Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 45:
Làm giả bớt
Lúc Lý Tín bước ra khỏi nha môn thì trời đã tối. Cậu đứng trên khoảnh đất trống trước đèn lồng, vết thương trên người khiến bước chân hắn chùn lại trong chốc lát. Vào lúc này, luồng khí lạnh mang theo chút ẩm ướt phà xuống đôi lông mày của cậu. Thiếu niên ngẩng đầu lên, đón một bông tuyết bay lơ lửng giữa bầu trời tối đen như mực.
Tuyết rơi.
“Lý Tín, đi thôi.” Một giọng nói lãnh đạm từ phía sau truyền đến.
Lý Tín định thần lại, thoáng thấy nhìn người đàn ông trung tuổi đang khoanh tay đứng phía sau, quận thủ quận Cối Kê – Lý Hoài An. Lý Hoài An đi sau, còn theo sau ông là lệnh sử, đám lang trung, ngay cả thợ vẽ, thợ rèn đều có cả. Hôm qua, đã giao hẹn với Lý quận thủ về chuyện cậu Hai nhà họ Lý, hôm nay liền sắp xếp tìm người làm giả giúp ông. Đêm đến, quan cai ngục mở cửa nhà lao cho Lý Tín, dùng vẻ mặt xúc động nhìn thiếu niên bị Lý quận thủ đưa đi. Cuối cùng, quan cai ngục nói với Tào quyết quận, cũng có tâm tình phức tạp giống ông, “Không ngờ vận số Lý Tín tốt thế, hoá ra lại là cậu Hai nhà họ Lý. Quay đi quẩn lại, gặp bao nhiêu khó khăn trắc trở cuối cùng cậu Hai Lý gia lại rơi vào tay phủ quân. Âu cũng là duyên phận.”
Chuyện của Lý Giang thế nào bọn họ cũng không biết rõ. Lý quận thủ chỉ hỏi vết bớt của Lý Giang, sau khi nhìn xong thì giận dữ, nhưng ông không nhiều lời, trước giờ ông chưa bao giờ xác nhận với bất cứ kẻ nào, Lý Giang chính là cậu Hai Lý gia. Đừng nói quan cai ngục hay Tào quận quyết, kể cả người phụ trách tìm kiếm cậu Hai kia, Tào trưởng sử cũng chỉ biết nửa vời vậy thôi. Sau khi nghe được Lý Tín là cậu Hai Lý gia, Tào trưởng sử sợ tới mức ngã lăn trên đất. Loại bóng ma tâm lý này, chỉ sợ không thể xua tan trong một thời gian ngắn.
Lý Tín vậy mà lại là cậu Hai nhà họ Lý. Đích thân Lý quận thủ mở miệng thừa nhận.
Buổi chiều lúc ở nhà lao, mấy tiểu lại cai ngục rảnh rang không có việc gì làm nên đến mở cửa phòng giam của Lý Tín, muốn nhìn mặt mũi cậu thiếu niên, xem có chút nào giống Lý quận thủ.
Thiếu niên ngồi yên, nhắm mắt lặng im cả buổi chiều. Mọi người cũng không dám quát nạt to tiếng với cậu ta như trước nữa mà chỉ tán gẫu đôi đôi hồi, muốn thân cận với Lý Tín hơn, hy vọng sau khi tỉnh lại cậu ta công tư phân minh, không để trong lòng. Chỉ lo thiếu niên ra khỏi lao ngục xong, bỗng chốc biến thành cậu Hai nhà họ Lý, quay lại trả thù bọn họ.
Tuy nhiên, những tiểu lại đã từng qua lại với Lý Tín thực sự không lo ngại việc này. Loại chuyện chờ xong xuôi rồi tính sổ, người khác có thể làm, nhưng Lý Tín thì không. Chỉ trừ loại thù sâu như biển, còn lại cậu thiếu niên rất ít khi để trong lòng những việc thế này.
Nhưng mà, sao cậu ta lại thành cậu Hai Lý gia?
Cậu ta có điểm nào giống Lý quận thủ đâu?
Thêm ra bớt vào, miễn cưỡng mới tìm được một điểm tương đồng, có lẽ là dáng vẻ trên khuôn mặt? Lúc mặt Lý quận thủ lạnh tanh không nói chuyện, ngẫu nhiên có vài phần giống với Lý Tín.
Thân quận cậu Hai nhà họ Lý này, Lý quận thủ thực sự đã ném lên trên đầu Lý Tín. Để không gây thêm rắc rối, ngay từ đầu, Lý quận thủ đã tuyên bố với mọi người Lý Tín là Nhị Lang Lý gia. Những người này cũng sắp xếp từ lúc chính thức tuyên bố với quan phủ. Muốn đảm nhiệm tốt thân phận cậu Hai nhà họ Lý, Lý Tín phải nhờ lang trung làm một vết bớt sau lưng cậu.
Mọi người cưỡi ngựa, đi một mạch đến nơi lúc trước Lý Tín từng ở. Lý quận thủ không sắp xếp được chỗ ở cho Lý Tín, nên Lý Tín đề nghị về nhà cậu. Lý quận thủ đoán cậu ta còn phải giải thích với đám bạn lưu manh nữa, nên cũng lười quản chuyện này, mặc kệ cậu ta cho xong. Trèo lên ngựa, Lý Tín thấy chỉ có cậu và Lý quận thủ có tư cách cưỡi ngựa, còn đám lang trung, thợ rèn đều đi bộ theo sau ngựa. Cậu suy nghĩ một lúc rồi xuống ngựa, nhường ngựa lại cho một lang trung lớn tuổi.
Lang trung ấy luôn miệng nói không dám, chỉ lặng lẽ nhìn sắc mặt Lý quận thủ. Lý quận thủ lạnh nhạt, không nói gì, trong khi thái độ cậu thiếu niên lại vô cùng kiên định. Vị lang trung già cảm động trong lòng, những người như bọn họ trong mắt các thế gia đại tộc, chỉ là tầng lớp hạ đẳng mà thôi. Chưa có quý tộc nào để mắt đến bọn họ, mà nay lại có Lý Tín nhường ngựa cho ông. Lang trung chắp tay cảm tạ chàng thiếu niên, thầm nghĩ dùng kiến thức học được suốt đời, dốc hết sức giúp thiếu niên giảm bớt đau đớn.
Lý Tín dắt ngựa, bước đi băng băng giữa bầu trời đầy tuyết.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, lúc đi đến nơi, Lý quận thủ mới lạnh nhạt nói, “Sau này, con đã là cậu Hai Lý gia, con cần sửa lại mấy tật xấu lúc còn làm lưu manh đi. Giờ con có thể nhường ngựa cho một lang trung. Nhưng lúc về nhà họ Lý, mỗi ngày người ta gặp con đều phải hành lễ, phải thỉnh an, phải cầu xin con. Lúc lên xe ngựa phải dẫm lên lưng họ, con ngồi bọn họ đứng….Con dễ mềm lòng như thế, làm sao làm tốt thân phận cậu Hai Lý gia được?”
Lý Tín cười như có như không, ngoái đầu lại ngước nhìn người đàn ông trung tuổi, “Chẳng lẽ cậu Hai Lý gia phải học được mạng người như cỏ rác ạ? Cậu Hai Lý gia phải từ bỏ tất cả những gì trước đây mình từng có sao? Cậu Hai Lý gia là con cháu thế gia, nhưng xuất thân cậu ta có quan trọng không, sau này mọi người sẽ biết hết. Tự mình lảng tránh thân phận của mình, chỉ chứng tỏ tâm trí không kiên định, vững vàng. Con cháu thế gia mà như vậy, thì có mấy ai thật lòng đối đãi? Phủ quân, tôi cũng muốn nói thẳng với ông. Dù tôi về Lý gia, tác phong giờ thế nào sau này vẫn như thế; giờ tính tình như thế nào, sau này vẫn như vậy. Bởi vì một cái danh ‘cậu Hai Lý gia’, tôi sẽ không vì ông mà thay đổi tất cả. Nếu ông muốn tìm một con rối ngoan ngoãn dạ vâng thì ông thật sự không nên tìm tôi.”
“Trời sinh bản tính tôi đối với người nghèo luôn có thiện cảm, tôi thích theo chân bọn họ chơi đùa. Tật xấu tôi còn có rất nhiều, cái gì sửa được sẽ sửa, còn một số cái sẽ không thay đổi, tùy thuộc vào suy nghĩ của tôi thế nào. Nếu phủ quân không hài lòng, vậy giờ chúng ta có thể rũ bỏ quan hệ luôn, đỡ phải sau này không vừa mắt lẫn nhau.”
Nhóm lang trung nghe hai vị này nói chuyện rì rầm, chỉ cúi đầu giả câm giả điếc. Quận thủ nghe Lý Tín mấy lời như thế, những người có vai vế như bọn họ không phải ai cũng có thể đụng tới.
Lý quận thủ kinh ngạc, liếc mắt nhìn cậu thiếu niên dắt ngựa bước đi trên nền tuyết. Cậu ta đi đứng vẫn còn khập khiễng, trừ chiếc áo choàng sạch sẽ, Lý quận thủ biết trên người cậu bây giờ đầy vết thương to nhỏ chồng chất. Vậy mà, vẫn còn dám khiêu chiến với ông?
Bao nhiêu năm qua, chưa có ai dám khiêu chiến với Lý quận thủ như thế.
Lý Hoài An là con cả nhà họ Lý, gia nghiệp nhà họ Lý đều đặt hết lên vai ông. Người trong gia tộc muốn có được chỗ đứng trong nhà họ Lý, đều phải nhìn sắc mặt Lý Hoài An. Ngay cả tộc trưởng, cũng phải khiêm nhường mà đối đãi với ông, nhìn trước ngó sau.
Ở nha môn, ở Lý gia, Lý Hoài An nói một, không ai dám nói hai. Ông có thói quen không thích nói chuyện, người khác khó lòng đoán được tính tình của ông, cũng không dám vọng nhìn mà phỏng đoán, lại khiến ông không vui. Lý Hoài An không thích nhiều lời với người khác, mà cũng không muốn giải thích hiểu lầm của người khác với mình. Thái độ của mọi người đối với ông thế nào ông cũng mặc kệ. Sau ngần ấy năm, ngoại trừ bà vợ ông, Lý Tín là một trong số ít người dám mở miệng, chống đối ý kiến ông.
Trong lòng Lý Hoài An lại mỉm cười, nghe thiếu niên nói xong, cảm thấy cũng không tồi. Nhưng ông không thể hiện nét cười lên trên mặt cho thiếu niên, không muốn để thằng nhãi này chiếm được tiện nghi. Lý Hoài An nói “Gọi ta là ‘cha’. Con tập gọi ‘phủ quân’ cũng được, dù sao sau này về phủ cũng không dễ gì sửa được”
Lý Tín: “……”
Cậu muốn mở miệng nói gì đó, ngoái đầu lại đối mặt với khuôn mặt lãnh đạm, thờ ơ của Lý quận thủ, vẫn không nói thành lời.
Mẹ nó.
Thiếu niên vuốt mặt, hai vai sụp xuống, không ngờ mình vẫn còn một chướng ngại phải vượt qua thế này.
Mà Lý Hoài An thấy Lý Tín ngậm bồ hòn chịu thua, khóe miệng nhếch lên một phân. Ông thực lòng thích thú nhìn dáng vẻ bị đánh bại của chàng trai này.
Dạy dỗ thiếu niên mới lớn…Lý Hoài An than thở trong lòng, kể cả con ông, ông cũng không biết dạy dỗ thế nào. Hồi đó, Nhị Lang với bé Tư Lý Y Ninh, ông đều giao luôn cho tộc học giáo dưỡng. Mấy đứa nhỏ ông vẫn thường mặc kệ, bỗng một ngày để làm vui lòng bà vợ mà phải xắn tay lên chỉ dạy một cậu thiếu niên không phải con ông. Thiếu niên này có vẻ nổi danh là con ngựa bất kham…
Lý Hoài An thở dài, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận như thế thôi..
Ông ngồi trên yên ngựa nói, “Nhị Lang! Rảnh không có việc gì để ta nói qua một chút về thành viên trong nhà họ Lý, để con nhận biết một ít.”
Lý Tín làm thinh, chỉ dắt ngựa đứng đó, tuyết rơi phủ đầy lên người cậu.
Lý quận thủ lại kêu một tiếng, “Nhị Lang!”
Lúc này, Lý Tín mới ý thức được “Nhị Lang” là gọi mình: “…… Hả.” Dừng một chút, “Chẳng lẽ Nhị Lang nhà ông, tên cũng không có à?”
Lý Hoài An lặng lẽ nói: “Năm đó, cháu gái đầu chết non nên các trưởng lão nói đặt quý danh sẽ đè nặng lên vía, trẻ nhỏ sẽ không chịu nổi. Nên lúc con ra đời, mãi vẫn chưa đặt được tên, ta vốn muốn nhờ một vị danh sư đặt tên cho con, đã gửi bái thiếp đi rồi nhưng không ngờ con bị thất lạc sau đó. Thế nên, trên gia phải vẫn chỉ ghi ‘Nhị Lang’ không có tên của con.”
Lý Tín nhướng mày, Lý quận thủ nói ra nói vào “con” này “con” nọ một hai, rõ ràng ngay từ đầu đã có ý định xem hắn là ‘Nhị Lang Lý gia’ mà đối đãi. Vả lại cũng chỉ có như vậy, mới không dấu đầu lòi đuôi. Tuy nhiên, Lý Tín vẫn thấy, cái gì là giả mãi vẫn sẽ là giả, chắc chắn sẽ bại lộ một ngày nào đó….
Lý Hoài An thấy cậu không nói năng gì, liền mở miệng giới thiệu người trong gia tộc. Ông ta kể lể dông dài đến một khắc mới nói xong. Lúc nói xong, mọi người đã rẽ vào một ngõ nhỏ. Tiếp tục đi sâu hơn vào trong ngõ, chính là nơi Lý Tín từng ở, nhà Trần Lãng. Lý Hoài An nhìn qua mấy chỗ đó cũng không để tâm mấy, lúc này ông chỉ để ý mấy lời mình vừa nói, “Nhị Lang, mấy lời ta vừa kể lúc nãy với con, nói lại một lần cho ta nghe.”
Lý Tín: “……”
Cậu liếc mắt nhìn ông cha tưởng bở đang chờ cơ hội chê cười mình, ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi nói, “ Ông nói từ ba đời đầu tiên. Tổng cộng nhà họ Lý….chia làm ba chi nhỏ, chi chính nằm ở Cối Kê…”
Cậu cũng không lặp lại hoàn toàn lời Lý quận thủ nói, mà nhắc lại những gì mình nghe được dựa trên ý hiểu của mình.
Đến lúc thiếu niên nói xong, cậu đá chân vào cửa tre chắn trên tuyết, ý bảo Lý quận thủ là đã đến nơi.
Mọi người xuống ngựa, Lý quận thủ nhìn thiếu niên đang mở cửa, thầm nghĩ: Trí nhớ vậy mà tốt thật đấy.
Ông càng nghĩ càng thấy mình chọn Lý Tín không sai: Thiếu niên có trí nhớ tốt như thế, chỉ cần cậu ta nguyện ý, sẽ tiếp thu mọi thứ rất nhanh. Sau khi được dạy dỗ cẩn thận, Lý Tín có thể dễ dàng đối phó với vợ mình.
Suốt dọc đường, Lý quận thủ vẫn liên tục nói chuyện với thiếu niên, đối với một người hiếm khi nói chuyện với người khác như ông mà nói, như vậy đã là phá vỡ giới hạn. Một vị lệnh sử đi theo không ngừng liếc mắt nhìn về phía Lý quận thủ, nghĩ bụng: Đúng là tình phụ tử không phải tự nhiên mà thành? Phủ quân hiếm khi nói chuyện với bọn họ, vậy mà đối với ‘thằng con’ mình lại có thể nói nhiều thế.
Nhưng sau đó, Lý quận thủ lại không mở miệng nói gì nữa.
Mọi người bước vào phòng, thiếu niên cởi y phục, mấy lang trung cùng thợ rèn đều nhanh tay chuẩn bị.
Lý quận thủ đứng bên đống than đang bốc lửa ngùn ngụt, tay bắt chéo sau lưng, nhìn vẻ mặt bình thản của thiếu niên cởi bỏ y phục, để trần trên nửa thân trên, bị mọi người vây quanh. Lúc này, Lý quận thủ mới thực sự chứng kiến vết thương trên người Lý Tín. Mấy ngày ở trong lao ngục, trước ngực sau lưng đều bị tra tấn đến mức không cho chỗ nào lành lặn. Từng vết roi, vết xước chằng chịt, có chỗ kết vảy, có chỗ mưng mủ; có chỗ da thịt dính lên áo, lúc cậu thiếu niên cởi y phục kéo theo một lớp da thịt, chỉ còn lại một vùng máu thịt túa ra.
Mặt thiếu niên tái nhợt, nhưng khí sắc vẫn còn tốt, vẻ mặt tùy ý để cho nhóm lang trung chỉ trỏ động chạm, bắt đầu tìm kiếm chỗ xuống tay.
Tâm điểm của mọi người đều đổ dồn vào phía sau lưng của cậu ta. Nơi đó cũng máu me be bết, khiến người ta rất khó xuống tay. Nhóm lang trung nói: Mấy vết thương này quá sâu, để làm giả vết bớt kia, chỉ có thể dùng lửa đốt cháy phần da thịt này, thay thế toàn bộ da thịt hiện tại. Sau đó, lấy kim châm tạo hình dáng vết bớt, dùng mỏ hàn tạo dấu vết, rửa sạch sẽ, sau đó lấy con dao nhỏ cắt bớt phần thịt thừa………”
Dùng lửa đốt lên người!
Để làm ra một cái bớt hình ngọn lửa.
Sau khi thành hình, lại dùng lửa đốt tiếp, rắc một ít bột để biến đổi màu sắc chỗ da thịt nơi này.
Bởi vì Lý quận thủ muốn chính là một vết bớt giống thật, chứ không phải một vết bớt giả, nếu lỡ may có ai đó vô tình chạm vào, thì có thể chạm vào vết bớt thật. Ông dùng kế sách cực đoan nhất, thái độ cương quyết để đạt được mục đích của bản thân.
Ông muốn bất cứ ai nhìn vào vết bớt này, đều không còn lời nào để nói, đều không có bất kỳ nghi ngờ nào.
Ông không chỉ muốn giấu một mình Văn Dung, mà tất cả già trẻ lớn bé trong nhà họ Lý, ông đều muốn giấu kín.
Đây chính là ý của Lý quận thủ. Và Lý Tín cùng đồng ý ngay từ đầu.
Nhưng trước đó, Lý quận thủ chỉ biết Lý Tín có rất nhiều vết thương trên người, ông vốn không biết Lý Tín bị thương đến mức độ nghiêm trọng thế này. Ông biết làm vết bớt giả, Lý Tín sẽ nếm mùi đau khổ. Nhưng ông không biết, phải dùng lửa liên tục, đốt đi đốt lại nhiều lần. Cả người cậu thiếu niên đều là vết thương, cả xương cả máu cả da thịt, bao nhiêu vết đao cứa đều in dấu hết trên người. Có bao nhiêu người trên thế gian có thể chịu đựng được?
Tuy thằng nhóc này không phải con ruột mình, nhưng Lý quận thủ cũng do dự, cẩn thận hỏi, “Không thể để cho Nhị Lang hôn mê rồi mới bắt tay vào làm được sao?”
Lang trung chần chừ, “Nếu vậy sẽ không đạt được hiệu quả tốt.”
Lý quận thủ nhìn Lý Tín, “…Hay chờ mấy ngày nữa, vết thương trên người con……”
Lý Tín cười, “Thôi! Chờ vết thương trên người tôi đỡ hơn, thịt vừa mới nhú ra lại phải xẻo đi, thế thì tôi thà chịu đau thêm chút còn hơn. Cứ thế đi, tiến hành luôn.”
Mọi người im lặng.
……
Tuyết rơi lả tả phủ đầy trên đất, vạn vật tĩnh lặng, vắng vẻ quạnh hiu.
Trong gian nhà đổ nát, nhóm lang trung, thợ rèn đang vây quanh một thiếu niên, từ đốm lửa lấy ra các vật dụng dùng để cắt xẻo, mang tất cả bày biện lên trên người thiếu niên.
Nửa thân trên của chàng thiếu niên để trần, thắt lưng quần cũng bị kéo xuống. Cậu ta nằm sấp trên tấm ván gỗ trên giường, chịu đựng đau khổ gấp vạn lần trên cơ thể. Cậu không muốn hét lên vì xấu hổ, nhét tấm vải vào trong miệng, mở to mắt, cả người bất động nhìn trân trân về phía trước.
Không thể chợp mắt, cơ bắp căng cứng, cũng không thể ngất đi.
Trên trán cậu đổ mồ hôi liên tục, mỗi lần vết dao cứa lên thắt lưng, cơ bắp cậu lại co rút đau đớn. Miếng vải trắng nhét trong miệng, đã bị cậu cắn đến mức bật máu. Nhưng cơn đau vẫn kéo đến từng đợt, từng đợt, chỉ hận không thể chết đi luôn.
“Chàng trai, chịu đựng thêm một chút……” Tay lang trung run run.
Lý Tín nghĩ: Bớt nói nhảm! Làm nhanh lên cho xong, ông đây bị các người đâm chọc sắp chết đến nơi rồi.
“Phủ quân, ông cùng cậu bé này nói chuyện thêm đi. Giúp cậu ấy giảm bớt dời đi sự chú ý.” Có người không đành lòng nói.
So với đau đớn lúc này, cực hình trong nhà lao chẳng thấm vào đâu.
Từng chậu máu lần lượt, không ai để ý đến. Tính mạng cậu thiếu niên đang dần tàn lụi, mồ hôi trên trán mọi người đều tuôn ra như suối, không thể để cậu ta chết, bọn họ phải tiếp tục cố gắng cắt bỏ máu thịt của cậu ta.
Lý quận thủ trầm ngâm một lúc, “Để ta nói tiếp cho con nghe một chút tình hình Lý gia đi…”
Lý Tín cắn răng, nghĩ thầm: Ông đây không muốn nghe ngươi nói nhảm! Tính hình Lý gia nhà ngươi thế nào, ông đây không muốn biết! Ông đây sắp chết đến nơi rồi, ngươi còn kề rề cà rà một đống chuyện bắt ông đây phải nhớ…
“… Anh trai thứ ba bên phía nhà mẹ đẻ A Dung có ba người con … Con gái út gọi là Văn Thiền. Con bé sinh vào mùa hè, lúc đó xích mích giữa cha mẹ nàng nhờ có nàng mà được hóa giải, bệ hạ vui mừng nên ban cho nàng phong hào Công chủ Vũ Dương, để ghi nhớ công lao. Tiểu Thiền chính là cô gái mà con từng chống đối bắt cóc mấy lần. Những hiểu lầm trước đây, sau này đừng đề cập đến. Nhũ danh của nàng gọi là ‘Ve’, sách cổ có lý giải một số ngụ ý của cụm từ này. Lúc nào rảnh rỗi, ta nói cho con nghe.”
Lý Tín ngẩng đầu, nhìn bông tuyết bay bay bên ngoài cửa sổ.
Trước mặt cậu, lúc trắng, lúc đen lẫn lộn. Trong ánh đèn chập chờn, giường như cậu nhìn thấy bóng hình người con gái xinh đẹp, đáng yêu, lúc hờn lúc giận. Nàng đứng trong tuyết, nghiêng người nhìn cậu.
Giọng nói Lý quận thủ, văng vẳng bên tai ——
“Ve ới ve ơi, u sướng chăng mà.”( Khúc sau tạm thời mình chưa tìm ra cách dịch 幽畅乎而 )
“Ve thu cao giọng cất, chim én bay nơi nao??”
“ Tiếng hạc cô đơn ngàn năm hóa đá, ve ngâm một khúc mộng nhân gian.”
“Gió thu hiu hiu thổi, tiếng ve ngân khắp vườn cây lá đỏ trong cung.”
Bỗng nhiên, Lý Tín nhớ đến, lúc Văn Thiền giới thiệu tên mình với cậu, chính là nhắc đến câu “ Gió thu thổi hiu hiu, tiếng ve ngân khắp vườn cây lá đỏ trong cung”. Gió thu vấn vít du dương xuyên qua hàng cây lá đỏ trong cung, giống như tiếng ve vang vọng khắp núi non.
Cho đến giờ, cậu mới biết ‘ Văn Thiền’(“文婵”), đúng ra là ‘Văn Thiền’ (闻蝉). Đến tên nàng thế nào cậu cũng không biết rõ, nhưng lúc này trên người đầy thương tích, mỗi giây mỗi phút đau muốn chết đi, cậu vẫn luôn nghĩ về nàng.
[*] Văn thiền “文婵“: văn trong từ văn vẻ, văn minh, thiền trong từ thiền quyên chỉ người con gái đẹp. Còn văn thiền (闻蝉: Văn là vấn nghĩa là nghe, thiền là ve nên nghĩa là nghe tiếng ve kêu.
Cách đọc của hai từ này giống nhau, còn chữ viết khác nhau.
Cậu thầm nghĩ cậu không biết mấy chữ ấy viết thế nào, chờ cậu vượt qua được lần này, cậu phải đi học mới được. Chuyện gì liên quan đến nàng, cậu đều muốn biết, đều muốn học.
Ve Ve……
Thiếu niên rũ mắt xuống, lông mi ẩm ướt, trước mặt cậu lúc tỏ lúc mở, giọng nói bên tai lúc to lúc nhỏ. Cậu phải dựa vào nàng để tiếp thêm sức lực, giúp bản thân kiên cường chống chọi.
Trong cơn mơ màng, cậu thấy mình đứng giữa núi đồi hoang vui, nghe tiếng ve râm ran khắp nơi. Ve kêu ra rả suốt ngày hè, cậu đứng trên núi, nhìn trận gió nổi lên, nghe khúc ve ngâm vang vang, đợi cô gái ở phương xa ….
Ve Ve……
Trên cánh tay, trên trán, trên cổ và phía sau lưng thiếu niên đều nổi gân xanh, cơ bắp kéo căng rút mạnh. Cậu sững sờ, nhìn trân trân vào ô cửa giấy, nhìn thấy tuyết rơi lặng lẽ bên ngoài. Tuyết bay khắp trời, lớp này đến lớp khác phủ chồng lên nhau.
Cậu thấy mình như đang đứng giữa bầu trời đầy tuyết, nhìn cô gái thướt tha yêu kiều đang bước đến gần cậu giữa cơn gió lạnh tuyết giăng. Cậu nằm co ro ở nơi lạnh giá, bốn phía đầy núi băng biển lửa, dẫu nóng bức hay lạnh căm, cậu vẫn chờ nàng đi đến…
……
Trong phủ nhà họ Lý, sau khi Văn Dung tỉnh lại nói chuyện được vài câu. Văn Thiền và cô em Lý Y Ninh bước ra khỏi phòng, đường giữa hành lang nhìn tuyết phủ đầy trời trong màn đêm tối tăm.
Năm nay, khí hậu khác thường, ở phương nam lại có tuyết rơi nhiều như vậy.
Nghĩ đến tuyết, Văn Thiền lại nhớ ngay đến Lý Tín. Nàng luôn gặp hắn dưới cơn mưa tuyết, gặp gỡ rồi kết giao, trùng phùng muôn ngả. Nghĩ đến hắn, bỗng chốc ngực nàng lại siết chặt lại không hiểu vì sao.
“Chị à! Đến chỗ em, chúng ta hâm rượu thưởng thức đi,” Lý Y Ninh đứng sau Văn Thiền, nhìn tuyết rơi mênh mông giữa đất trời, hứng thú dào dạt nói, “Tuyết rơi hâm bình rượu nóng đối ẩm, đúng là một thú vui tao nhã của nhân gian.”
Văn Thiền nói, “Không được. Đột nhiên chị nhớ đến, chị đang mắc nợ ai đó một lời nguyền…”
Lý Y Ninh: “……”
Thế mà, cô chị họ xinh đẹp của mình, ngắm nhìn bông tuyết bay bay, nói gì đó rất kỳ cục, “Thưởng rượu thì dễ, còn hóa giải lời nguyền mới khó. Chị phải đi hóa giải lời nguyền trước đã.”
Không đợi Lý Y Ninh đáp lại, Công chủ Vũ Dương liền bảo thị nữ căng dù, bước xuống bậc thang, đi vào trong màn tuyết.
Đi được một đoạn đường khác xa, cô thị nữ Thanh Trúc mới nhẹ nhàng xỉa xói, “ Muốn gặp Lý Tín thì cô cứ nói thẳng đi chứ, cô còn quanh co lòng vòng một vòng lớn thế làm gì…”
Văn Thiền liếc xéo cô thị tỳ, giận dỗi hỏi, “Ai muốn gặp Lý Tín hả?”
Thanh Trúc: “……” Im lặng hồi lâu, cô thở dài, “Là nô tỳ ạ.”
Lúc này, Văn Thiền mới vừa lòng.
Thanh Trăn vẫn còn do dự, “Trời cũng tối rồi, quan phủ còn có người không? Chúng ta đi thật à?”
Văn Thiền rất có kinh nghiệm nói, “Cái này chị không hiểu rồi. Đúng là buổi tối thường không có ai, nhưng dựa vào thân phận công chủ tôi có thể nghênh ngang đi đến, bắt bọn họ nói cũng không có ai dám động vào tôi. Còn ban ngày sẽ có nhiều người, vì vậy sẽ có nhiều người dám đối mặt lớn lối với tôi…Ví dụ như dượng tôi chẳng hạn. Giờ tôi đến mang người đi xong xuôi, lúc đó dượng muốn đòi người từ trong tay tôi thì còn khó hơn lên trời.”
Thanh Trúc nhìn nàng: Công chủ nhà mình chưa từng gây chuyện, nhưng không ngờ khi làm việc xấu, lại có kế hoạch bài bản như thế….
Một lần nữa, số đã định bọn họ phải thất vọng rồi.
Lúc Công chủ đến nơi, đứng trước nha môn đòi người, quan binh nói người đó đi rồi. Thế là, một đoàn xe lại đi ra khỏi con hẻm nhỏ, dưới vẻ mặt phức tạp của mọi người kiểu như muốn nói rồi lại thôi, chạy theo phương hướng Lý Tín rời đi.
Mới có hai ngày, một lần nữa Văn Thiền lại đi đến chỗ Lý Tín ở, con hẻm nơi người nghèo sinh sống. Lúc này, nàng xuống xe ngay đầu hẻm, đi đến cổng gian nhà rách nát, nhưng lần này không thấy hoang vu lạnh lẽo như trước. Đoàn người Công chủ Vũ Dương đứng ngoài sân, thoáng thấy ngọn đèn le lói trong gian nhà.
Chắc chắn là Lý Tín!
Trong lòng Văn Thiền nhảy lên vì vui sướng, sau đó lại nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại: Hừ! Mình biết ngay mà! Đây là tai họa để lại cho muôn đời. Lý Tín làm sao có thể gặp chuyện được? Nhưng mình đã chạy đến đây rồi, cứ thế về luôn lại để người ta cười cho. Chi bằng mình cứ đi vào cho có lệ xem sao?
Văn Thiền cảm thấy ý tưởng ‘đi vào cho có lệ’ rất tốt, lạnh nhạt phân phó đám tôi tớ đứng chờ bên ngoài. Cô công chủ cao quý đẩy cửa tre đi vào, hướng đến nơi có ngọn đèn sáng lờ mờ.
Nàng đứng trước cửa, gõ lên, “Lý Tín?”
Trong lòng lặng yên như tờ.
Thiếu niên nằm trên giường, còn tưởng giọng nói kia là ảo giác của mình. Cậu nghe xong thậm chí cũng không động đậy, nhưng phát hiện mấy lang trung đều dừng tay. Sau đó, cậu lại nghe thấy một tiếng gọi ‘Lý Tín’ khác vang lên, thiếu niên ngẩng đầu, thấy Lý quận thủ đang đứng trước cửa, nhìn cậu đầy ngạc nhiên.
Lý quận thủ dùng ánh mắt hỏi Lý Tín: Tiểu Thiền? Quan hệ con với Tiểu Thiền là thế nào? Tại sao con bé chạy đến tận đây?
Vẻ mặt Lý Tín trống rỗng, căn bản cậu không còn sức để nói chuyện. Cố hết sức lấy miếng vải đang nhét trong miệng, thiếu niên dùng miếng vải lau vết máu nơi khóe miệng, thở hổn hển.
Ánh mắt Lý quận thủ nghiêm khắc: Bắt lấy Tiểu Thiền! Đừng cho con bé bước vào! Ta không muốn Tiểu Thiền biết được chuyện con giả mạo Nhị Lang Lý gia.
Tiểu Thiền vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Con bé mà biết chuyện này, dù lòng có hướng về Lý Tín, sau này chung đụng với nhau, khó đảm bảo không lộ ra sở hở nào.
Sắc mặt cậu thiếu niên trắng phau như tờ giấy, cố hết sức ngồi dậy. Cậu lau mồ hôi trên mặt, thầm nghĩ: Mình cũng không muốn để Tiểu Thiền biết chuyện mình đóng giả làm cậu Hai Lý gia.
Cái gì là giả thì vẫn luôn là giả. Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày bại lộ. Mình vĩnh viễn không tin vào cái trò ‘biến giả thành thật’ này.
Vì Ve Ve nên mình không thể để nàng ấy vướng vào chuyện này.
Cứ để mình bị vạn người phỉ nhổ là được rồi, nàng không cần vì mình mà phải nhọc lòng suy nghĩ. Mình chỉ muốn bảo vệ nàng, chỉ cần nàng khỏe mạnh bình an mà thôi.
Lý Tín nhẹ giọng nói, “Các ông đứng trong này chờ, đừng đi ra. Tôi sẽ ra ngoài cửa, dụ nàng ấy đi về.” Lần đầu tiên, cậu muốn để Văn Thiền đi, mà không khiến cho nàng đến gần cậu.
Dẫu sự đời khó mà trọn vẹn, thiếu niên dần dần trưởng thành, dần dần vướng vào vòng xoáy của thế gian. Thế nhưng, cậu vẫn một lòng muốn nàng bình an như thuở ban đầu.
Cậu thích nàng ấy như vậy, cũng không đành lòng ép buộc nàng.
Yêu cũng được mà hận cũng thế. Lý Tín chỉ muốn dựa vào năng lực, chạm đến trái tim nàng.
“Lý Tín!” Tiếng gõ cửa dần lớn hơn, giọng nói cô gái có vẻ bình tĩnh. Nhưng nghe kỹ hơn, sẽ thấy đã có chút lo lắng.
Lý Tín chầm chậm xỏ quần áo vào, che đi vết thương trên người mình.
Mấy lang trung nhìn thảm cảnh máu tươi đầm đìa sau lưng cậu, không nỡ lòng mà khuyên bảo, “Chàng trai mau bảo cô nương kia đi đi. Chứ để máu khô đi, chúng ta phải làm lại lần nữa………”
Lý Tín cười nhẹ, “Được.”
Cách một cánh cửa, Văn Thiền trừng mắt nhìn vào tấm cửa gỗ trước mắt. Nàng bắt đầu cắn môi, trầm tư suy nghĩ xem có chuyện gì xảy ra bên trong. Chẳng lẽ Lý Tín không ở trong đó?
Nàng bắt đầu sợ hãi, sợ mình gặp phải bọn côn đồ. Chẳng may gặp bọn chúng, vẫn nên gọi thị vệ đến là tốt nhất….
Nhưng Văn Thiền lại có một loại trực giác, cảm thấy Lý Tín chắc đang ở bên trong.
Thiếu nữ giơ tay, chuẩn bị gõ cửa thật mạnh một lần cuối.
Cánh cửa gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt.
Lúc nàng giơ tay đang định gõ cửa thì cánh cửa mở ra, chàng thiếu niên bước ra từ trong phòng tối. Thiếu nữ bất ngờ không kịp chống đỡ, động tác gõ cửa bị hụt khiến thân hình lảo đảo, vô thức ngã về phía trước.
Ngã theo hướng thiếu niên đang bước ra từ trong phòng tối.
Lý Tín vừa mở cửa, nghênh đón cô gái đang hoảng loạn bổ nhào vào cậu.
Thế nhưng, cả người cậu không còn chút sức lực nào, nàng cứ thế ngã nhào vào người, cậu cũng ngã xuống cùng nàng. Hai người cùng ngã lăn trước cửa, trong phòng Lý quận thủ và mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Phản ứng của thiếu niên rất nhanh chóng
Lúc Văn Thiền kêu ‘a’ một tiếng, cậu cố gắng dùng sức lực lớn nhất có thể, cầm lấy cánh cửa kéo mạnh, tay kia vòng qua thắt lưng thiếu nữ, khéo léo đóng cửa lại, sau đó nghiêng người đổ sang hướng khác.
Cứ vậy nghiêng người đổ xuống, lăn một mạch đến bậc thang cuối cùng.
Trong mắt những người đang đứng xem, chỉ thấy Văn Thiền như con hổ đói bổ nhào vào Lý Tín. Còn Lý Tín ôm eo nàng. Thiếu niên ôm thiếu nữ nhanh như chớp, cùng nhau ngã từ bậc thang xuống, ngã thẳng lên nền tuyết.
Sau lưng Lý Tín dính bao nhiêu bùn đất.
Cơn đau rát lan tràn, khiến mồ hôi trên trán cậu lại tuôn ra như suối.
Khóe miệng cậu tím tái, run lên khe khẽ. Đầu óc mơ màng như có thể hôn mê bất tỉnh bất kỳ lúc nào. Nhưng cậu không thể…
Cậu che chở Văn Thiền, cậu để mình ngã xuống đất, ôm nàng vào trong lòng, giống như không có chuyện gì xảy ra. Tuyết bay khắp nơi, rơi trên hai người bọn họ. Văn Thiền mở mắt ra, nhìn đôi mắt thiếu niên tĩnh lặng tịch mịch như màn đêm.
Cậu vươn tay, đầu ngón tay run run, gạt những bông tuyết rơi vương trên mi nàng.
Cậu khẽ cười, “Ve Ve, em đúng là!.” Cậu thì thào nói, “Vừa gặp đã đánh phủ đầu, khiến tôi suốt đời khó quên.”
Hí hí, bóc tem.