Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 46
Nụ hôn đắm say!
Bông tuyết bay tung tóe giữa bầu trời xám xịt, xuyên qua những mái nhà nhấp nhô, qua từng hàng cây ven đường, bay khắp phố phường, ngõ dài rồi đáp xuống. Cơ thể đôi bạn trẻ đặt trên khoảng sân nhỏ.
Văn Thiền được Lý Tín bảo vệ trước ngực, nàng thấp hơn hắn một chút, đầu ngả vào lòng hắn. Vòng tay của thiếu niên rất mỏng manh, không rộng rãi và vững chắc, nhưng vẫn đem lại cho người ta một cảm giác an toàn hiếm thấy.
Ngay cả khi họ cùng nhau ngã xuống, chàng trai vẫn nằm đệm phía dưới.
Văn Thiền dựa đầu vào hắn, lồng ngực phập phồng đau nhói. Nàng ứa nước mắt, cả người nàng va vào hắn, khắp mũi xộc một mùi cơ thể của chàng trai, tim thình thịch đập liên hồi.
Chàng trai đưa tay gạt những bông tuyết trên lông mi của cô gái, cô gái không nhúc nhích hồi lâu, nàng hít hà chiếc mũi trước ngực hắn, rướn người để ngửi.
Lý Tín đẩy cái đầu nhỏ đang dụi vào ngực mình ra, đưa tay vuốt lấy gương mặt nàng. Khi cô gái trừng mắt nhìn mình, chàng trai mỉm cười ấm áp, “Em ngửi cái gì? Có cô gái nào giống em không, ngã nhào trên người lang quân mà không vội vàng đứng dậy, còn rướn người tới ngửi lấy ngửi để?”
Văn Thiền đáp trong lòng, hình như tôi ngửi thấy mùi máu…
Khoảnh khắc nàng lao vào vòng tay hắn, kèm theo một nhịp tim đập dữ dội, thứ xộc thẳng vào mũi nàng chính là mùi máu tanh nồng nặc trên cơ thể chàng trai. Điều này khiến nàng thoáng nghi ngờ, bất giác muốn xác nhận tìm ra đáp án… Kết quả, nàng bắt gặp nụ cười trêu chọc của Lý Tín.
Sau một cú ngã, mái tóc dài của Văn Thiền hơi rối, một vài lọn tóc rơi xuống bên tai. Lý Tín chê bai nàng đè lên mình, vội đẩy nàng đứng lên, trong mắt hiện rõ lên dòng chữ “Sao em nặng như vậy”.
Thân hình nàng mảnh mai yểu điệu, nhẹ tênh thế kia. Làm sao có thể nặng được? Hơn nữa, đối với một người con gái, từ “nặng” quá là kinh khủng!
Văn Thiền bị hắn đẩy ngồi bệt sang một bên, cả người run lên tức giận, mồm mép lanh lợi đáp lại: “Tôi ngửi mấy cái thì đã làm sao? Không phải anh dạy tôi, là một Công chủ… muốn làm gì thì làm à? Không phải anh nói, là Công chủ thì không cần suy nghĩ đến mấy cái vấn đề giữ hình ảnh hay danh tiếng sao?”
Lý Tín vui vẻ nói: “… Em thật nghe lời tôi đấy.”
Nàng nhớ rất rõ điều này.
Vậy sao hắn bảo nàng gả cho hắn, lại chẳng thấy nàng ghi nhớ trong lòng?
Thiếu niên lạnh lùng liếc nàng một cái, hắn nghi ngờ nàng đã phát giác ra vấn đề trên người mình. Và hắn chắc chắn không muốn bị nàng phát hiện. Cách dỗ dành Văn Thiền thực sự rất đơn giản – Thiếu niên chồm người tới véo cằm nàng.
Sau khi nàng mở to mắt, hắn nhướng mày nhếch mép cười, chậm rãi tiến lại gần, “Uầy, không để ý đến danh tiếng? Vậy thì tôi…” Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng, chiếc cổ thon thả và khuôn ngực hơi nhấp nhô của nàng.
Văn Thiền giương mắt nói: Hừ! Cút đi!
Nàng nhạy bén đứng phắt dậy, cảnh giác nhảy ra xa, dùng hai tay che chắn cơ thể, đề phòng Lý Tín bộc phát tính háo sắc lao đến. Rốt cuộc, nàng xinh đẹp như thế này, Lý Tín lại đắm say nàng như thế…
Thiếu niên cười ngã lăn ra trên nền tuyết trắng tinh, hắn cúi xuống cười một cách điên cuồng, ngạo mạn, hồi lâu không đứng dậy.
Văn Thiền nghĩ: Tại sao không cười tắc thở luôn đi? !
Nàng không biết rằng, chính lúc đó, Lý Tín thật sự cúi xuống không thể đứng thẳng lên. Hai tay chống xuống đất run rẩy, gần như không thể giữ được cơ thể mình. Hắn phải dùng tiếng cười để che đi cơn ho sặc sụa vì máu. Sắc mặt hắn cũng rất tệ, rất đáng sợ.
Hắn không muốn cho Văn Thiền biết những chuyện này.
Trong mắt Văn Thiền, Lý Tín cười điên dại khiến nàng không thể giải thích được, sau khi cười đủ rồi, thiếu niên ung dung đứng lên, vẫn mang dáng vẻ ngông cuồng “Trời đất bao la nhưng ông đây lớn nhất”. Còn Lý Tín, hắn đã chuẩn bị đủ sức đứng lên, từ từ đứng dậy một cách khó khăn.
Eo lưng nóng như thiêu đốt, da thịt và lớp vải cọ xát vào nhau, mỗi hơi thở đều đau đớn gấp vạn lần. Hắn bước về phía trước hai bước liền cảm thấy chiếc áo đã thấm ướt.
Thấm đẫm máu.
Mọi bộ phận trên cơ thể đều run rẩy. Mỗi khi nhấc chân lên, đều cảm thấy choáng váng, không chút sức lực, hai mắt tối sầm như muốn té xỉu …
Lý Tín không cho Văn Thiền biết, hắn dỗ Văn Thiền đi ra sau phòng. Hắn không muốn người của Lý quận thủ và người của Văn Thiền biết bọn họ đang làm gì. Hắn muốn đưa nàng ra khỏi hậu viện. Nhưng khi bước đến bức tường sau nhà, hắn đã không còn chút sức lực.
Lý Tín dựa vào tường, một phần vì lấy lại sức, một phần vì che đi vết máu đã thấm ướt sau lưng.
Văn Thiền thậm chí còn không biết điều đó, nàng còn vừa dùng giọng điệu chê bai vừa cúi đầu hạ mình giải thích tại sao lại đến đây, “… Tóm lại là Giang Tam Lang và A Nam muốn tìm anh, tôi cũng rảnh không có việc gì làm, nên tùy tiện qua xem thử.”
Lý cảm thấy như thể có một bông tuyết mềm mại rơi xuống trái tim mình, nhưng vẻ mặt lại hung ác tràn đầy ý châm chọc, “Tuyết lớn như vậy, em rảnh rỗi không có việc gì, đến tìm tôi? Em không thấy day dứt sao?”
Văn Thiền không cảm thấy có gì day dứt. Nàng dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt chàng trai, nhất quyết phải khiến hắn tin vào lòng chân thành của mình, “Bởi vì tôi là một người có tấm lòng lương thiện, thích giúp đỡ người khác. Khi gặp lũ mèo hoang hay chó hoang tội nghiệp trên đường, lo lắng bọn chúng sẽ chết đói, tôi còn cho người lấy đồ ăn thức uống cho chúng, anh và lũ chó mèo hoang cũng gần như thế.”
Bị mắng là chó, Lý Tín cười trợn mắt khinh thường.
Văn Thiền: “…”
Người này thật là vô lương tâm! Đây có phải là thái độ đối với ân nhân cứu mình không đấy? Mặc dù nàng không cứu hắn, nhưng hắn không nghe ra là nàng suýt chút nữa đã cứu hắn! Không biết cảm kích thì thôi lại còn trợn mắt!
Nàng cũng dõng dạc thề thốt với A Nam rằng sẽ cứu Lý Tín, và để hắn “làm trâu làm ngựa” cho nàng suốt đời. Lý Tín, đây là thái độ tận tâm “làm trâu làm ngựa” của anh đó sao?”
Lý Tín đá chân nàng thêm một cái trong lúc nàng đỏ mặt tức giận. Văn Thiền trừng mắt nhìn hắn, hắn uể oải ngáp dài một cái, hỏi: “Sao em vẫn chưa rời đi? Lẽ nào… Em sợ đi một mình, nên muốn tôi đưa em về? Ve Ve em thật biết cà cưa đưa đẩy đấy.”
Giọng điệu của hắn giả lả, dễ khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, đối phương còn là Công chủ luôn được người ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa?
Quả nhiên, sau khi Văn Thiền sững người một lúc, lộ ra vẻ đau lòng. Lông mi run lên, hai mắt co lại, lòng Lý Tín như thể run lên theo, khóe miệng run lên muốn thốt ra những lời an ủi — hắn đâu nỡ nhìn thấy nàng buồn.
Thế nhưng giữa đêm đông gió tuyết lạnh lẽo, thiếu niên dựa vào tường, ngón tay động đậy, ngay cả nhấc lên cũng không nhấc lên được. Cô gái nhanh chóng quay mặt đi, không cho hắn thấy đôi mắt ướt át đẫm lệ của mình.
Văn Thiền nhất định rất ấm ức.
Lòng tốt của nàng đã không được Lý Tín nhận lấy, mà còn thúc giục đuổi nàng đi. Từ đầu đến cuối, hắn đều biểu lộ rõ ý này. Văn Thiền bị người ta theo đuổi từ nhỏ tới lớn, có thể nàng lơ ngơ trong một số chuyện khác, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được thái độ của đàn ông đối với mình như thế nào. Và lúc này, nàng biết rõ, Lý Tín rất muốn nàng rời đi.
Lúc đầu muốn nàng rời đi, và bây giờ vẫn muốn nàng rời đi.
Văn Thiền có chút hụt hẫng, có chút không cam lòng, lại có chút lơ ngơ không biết phải làm sao, còn cảm thấy… Xấu hổ. Nàng mang theo tâm trạng buồn rầu lo lắng, bồn chồn không nguôi, hai tay bưng đến trước mặt hắn, lại bị hắn thản nhiên vứt sang một bên. Nàng không biết phải làm gì.
Thời niên thiếu của mình, nàng đã ôm trọn trái tim thăm dò của mình chạm vào lớp vỏ cứng rắn của chàng trai. Nàng không biết rằng nàng đang quan tâm đến hắn, và cũng không biết rằng hắn đang bảo vệ nàng. Thiếu niên mà nàng đang ở bên quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức nàng nghĩ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy tất cả như một lẽ đương nhiên.
Lý Tín nếu đã cảm thấy phiền, vậy nàng sẽ rời đi.
Sắc mặt Vũ Dương Công chủ lạnh băng, trong lòng rất phẫn nộ, rất buồn bã khi nghĩ đến điều này. Nàng không thèm chào Lý Tín, xoay người bước ra ngoài. Tuyết rơi trên váy nàng, rơi trên đôi mi dài cong tuyệt đẹp của nàng. Nàng bước đi giữa màn đêm, bước đi giữa tuyết trời bay bay, bóng lưng thẳng tắp, cô độc và lạnh lẽo.
Kiêu ngạo và phẫn uất, nàng quay lưng bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô gái, Lý Tín từ từ trượt xuống tường. Hắn ngã xuống đất, đầu dựa lên đầu gối, hơi thở hổn hển. Hắn nghĩ, nếu Văn Thiền nhìn thấy hắn ngồi trong tư thế này, thế nào cũng bị nàng chê bai, không chút nhã nhặn.
Nàng được nuôi dưỡng, học hành tử tế, nhưng nàng không biết bây giờ hắn đang khó chịu như thế nào.
Lý Tín ngồi dưới tuyết trời băng giá, máu nhớp nháp không ngừng chảy ra, tấm vải dính vào da thịt, mọi thứ khiến sắc mặt hắn ngày càng trắng bệch. Hắn thậm chí không còn sức để đứng dậy đi về phòng nữa… Hắn muốn nghỉ ngơi ở đây một lúc, hoặc đợi Lý quận thủ và những người khác đi ra đỡ hắn vào.
Thiếu niên ngồi trên mặt đất đầy tuyết trong một góc tối. Máu đỏ sẫm thấm ướt mặt đất, may mà trời tối, nhìn không rõ. Hắn lặng lẽ ngồi, sau một khoảng thời gian không xác định, chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Lý Tín cười nói: “Nhanh lên, tôi không dậy nổi…” Lời cuối cùng còn chưa thốt ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy không phải Lý quận thủ, mà là Văn Thiền đang quay trở lại.
Lý quận thủ và những người khác đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện Vũ Dương Công chủ đã rời khỏi sân, nay quay trở lại một lần nữa, vì vậy họ chỉ có thể tiếp tục nấp trong phòng.
Lý Tín gối đầu lên hai cánh tay đang vòng ôm lấy đầu gối, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn cô gái quay lại.
Cô gái cũng nghi ngờ nhìn hắn, “Anh nói cái gì? Không dậy được? Tại sao không dậy được?”
Ánh mắt Lý Tín trầm lặng, “Liên quan gì đến em? Em quay lại làm gì nữa? Em thực sự sợ hãi không dám ra khỏi ngõ?” Hắn tưởng rằng hộ vệ của nàng đang đợi ở ngoài sân. Rốt cuộc, ngoài việc đuổi theo đàn ông, Văn Thiền không có dũng khí đi một mình trong ngõ sâu …
Văn Thiền không quan tâm đến thái độ đầy ác ý của hắn đối với mình. Nàng ngồi xuống trước mặt hắn, trước khi Lý Tín lo lắng về việc liệu chiếc mũi cún con của nàng có thể ngửi thấy mùi máu trên người mình hay không, liền bị thu hút bởi mùi hương trên cơ thể nàng thoảng tới trước.
Văn Thiền mang theo hộp thức ăn quay trở lại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không biết nàng lấy ở đâu ra. Lúc này, cô đang ngồi xuống bên cạnh Lý Tín, dùng ngón tay mảnh khảnh mở hộp đựng thức ăn, khói bốc ra nghi ngút, nhấc ra một bát nhỏ thơm phức.
Lý Tín lấy làm lạ, sau khi nghỉ ngơi một lúc lại có chút sức lực trở lại. Hắn xúc động cầm lấy chiếc bát nàng đưa cho, trong lòng ấm áp đến lạ: “Ve Ve, em đến đưa đồ ăn cho tôi sao? Em thật ngoan…” Thiếu niên một lần nữa chưa nói hết lời.
Đôi mắt liền liếc thấy chiếc bát trống rỗng, thậm chí còn không có nước súp, ánh mắt phức tạp.
Hắn lại ngây người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn cô gái kiêu ngạo đang ngậm môi cười.
Văn Thiền vẻ mặt “thưởng cho ngươi”, “Tôi vừa ra khỏi ngoài sân, phát hiện vừa rồi đang nói chuyện với anh, ngoài cửa ngõ có một ông lão vác theo một cái hộp đi bán hoành thánh. Thanh Trang bưng cho tôi một bát, tôi cảm thấy rất ngon, anh cũng nếm thử đi.”
Lý Tín: “…”
Hắn chua xót nhìn nàng, rõ ràng đang đau đến sống đi chết lại, vẫn không nhịn nổi mà bật cười trước sự chọc ghẹo của cô gái, “Nhưng em lấy một cái bát rỗng là có ý gì?”
Văn Thiền nói: “Tôi là con gái, anh là con trai, tôi làm sao có thể lấy cho anh ăn cái gì tôi đã ăn chứ? Tôi chỉ lấy cho anh xem, cho anh ngửi, anh thấy thơm chứ? Vậy anh tự mình đi mua đi!” “
Lý Tín: “…”
Hắn ha ha cười hai tiếng, rồi ném cái bát xuống nền tuyết lạnh, “Ông đây không có tiền.”
Văn Thiền nói: “Tôi có.”
Hai miếng năm thù bị ném xuống dưới đất, trước mặt Lý Tín.
Lý Tín yên lặng nhìn nàng háo hức trong đôi mắt to sáng ngời, một lúc sau mới phản ứng lại, hỏi: “Em muốn tôi đứng dậy đi hai bước sao?”
Văn Thiền sửa lại lời hắn, “Không phải để anh đi hai bước, mà là để cho anh đi từ đây ra ngõ.”
Lý Tín: “…”
Không thốt ra nổi dư vị trong lòng.
Người thanh niên lấy tay che mặt, từ từ lộ ra một nụ cười lãnh đạm. Hắn ngồi dựa vào tường, trông khác hẳn với nụ cười ngang tàng và xấu xa đầy tà khí trước đó. Nụ cười của hắn lúc này nhợt nhạt và yếu ớt. Nụ cười của anh khiến trái tim ai cũng phải rung động.
Ve Ve…
Nàng đã nhìn thấy nó.
Nàng hao tâm tổn sức dày vò hắn như thế là vì cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng đưa mắt nhìn hắn, nàng ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn, nàng nghi ngờ thái độ khinh thường, nóng nảy của hắn… Cô bị hắn chọc cho tức giận bỏ đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định quay lại.
Vừa tinh tế, lại còn hiểu chuyện như vậy. Mỗi đặc điểm đều khiến trái tim hắn rung động, yêu thích vô cùng, đúng là người con gái trong lòng hắn.
Văn Thiền ngồi bên cạnh hắn, đưa tay đặt lên cánh tay quàng trên đầu gối hắn dò xét. Hắn không kháng cự, dũng khí của nàng cũng tăng lên trước sự yên lặng của hắn. Văn Thiền nhìn sắc mặt hắn, lo lắng hỏi: “Lý Tín, anh sao thế? Anh bị bệnh sao?”
Lý Tín đặt bàn tay đang che mặt xuống, nhìn nàng cười.
Văn Thiền hỏi: “Đói bụng không? Hay là tôi đi mua hoành thánh cho anh nhé?”
Lý Tín nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Ve Ve, em thấy tôi sắp chết rồi sao…”
Văn Thiền sửng sốt, “Làm sao thế được?! Anh đừng có nói nhảm!”
Lý Tín thực sự cảm thấy mình sắp đau đến chết, toàn thân hắn lạnh ngắt, hắn đau đớn tới mức răng cắn môi bật ra máu. Hắn không còn sức lực nữa, giọng hắn rất nhỏ, thều thào một cách khó khăn, Văn Thiền phải ghé sát lại mới có thể nghe thấy những gì hắn nói — “Ve Ve, tôi cảm thấy tôi không thể sống sót qua ngày mai… Em làm gì khiến tôi vui vẻ đi. Nếu tôi chết rồi, em liệu có buồn không? Chắc không đến mức máu lạnh tàn nhẫn, để tôi ân hận cả đời chứ? Ve Ve, tôi chịu không nổi rồi… “
Hắn thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì, đầu óc choáng váng, chỉ không ngừng gọi “Ve Ve”, mới có thể tìm được chút sức lực để tiếp tục chống chọi. Hắn đang nói chuyện với chính mình, hắn đang thì thầm, hắn đang cố giữ lấy chút ý chí mong manh còn sót lại, không thể bị đánh gục…
Văn Thiền ngẩn người nhìn Lý Tín.
Lý Tín ở trước mặt nàng, luôn đủ mạnh mẽ. Trước đây, nàng chưa bao giờ thấy hắn như thế này, nàng cũng không thể hiểu hắn đang nói về điều gì. Lý Tín bị làm sao vậy? Bị thương? Bị bệnh? Lại còn nói cái gì ngày mai chết rồi?
Hắn sẽ không thực sự chết vào ngày mai chứ?
Lý Tín muốn nàng làm gì, nàng phải làm gì bây giờ? Điều gì có thể khiến Lý Tín vui vẻ?
Văn Thiền ngây người nghĩ: Lý Tín thích cái gì nhất?
Nàng dừng lại, lại nghĩ tiếp: Hắn thích mình nhất.
Văn Thiền nhìn thiếu niên trong góc tường, tuyết vẫn đều đều rơi, hắn ngẩng đầu dựa vào tường, môi trắng bệch đến mức không còn nhìn ra sắc môi thường ngày nữa. Nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, tim nàng đau nhói, vô cùng lo lắng…
Văn Thiền cắn môi, đột nhiên nghiêng người về phía trước, áp lên môi hắn.
Lý Tín cảm nhận được sự mềm mại, nóng bỏng trên môi mình trong cái lạnh băng. Trái tim như sống dậy, đánh trống thình thịch, nếu còn sức, chắc chắn hắn sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên. Nhưng hắn không còn chút sức lực nên chỉ mở mắt ra, hai mắt sáng ngời nhìn cô gái đang đỏ mặt kề môi vào môi mình.
Đôi bạn trẻ nhẹ nhàng áp môi vào nhau.
Văn Thiền nhắm mắt lại, lông mi run run. Nàng cực kỳ lo lắng, cảm thấy như thể đang hôn một “xác chết.” Bên kia không phản ứng gì cả, Văn Thiền nghĩ: Rốt cuộc hắn vui hay không vui? Mình đã hy sinh vậy rồi, sao hắn không có phản ứng gì cả?
Văn Thiền run rẩy mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt đen tuyền của thiếu niên. Đôi mắt nàng đỏ hoe và ướt át, khuôn mặt trắng nõn đang áp sát. Đôi bạn trẻ ngây người nhìn nhau dưới cơn mưa tuyết dày đặc.
Văn Thiền sững sờ trong đôi mắt còn đọng tuyết của Lý Tín, nàng nghĩ: Rõ ràng Lý Tín mới là người thích mình, nhưng tại sao mỗi lần hôn đều là nàng chủ động vậy? Tại sao mình lại tốt bụng đến thế, nhìn thấy hắn khó chịu, liền không làm chủ được hành động của mình?
Nàng thực sự mắc nợ Lý Tín.
Môi áp lên môi hắn, Văn Thiền run rẩy hỏi: “Thế này được chưa? Anh còn khó chịu nữa không?”
Lý Tín sững sờ, ánh mắt có chút mơ màng, giọng nói run run, “Em nói gì vậy?”
Văn Thiền không hiểu hắn nói cái gì. Thực ra chàng trai có ý muốn phản kháng, nhưng Văn Thiền lại lầm tưởng rằng vẫn chưa đủ. Tội nghiệp cho tình sử phong phú bị theo đuổi bấy lâu nay của nàng, sau một hồi lăn lộn hồi tưởng trong ký ức, Văn Thiền hỏi: “Anh trách tôi không đưa lưỡi ra sao?”
Lý Tín: “…”
Trước mắt như tối sầm lại, suýt nữa thì bị nàng chọc cho tức chết tại chỗ!
Nàng thậm chí còn biết đến “đưa lưỡi ra”!
Còn biết rõ hơn cả hắn!
Tình sử phong phú của nàng, chắc có kể ba ngày ba đêm cũng không hết nhỉ?! Những người theo đuổi nàng có thể xếp hàng dài từ Trường An đến Cối Kê, có khi còn có thể xếp vòng lại ba vòng luôn ấy nhỉ?
Thiếu niên Lý Tín chưa kịp ngất vì đau đớn bởi vết thương trên lưng, thì đã bị Văn Thiền chọc cho tức chết trước rồi. Tại sao cứ phải vào đúng cái lúc này không còn chút sức lực nào chứ? ! Nếu hắn còn chút sức lực, có thể động tay động chân, hắn lại để cho môi nàng chạm lên môi mình mà không nhúc nhích, không làm gì ư? Nếu có sức, sau khi nghe thấy những lời khiêu khích “đưa lưỡi ra” của Văn Thiền, hắn không lập tức thu dọn nàng ngay mới lạ.
Lý Tín xúc động đến suýt chết trước suy nghĩ đơn giản của cô gái và đồng thời cũng tức suýt chết bởi suy nghĩ đơn giản của cô ấy.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tất cả những suy nghĩ lộn xộn này đều lập tức biến mất.
Bởi vì Văn Thiền run rẩy, thè ra đầu lưỡi nhỏ nhắn hồng hào, ngập ngừng chạm vào đôi môi hắn. Còn Lý Tín lại bị nàng kích thích đến rung động, môi hắn mở ra, để chiếc lưỡi đinh hương của nàng trườn vào trong. Khoang miệng ẩm ướt ấm áp, hai đầu lưỡi khẽ chạm vào nhau.
Giống như điện giật, cảm giác tê dại từ đốt sống cùng lan ra khắp cơ thể.
Trong phút chốc, khuôn mặt của đôi bạn trẻ đỏ bừng bừng xuống đến tận cổ.
Không biết ai đã bắt đầu trước, cẩn thận và dịu dàng ngậm lấy môi người đối diện. Chậm rãi, nhẹ nhàng, môi và răng va vào nhau, nước miếng ấm nóng đưa đẩy trong khoang miệng.
Những nụ hôn ướt át, mềm mại, đầu lưỡi chạm vào nhau quấn quýt, miên man.
Cơ thể nàng mềm nhũn, cảm giác toàn thân như bị rút hết sức lực. Lông mi nàng run lên chuyên tâm thưởng thức nụ hôn. Mặc dù đó là để làm cho Lý Tín cảm thấy tốt hơn, nhưng đây là nụ hôn đầu của nàng. Vũ Dương Công chủ nghĩ rất thoáng, cho dù lần đầu tiên nàng trao nó cho người mà nàng không muốn… chỉ vì lòng tốt, thì cũng phải thưởng thức nó một cách trọn vẹn.
Môi của Lý Tín vừa ấm áp vừa mềm mại, chúng khác biệt hoàn toàn với vẻ bề ngoài, lúc nào cũng như có gai mọc đâm ra của hắn. Khó có thể tưởng tượng được đôi môi của một người khó nói chuyện, lúc nào cũng cười nhếch mép, cười thâm thuý như hắn, cảm giác khi hôn lên lại không hề đáng ghét chút nào.
Văn Thiền chưa từng hôn bất cứ chàng trai nào, vậy mà bây giờ khi hôn Lý Tín lại thật sự rất thoải mái. Nói không chừng sau này có thể tìm ai đó để thử…
Trong màn đêm thanh vắng, tuyết lặng lẽ rơi, chàng trai ngồi dựa vào tường, cô gái quỳ bên cạnh. Cả hai quay mặt sang một bên và trao nhau nụ hôn ngọt ngào đủ khiến trái tim run lên, nóng bừng. Giữa môi và răng, thậm chí mọi bộ phận được chạm tới trên cơ thể đều nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, khiến người ta phiêu diêu, bay bổng.
Đôi bạn trẻ rất nhạy cảm, một lớp gai ốc nổi lên trên lớp da họ. Hai gương mặt áp sát vào nhau nóng bỏng, sức nóng lan tỏa ra xung quanh. Tất cả những điều này, ngọt ngào và ẩm ướt, khiến họ bất giác run lên.
Những nụ hôn thầm kín, những giây phút không nỡ rời xa, lại khiến nhịp đập trái tim trở nên dữ dội đến vậy… Những nụ hôn khiến đôi bạn trẻ mơ hồ, quên đi tất cả, chìm đắm trong men say của dư vị tình yêu.
Hai bàn tay run rẩy khi họ chạm vào nhau. Cô gái vươn người áp sát gần chàng trai, rồi tiến gần hơn nữa. Hắn bất động, giống như gỗ. Nhưng hắn không phải một khúc gỗ, nàng nghe thấy trái tim hắn đập điên cuồng, còn dữ dội hơn cả nàng. Trong cơn kích thích mãnh liệt bất tận, trái tim cuồng nhiệt ẩn nấp dưới vẻ ngoài kiêu ngạo của cô gái, bộc phát ra không tài nào kìm nén lại được.
Dưới làn tuyết bay bay, phía góc tường, Văn Thiền nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Lý Tín, nhìn nàng không chớp mắt.
Văn Thiền đột nhiên giơ tay lên, muốn sờ lên khuôn mặt Lý Tín. Nàng muốn ôm chặt anh và hôn sâu hơn.
“Công chủ!” Từ xa, Thanh Trúc cất tiếng kêu vội vã chạy lại trong tuyết, “Cô đang ở đâu?
Bất ngờ trước sự chuyển động của thế giới bên ngoài, Văn Thiền nhanh chóng lui về phía sau, buông xuống nụ hôn đầu đời. Nàng ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển nhìn Lý Tín với đôi mắt đỏ hoe trong tư thế ngượng ngùng và đôi mắt ướt át.
Trong đêm tuyết ẩm ướt lạnh giá, bọn họ im lặng nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng lại. Trong một lúc lâu, Lý Tín cười như một kẻ xấu.
Thanh Trúc lại hét lên, có lẽ Công chủ rời đi quá lâu khiến cô lo lắng. Văn Thiền lớn tiếng đáp lại, liền nghe thấy có tiếng bước chân chạy tới.
Văn Thiền nhìn Lý Tín, nhìn anh mở miệng nói chuyện, nàng cắn môi, ngượng ngùng né tránh ánh mắt chàng trai, nhìn đi chỗ khác, rồi nàng nhanh chóng nhảy dựng lên, vội vã để lại một câu, “Hẹn gặp lại anh lúc khác.”
Lý Tín nhìn cô gái tháo chạy một cách tinh nghịch, nhưng lần này, Văn Thiền thực sự rời đi và không bao giờ quay trở lại. Trái tim hắn mềm nhũn ra, lại vô cùng phấn khích. Nhưng trong tình huống này, hắn chỉ có thể cất giấu cảm xúc mãnh liệt của mình trong lòng để sau này nhớ lại.
Hắn không tiện cử động mạnh… nhưng hành động nhẹ nhàng của Ve Ve không đủ để thỏa mãn hắn.
Thiếu niên thở dài, dựa vào tường mỉm cười ngây ngô.
Thực sự, nếu chết vào ngày mai? Hắn đâu thể cam lòng. Hắn vừa hôn cô gái mình say đắm bấy lâu nay, hắn phải chống chọi với cái chết, vượt qua khoảnh khắc này, cho đến mãi sau này, có thể ngày ngày ở bên cạnh Ve Ve.
Chờ mãi Lý quận thủ và những người khác cuối cùng cũng có thể đến đưa Lý Tín trở lại. Lúc này, họ lại phát hiện ra tác phong chàng trai trẻ khác hoàn toàn so với dáng vẻ yếu ớt, phờ phạc ban nãy. Hắn trở nên… tràn đầy năng lượng, khi chịu đau một lần nữa để hoàn thành nốt vết bớt, hắn lại hưng phấn như được lên thiên đàng.
Lý quận thủ nhàn nhã nhìn hắn, “Con bé Tiểu Thiền đã cho cậu uống linh đan hồi sinh đấy à?”
Lý Tín bật cười, khiến cho lang trung giật nảy mình, “Chàng trai cẩn thận! Đừng cười! Đừng cười! Động đến vết thương sẽ không ổn đâu!”
Đêm hôm đó, sau khi lên xe ngựa, Vũ Dương Công chủ ôm lấy khuôn mặt thảm hại của mình, nghĩ: Mình hy sinh nhiều như vậy, nếu ngày mai Lý Tín vẫn chết, mình sẽ không cam lòng…
Trong cùng một cỗ xe, bóng đèn lồng bên ngoài xe ngựa lủng lẳng chiếu vào trong xe. Thanh Trúc quỳ một bên, yên lặng nhìn Vũ Dương Công chủ. Cô gái có khuôn mặt khả ái ngồi trước ghế chính, lọn tóc mai rối tung dính trên khuôn mặt đỏ ửng. Đôi môi đỏ mọng ướt át, mê đắm lòng người, vẫn còn vương chút máu.
Đó là máu trong miệng Lý Tín.
Trong mắt Thanh Trúc, hiện lên hình ảnh Lý Tín cắn rách môi Văn Thiền.
Lý Tín bắt nạt Công chủ, Công chủ lại còn ôm dáng vẻ lòng dạ rối bời như mới biết yêu của một cô gái nhỏ.
Thanh Trúc, lớn hơn Văn Thiền vài tuổi, là một hầu gái thân cận được đào tạo bài bản để chăm sóc chủ nhân từ nhỏ, cô làm sao có thể không biết, đôi môi đỏ tươi của chủ nhân tượng trưng cho cái gì?
Thanh Trúc nghiêm túc nghĩ rằng không thể để Công chủ tiếp tục làm loạn như thế này. Cô phải nói chuyện với Công chủ. Ai không thích lại đi thích một tên lưu manh tép riu như vậy chứ?
Khúc Chu Hầu và Trưởng công chúa mà biết, nhất định sẽ rất tức giận, đánh cho Công chủ một trận tơi bời!
Còn cô Hai có khi còn đánh cho Công chủ chết đi sống lại luôn ấy chứ!.
Công chủ tốt nhất vẫn nên đổi người mà thích đi thôi. Cho dù trái tim của Giang Tam Lang khó đánh đổ như hoà thượng xuống núi múc từng thùng nước, thì Lý gia vẫn có đông đảo một đám lang quân tài sắc vẹn toàn đó thôi, có ai không giỏi hơn Lý Tín?
Thanh Trúc xem xét chọn lọc từng câu từng chữ, định tìm cơ hội nói một phen với Công chủ.
Tuy nhiên, Vũ Dương Công chủ không có thời gian để nói chuyện với cô.
Sau khi trở về, nàng liền nằm ườn ra trên bàn và viết thư gửi tới Trường An. Lần trước nàng đã gửi thư cho mẹ yêu cầu tìm lang trung tốt để chữa bệnh cho cô Cả. Tối nay, sau khi quan sát một hồi vẫn không phát hiện ra vết thương của Lý Tín rốt cuộc nghiêm trọng tới mức nào, nhưng nhìn sắc mặt của hắn có vẻ rất nghiêm trọng… Văn Thiền muốn mời lang trung tiếp.
Sau đó, Văn Thiền nằm trên giường lăn đi lăn lại, trằn trọc cả đêm không ngủ được, cứ nghĩ đến đôi môi lạnh lẽo mềm mại của chàng trai. Nghĩ đến mức tâm thần bất định, hoảng hốt lo âu.
Nhưng sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, Vũ Dương Công chủ lại đi ra ngoài, nàng muốn gặp Lý Tín. Nàng vẫn lo lắng cho vết thương của hắn… hiếm khi nàng ra ngoài không phải vì Giang Tam Lang, mà là Lý Tín.
Nhưng lần này, mọi chuyện dường như không còn dễ dàng như trước.
Văn Thiền vừa ra khỏi cổng phủ, còn chưa tới cạnh xe ngựa, ngoài ngõ truyền đến một giọng nữ quen thuộc khiến toàn thân nàng run lên, “Em đang định đi đâu đấy?”
Văn Thiền quay đầu lại, nhìn thấy người đi trong ánh ban mai, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống— “Chị chị chị… Chị Hai!”
Giáng sinh vui vẻ nha các Nàng!
Cảm ơn Nàng Trà. ^^ Nàng cũng vậy nhen. Merry Chrismas. Luv u.
truyện quá quá hay. Mình thích cách dịch của nhà bạn lắm ❤
Cảm ơn bạn đã thích cách dịch của bên mình và ủng hộ truyện nhé. 😘😘😘
Nhớ câu này của nàng để mai ngồi edit nốt chương đang làm dở. Mong các nàng thứ tha