Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 54
Văn Xu và Lý Tín đánh nhau
Khi Ninh Vương Trương Nhiễm nghe tin chạy đến, Ninh Vương phi Văn Xu và cậu Hai nhà họ Lý – Lý Tín đã đánh từ trong phòng ra ngoài sân. Hai người đánh nhau, nữ lang cầm roi bạc còn chàng thiếu niên kia dùng tay không. Tiếng roi quất xé gió, uốn lượn như con rắn bạc, khiến cho mấy thị tỳ đang đứng trong sân run như cầy sấy, sắc mặt hoảng hốt. Vậy mà chiếc roi kia lại không làm gì được thiếu niên bởi vì võ nghệ của hắn rất tốt. Nương cây roi bạc Lý Tín tạo ra một vòng tròn lớn đánh thẳng vào, đấu tay đôi với Văn Xu. Tay không đấu với roi bạc, thực ra cậu ta đã thắng thế rồi.
Bởi vì cả hai người đều là chủ mẫu nên mấy kẻ hầu đành phải đứng yên đó, không biết nên đứng ra giúp ai. Công chủ nhà mình còn đứng ở góc hành lang ngẩn ngơ xem, thế nên bọn họ cũng chỉ có thể lo hão mà thôi.
Vậy nên, lúc Trương Nhiễm đến nơi, Văn Thiền như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, cuống cuồng chạy đến van nài anh ta, “Anh rể! Anh nhanh bảo bọn họ dừng tay đi!” Nói là ‘bọn họ’, thực ra ý chỉ chị Hai nhà nàng. Chỉ cần chị Hai có thể hạ hỏa, Lý Tín càng dễ đối phó.
Văn Thiền tin rằng mình sẽ luôn có cách để đối phó với anh họ!
Trương Nhiễm điềm nhiên theo dõi trận đấu, quý công tử có vẻ mặt nhợt nhạt đứng cùng với Công chủ Vũ Dương, trông có vẻ thiếu nữ còn yếu ớt hơn. Khí chất trên người anh ta không phải tầm thường, cô gái nhỏ như Văn Thiền không thể sánh bằng được. Lúc Văn Thiền nghe tiếng roi quật, nhìn bóng hai người giao đấu với nhau, mí mắt giật giật; Còn anh rể Ninh Vương của nàng lại chỉ dửng dưng xem trận, mắt cũng không chớp một cái.
Trương Nhiễm dùng giọng điệu như có phần nuối tiếc, nói, “Em Thiền đừng lo. Chị Hai nhà em thích luyện tập võ nghệ với người khác, nhưng cô ấy lại không thể ra chiến trường như cha em. Cô ấy cũng kìm nén nhiều năm qua, sức khỏe anh lại ốm yếu, không có cách nào giúp cô ấy luyện tập. May mắn mới gặp được một đối thủ như vậy, chị Hai nhà em chả mừng như chết đuối vớ được cọc* ấy chứ, không sao đâu.”
[*] 见猎心喜 (hán việt: kiến liệp tâm hỉ) ý chỉ niềm hạnh phúc vui vẻ khi được đi săn; thường được dùng ẩn dụ để nói rằng một số thói quen yêu thích trong quá khứ không được làm, mãi mới được thử lại. Mặc dù thành ngữ ‘mừng như chết đuối vớ được cọc’ có hàm nghĩa hơi khác, kiểu như trong lúc nguy nan có người cứu giúp, nhưng mình thấy đặt vào ngữ cảnh này cũng phù hợp.
Văn Thiền chớp đôi mi, khó mà hiểu được chị Hai kìm nén cái gì. Không được đánh nhau thôi mà? Nàng lại không thích đánh nhau. Võ nghệ tầm phào gì cũng không thích học, nàng bị chị Hai ép học hành nhiều năm rồi mà học chả ra thể thống gì. Từ miệng anh rể, nàng mới biết được chị Hai nhà mình còn nghiện đánh đấm đến mức độ thế này…
Văn Thiền hỏi, “Tại sao chị em không thể ra chiến trường? Chỉ vì chị ấy là con gái ư?”
Trương Nhiễm nói, “Không phải.” Ngưng một chốc, “Bởi vì cô ấy mang họ Văn. Bởi vì cô ấy là Ninh Vương phi,” thấy Văn Thiền vẫn không hiểu lắm, anh mỉm cười, xoa đầu cô gái nhỏ. Đôi mắt chàng thanh niên lãnh đạm, hiện lên mấy phần chua xót, “Chuyện này phức tạp lắm. Chỉ mong em Thiền sẽ không bao giờ hiểu được.”
Văn Thiền ngẫm nghĩ, thấy mình vẫn không hiểu nổi nên không hỏi nữa, ổn định tinh thần tiếp tục xem màn giao đấu.
Ninh Vương cười, cô bé vô tư hồn nhiên, không uổng công tất cả bọn họ đều yêu thương nàng.
Trương Nhiễm nhìn về trận đánh ác liệt* giữa sân, bỗng nhiên một tiếng ‘Bộp’ vang lên.
[*] 见猎心喜: Trận đánh ác liệt, cũng có hàm ý mối quan hệ khăng khít của nam nữ.
Văn Thiền sốt ruột, hỏi, “Làm sao thế? Có chuyện gì? Có phải anh họ thua trận không? ” Thấy chị Hai vung cây roi dài, nàng nghĩ có lẽ Lý Tín sắp bị đánh.
Giọng nói Trương Nhiễm kỳ lạ, đáp lời, “Không phải. Võ công của anh Hai nhà em tốt lắm, vô cùng bài bản, không phải các chiêu thức thông thường. Chắc là có cao thủ võ lâm chỉ dạy. Cậu ta mới có mấy tuổi mà đã có bản lĩnh như thế….Chị Hai em không phải là đối thủ của cậu ta.”
Trong lòng Văn Thiền dâng lên một cảm giác tự hào, thầm nghĩ: Anh rể nói đúng lắm! Anh Hai mình giỏi giang thế đấy! Thực ra anh ấy còn tài giỏi hơn nhiều, mọi người còn chưa biết hết đâu! Chỉ có mình biết! Nàng lại thay đổi suy nghĩ vì sợ chị Hai lo lắng…
Nàng rất nóng ruột, cả hai đều là người thân, tay trái tay phải đều là máu mủ ruột rà, hết thương bên này rồi lại xót bên kia. Nàng không giống anh rể, tự thấy mình không thể ngăn chặn cuộc chiến, vậy thì dứt khoát dựa vào lan can thương thức trận đánh cho lành. Mà từ đầu đến cuối, anh rể cũng chỉ chăm chăm nhìn mỗi chị Hai …
Hai người giao đấu giữa sân, đánh nhau gần trăm chiêu, đã có thể nhìn ra trình độ của nhau. Nếu Lý Tín đánh thả hơi, Văn Xu chắc chắn không thể làm gì được hắn. Nhưng hắn cũng không có ý dừng trận đấu, là vì dè chừng thân phận Văn Du, là vì từ đầu Văn Thiền đã nhắc nhở ‘đừng làm chị Hai tôi bị thương’. Lửa giận trong lòng Văn Xu ngày một sôi trào, thứ nhất là vì cô không có cách nào dạy dỗ thằng nhãi này, hai nữa là đối phương chưa dốc hết sức đánh trả, tức là đang coi thường mình.
Từ bé đến lớn, Văn Xu – ta đây không cần loại ‘nhường nhịn’ này.
Cô vừa cầm cây roi dài vung vẩy đầy sức sống, vừa chất vấn Lý Tín, “Tôi dạy em gái luyện chữ, muốn dạy con bé thành tài. Trái lại, cậu thân là anh trai tốt của nó sao lại muốn ngăn cản?”
Lý Tín đáp lời, “Vì thấy chị dạy không đúng thôi.”
Văn Xu cười gằn, quật một roi bay về phía hắn, bước lên trước đuổi theo, miệng vẫn nói không ngừng, “Tôi dạy sai cách, cho nên cậu mang mấy cuộn tranh nhố nhăng để con bé mê muội mất cả lý trí? Còn bảo con bé đóng cửa lại, không biết còn dạy nó thói hư tật xấu gì trong phòng nữa đây! Loại người như cậu lang thang ngoài đường, học ba thói hư thật xấu còn đòi dạy dỗ em gái tôi! Đúng là điên rồi!”
Cô vật lộn mãi mới bật được mấy chữ. Cô bị Lý Tín làm cho tức điên rồi, nhưng được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ nên cùng lắm chỉ chửi xơi xơi được mấy câu hơi khó nghe mà thôi.
Lý Tín không thể thú nhận sự thật chuyện ‘mang tranh’ mà chị ta nhắc đến.
Thậm chí hắn còn tranh thủ liếc mắt nhìn qua Văn Thiền đang đứng nơi hành lang. Đúng như hắn dự đoán, lúc nghe chị Hai mắng chửi hắn, nàng vô cùng sợ hãi, muốn mở miệng giải thích.
Trong lòng Lý Tín mềm nhũn, làm sao hắn đành lòng để Văn Thiền nói ra sự thật được?
Trước mặt chị Hai nhà nàng, Văn Thiền nhút nhát như chuột gặp mèo, nhát gan như thế. Nghe chị Hai hét hai ba câu, hồn vía nàng đã lên mây. Nàng sợ chị Hai nhà nàng, cho dù không muốn luyện chữ nhưng cũng không dám cãi lời. Chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng*, thấy Lý Tín chịu tội thay cho nàng như thế, trong lòng nàng lại áy náy bứt rứt…
[*] Lá mặt lá trái (nguyên văn 阳奉阴违): ý bảo ngoài mặt nghe lời, sau lưng lại ngấm ngầm vi phạm. Thành ngữ tương đương: bằng mặt không bằng lòng
Trái tim mềm yếu của Văn Thiền khiến Lý Tín khẽ rung rinh.
Hắn tiến lên phía trước giải thích, thản nhiên nói, coi như thừa nhận lời buộc tội của Văn Xu, “Chị giam em gái mình cả ngày trong nhà không cho em ấy bước ra khỏi cửa, thế có bao giờ hỏi em ấy đồng ý hay không? Chị biết rõ em ấy rất thích đi chơi, nhưng ai nấy đều nâng niu không dám cho buông tay, thả em ấy ra? Chị cũng có ý muốn tốt cho em ấy, nhưng Ve Ve đã là công chủ cao quý, chị còn muốn dạy em ấy thành ra cái gì nữa? Mọi người dạy em ấy văn vẻ, tôi dạy em ấy cách chơi. Văn vẻ tốt thì làm được gì, biết cách chơi vui mới càng có tiền đồ.”
Văn Xu bị lời bao biện của Lý Tín làm cho bật cười, “Ai là Ve Ve hả? Cậu đừng có mà đặt bậy nhũ danh của người khác? Ai cho cậu cái quyền đấy?”
Lúc này, Lý Tính đã chán đánh nhau với Văn Xu. Văn Xu không phải là đối thủ của hắn, lại còn là con gái, mà Lý Tín sẽ không động tay với phái nữ. Văn Xu còn là Ninh Vương phi nữa, hắn mà đánh chị ta bị thương thật, sẽ rước một đống chuyện đau đầu cho xem. Nhưng hắn không có cách nào thoát khỏi Văn Xu. Cây roi dài của Văn Xu quật dữ lắm, hắn cũng bận né tránh chứ không nhàn.
Lý Tín nhìn xung quanh, nảy ra một ý tưởng.
Lúc cây roi dài của Văn Xu vung thành một lá chắn, cậu thiếu niên rút lùi về sau, bước ra sau mấy bước. Văn Xu tất nhiên sẽ bước lên đuổi đánh, thiếu niên cuộn người lăn đi, dụ cô vung roi. Chiếc roi nện xuống đất khiến bụi bay mù mịt, mọi người xung quanh ho sặc sụa. Trong khi đó, chàng thiếu niên đã chạy đến phía sau cô, Văn Xu vội vàng xoay người cách xa cậu ta, cậu ta lại tung người nhảy lên trên, dụ cô vung roi tiếp.
Lúc Văn Xu biết mình mắc mưu rồi, là khi nghe tiếng thị nữ hét toáng lên.
Cô cầm roi bạc trong tay, đôi mắt rét lạnh ngước nhìn, thấy Lý Tín đã thoát khỏi vòng vây mà cô đã tạo, chạy lọt ra ngoài. Hắn không phải thoát được ngẫu nhiên. Văn Thiền mở to mắt nhìn sang bên cạnh, Lý Tín đã túm được Trương Nhiễm. Lý Tín giữ chặt Trương Nhiễm, vỗ vai chàng thanh niên mấy lần. Chàng thanh niên không kìm được mà ho sù sụ, bả vai đồng thời tê dại, trừ cái đó ra thì không có gì khó chịu.
Nhưng Văn Xu không cảm thấy như thế!
Sắc mặt cô trắng bệch, tay cầm roi run lên, “Cậu muốn làm gì hả? Thả chồng tôi ra ngay!”
Một roi quật đến, Lý Tín đẩy Trương Nhiễm ra trước làm lá chắn. Khiến Văn Xu phải thu nhát roi vừa quật trên không về, còn bị nội công phản lại, ngực ứ trệ.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Tín gọi một tiếng, “Ve Ve!”
Văn Thiền theo bản năng kêu lên ‘Á’ một tiếng, tay đã bị Lý Tín nắm chặt.
Lý Tím bế nàng, nhảy vào trong nóc nhà trước khi mọi người kịp phản ứng, mang theo cô gái nhỏ nhắn nhảy lên bờ tường. Hắn đứng đầu bờ tường, nở nụ cười khiêu khích hướng vào tình cảnh hỗn loạn trong viện, “Chị Hai à! Chị cứ từ từ dưỡng thương đi nhé! Tôi với Ve Ve đi chơi đến ‘mê muội mất cả lý trí’ đây!”
Đám thị nữ kinh hô, trơ mắt nhìn Lý Nhị Lang mang theo Công chủ nhà nàng chuồn êm, đứng trên đầu bờ tường rồi biến mất dạng. Vội vã gọi đám tôi tớ chạy ra ngoài tìm người, chạy đi tìm hết nửa buổi cũng không thể đuổi kịp hai người họ.
Trong viện rơi vào hỗn loạn.
Trước đó hai người đánh nhau nên bụi đất vẫn còn bay tứ tung. Trận chiến đã dừng lại, mặt Ninh Vương phi xám xịt như tro, vẻ mặt tức tối đi đến anh chồng mình, dìu Trương Nhiễm dậy, “Anh có sao không?”
Trương Nhiễm nhàn nhạt nhìn nàng, “Lúc nãy em đã vung roi, sao lại đột ngột thu về?”
Văn Xu nói, “ Làm sao em quất roi vào anh được?”
Trương Nhiễm nói, “Nếu là anh thì sao? Muốn thắng trận, hy sinh ai chả được? Em đúng là lòng dạ đàn bạ, vậy nên mới chịu thua Lý Nhị Lang một bước. Nếu lúc ấy em lấy Tiểu Thiền ra uy hiếp cậu ta, cần phải ra tay chắc chắn cậu ta vẫn sẽ ra tay.”
Văn Xu trầm ngâm, nói tiếp, “Em sẽ không bao giờ lấy anh ra làm công cụ để thí mạng. Em cũng sẽ không bao giờ dùng người thân của mình làm vật hy sinh. Anh mắng em ‘lòng dạ đàn bà’, sau này em cũng vẫn thế. Trương Nhiễm! Anh muốn em trở thành kẻ máu lạnh vô tình? Chỉ vì muốn thắng một thằng oắt con, mà anh muốn mạo hiểm thân mình à? Hôm nay chỉ là Lý Tín, cho dù sau này hai nước giao tranh, em cũng phải giành bằng được anh. Em sẽ không hy sinh anh, tuyệt đối không bao giờ để anh phải hy sinh.”
Trương Nhiễm trầm mặc.
Anh nhìn Văn Xu.
Cô Hai nhà họ Văn này từ nhỏ tính cách đã cứng rắn. Văn Thiền được cả nhà yêu thương hết mực nhưng lúc Văn Xu còn nhỏ, nhà họ Văn chìm trong bóng tối mịt mù. Khi ấy, Trưởng công chúa và Khúc Chu hầu rơi vào giai đoạn tranh đấu quyết liệt nhất. Hồi đó, gần như toàn bộ Trường An đều biết rõ, bệ hạ chỉ hôn không phải là kết duyên, mà là kết thù. Anh cả của cô còn nhỏ tuổi, cũng cô đơn lẻ loi như cô. Bởi vì một thân một mình lớn lên nên tính tình mới ngang ngạnh như bây giờ.
Trương Nhiễm và Văn Xu đã thành thân được ba năm, tính cách Văn Xu vẫn vậy.
Cô đứng trước mặt anh, trên mặt không thể hiện điều gì, cứ vậy nhìn anh. Người cô dính đầy bụi đất, nhưng đôi mắt chỉ chú mục vào anh. Có bao nhiêu kẻ dèm pha nói số anh kiểu gì cũng chết sớm, Văn Xu không thèm để ý chút nào. Cô vẫn kiên quyết một lòng, chăm sóc sức khỏe cho anh. Trước giờ, cô vốn thích đánh đấm, nhưng lúc đứng trước mặt anh, cô thu đi toàn bộ móng vuốt, cẩn thận sắc một chén thuốc cho anh. Cô luôn tin tưởng, chỉ cần ở bên cô, sức khỏe anh sẽ không có vấn đề gì nữa. Chắc chắn cô và anh sẽ sống đến răng long đầu bạc.
Nhưng lòng Văn Xu vẫn mang nhiều nuối tiếc. Tiếc nuối cô không thể ra trận xông pha chiến trường như cha mình, tiếc nuối cô lại là một Ninh Vương phi, số đã định nhốt trong nhà cả đời…
Trương Nhiễm nhìn cô, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt biến mất, mang theo chút ý cười. Anh vươn tay nắm lấy tay cô, khẽ hỏi, “Lý Nhị Lang có làm em bị thương nặng không?”
Văn Xu thấy anh ta không còn lạnh lùng như trước nữa, mới thở phào nhẹ nhõm. Đôi vợ chồng nhà họ, nhìn cô có vẻ mạnh mẽ hơn nhưng thực tế, Ninh Vương mới là người thực sự tàn nhẫn vô tình. Có lẽ bởi vì, từ nhỏ sức khỏe Ninh Vương đã kém, anh ta đã nghe đủ loại dự đoán chẳng tốt lành gì về cuộc đời mình. Thế nên nhiều chuyện trên đời, anh đều hờ hững như không. Không chỉ hờ hững, mà còn vô cảm. Nói khó nghe hơn thì, anh đạt đến cảnh giới ‘tàn nhẫn vô tình’. Chỉ khi đối mặt với cô, Trương Nhiễm vẫn còn mềm lòng, quan tâm cô.
Văn Xu lắc đầu.
Trương Nhiễm cười hết sức dịu dàng, chậm rãi nói, “Chậc! Số anh với em thật khổ, vướng bao nhiêu kiếp nạn. Thôi thì em đành theo anh uống thuốc cho khỏi bệnh nhé.”
Văn Xu nghĩ thầm trong bụng, Lý Tín ra tay không nặng, mình chỉ bị chút nội thương trong người, chưa đến mức phải uống thuốc. Nào ngờ, lúc cô định nói ra, Trương Nhiễm liền ai oán ngoảnh mặt lại nhìn nàng, “Hay là em ghét uống thuốc cùng chồng em?”
Văn Xu im bặt nói không nên lời, sau đó nói, “Anh không cần phải dọa em đâu, em sẽ uống thuốc.”
Trương Nhiễm liền bật cười.
Lúc này, Văn Xu đặt hết tâm trí vào Trương Nhiễm. Về việc em gái bị bắt cóc, cô cũng tức giận trong lòng nhưng tạm thời chưa có biện pháp nào. Sức khỏe của anh chồng cô lại rất yếu, cô phải cẩn thận dìu anh chồng về viện mình. Cô thì đi nhanh, mà anh chồng cô lại chậm như rùa. Để dìu anh chồng đi, cô chỉ còn cách bước từng bước rề rà. Cô vẫn không dám ý kiến, chỉ sợ kích động anh chồng cô, khiến anh ấy lại càu nhàu mấy câu như ‘Chả nhẽ chồng em đi chậm nên em ghét bỏ?”.
Trương Nhiễm cúi đầu, nhìn cô vợ mình lê từng bước. Đôi mi rũ xuống khép hờ, che ý cười nồng đậm trong đáy mắt. Anh thích dáng vẻ quan tâm của Văn Xu, mọi chuyện đều đặt anh lên đầu.
Một lúc lâu sau, Văn Xu đột nhiên nghe Trương Nhiễm thốt lên một câu mông lung, “Khi nào sức khỏe anh tốt lên, chúng mình sinh một đứa nhé.”
Văn Xu sững sờ trong chốc lát, khuôn mặt đỏ bừng. Giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám nói cái này, cô thấy hơi bối rôi, không biết nên trả lời thế nào cho tốt, nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Có lẽ còn sớm.”
Trương Nhiễm cười xòa, “Lòng em như sắt đá, không thèm quan tâm đến chuyện con cái. Nhưng chồng em lại rất để ý đến chuyện này. Em đẻ cho chồng em một đứa đi. Lỡ có ngày em bỏ chồng bỏ con, chồng em cô đơn lẻ bóng, ít nhất còn có người chơi với chồng em.”
Văn Xu: “……”
Cô bị mấy lời ca thán của Trương Nhiễm làm cho tức tối, hai vai run rẩy. Trong lòng cô chửi thầm: Có anh mới ‘bỏ chồng bỏ con” ấy! Có anh mới “lòng như sắt đá” ấy!
Nhưng cô không nói nên lời, sợ lỡ nói ra, Trương Nhiễm lại dùng mấy câu quái đản chặn họng cô lại. Thế nên một lúc lâu sau, Văn Xu chỉ đành gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, trong lòng lại bực bội không thôi: Mấy người thân của cô, ai cũng vin vào cái tính nóng nảy của cô để chèn ép cô. Trương Nhiễm cũng vậy, mà Tiểu Thiền cũng vậy! Nếu không phải do cô lơ là, Tiểu Thiền làm sao dám làm chuyện quá đáng thế này, làm sao dám thông đồng với Lý Tín, trốn đi dễ dàng như thế?
Chờ con bé trở lại, phải cho nó biết tay mới được!
Văn Thiền vô cùng oan uổng.
Lý Tín muốn sao làm vậy, chả thèm đánh tiếng với nàng đâu. Nàng có biết Lý Tín muốn bắt mình đi đâu? Nếu nàng mà biết, chắc chắn nàng….đồng ý luôn. Nếu nàng mà biết, nàng sẽ không nói một lời mà ngoan ngoãn đứng đó, chờ anh Hai thi triển thần thông quảng đại.
Nàng bị chị Hai chèn ép quá đáng nên cũng muốn ra ngoài hít thở không khí!
Có anh họ tình nguyện làm kẻ xấu, Văn Thiền cũng không kháng cự, còn phối hợp nhịp nhàng để anh họ xách ra khỏi phủ.
Lúc đó trời đã chạng vạng tối, ánh đèn muôn nhà dần sáng lên trên con đường nhỏ.
Chàng thiếu niên mang theo thiếu nữ đi qua hẻm sâu, băng qua phố xá, bay vút qua nhanh như cơn gió thoảng.
Văn Thiền không cần làm gì, mặc cho gió lạnh thổi tạt vào mặt, trong lòng tràn đầy vui sướng. Nàng run run trong lồng ngực hắn, Lý Tín hỏi nàng, “Lạnh không?”
Văn Thiền lắc đầu nguầy nguậy, sợ hắn thấy nàng phiền nhiễu nên đổi ý, đưa nàng trả về chỗ cũ.
Lý Tín nhìn nàng hồi lâu, tươi cười híp mắt. Đem theo nàng trèo vào một cửa hàng bán quần áo đã đóng cửa, tìm cho nàng một chiếc áo choàng màu hồng có mũ trùm kín đầu. Chàng thiếu niên để lại toàn bộ túi tiền trong cửa hàng, kéo theo Văn Thiền vừa kích động vừa lo lắng đi ra ngoài. Cậu mang nàng đi xuyên qua khắp hang cùng ngõ hẻm, dừng trước cửa một ngôi nhà nhỏ, gõ cửa nhờ người ta cho mượn một chiếc đèn lồng.
Chủ nhà mở cửa, thấy đôi trai gái đang đứng bên ngoài. Cô gái giấu dưới chiếc mũ trùm đầu trắng như tuyết, đứng dưới ánh đèn lồng ngước nhìn ông ta. Đôi mắt sáng ngời, dung mạo xinh đẹp. Mà chàng trai đứng che chở phía sau cô gái, tướng mạo rất bình phàm. Tuy thiếu niên có gương mặt bình phàm nhưng cử chỉ phóng khoáng khiến cho người ta tin tưởng.
Ít nhất hai người mượn đèn lồng không phải là kẻ xấu.
Chủ nhà cho bọn họ mượn đèn lồng, nghe thiếu niên nói lời cảm tạ, rồi nắm tay thiếu nữ rời đi. Chủ nhà không đành lòng mà nhắc nhở một câu, “Chàng trai à! Trời tối rồi, nếu không có việc gì quan trọng thì mang em gái cậu về nhà đi thôi. Thế thời hiện nay người gian kẻ ác nhiều lắm, hai anh em cẩn thận đừng gặp phải bọn chúng nhé!”
Lý Tín nở nụ cười, “Vâng!”
Chủ nhà bị nụ cười tươi tắn của chàng thiếu nên làm cho lóa mắt, cho đến khi hai người khuất sau ngõ nhỏ, vẫn chưa hồi phục tinh thần. Nhìn con hẻm sâu hun hút, đèn lồng trước ngõ đung đưa trong gió. Trên mặt chủ nhà cũng mang theo ý cười, đóng cửa lại: Chàng trai kia cười lên, tươi sáng lóa cả mắt.
Có Lý Tín ở đây, kẻ nào dám bắt nạt với hai người họ?
Tam giáo cửu lưu ở quận Cối Kê này đều giao hảo với Lý Tín. Lý Tín còn sống một ngày, Văn Thiền sẽ an toàn ngày đó ở đây.
Lý Tín dẫn Văn Thiền trèo lên tòa tháp lầu cao nhất trong quận Cối Kê, kéo nàng ngồi trên nóc lầu đó, kiểu cách thật khiến người ta run sợ trong lòng. Nhưng ngày ngày Văn Thiền được Lý Tín lôi kéo, leo trèo nóc nhà thành quen, trèo có thành thạo luôn rồi, giờ ngồi trên cao vời vợi, cô gái reo vui trong lòng, không còn sợ hãi hay lo lắng như lúc đầu nữa.
Hai thiếu niên ngồi trên nóc lầu, chiếc đèn lồng đỏ đặt sang bên cạnh. Chỗ cao thường rất lạnh, gió mạnh hơn ở dưới rất nhiều, thôi vù vù khiến cho Văn Thiền lắc lư chao đảo. Văn Thiền lại bắt đầu nơm nớp lo sợ, nhìn thấy Lý Tín đang nhàn nhã ngồi bên cạnh, bèn ôm chặt lấy cánh tay Lý Tín.
Lý Tín đang đặt chiếc đèn lồng xuống, bị nàng kéo cho lắc lư. Hắn cười toe, “Em muốn đẩy tôi xuống đây à?”
Văn Thiền nói, “Anh nặng như thế, tôi đẩy sao được anh? Nếu không túm lấy anh, vậy thì tôi ngã nhào ra đấy rồi. Tôi đâu có ngốc thế?”
Lý Tín bật cười, “Đương nhiên em không ngốc. Em rất thức thời nữa cơ!”
Bị Văn Thiền đá cho một phát.
Thiếu niên cười ha hả như điên, cười đến mức miệng vết thương trên hông cũng bị vỡ ra, khiến cho khóe miệng hắn giật giật. Lý Tín thầm nghĩ, vết thương này nghiêm trọng thật đấy. Lý quận thủ đã lấy thuốc tốt nhất cho hắn dùng rồi, thường ngày tung tăng bay nhảy thì không sao, đến đêm trời trở lạnh sau lưng hắn lại bắt đầu đau nhức.
Không biết bao lâu vết thương mới lành hẳn đây……
Lại lo nghĩ: Chả nhẽ vết thương trên hông này cả đời cũng không lành được nữa sao?
Hai thiếu niên ngồi sóng vai bên nhau trên cao vời vợi, nhìn đất trời mênh mang, nhìn trăng sáng rải ánh vàng khắp thế gian, ngắm nhà nhà san sát nối tiếp theo nhau bao trùm khắp quận Côi Kê.
Văn Thiền thích thú đến mức mở to đôi mắt ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, chỉ vào một phương hướng, nơi đó là phủ đệ nhà họ Lý. Nàng nói liên thanh, giải thích sao chỗ đó nhiều đèn đuốc thế, giải thích nơi đó sao nhà nhà dày đặc thế. Lý Tín cười tủm tỉm nhìn nàng, chờ nàng nói thỏa thích xong, mới nói cho nàng nghe, chỗ đó không phải là phủ đệ nhà họ Lý mà là phủ đệ của một phú thương trong quận Cối Kê.
Văn Thiền kinh ngạc: Một phú thương mà cũng dám xây dựng phủ đệ đẹp thế to thế, hình như không hợp lý lắm……
Lý Tín nhún vai: Triều đình muốn có tiền, nhưng quản lý các thương nhân càng ngày càng yếu. Gia tộc nhà họ Lý ở quận Cối Kê trước giờ không thèm để ý sao cách bày trí các phủ đệ của phú thương giống với nhà mình, thêm vào đó các thương nhân khác cũng dần học theo. Triều đình không chịu chi tiền, Lý gia chỉ có thể tự mình đứng ra nuôi toàn bộ bá tánh trong quận Cối Kê. Nhưng mấy năm nay, ông trời không thương tình, dân chúng thu hoạch mùa màng đều kém đi. Vậy thì tiền ở đâu, cũng chỉ còn cách moi tiền từ đám phú thương.
Hắn còn nói thêm, tình trạng này không chỉ xảy ra ở mỗi Cối Kê, ở các nơi khác còn ngiêm trọng hơn nhiều. Chung quy lại, quận huyện nào nếu không duy trì được thì sẽ biến thành Từ Châu thứ hai.
Lý Tín bình tĩnh nói ra những việc này, trước đây hắn từng đi ngao du khắp nơi, mấy chuyện thế này hắn cũng biết được ít nhiều. Sau khi quen biết Giang Tam Lang, được nhà họ Lý thu nhận trở về, hắn mới có thể suy ngẫm những chuyện này dưới góc nhìn toàn diện hơn.
Hắn thiếu niên dần dần lớn lên, tư duy ngày càng chín chắn. Hắn ngồi trên tòa tháp cao chơi vơi, duỗi cánh tay ra, thoải mái nói ra những chuyện này cho Văn Thiền nghe. Văn Thiền nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn uy nghiêm như bậc đế vương.
Văn Thiền cũng thích nghe anh ta kể chuyện đông tây.
Nàng nghe cũng không hiểu lắm, ngoại trừ Lý Tín, trước giờ chưa ai nói với nàng những điều này. Lúc nàng cùng thím Tư đến Cối Kê, cứ nghĩ thiên hạ đồn đại ‘trộm cướp nhiều như ngóe’ chỉ là cách nói ví von. Mãi đến khi bản thân rơi vào tay Lý Tín và mấy tên cướp khác, mới hiểu vì sao cha nàng không cho nàng bước ra cửa. Nàng có thể đi một chuyến bình an cùng Thím Tư đến Cối Kê, thật sự phải cảm tạ phúc phận của hai cô cháu rồi.
Nhưng nói không chừng, nếu mấy ngày cuối không phải do tuyết rơi nhiều, không phải vì thím Tư nóng vội, thím sẽ không chọn đi đường khác. Nếu không chọn đi đường núi, sẽ không gặp phải Lý Tín…
Lý Tín mở ra một thế giới mà trước giờ Văn Thiền chưa từng nghe ai nhắc đến. Nàng nhìn lên hắn, nghe những gì hắn nói như đang kể chuyện ngày xưa, lắng nghe vô cùng thích chí.
Mặt trăng chiếu sáng một khoảng trời mênh mông phía xa xa, chiếu lên bóng hình chàng trai cô gái đang ngồi buông hai chân lơ lửng trên lầu cao.
Bầu trời đêm nay bao la hùng vĩ, ánh trăng vằng vặc, cô cậu thiếu niên bé xíu như chú kiến chìm trong bóng đêm mịt mùng vô tận, chỉ có ngọn đèn bên người bầu bạn.
Văn Thiền khó chịu nên cựa quậy, dựa sát vào người cậu thiếu niên, nhíu mày, “Trên người anh có cái gì ấy, cứ đâm vào tôi? Khó chịu lắm.”
Nàng cảm thấy tâm tình Lý Tín hôm nay rất tốt, không đôi co trêu ghẹo nàng. Nhưng có vật gì đó trên người hắn nổi cộm khiến nàng không thoải mái, liền đưa tay sờ vào nó. Cái đó vừa cứng vừa thô ráp.
Lý Tín bị dáng vẻ ngây thơ của nàng làm cho bật cười ngả nghiêng, “Em sờ cái gì? Em cũng to gan thật đấy, còn dám sờ tới sờ lui trên người lang quân, không sợ chạm phải cái gì không nên chạm à?”
Văn Thiền đang muốn lật vạt áo anh ta lên xem.
Nghe vậy bèn quay sang, cười mỉa mai chàng thiếu niên, thắc mắc hỏi, “Tôi không nên sờ phải cái gì?” Nàng bĩu môi, nghi ngờ liếc nhìn hắn, “Anh nghèo kiết xác, trên người có đồ gì quý mà tôi không thể chạm vào? Có tôi mới thấy chướng mắt ấy. Chẳng qua nó cứ đâm vào tôi nên tôi thấy khó chịu thôi.”
Lý Tín nghẹn họng, vẻ mặt rối rắm nhìn nàng: “……”
Chuyện hài của người lớn mà người ta không hiểu mô tê.
Cô gái thanh thuần còn hiện vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Cái nào cũng khiến hắn bất lực nói không nên lời.
Nhưng hắn cũng không phải người tốt gì cho cam. Hắn cũng không muốn bảo vệ đầu óc nàng ‘trắng trơn như giấy’ về phương diện này. Nếu cái gì Văn Thiền cũng ngây ngô thế này, cứ thế sờ loạn trên người chàng trai khác, có ngày Lý Tín tức ói máu mà chết mất.
Lý Tín nhìn đôi mắt hạnh ngập tràn tấm lòng hiếu học của nàng, mỉm cười, “Em sờ đi, cứ sờ đi. Em cứ thoải mái mà sờ.”
Văn Thiền: “……”
Thấy hắn đổi ý nhanh như chớp, còn cho thoải mái sờ làm Văn Thiền không dám sờ lung tung nữa.
Lý Tín cười nhẹ, không ghẹo nàng cho vui nữa, lấy một cuộn thẻ tre từ trong vạt áo ra, “Đây. Chính là cái này.”
Văn Thiền tràn đầy ngạc nhiên, “Anh ra đường còn mang theo thẻ tre à?” Nàng dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn Lý Tín, “Anh chăm chỉ như thế khiến tôi thấy ngại đấy.”
Lý Tín nghe ra hàm ý châm chọc trong lời nói của nàng, nhưng không để trong lòng, còn dọa nàng, “Tất nhiên em phải thấy ngại rồi. Ve Ve! Qua đây. Em giúp tôi nhìn mấy chữ này viết đúng chưa, tôi vẫn thấy có gì đó không đúng lắm…”
Văn Thiền giơ đèn lồng lên soi vào mấy chữ hắn chỉ vào thẻ tre, đối với mức độ mù chữ của hắn vô cùng bội phục, “Chữ này anh viết thiếu ba nét!”
Lý Tín nói, “Thảo nào tôi nhìn sao cũng thấy không được tự nhiên.”
Xong rồi hắn lại dùng bản lĩnh thần thông quảng đại, lấy bút và mực từ trong lồng ngực, bắt đầu sửa chữ.
Văn Thiền đờ đẫn nhìn hắn.
Hắn ngồi viết hồi lâu, dự là khó quá nên quẳng bút vào tay nàng, nói “Tôi đọc, em viết.”
Văn Thiền nhìn lướt qua thứ hắn đang viết, giật mình hoảng hốt: Thẻ tre hắn đang viết chính là sớ viết về việc cứu tế lưu dân, rất chi tiết mạch lạc. Tuy chữ hắn viết thiếu nét ngược xuôi lại còn không đẹp mắt, nhưng các ý đều rất rõ ràng. Văn Thiền cầm lấy thẻ tre trong tay, giống như ôm tấu chương của cha nàng ngày xưa.
Trọng trách như núi đè nặng lên vai, tay nàng cũng bắt đầu run lên, “…… Tôi viết được à?”
Trách nhiệm lớn lao, nàng không đảm đương nổi.
Lý Tín lại nghĩ nàng không muốn giúp hắn, liền vừa đấm vừa xoa, “Không phải chị Hai em bắt em luyện chữ à? Tôi vất vả lắm mới đưa em đi chơi được, quay về kiểu gì cũng bị chị ấy mắng cho xem. Em xem việc này như đang luyện chữ đi, vừa đi chơi vừa luyện viết chăm chỉ. Lúc về kiểu gì chị Hai em cũng bội phục tôi! Vậy nên sẽ đồng ý cho tôi đưa em đi chơi tiếp!”
Văn Thiền: “…… Xí!”
Lý Tín đúng là tưởng bở. Chị Hai nàng chắc chắc không bao giờ đồng ý.
Nhưng Lý Tín mù chữ đến mức này, lại đặt trọng trách vào trong tay mình, Văn Thiền vừa cảm động, vừa phấn khởi trong lòng. Trước giờ, nàng chưa được ai giao phó bất kỳ trọng trách nào, nàng vui vẻ múa bút, bắt đầu nghe Lý Tín đọc, “Sắp tới lưu dân thêm nhiều, kéo đến ngoại thành, mong quan phủ hiểu rõ tình hình. Nếu để về lâu về dài sẽ….”
Đêm đó, “Sớ gửi quan phủ’ ra đời, gửi đi khắp quan viên ở quận Cối Kê.
Đêm dài miên man, cô cậu thiếu niên sóng vai nhau nhìn ra non sông vạn dặm trường.
Rạng sáng hôm sau, trời đông ấm áp, ẩm sương mai, chàng trai cô gái đi trả đèn lồng rồi mới quay về phủ.
Năm ngày sau, bão tuyết bùng phát, lưu dân ào ào kéo đến trước cổng thành, dân chúng bị thương nhiều vô kể. Lý Tín không thấy bóng dáng, mà đang cùng quan phủ đi lo liệu, xử lý tình hình.
Hắn không đến tìm Văn Thiền chơi.
Một đêm nọ, Văn Thiền được chị Hai gọi đến. Chị Hai bảo nàng, “Cha mẹ gửi thư đến, ngày mai chúng ta lên đường về kinh.”
Về kinh ư, không có cách nào trì hoãn được nữa. Văn Thiền muốn tìm lý do để phản bác cũng không có, chỉ còn cách đồng ý.
Ngày mai sao……
P.S: Đợt này có mỗi mình làm nên sẽ không cố định được giờ đăng chương như mọi hôm nữa. Mình sẽ cố gắng đảm bảo 5 -6 chương trong tuần. Bạn nhớ đăng ký follow blog để nhận được thông báo đăng truyện qua email nhé. Sắp tới chạy trước được mấy chương thì mình sẽ quay lại đăng theo lịch đều mỗi ngày như cũ ha.