Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 48
Gặp lại A Nam
Chàng trai trẻ đang nói chuyện với Lý quận thủ trước thư phòng là Lý Tín. Lý Tín biết có ai đó đang nhìn trộm mình trong bụi cây phía sau không xa, nhưng hắn không ngoảnh lại. Dù sao hắn với Văn Thiền cũng chưa thân tới mức có linh cảm về nhau như vậy, hắn cũng không biết Văn Thiền còn thấy bóng lưng của hắn rất đẹp. Hắn đang đi theo Lý quận thủ, cả hai vừa nói vừa đi ra khỏi phủ. Bên cạnh có cậu thư đồng đi theo.
Lý quận thủ nói với giọng trầm ngâm, “Đừng bận tâm đến những thứ khác, vào phủ rồi tính tiếp, những chuyện xảy ra trong thời thơ ấu của cậu tôi cũng chỉ biết chừng đó. Nhưng mọi thứ đã trôi qua quá lâu, tôi đã quên đi rất nhiều, những thứ còn lại chỉ có thể dựa vào sức tưởng tượng của bản thân cậu. Một điều nữa là… “
Nói đến đây, âm thanh tắt ngấm.
Giọng điệu trầm ngâm đó không phải ông cố tình im lặng, mà là đột ngột bị khựng lại, khiến những lời sau đó tắc nghẽn trong cổ họng.
Cậu bé người hầu đang lắng nghe phủ quân dặn dò, ngạc nhiên nhìn Lý quận thủ bỗng im lặng, nghi hoặc hỏi, “Chủ công?” Đột nhiên chủ nhân không nói tiếp là có ý gì đây?
Lý Tín ở bên cạnh cười vui vẻ, “Hẳn là phủ quân thường ngày ít nói chuyện, nhưng bây giờ nói nhiều như vậy, chắc cũng mệt rồi cần nghỉ ngơi chút thôi.”
Cậu bé người hầu: “…”
Hắn ngoảnh lại, nhìn thấy trên mặt Lý quận thủ hiện lên nét cười như ngầm chấp nhận suy đoán của chàng trai. Ông không chỉ đồng tình mà còn cầm cuộn trúc trong tay vỗ vào vai hắn, “Gọi ‘cha’.”
Lý Tín vẫn lơ đễnh, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc, “Gọi cái gì mà gọi chứ? Có ai vừa mới nhận người thân liền không chút ngượng ngùng mở mồm gọi cha mẹ luôn đâu? Đó đều là những kẻ dối trá, nếu chân thành sẽ chẳng gọi nhanh vậy đâu.”
Lý quận thủ thở dài: Lý Tín luôn có lý.
Luôn có lý, và luôn nói ra những đạo lý. Muốn dạy dỗ chàng thiếu niên này, sau này Lý quận thủ còn phải mệt thêm dài ngày nữa. Đôi khi ông cũng thấy mình thực sự làm sai điều gì đó, giống như sáng nay, chẳng bằng nhặt cậu ta về nuôi luôn từ bé, kiểu gì cũng tốt hơn bây giờ, giờ lớn rồi, tính tình lại hoang dã, khó mà quản thúc đưa vào nếp sống có kỷ luật.
Nhưng ông nghĩ lại, khi Lý Tín còn nhỏ, thì cậu con trai ruột của mình – Lý Giang, cũng còn sống mà.
Nếu lúc đó tìm được Lý Giang, thì bây giờ Lý Giang đã không chết vô tội như vậy…
Số mệnh của thế gian thực sự khó nói.
Lý quận thủ vừa suy nghĩ về những điều này, vừa tiễn đưa Lý Tín ra cổng phủ. Lúc này ông thực sự giống như một người mẹ già, dặn dò Lý Tín rất nhiều điều. Ông đặt cược “Nhị Lang Lý gia” vào Lý Tín, hy vọng rằng Lý Tín sẽ không làm ông thất vọng, nên thường ngày tự khắc hướng dẫn dạy bảo hắn một cách chi tiết. May mắn thay, Lý Tín tuy xuất thân là một tên lưu manh, nhưng lại là người biết lấy đại cục làm trọng, những chuyện gì nên nghe, những chuyện gì không nên nghe theo, hắn đều cân nhắc cẩn thận trong lòng. Cho đến này, Lý quận thủ vẫn chưa nảy sinh cảm giác “chọn nhầm người”. Hai người tương tác hỗ trợ nhau, hiện tại vẫn đang tiến triển tốt.
Sau khi Lý quận thủ đưa chàng trai có bóng lưng đẹp ấy ra khỏi sân, Lý Y Ninh và Vũ Dương Công chủ mới nhảy ra khỏi bụi cây. Thị nữ nhanh nhẹn phủi bụi cỏ lá cây trên người họ, Văn Thiền rốt cục cũng có cơ hội hỏi Lý Y Ninh, “Rốt cuộc chuyện là “anh Hai” là thế nào? Không phải anh Hai đã mất tích lâu rồi mà? Đột nhiên lại nói tìm được rồi là sao? Mà sao em lại biết được chuyện này?
Lý Y Ninh nói: “Anh Ba của em nói đó.”
“Anh Ba?”
“Ừm!”
Sau đó, Lý Y Ninh mới chậm rãi kể với Văn Thiền, một lần khi cô định đến thư phòng của cha để tìm một cuốn sách, cô đã gặp đã gặp Lý Diệp ngoài hiên. Lý Diệp đã ngăn cô lại rằng trong thư phòng đang tiếp đón khách quý, bảo cô đừng làm phiền. Mối quan hệ giữa Lý Y Ninh với người anh họ này khá tốt, nên ép hỏi anh, anh mỉm cười và nói, “… Có thể là đang tiếp đón anh Hai.”
Là một trong số ít vị lang quân nối dõi tông đường, sau khi Lý quận thủ trở lại Cối Kê, Lý Diệp thường được Lý quận thủ gọi đến thư phòng. Cậu cũng đã mười bốn mười lăm tuổi, đạt tới độ tuổi cột tóc lên của một chàng thiếu niên. Những trưởng bối của Lý gia cũng bắt đầu buông dần nhiều việc và dạy Lý Diệp xử lý đảm đương.
[*] Cột tóc: Cột tóc lên, là một lễ nghi của tuổi vị thành niên đối với nam nhi người Hán thời xưa, từ 15 tuổi – 20 tuổi. Sau khi đủ 20 tuổi sẽ quán lễ, tức là buộc tóc lên và có chiếc mũ đội vào, thể hiện sự trưởng thành và đã đến tuổi lấy vợ, có thể tham gia các việc quan trọng trong gia tộc.
Vì vậy, khi Lý quận thủ muốn nhận Lý Tín về, còn chưa thông báo với những người thân thiết bên cạnh, đã gọi Lý Diệp tới trước để thông báo và dặn dò.
Lý Y Ninh lại hỏi tiếp, Lý Tam Lang nghĩ rằng sớm muộn gì cô em họ cũng biết chuyện, nên anh đã nói vậy. Lúc đó Lý Tam Lang cũng chưa gặp qua anh Hai, cậu bị thím cả của mình dày vò suốt bao nhiêu năm nay, cũng rất tò mò không biết Lý Nhị Lang trông như thế nào. Hai anh em có chung một bí mật, nên đã ngồi dưới hiên nhà thảo luận rất lâu về Lý Nhị Lang.
Không ngờ, Lý Y Ninh, cô gái nhỏ thường ngày nhút nhát nay lại mồm mép nhanh hơn não tiết lộ bí mật về Lý Nhị Lang cho Văn Thiền biết.
Lúc này, Lý Y Ninh và Văn Thiền đang đi trên con đường mòn, rất phấn khích. Văn Thiền chăm chú xách váy đếm những viên gạch dưới chân, Lý Y Ninh ở bên vui mừng kích động, “Chị à, chị nói xem, anh Hai rốt cuộc trông thế nào nhỉ? Cha em đến giờ vẫn kín như bưng, vẫn chưa giới thiệu anh ấy cho chúng ta biết, không biết bao nhiêu năm nay anh ấy sống ra sao? Không biết anh sẽ thế nào, liệu có chấp nhận chúng ta không? Anh ấy có hung dữ không? Có thích em không nhỉ?”
Ngày thường cô hiền lành và đoan trang bao nhiêu thì giờ lại hồi hộp bấy nhiêu, trông dáng vẻ như sắp hẹn hò với chàng trai thầm thương trộm nhớ trong lòng.
Văn Thiền nhìn cô một cách kỳ lạ, “Anh ta nên mới là người phải sợ chứ? Em đang nghĩ cái gì thế? Hơn nữa nếu lớn lên từ bé ở bên ngoài, anh ta hẳn là có chút lạc lõng với nhà họ Lý. Đến lúc đó, anh ta mới là người đau đầu, vì vậy em đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Lý Y Ninh càng lo lắng hơn khi nghe những lời đó, cô vân vê tay áo, cau mày, “Vậy còn tồi tệ hơn. Em đã nghe nhiều người nói rằng, sau nhiều năm thất lạc trở về nhận người thân, thường những đứa trẻ bị lạc mất, sẽ căm hận người nhà của mình. Họ sẽ nghĩ chính sự bất cẩn của gia đình, lỗi lầm của người thân mới khiến họ lang bạt khổ sở suất bao nhiêu năm nay. Chị nói xem, nếu anh Hai cũng hận cả nhà chúng ta thì biết làm sao giờ?”
Văn Thiền: “…”
Lý Y Ninh vẫn còn lo lắng, “Hơn nữa, những đứa trẻ được tìm thấy ở bên ngoài, nhìn thấy những người bằng tuổi trong nhà xuất sắc giỏi giang hơn, sẽ nảy sinh thái độ ghen tỵ, họ sẽ cảm thấy đối phương là người đã đoạt đi những thứ đáng lẽ thuộc về mình. Có khả năng, vì lòng đố kỵ mà trở thành một kẻ tiểu nhân, ích kỷ… Đặt vào địa vị gia đình của chúng ta, anh ấy nhất định sẽ ghen ghét đố kỵ với anh Ba”. Cô gái nhỏ với vẻ mặt rối rắm, tiếp tục nói,”Anh ấy sẽ ghét bỏ anh Ba sao? Liệu có khi nào anh ấy… sẽ sát hại anh Ba, sẽ…”
Gương mặt của Lý Y Ninh hiện lên dòng chữ “Số phận của anh Ba rõ khổ.”
Văn Thiền không nhịn được nữa, “Em lấy đâu ra những suy nghĩ kỳ cục như vậy? Là ai nói với em thế hử?”
Lý Y Ninh ngượng ngùng cười, “Mẹ em không phải đang bị bệnh sao? Bà ấy thích nghe kể chuyện, nhưng bà ấy lại không thích những câu chuyện cha kể. Mẹ thích nghe những câu chuyện nội bộ lục đục, người thân trong nhà đấu tranh quyết liệt… Nên em đã bảo vị tiên sinh kể chuyện trong phủ kể cho mẹ nghe rất nhiều.”
Văn Thiền nghĩ: Trời! Bảo sao…
Lại còn đấu tranh trong nhà cơ.
Nàng thản nhiên nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu anh Hai của em mà có tài cán thế, các trưởng bối nhà em nhất định sẽ uốn nắn dạy bảo. Còn nếu anh ta chẳng ra gì, thì các thưởng bối nhất định sẽ vứt bỏ anh ta, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện ngóc đầu lên. Em cứ làm như chú thím và bố mẹ em đều mù hết rồi không bằng, anh Hai là người thế nào mà tới lượt em lo lắng sao?”
Lý Y Ninh nghĩ, cũng phải. Dù sao thì việc học hành của họ trước giờ vẫn luôn được các trưởng lão kiểm tra thường xuyên. Dường như thi thoảng có anh em họ đến Cối Kê xin ở nhờ, nếu có chỗ nào không tốt thì sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Bọn họ không phải lo lắng những điều này, nhưng các trưởng bối vẫn luôn quan sát kỹ lưỡng.
Nhưng điều mà Lý Y Ninh quan tâm chỉ là liệu anh Hai của cô có thương cô hay không. Cô lại hồ hởi hỏi Văn Thiền: “Chị à, chị mong anh Hai của em sẽ trông như thế nào? Em chỉ muốn anh ấy cao ráo đẹp trai, thương em, cưng chiều em!”
Lý Y Ninh phát hiện từ đầu đến cuối Vũ Dương Công chủ đều không hứng thú, cứ cúi đầu đếm mấy viên gạch, không mấy quan tâm đến anh Hai của cô. Cô rất tò mò, nhỏ giọng hỏi – “Chị à, chị không thích những anh chàng đẹp trai sao? Chị không hy vọng anh Hai ưa nhìn chút sao? Ban nãy chị còn vừa khen bóng lưng anh ấy đẹp mà?”
“Đẹp thì có ích lợi gì? Ngoài đẹp trong xấu cũng đâu thể ăn được.” Văn Thiền thở dài.
Lý Y Ninh trợn tròn mắt: Chị họ của cô sao lại giác ngộ được điều này! Lẽ nào trước đây nàng đã đánh giá quá thấp cô chị họ này rồi…
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ phờ phạc và ảm đạm, “Nếu thật sự tìm được anh Hai, chị chỉ có một hy vọng duy nhất — đó là đưa chị thoát khỏi nanh vuốt của chị Hai. Chỉ cần anh ấy dám chiến đấu với chị Hai và cứu mạng chị từ trong tay chị Hai, chị sẽ biết ơn muôn phần và nguyện làm trâu làm ngựa cho anh ấy. Còn những chuyện khác thì có gì liên quan đến chị chứ?”
Lý Y Ninh nhìn Văn Thiền thương cảm.
Cô mới nhớ ra, đúng rồi, anh Hai có tới hay không, thì chị họ vẫn bị nhốt trong phủ đọc sách, dường như chẳng ảnh hưởng gì tới chị ấy. Nếu thực sự muốn chị ấy ngưỡng mộ, e rằng chỉ có một cách duy nhất là đánh bại chị Hai… Nhưng chị Hai rất hung dữ nên ngày thường Lý Y Ninh cũng không dám tới đó.
Lý Y Ninh âm thầm ghi nhớ lại mong đợi của Vũ Dương Công chủ về anh họ của mình, cô muốn đợi anh Hai của cô thực sự trở lại sẽ kể cho anh Hai nghe. Lý Y Ninh tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết trọng lượng của Vũ Dương Công chủ đối với gia đình bọn họ. Anh Hai mới trở về không quyền không thế, muốn sống tốt trong phủ thì phải dựa vào người chị họ này.
Nhưng Lý Y Ninh nghĩ lại, nếu vì Vũ Dượng Công chủ mà đắc tội với cô chị Hai Vương phi… thì có vẻ cuộc sống sẽ còn cay đắng hơn gấp bội lần.
Cô gái nhỏ suy sụp, không biết phải làm thế nào.
Trong lúc mấy cô nương bọn họ vô tư lo lắng dăm ba cái chuyện khỉ gió này, “anh Hai” họ cũng đang bận chuyện của hắn.
Sau khi rời khỏi biệt phủ nhà họ Lý, hắn rời khỏi thành, nhìn thấy dưới thành, phía xa có một thiếu niên khoác trên mình bộ quần áo vải thô giản dị đang dắt ngựa, và nói chuyện với một thanh niên mặc áo gấm, thắt lưng đeo ngọc bội. Trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, gãi đầu nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy lơ ngơ ló ngó không biết phải làm gì. Người thanh niên có đôi mắt ấm áp, ánh nắng chói chang, trên người phủ một tầng ánh sáng trong trẻo, khiến người ta nhìn thấy không khỏi quên hết u sầu phiền muộn.
Trên bãi cỏ cách đó không xa, bốn năm người hầu đang dắt ngựa ăn cỏ, chờ cậu chủ nhà họ nói xong chuyện.
Vào một khoảnh khắc nào đó, người thiếu niên không thoải mái quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai đi trong ánh sáng mờ ảo, cậu vui mừng khôn xiết, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, vẫy tay gọi: “A Tín!”
Người thanh niên cũng nhìn lại.
Hai người mà chàng trai đang đợi, một người là cậu thiếu niên trẻ tuổi A Nam, một người là chàng thanh niên trẻ tuổi Giang Chiếu Bạch. Còn người đang đi tới, đương nhiên là Lý Tín.
Giang Chiếu Bạch liếc mắt nhìn thanh niên đang đi ngược sáng tới, gương mặt mờ ảo, bước đi ung dung đủng đỉnh. Giống như một thanh bảo kiếm cất giấu trong vỏ, thi thoảng lộ ra lưỡi kiếm sắc bén, nhưng trong nhiều trường hợp, nó không hiển hiện hoàn toàn. Hắn đi trong gió, trong cơ thể như có một luồng kiếm khí, hắn bước tới càng ngày càng gần, với dáng vẻ một tên lưu manh vô lại.
Thậm chí khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Chiếu Bạch, còn lơ đãng huýt ra một tiếng sáo.
Giang Chiếu Bạch chắp tay như một cách chào đón.
A Nam nhìn thấy Lý Tín xuất hiện, sau khi hai thiếu niên ôm chầm lấy nhau một cái, Lý Tín mới nói với cậu: “Chuyện của Lý Giang đã chấm dứt, nhưng để tránh bọn quan phủ thanh lọc, tốt hơn hết cậu nên rời khỏi Cối Kê, trốn tới một nơi khác. Cậu đã nghĩ tới nơi nào chưa? Hay tới Từ Châu tìm Trần Lãng và những người khác?”
A Nam cười hai tiếng, “Tôi muốn tòng quân.”
Lý Tín nhìn Giang Chiếu Bạch bên cạnh.
Giang Chiếu Bạch gật đầu, “A Tín quân doanh lộn xộn một đám, chỉ cần có một vị tướng quân có năng lực, doanh trại quân đội vẫn là một nơi luyện tập rất tốt. A Nam có thể đi xem thử… Tôi tiến cử cho A Nam doanh trại bên Long Tây. Ở đó quanh năm suốt tháng đánh trận với bọn man rợ, tuy nói rằng triều đình suốt ngày nói không được đánh, nhưng vẫn luôn có xích mích ẩu đả. A Nam tính cách nóng nảy, có thể luyện tập tu dưỡng ở đó.”
Lý Tín suy nghĩ một lúc và nghĩ rằng Long Tây cũng tốt. Như Giang Chiếu Bạch đã nói, triều đình là triều đình, nhưng các tướng ở bên ngoài, luôn có những lúc không tuân theo mệnh lệnh. Bên cạnh đó, thường xảy ra những trận chiến lẻ tẻ vì triều đình không cho phép. A Nam thế này, có thể rèn luyện tính nhẫn nhịn, khá là tốt.
Giang Chiếu Bạch liếc nhìn Lý Tín: Thực ra, anh ta cũng muốn mượn những lời này để nhắc nhở Lý Tín, để cho Lý Tín biết “nhẫn” nghĩa là gì. Nhưng Lý Tín rõ ràng là không nghiêm túc xem xét đến. Lần này sự việc kết thúc vẫn có nhiều mặt tốt, Lý Tín cũng được lợi rất nhiều. Đó là điều bình thường đối với một thanh thiếu niên có tư tưởng cởi mở, không được tiếp thu bao nhiêu kỷ luật giáo dục, e cũng là điều dễ hiểu.
Giang Chiếu Bạch lắng nghe Lý Tín và A Nam nói chuyện qua lại, không ngắt lời.
Anh thực sự muốn kết bạn với Lý Tín, còn A Nam chỉ là tình cờ. Trong lòng Lý Tín mang chí lớn, dựa vào duyên phận, một kẻ lưu manh có thể đi được tới bước này là một điều đáng nể. Giang Chiếu Bạch luôn muốn dẫn dắt Lý Tín để Lý Tín trở thành một người xuất sắc hơn. Nhưng Lý Tín bây giờ nhận lại nhà họ Lý, cũng rất tốt. Lý gia là thế gia vọng tộc hàng trăm năm nay, chỉ là không đối phó với hoàng thất, không nguyện lòng để con cháu đến Trường An làm quan mà thôi; Về phương diện dạy dỗ dẫn dắt con cháu, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Điều Giang Chiếu Bạch muốn thay đổi Lý Tín nhất chính là tính khí ngỗ ngược của hắn. Có thể tự tin, có thể coi trời bằng vung nhưng thực chất, tầm hiểu biết của Lý Tín vẫn còn khá nông cạn.
Ví dụ như cái chết của Lý Giang lần này, nếu Lý Tín không lơ là và thản nhiên như vậy, có lẽ đã không dẫn đến cái hoạ bị giam vào ngục.
Thực ra Giang Chiếu Bạch có thể giải cứu Lý Tín.
Nhưng anh đã không làm thế, anh chỉ muốn Lý Tín suy nghĩ thêm về việc, tại sao lại xảy ra tai hoạ này.
Tuy nhiên, mọi thứ không được như anh mong muốn.
Trước khi Lý Tín có thời gian để suy nghĩ về nó, cậu đã bị Lý quận thủ đưa đi. Lòng tốt rèn luyện của Giang Chiếu Bạch, tất cả đã bị đổ ra sông ra bể.
Giang Chiếu Bạch phải nghĩ cách, làm thế nào để tôi luyện Lý Tín trong cơ hội lần sau. Anh lòng ôm chí lớn, lo nước lo dân, nguyện làm con thiêu thân vì Đại Sở lênh đênh trong bão táp mưa gió tìm ra con đường giải thoát; Lý Tín vừa hay cũng có tư tưởng này. Anh sẵn sàng trở thành bạn thân của Lý Tín, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau hiện thực hóa những khát vọng lớn lao trong trái tim họ. Anh chỉ muốn làm cho thiếu niên trưởng thành hơn trước khi họ cùng thực hiện lý tưởng cao vời của mình.
Thiếu niên ấy mới mười lăm tuổi… Thậm chí tình yêu còn chưa nắm giữ được, liệu có nghĩ đến những thứ khác?
Nhưng bản thân Giang Chiếu Bạch, đã lựa chọn bước đi trên con đường này, yêu ghét hận thù, anh đã từ bỏ từ lâu.
Lý Tín vẫn đang bàn về chuyện buôn lậu muối với A Nam, khi nhắc tới chuyện này, hai người đi ra xa hơn một chút, tránh Giang Chiếu Bạch. A Nam lo lắng Lý Tín hiện giờ không tiện quản thúc chuyện buôn lậu muối, không biết sau này sẽ đi đâu về đâu. Lý Tín lại đảm bảo với cậu, đám anh em ở Cối Kê, hắn sẽ không bỏ mặc; Việc buôn lậu muối tạm thời không thể tiếp tục, sau này rồi nghĩ cách khác..
Sau khi tám chuyện trong khoảng thời gian nửa tách trà, Lý Tín chắp tay chào tạm biệt A Nam, đôi mắt cậu đỏ hoe trong ánh mặt trời đang dần lặn bóng, “Ngày tốt giờ lành, lợi hành tứ phương. A Nam, bảo trọng!”
[*] Ngày tốt giờ lành, lợi hành tứ phương: 日吉时良,利行四方: Dịch Hán – Việt là Nhật cát thời lương, lợi hành tứ phương, một câu thơ trong bài thơ nổi tiếng “Tống cùng văn” – dịch nghĩa “Văn tiễn nghèo” của Hàn Dũ thời Đường.
A Nam hỏi: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?”
Lý Tín mỉm cười, “Có. Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Nụ cười của hắn, vẫn luôn phóng khoảng như vậy, tràn ngập ánh hào quang. Vừa nhìn thấy A Nam đã cảm thấy yên lòng. Cậu đi theo A Tín từ nhỏ, A Tín luôn là hậu thuẫn cho sự an toàn của cậu. Lần này cũng vậy.
Mọi người sớm muộn gì cũng gặp lại nhau.
Trong lòng nghĩ như vậy, A Nam gật đầu chào tạm biệt hai người, xoay mình nhảy lên ngựa. Sau một tiếng thúc ngựa, một người một ngựa đã chạy xa mấy trượng. Tuấn mã tung bụi mù mịt, đem theo thiếu niên xa dần tầm mắt của hai người đang đứng dưới tường thành.
Lý Tín bình tĩnh đứng nhìn về phía chân trời hồi lâu: Chỉ trong mấy tháng, tất cả những anh em thân thiết với hắn từ nhỏ, đều đã rời đi.
Từ trước tới nay, mọi người đã cùng nhau trải qua một cuộc sống khá thoải mái ở Cối Kê, nhưng trong vài tháng gần đây, họ đã phải rời đi để lánh nạn vì lỡ đắc tội với Vũ Dương Công chủ. Còn bản thân hắn vì chuộc tội mà ở lại Lý gia, không biết khi nào mới có ngày rời đi.
Trong ánh hoàng hôn, bóng dáng của thiếu niên kia đã trở thành một chấm đen nhỏ, và dần dần mất hút.
Giang Chiếu Bạch quay đầu lại, hỏi Lý Tín, “Cậu có hối hận không?”
Lý Tín nhướng mày cười, “Hối hận? Tôi chưa từng hối hận.”
Giang Chiếu Bạch không nói nên lời trong chốc lát, nhìn Lý Tín không lên tiếng. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy một ai như Lý Tín. Anh lại cười và nghĩ: Cậu Hai Lý gia ư… Chà, lại cách trung tâm quyền lực Đại Sở gần thêm một bước rồi.
Thiếu niên có khác, đúng là có đầy những khả năng vô hạn.
Nhưng Giang Chiếu Bạch khi mười lăm tuổi, chỉ răm rắp nghe theo sự sắp đặt của gia đình, từ chuyện làm quan cho đến chuyện yêu đương đôi lứa… Bây giờ khi nghĩ lại, cuộc sống giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng nước, không xác định được phương hướng, lặp đi lặp lại theo một sự sắp đặt có sẵn như những câu chuyện cuộc đời của các cụ đi trước.
Chàng trai trẻ tuổi cảm thấy thật nực cười, lắc đầu ngao ngán.
Cả hai cùng nhau đi vào trong thành, vừa đi vừa nói chuyện phiếm —
“Giang Tam Lang, tại sao khi tôi bị giam trong ngục tối, anh lại thấy chết không cứu? Có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không?”
“… Chà, A Tín, cậu nhìn ra rồi?”
“Đương nhiên là tôi không nhìn ra, nhưng khi nhìn thấy anh cứu A Nam, tôi đã nhận ra. Giang Chiếu Bạch, đây không phải là phong cách của một người quân tử.”
“Là anh, tôi thực sự có lỗi với cậu. Vậy cậu nói xem, phải làm thế nào để bù đắp đây?”
“Vậy thì kể cho tôi nghe về Ve Ve khi còn ở Trường An đi.”
“…”
“Sao nào?”
“… Tôi thực sự không thân thiết với Vũ Dương Công chủ, cho dù cậu có hỏi lại, tôi vẫn không biết.”
Lý Tín vẫn đang nghiền ngẫm những vấn đề vụn vặt của mình. Trong phủ Lý gia, Vũ Dương Công chủ cả ngày bị chị Hai nàng ép luyện chữ, liền nghe thấy thị nữ truyền lời, nói rằng Ninh vương phi muốn tìm nàng nói chuyện. Vừa gỡ bao cát trên tay ra, vừa thì thầm với Thanh Trúc, “Trò chuyện với tôi ư? Có mà dạy dỗ tôi ấy? Chị ấy có mà có thời gian để trò chuyện tâm tình với tôi? Hức!”
Thanh Trúc giúp Công chủ cầm lấy áo choàng, không nói gì.
Cô rất thông cảm cho Công chủ nhưng cô cũng đành chịu.
Văn Thiền nấn ná hồi lâu, nào là rửa ráy chải chuốt, nào là thay quần áo, rồi lại uống nước, thật sự không có lý do gì nán lại thêm nữa, mới lề mề nhấc chân ra khỏi cửa, đi đến chỗ chị Hai. Bước vào sân, nàng được dẫn đến một căn phòng ở ngoài. Trước khi Văn Thiền bước vào phòng, đã nhìn thấy Văn Xu ngồi bên cửa sổ.
Văn Xù vẫn luôn ngồi thẳng như vậy, trong tay cầm một cuộn tre, mặt lạnh như băng.
Trong việc dạy dỗ của các quý cô từ khi còn nhỏ, đã yêu cầu tư thế khi ngồi thắt lưng phải thẳng, thư thái tao nhã. Bản thân Văn Thiền ngồi rất tao nhã, nhưng chị hai thì khác với nàng — Văn Xu cứ như đang ngồi trên một thanh kiếm lạnh lẽo. Như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng vùng dậy nhảy tót lên ngựa, ra chiến trường chiến đấu.
“Đần ra đấy làm gì? Vào đi!” Văn Thiền còn đang ngẩn người, Văn Thù đang cúi đầu đọc sách bên cửa sổ, ngao ngán nhả ra một câu kéo hồn cô em trở về.
Văn Thiền không còn cách nào khác, đành ấm ức cởi giày bước vào trong phòng, giẫm lên lớp lông mềm mại trên tấm thảm, ngồi xuống đối diện với Văn Xu.
Văn Xu đặt cuộn tre trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Văn Thiền. Cô em gái mặt mày ủ rũ, khóe miệng dẩu lên, vẻ không hài lòng với cô đã bộc lộ rõ ràng. Văn Xu lạnh lùng bỏ qua chút oán giận của nàng, nghiêng người hỏi: “Chị có hỏi qua đám thị tỳ của em rồi, em chạy suốt từ Trường An đến Cối Kê, chỉ vì theo đuổi Giang Chiếu Bạch?”
Văn Thiền thở dài trong lòng, thầm nghĩ: Xong rồi!
Chị Hai lại bắt đầu tính sổ với mình rồi.
Văn Thù không hề nổi giận, chỉ nghi hoặc hỏi nàng: “Giang Chiếu Bạch nào?”
Văn Thiền cũng nghi hoặc, “Không phải chị hỏi thị tỳ của em rồi sao? Trường An có mấy Giang Chiếu Bạch chứ? Chính là Giang Chiếu Bạch chứ ai.”
Vừa nói, nàng vừa nhìn lên ra ngoài cửa sổ, sau đó là cách bài trí của căn phòng, và cuối cùng là nhìn những người hầu gái đang đợi bên ngoài. Trước dáng vẻ bồn chồn bất an đó của cô em gái, Văn Thù cau mày mắng tiếp: “Em nhìn đồ vật làm cái gì?! Nói năng cho cẩn thận!”
Văn Thiền căng thẳng đáp lời: “Không giấu gì chị, chị Hai, mỗi lần em vừa nhắc đến Giang Chiếu Bạch, mỗi lần em vừa định ra tay hành động gì đó với Giang Chiếu Bạch, luôn có sự cố ngoài ý muốn ập đến xung quanh, khiến em không thể không cảnh giác. Em cũng quen luôn rồi… Em chính là muốn nhìn xem những cột xà trong căn phòng này liệu có đột nhiên sập xuống đè chết dí em không; Nhìn xem có nguy hiểm nào bên ngoài có thể trực tiếp gây hại đến em không…”
Văn Thù: “…”
Cô thực sự cạn lời, không còn lời nào để nói về cô em gái mình.
Nhưng khi nàng đang nói nhảm, lông mi run run, đôi mắt trong veo có hồn cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, lại thêm đôi mày rõ nét, thanh nhã. Cô em gái của cô thực sự quá đẹp, trong lúc tinh thần mẫn cảm hoảng loạn, nàng lắc lắc ngón tay nhỏ nhắn hồng hào trước mặt cô, cũng khiến cô cảm thấy mềm lòng — Văn Thù bị em gái khiến cho không nhịn được, chỉ muốn ôm em gái vào lòng, hôn chụt một cái, vỗ về nàng.
Sao lại đáng yêu thế không biết!
Nhưng cô không thể.
Tất cả mọi người đều cưng chiều Văn Thiền, nếu cô cũng làm như vậy, em gái cô sẽ dựa vào sự cưng chiều sủng ái của mọi người mà trở nên kiêu căng, vô pháp, coi trời bằng vung mất. Đây là tính khí của em gái Văn Thiền, nếu cô cứng nàng sẽ mềm mỏng, nếu cô mềm mỏng, thì nàng sẽ được nước lấn tới. Rất biết cách chống cự, đồng thời cũng rất biết cách nhìn sắc mặt của người khác.
Mỗi khi Văn Xu dễ tính với nàng, nàng sẽ cười thích thú mà leo lên nóc nhà dỡ ngói.
Văn Xù chịu đựng một cách khó khăn.
Hai vai run lên, cố gắng không nghiêng người qua kéo cô em gái yêu dấu vào lòng, thơm chụt một cái.
Kết quả là, đôi vai run lên, khoé môi mấp máy của cô trong mắt Văn Thiền, lại giống như đang tức giận đến phát điên.
Văn Thiền: “…”
Rụt vai lại, cẩn thận lùi về phía sau.
Mình đã nói gì? Tại sao chị Hai lại như muốn đánh mình một trận vậy? Mình chỉ vừa nói mệnh Giang Chiếu Bạch với mình xung khắc thôi mà, chị Hai sao lại tức giận đến vậy? Chẳng nhẽ chị Hai và Giang Chiếu Bạch… Cô gái bỗng nhiên mở to mắt.
Văn Thù lần này thật sự bị nàng làm cho phát điên.
“Tiểu Thiền!” Văn Thù Thiến ném cuộn tre lên chiếc bàn, khiến cho Văn Thiền tái mặt sợ hãi, “Em cả ngày đang nghĩ quái quỷ gì thế hả?!
Văn Thù hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng quay trở lại đề tài trước, “Chị xa Trường An đã nhiều năm, nhưng chị nhớ có một Giang Tam Lang, nhưng lại quên mất tên của hắn, có phải là Giang Chiếu Bạch hay không, chị không nhớ nổi. Kể cho chị nghe về anh ấy… Tiểu Thiền, em đừng có chọc giận chị. Em mà chọc giận chị, chị nóng tính lên lại đánh cho em khóc ra đấy. Em cũng biết chị ngán nhất bộ dáng khóc lóc của em còn gì! “
Văn Thiền trong lòng “hứ” một tiếng.
Ngoài miệng lại ngoan ngoãn giải thích lý lịch của Giang Chiếu Bạch cho chị gái mình.
Không ngờ chị hai càng nghe càng kinh ngạc, càng nghe càng không thể ngồi yên. Cúi người về phía trước, vừa nghiêm túc vừa bối rối, “Thật sự là Giang Chiếu Bạch này sao? Anh ta còn chưa thành thân với Thành Nghị sao? Sao lại dây dưa đến cả em rồi?”
“Thành Nghị? Ai?” Văn Thiền cảm thấy cái tên này có vẻ quen tai.
Hai chị em trố mắt nhìn nhau, ngơ ngác một hồi. Văn Thù từ từ nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lạnh đi, bật cười chế nhạo nói: “Giang Tam Lang giỏi lắm! Hắn còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, lừa một cô gái nhỏ như em! Hắn dám lừa em gái của Văn Thù tôi đây gả cho hắn!”
Văn Thù lập tức đứng lên, tức giận đang định xông ra ngoài.
Văn Thiền ngẩn ra, theo chị hai đứng dậy, sau đó lo lắng nhìn ra ngoài. Nàng luôn ghi nhớ quy luật xung khắc giữa số phận của mình và Giang Chiếu Bạch – mỗi khi nàng tìm Giang Chiếu Bạch, đều có thể gặp phải đủ thứ sự cố ngoài ý muốn.
Ngoài cửa, một cô hầu gái vội vàng chạy tới, sau khi hành lễ thỉnh an hai vị chủ nhân, “Chủ công nói đã nhận lại cậu hai về, mời mọi người trong nhà đi nhận nhau ạ.”
Văn Thù đang định ra ngoài tìm Giang Tam Lang tính sổ: “…”
Văn Thiền vốn đã dự đoán được mình sẽ không thể bình an đi ra ngoài, tò mò tự hỏi: Thật sự nhận về rồi sao? Mong anh Hai cứng rắn một chút, giúp nàng thoát khỏi sự uy hiếp của chị Hai… nếu không, nàng cũng không muốn nhận anh Hai họ này!