay đổi. Tôi mới phát hiện ra nên muốn mang em đi chơi. Vậy đủ thành ý chưa?”
Văn Thiền rất nóng lòng muốn đi.
Lý Tín nhìn vẻ mặt nàng liền biết đã thuyết phục được nàng. Lại gia tăng thêm mấy phần sức lực nữa là có thể bắt cóc Văn Thiền được rồi.
Hắn đang vòng tay qua người nàng như đang định nói gì đó, thì phía trên bờ tường bỗng nhiên có người hớt hải chạy đến, gọi hắn. “A Tín!”
Lý Tín ngẩng đầu, thấy hai ba thiếu niên khác đang đứng trên tường, chạy đến mức thở hổn hển, trông rất chật vật. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, cũng không để ý Văn Thiền đang thoát khỏi vòng tay của hắn, lùi ra xa. Các thiếu niên chạy đến, sốt sắng nói, “Chỗ A Nam xảy ra chuyện rồi!” Mông lung nhìn về phía Công chủ Vũ Dương một cái, còn đám tùy tùng đứng phía sau nàng, cũng không dám nhiều lời, “Anh nhanh đi cùng chúng tôi xem sao!”
Lý Tín nhanh chóng ra quyết định, nhảy lên tường cùng các thiếu niên khác. Lúc đang định đi mới nhớ ra Văn Thiền, ngoái đầu lại nói với nàng, Lần sau tôi mang em đi câu cá nhé! Tôi phải đi đã.”
“…… Anh chỉ cần nói cho tôi chỗ nào câu cá là được, tôi tự đi chơi.”
Lý Tín cười nhạt một tiếng, cũng không nói chuyện đó cho nàng, chỉ dịu dàng nói, “Ngoan. Nghe lời tôi, chờ tôi quay lại rồi tìm em.”
Văn Thiền trầm mặc một lát, nhịn không được nói, “Trong mấy câu chuyện mà người thường kể, ai nói mấy lời thế này thường không quay về được nữa.”
“……” Thiếu niên nhảy lên tường, đứng lảo đảo suýt nữa thì ngã cắm mặt xuống đất.
…… Phải hy vọng hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa đến mức nào, mới có thể nói ra mấy câu nguyền rủa người ta thế này?!
Nút nọ chưa cởi thì nút khác lại buộc vào… Tại sao Lý Giang bị đưa cho thứ bột hại người hại mình như vậy trong khi cậu ta rất có thể là cậu Hai nhà họ Lý. Lý Quận thủ muốn tìm người thế thân con trai để vợ mình tỉnh trí lại nên chắc chắn ổng ko muốn LG chết. Phải chăng có bàn tay của cậu Ba nhà họ Lý với sự hỗ trợ của Tào Sử trưởng… Vậy là LG chưa kịp diễn đã bỏ mạng rồi. Nhưng trên người Lý Giang còn có vật mà Công chủ đưa, ko biết chi tiết đó, tác giả có khai thác thêm ko… Truyện hút quá, xoay quanh 2 nhân vật chính có bao nhiêu nhân vật phụ mà chuyện của họ chỉ làm nền cho nhân vật chính nổi lên thôi. Cảm ơn Nàng nha!
Nàng đọc kỹ, nhớ tốt ghê á. Mình đọc xong mấy tình tiết bé xíu không nhớ nổi luôn. ?? Lại sắp có biến rồi.
Nghề của mình mà! Hi hi! Truyện hay, mỗi ngày luôn!
Hóng mỗi ngày luôn
Hehe, vậy là tui mình vui lắm rùi á. ??