Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 55
Tạm biệt Lý Tín
Cả nhà Ninh Vương và Công chủ Vũ Dương quyết định lên đường về Trường An vô cùng đột ngột. Lúc chị em Văn Xu thưa chuyện với các trưởng bối trong phủ, hầu hết mọi người đều gật gù, chỉ có cô cả Văn Dung của các nàng ngạc nhiên nhất, luyến tiếc nhất. Văn Dung mong Văn Thiền có thể ở lại ăn Tết luôn ở Cối Kê.
Nhưng Văn Xu từ chối.
Em gái cô bỏ nhà đi đã hơn nửa năm, giờ còn muốn ăn Tết luôn ở nhà người khác thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Văn Xu thấy cô em mình có chút lung lay, liền nói với con bé, “Em nghĩ xem lần này em bỏ nhà đi khiến bao nhiêu người lo lắng. Em không nghĩ nên ăn nói thế nào với mọi người à? Chuyện này em kéo dài càng lâu, mọi người trong nhà sẽ càng tức giận, càng đau lòng hơn. Nếu em thấy điều đó không quan trọng thì cứ ở đây mà chơi.”
Văn Thiên ngạc nhiên nhìn chị gái mình, “Chị nay còn biết lấy lùi làm tiến cơ đấy? Còn nói được mấy câu như vậy? Chả phải mỗi lần chị thấy em không nên hồn thì đánh em no đòn à? Chị à! Chị thay đổi rồi! Chị trở nên càng ngày càng dối trá, càng ngày càng giống anh rể!”
Văn Xu: “……”
Vất vả lắm anh chồng mới khuyên được cô nên chấp nhận hiện thực phũ phàng, vậy mà em gái cô lại ngứa răng.
Văn Xu bắt đầu xắn tay áo, rút roi, “Nếu em còn nói nhảm, chị cho ăn đòn thật đấy!”
Cô định bắt em gái lại nhưng Văn Thiền đã nhanh chân bỏ chạy ra xa. Chạy ra khỏi nhà, đứng sau bức màn trúc, còn đắc ý nháy mắt với cô một cái. Văn Thiền cười tủm tỉm, nói, “Chị Hai đừng giận em, em sẽ đi về với chị mà. Em chạy qua nói với anh Hai một tiếng đã!”
Nàng nói xong, bỏ chạy mất dạng.
Văn Xu đành nín thinh, lòng buồn bực.
Cô luôn cảm thấy từ khi có Lý Tín chống lưng cho Văn Thiền, con bé này không sợ cô như trước nữa. Không những không sợ mà còn thường xuyên khiêu khích cô. Ỷ có anh Hai họ kiểu gì cũng che chắn cho nó đây mà.
Văn Xu vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến em gái sắp hồi kinh, như vậy có thể thoát gọi cái cậu ‘anh họ’ gì đấy, trước mắt không có gì nguy hại. Giờ cho con bé này bay nhảy thoải mái một chút, chờ ra khỏi phạm vi tầm mắt Lý Tín, nàng vẫn chỉ là con mèo nhỏ mặc người nhào nặn, đừng hòng phản kháng.
Nhưng Văn Thiền chạy thoát khỏi tầm mắt chị Hai thì lại không vui vẻ như vậy.
Nàng đứng trong phủ đệ thâm sâu, dưới ngọn đèn dầu leo lắt. Nàng ngẩng đầu lên nhìn màn đêm tịch mịch. Bầu trời tối đen như mực, tựa như phủ một lớp âm u, lạnh lẽo lên trần gian. Thời tiết thế này, Lý Tín chắc chắn không ở trong phủ.
Lưu dân nay đã vào thành, Lý Tín đã thuyết phục được Lý quận thủ cho lưu dân vào trong thành. Đồng thời khơi thông làm thế nào để giải quyết những lưu dân này, tam giáo cửu lưu trong Cối Kê đều gọi đi hỗ trợ. Lúc trước những người này bị quan phủ chèn ép nên không xuất đầu lộ diện. Nay có Lý Tín chỉ đạo mới hợp tác với quan phủ. Lý Tín đóng vai trò giữ hòa khí giữa các bên, vị trí vô cùng quan trọng.
Nghe nói, dòng người kéo đến liên tục vào hai công bên cửa thành, dựng bếp nấu cháo mỗi ngày, ban phát cho lưu dân. Tiền bạc góp vào đều là các gia đình giàu có ở Cối Kê, đứng đầu là Lý gia. Tuy là phát cháo miễn phí, nhưng quy củ rất nghiêm ngặt. Chẳng hạn như, mỗi người chỉ được phát một lần trong ngày, ngày nào cũng có quan binh đánh cồng để giám sát, nhắc nhở. Hồi đầu đám lưu dân không chấp hành, thấy quy củ ở quận Cối Kê này quá lôi thôi rườm rà. Nhưng vừa mới gây sự, tên đầu sỏ đã bị người quan phủ nhắm làm mục tiêu cho một bài học răn đe những người khác, từ đó về sau đám lưu dân mới vào thành nghe lời hơn rất nhiều.
Lưu dân từ bên ngoài đến thấy khó tin nhất là, đám lưu manh, ăn mày lẫn bọn du côn và các tầng lớp dưới đáy ở quận Cối Kê, vậy mà không nhân cơ hội này để gây chuyện, mà lựa chọn đứng sang một phe với quan phủ.
Công việc tiếp tế cứu trợ được tiến hành một cách có trật tự. Mấy ngày trôi qua, nghe nói quan binh đang bàn bạc làm sao để thu nhận được hết dòng người đang đổ về nơi đây. Lý Tín vẫn luôn bận rộn ở tuyến đầu chiến tuyến, không có thời gian về qua nhà. Không chỉ Lý Tín không thể về mà đám con cháu, kẻ hầu ai có thể đi cứu trợ đều bị cắt cử đi phụ một tay.
Phủ đệ Lý gia rộng lớn như vậy, trong một đêm tiếng bước chân thưa thớt dần, trở nên lạnh lẽo quạnh hiu.
Thanh Trúc đứng một lúc cùng Công chủ dưới hành lang ngắm tuyết rơi trong đêm đông, nói: “Công chủ! Ngày mai lên đường, tối nay chúng ta còn phải thu dọn đồ đạc. Trời lạnh thế này, chúng ta đi về thôi?”
Hỏi một đằng nhưng Văn Thiền lại trả lời một nẻo, “Chị nghĩ chuyện tôi sắp đi, anh họ có biết không? Tôi có nên báo qua cho anh ấy một tiếng?”
Thanh Trúc khiêm tốn, hỏi rõ, “Anh họ nào của cô ạ? Tôi nghĩ không cần đâu. Cô nhiều anh họ như vậy, báo người này mà không báo người kia, người ta lại tưởng cô coi thường họ đấy.”
Văn Thiền im lặng không nói gì, chỉ dùng mắt hạnh liếc xéo nàng.
Ngọn đèn khẽ đung đưa, Thanh Trúc bị tác động bởi ánh mắt Văn Thiền, cúi đầu ngượng nghịu: À! Đúng rồi. Công chủ nhà cô có thể nhớ rõ được anh họ nào vào đây? Tất nhiên là anh Hai kia của nàng rồi. Còn những anh họ khác, chỉ e nàng ấy thậm chí không thể nhận ra mặt.
Nhưng Thanh Trúc vẫn cứ nói, “Sao phải nói? Cậu Hai bận bịu như thế, chúng ta không nên làm phiền cậu ấy. Chờ cậu ấy xong việc, trong phủ sẽ có người báo cho cậu ấy biết. Nói hay không cũng chẳng sao, kiểu gì chúng ta cũng phải lên đường.”
Văn Thiền nảy ra ý định, “Tôi lại càng muốn đi quấy rầy anh ấy! Chuẩn bị xe!”
Thanh Trúc:…… Vậy cô còn hỏi ý kiến tôi làm gì? Tôi nói ‘không’ mấy lần, cô cũng có chịu nghe đâu.……
Ngay lập tức bận bịu luôn tay luôn chân.
Đoàn người Công chủ Vũ Dương lên xe ngựa đi thành tây. Nàng đến thành tây, nhìn thấy một hàng người kéo nhau dài dằng dặc. Nhưng khi nàng xuống xe, quanh quẩn đi lại giữa đám đông mới phát hiện, Lý Tín không có ở đây. Văn Thiền hơi thất vọng. Lúc nàng xoay người định đi, vẻ đẹp tuyệt trần của nàng khiến cho đám lưu dân xôn xao, náo loạn. Nhìn thấy đám lưu dân nhốn nháo, người phát cháo vẫn luôn đề phòng, vội vàng chạy qua xem.
Nhóm cứu trợ bên ngày có mấy lang quân nhà họ Lý, nhìn thấy công chủ Vũ Dương xuất hiện, ai nấy đều ngạc nhiên, đều thấy khó hiểu.
Văn Thiền đành phải nói với mọi người việc mình phải về Trường An.
Mấy chàng trai không thể hiểu nổi nhưng lại phấn khởi trong lòng, dõi theo bóng hình công chủ lên xe ngựa, thầm nghĩ: Ai nói Công chủ kiêu căng ngạo mạn thế? Mọi người cũng không thân thiết với nhau lắm, gọi một tiếng ‘anh họ’ vậy thôi nhưng trên thực tế mối quan hệ giữa nàng và bọn họ còn xa xôi mấy vòng ấy. Công chủ sắp phải về nhà, vậy mà không quản vất vả, lặn lội đường xa đến đây nói lời tạm biệt bọn họ…
Công chủ Vũ Dương là cô gái lương thiện nhất trên đời này.
Chỉ vì không nhìn thấy Lý Tín mà cô gái lương thiện nhất trên đời đang không biết phải làm sao, lòng ngổn ngang trăm mối. Nàng rối rắm trong lòng, có chút luyến tiếc nhưng biết mình phải đi, nói đúng hơn thì là không nỡ đi như lời chị Hai nói. Nàng vốn không còn lý do nào để có thể ở lại Cối Kê được nữa.
Nàng có thể mặt dày mà ở lại, nhưng vì sao nàng muốn ở lại đây?
Nàng không tìm thấy lý do cho nó.
Cho nên nàng phải đi.
Nàng chỉ biết chắc Lý Tín sẽ không đồng ý với nàng.
Văn Thiền cúi đầu rầu rĩ: Chưa biết chừng nàng đến chào tạm biệt anh Hai. Anh ấy lại cười nhạt rồi ngoảnh mặt đi cũng nên……
Lý Tín đang bận sắp xếp cứu trợ ở cổng thành phía nam. Không chỉ phát đồ ăn thức uống, mà còn phải phân phát quần áo, đồ đạc cho lưu dân. Các lang trung trong quận cũng được mời đến đây, kiểm tra sức khỏe cho các lưu dân. Để phòng ngừa có người vào trong thành, lại mang cả bệnh tật gì đó đến Cối Kê. Như vậy Cối Kê không những không đạt được lợi ích gì, mà còn gây nguy hiểm cho người dân trong thành.
Việc cứu trợ do lũ tuyết đã sắp xếp từ mấy hôm, cho đến nay về cơ bản không xảy ra chuyện gì rối loạn.
Lý Tín cùng đám người của Tào trưởng sử đứng ở bên cổng thành, quan sát các tiểu lại hướng dẫn đoàn người ra vào. Vào lúc này sẽ phát sinh đủ các vấn đề gây chiến loạn, dân chúng đổ xô nhau kéo đến rất đông, sẽ có nhiều kẻ muốn thừa nước đục thả câu, không thể không đề phòng. Tào trưởng sử đích thân đứng ở đây, đốc thúc các quan viên kiểm tra dẫn dường, đồng thời giải thích thêm với Lý Nhị Lang và mọi người. Những ai không có người dẫn đường sẽ được tiểu lại dẫn qua bên khác, sau khi hỏi rõ danh tính thân phận, sẽ được người của tam giáo cửu lưu tiếp nhận đưa đi.
Lý Tín đi theo Tào trưởng sử nói, “Chỉ còn một khắc nữa là đóng cổng thành. Hôm nay ai chưa được vào thành thì bảo họ chờ đến ngày mai.”
Tào trưởng sử ngẩn ra, nhìn hắn “Nghiêm ngặt thế? Tôi còn tưởng cậu thương tình mấy người này nên sẽ bảo chúng tôi kéo dài thời gian đóng cổng thành.” Cổng thành thường đóng lại lúc xế chiều nhưng vì mấy lưu dân còn ở nên đã phá lệ đi nhiều. Hôm qua Cậu Ba nhà họ Lý cũng qua đây học hỏi, còn đề nghị Tào trưởng sử đóng cổng thành muộn hơn chút. Mấy chàng trai có tấm lòng yêu nước thương dân khiến cho Tào trưởng sử cũng lung lay, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút xem thường.
Lý Tín nói, “Quận có quận pháp, quan lại cũng là người thường, cũng cần nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao, có câu mài đao sắc mới không nhỡ việc đốn củi còn gì.”
[*] 磨刀不误砍柴工: Có mài đao sắc mới đốn củi nhanh. Ý nói làm việc gì mà chuẩn bị tốt sẽ thuận lợi, có năng suất hơn.
Tào trường sử làm thinh, liếc tên dân đen này một cái, “…… Có mài đao sắc mới đốn củi nhanh.”
Lý Tín cười nhe răng, một chút xấu hổ cũng không có, “Biết rồi. Biết rồi.”
Hai người họ đang nói chuyện phía bên này, tai Lý Tín dỏng lên nghe bên chỗ phát cháo kia ồn ào nhốn nháo. Cậu quay đầu nhìn sang, đã có một tiểu lại đầu rịn đầy mồ hôi đến xin ý kiến, “Trưởng sử! Nhị Lang! Công chủ Vũ Dương đến đây. Nàng nói lưu dân đáng thương quá nên nàng muốn tự mình phát cháo…Đám lưu dân bên kia hỗn loạn lắm, ai ai cũng đổ xô đến. Nàng ở đây thêm hồi nữa, nhiều người như thế chỉ sợ Công chủ Vũ Dương lao lực quá độ…”
Ai dám để Công chủ Vũ Dương lao lực quá độ?
Công chủ Vũ Dương!
Lại thêm một vị được nuông chiều từ bé….
Tào trưởng sử chỉ cảm thấy tối sầm trước mặt, một màu đen tối bao trùm tương lai: Hai ngày nay chịu đựng đủ đám cô cậu thế gia vọng tộc này rồi…Rước đủ các loại phiền phức lôi thôi, chi bằng đừng tới…
Lý Tín nhướng mày, “Trưởng sử, để tôi đi xem sao……”
“Đi đi! Đi đi!” Tào trưởng sử chỉ ước có người khuyên đám tổ tông này về hộ cái. Một đám thiếu niên quần là áo lượt, vừa không có bản lĩnh như Lý Tín, vừa tốt bụng quá mức cần thiết, kết quả rước đến bao nhiêu phiền toái, khiến cho quan binh phải chạy đi xử lý. Lúc trước, Lý quận thủ không muốn thu nhận lưu dân vào thành chính vì sợ khó quản lý…
Khi Lý Tín chạy đến xem, Văn Thiền đang cùng Thanh Trúc với mấy thị tỳ khác đang đứng trước một nồi cháo loãng sôi sùng sục, tươi cười phát cháo cho lưu dân. Văn Thiền ra vẻ thân thiện ngoài mặt, nhưng thực tế bị lưu dân dọa cho sợ hãi. Lá gan nàng vốn dĩ đã nhỏ, bị bao nhiêu người vây quanh nhìn chằm chằm vào. Nếu không phải có Thanh Trúc với mấy thị tỳ khác, còn có cả đám thị vệ chống đỡ cho nàng, nàng đã chạy mất dép rồi.
Đang vừa hoảng sợ, vừa thương tình, đột nhiên có người từ phía sau vỗ hai cái vào vai.
Trong lúc loạn cào cào thế này, ai chạm vào nàng một chút, Văn Thiền co rúm như chim sợ cành cong. Vai lại bị vỗ tiếp, Văn Thiền ngoảnh mặt lại, chưa kịp hoảng hốt co rúm co ró thì đã thấy khuôn mặt vô lại đầy ý cười của Lý Tín. Hắn vẫn vô tư cười nói, vẫn làm chơi xấu đủ kiểu như vậy. Nhưng giữa trời đông lạnh giá, xung quanh toàn là người xa lạ, Văn Thiền chợt thấy hắn như thấy ánh mặt trời ló dạng, trong lòng khấp khởi mừng vui.
Thậm chí cảm xúc tuôn trào, nàng thì thào gọi ‘Anh Hai’ một tiếng, nước mắt lưng tròng.
Trước đó còn thấy mình gan dạ, nhưng vừa thấy Lý Tín, Văn Thiền liền biến thành cô tiểu thư nũng nịu cần người dỗ dành. Nàng vội vàng đưa cho đám Thanh Trúc cái muôi rồi bị Lý Tín kéo đi. Cô gái được chàng thiếu niên cao gầy che chở, bước ra ngoài, còn đưa cho hắn xem chỗ cổ tay đỏ ửng, đáng thương vô cùng “Cái muôi kia nặng quá! Giờ cổ tay tôi động cái là đau…”
Lý Tín không ngờ nàng có lúc mỏng manh dễ vỡ thế này.
Hồi trước, nàng ở Từ Châu với hắn, còn làm dân thường tung tăng bay nhảy suốt ngày, không có chút kêu ca phàn nàn gì mà?
Hiện giờ, chàng thiếu niên vẫn không hiểu nổi. Người có thể thích nghi với hoàn cảnh tốt như vậy giờ kêu ca phàn nàn với hắn, có lẽ đơn giản chỉ vì không có gì để nói.
Nhưng lúc này, Lý Tín chỉ băn khoăn sao Văn Thiền lại đến đây. Kỳ thực, trong lòng hắn cũng vui vẻ, cũng hạnh phúc. Mùa đông giá lạnh, cô gái thoát khỏi quản giáo của bà chị Hai, cho dù chỉ là tiện đường, cũng không thể tiện đường chạy đến chỗ này được…Hắn có tài đức gì đâu!
Lý Tín kéo Văn Thiền đến đứng một góc vắng người. xoa bóp chỗ cổ tay ửng đỏ của nàng cho máu lưu thông, đồng thời hỏi nàng, “Có mệt không? Có đói không? Có khát hay không? Có lạnh hay không?”
Văn Thiền cười toe đáp lời.
Nàng thích dáng vẻ quan tâm, ân cần hỏi han của Lý Tín.
Nhưng lúc Lý Tín hỏi nàng “Em đến tìm tôi có việc gì sao?”, cô gái bắt đầu lúng túng như gà mắc tóc. Lý Tín nhướng mày: Có chuyện muốn giấu hắn, muốn lừa hắn!
Văn Thiền ấp úng hồi lâu. Lý Tín cũng không chủ động lên tiếng. Hắn áp nàng vào tường, dáng người cao lớn chặn ngang không để nàng có cơ hội tìm người đến giúp đỡ. Hắn không nói một lời, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào nàng. Qủa thực Văn Thiền bị khí thế ‘ác bá’ của hắn dọa cho khóc. Nàng quanh co lòng vòng, “Mỗi ngày anh ở chỗ này bận lắm à, sao không thấy về phủ? Anh có mệt lắm không? Mấy lưu dân kia có dễ quản không…”
Lý Tín nghiêm túc gọi nàng, “Ve Ve!”
Văn Thiền ngước nhìn hắn, rùng mình một cái. Nhìn một tay hắn đặt trên vai mình, “Nói chuyện chính!”
Văn Thiền: “……”
Văn Thiền bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, run lẩy bẩy, đành phải nói thật, “Ngày mai, tôi phải cùng chị Hai về Trường An, không thể ở lại Cối Kê được nữa. Cha mẹ tôi gửi thư bảo tôi anh Hai họ về nhà rồi, tôi cũng nên về đi thôi. Tôi nghĩ nên báo qua cho anh một tiếng, kẻo anh lại tức giận.”
Lý Tín: “……”
Văn Thiền tưởng mình nói nhanh quá nên hắn không nghe rõ. Trong lòng nàng còn dè bỉu phản ứng chậm chạp của hắn nữa, đành nói chậm lại, “Ngày mai tôi cùng chị Hai…”
Lý Tín nói, “Tôi có điếc đâu? Em nói lại lần nữa làm gì?”
Lời hắn nói khiến Văn Thiền cứng họng.
Nàng cũng không dám bật lại. Vì nàng ngẩng đầu lên nên nhìn thấy ánh mắt âm u của chàng thiếu niên. Màn đêm tối tăm, những đốm lửa leo lắt rải rác xung quanh. Ánh lửa kia chiếu lên gương mặt thiếu niên. Nhan sắc hắn không tăng lên phân nào, vậy mà vẻ mặt cau có lại tăng thêm không ít. Sắc mặt của hắn còn đen hơn cả màn đêm, nhìn nàng dưới góc độ này, làm cho khí thế của Văn Thiền yếu đi ít nhiều.
Văn Thiền cắn môi nhìn hắn.
Mỗi khi nàng thấy khó xử, thấy bối rối, nàng đều muốn cắn môi.
Trên mặt nàng lộ vẻ đáng thương, oan ức, đưa tay lên nắm ống tay áo cậu cẩn thận kéo giật, dịu dàng nói, “Anh đừng tức giận.” Nàng hiểu vì sao Lý Tín không vui, là do hắn thích mình nhưng nghe nói nàng sắp đi. Hắn vui vẻ mới thật kỳ lạ. Sắc mặt Lý Tín cau có như vậy, khiến Văn Thiền có chút luyến tiếc, có chút đau lòng, còn có chút vui mừng. Tất nhiên, nàng không thể để Lý Tín phát hiện ra nàng vui vẻ được. Nàng bày ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, “Hay là tôi cho anh ôm một chút, hôn một chút nhé! Anh đừng giận tôi.”
Lý Tín bị nàng làm cho bật cười.
Hôn một chút?
Ôm một chút?
Nàng chỉ có mỗi chiêu này để đối phó hắn thôi sao?
Đúng là cô nàng không có lương tâm, chỉ nghĩ một cái ôm hôn là có thể phủi sạch quan hệ giữa hai người. Vậy là, nàng có thể khoan khoái về Trường An. Nàng đúng là nằm mơ!
Lý Tín cười khẩy.
Văn Thiền nghĩ thầm: Chết rồi!
Xong rồi.
Mình không dỗ được hắn.
Anh Hai mình chỉ cười giễu một cái rồi ngoảnh mặt đi….Không thèm để ý gì đến mình nữa.
Đây là mức độ nổi cáu nhẹ nhất của Lý Tín mà Văn Thiền có thể nghĩ đến.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Văn Thiền, Lý Tín cười khẩy một cái rồi xoay người bước đi ra ngoài. Văn Thiền đứng dựa vào tường, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, ngẩn ngơ nhìn thiếu niên bước đi. Nàng có rất nhiều lời muốn nói trong lòng, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Nàng muốn kéo hắn lại, muốn đuổi theo hắn, nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu. Nàng chỉ có thể đờ đẫn, đứng dựa vào tường nhìn theo bóng Lý Tín rời đi…
Nhưng Lý Tín đi được mấy bước rồi dừng chân, quay lại nhìn nàng.
Trái tim Văn Thiền như muốn bật ra khỏi lồng ngực, đôi mắt sáng lên, cho rằng sự tình còn có thể cứu vãn. Tỷ như, anh Hai nhà nàng đột nhiên không ngang ngạnh như vậy nữa, đột nhiên biết thương hoa tiếc ngọc, đột nhiêu hiểu được nàng cũng chẳng dễ dàng gì……
Lý Tín liếc nàng một cái từ trên xuống dưới đầy khinh thường, chê bai, “Ngực em nhỏ thế ôm chẳng đã? Ai thèm?”
Văn Thiền: “……”
Lúc này, Lý Tín mới xoay người đi luôn, đi thẳng ra ngõ nhỏ không quay lại nữa. Chỉ để lại Văn Thiền đứng dựa vào tường ngây ra như phỗng.
Ngực nàng nhỏ?!
Hắn cố ý? Hắn cố ý muốn trả thù?!
Lý Tín ấu trĩ đến mức như thế sao?!
Không có cách nào giữ được nàng nên dùng lời nói đả kích nàng? Hắn thực sự cảm thấy ngực nàng nhỏ ư? Hừ, hừ! Nàng biết ngay hắn chả phải loại tốt đẹp gì đâu mà! Cả ngày chỉ biết dán mắt vào ngực nàng, nhìn thì cũng nhìn rồi còn dám chê nhỏ! Hơn nữa, nàng còn bé mà? Nhỏ là bình thường! Nàng còn chưa dậy thì đâu. Cái đồ nhà quê như hắn thì biết cái quái gì!
Văn Thiền chỉ muốn nhào qua chỗ hắn, hỏi hắn cho ra nhẽ nàng nhỏ chỗ nào.
Nàng tự thấy mình không đả kích được Lý Tín mà ngược lại, mình bị Lý Tín đả kích đến mức hai mắt biến thành màu đen.
…… Chả thà hắn cứ cười khẩy, đi luôn cho rồi!
Ai mượn hắn dừng lại công kích nàng đâu!
Thanh Trúc và mấy thị tỳ khác đứng chờ ngoài con hẻm nhìn thấy Lý Tín mặt mày âm sầm đi ra. Khi các nàng hỏi, cậu ta còn lạnh lùng nhìn sang rồi bước đi tiếp. Mấy thị tỳ nhìn thấy nụ cười hả hê của Lý Tín đều kinh hãi. Các nàng luôn cảm thấy Lý Tín đã xé xác Công chủ nhà nàng thành từng mảnh. Dù sao, Lý Tín cũng sở hữu gương mặt xấu xa, muốn dọa ai thì dọa, chả cần phải thương lượng gì…Lúc Thanh Trúc và mấy thị tỳ đi vào trong góc, đúng như các nàng dự đoán, Công chủ đang hồn bay phách lạc, đứng ngẩn ngơ trong cơn gió lạnh.
Sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ thê lương.
“Công chủ!” Thanh Trúc vội đến dìu Văn Thiền.
Lòng thầm nghĩ, trong thời gian ngắn như thế sao Lý Nhị Lang đã bắt nạt được Công chủ nhà mình. Nhưng Lý Nhị Lang đã làm gì mà khiến cho Công chủ nhà mình bị đả kích nghiêm trọng đến mức độ này, khiến Công chủ như người mất hồn mất vía thế này?
Sau khi Công chủ Vũ Dương tách khỏi Lý Tín, tinh thần ‘tuyệt vọng’ phát huy đến đỉnh điểm.
Lúc trở về viện, mấy thị tỳ thu dọn đồ đạc hành trang suốt cả đêm, còn Văn Thiền bận suy nghĩ: Ngực mình nhỏ chỗ nào? Sao hắn dám nói thế? Hắn cảm giác được rõ khi ôm mình ư? Hắn cảm giác thế nào được? Chẳng lẽ hắn đã từng ôm cô nương khác?
Nghĩ đến Lý Tín dùng chiêu trò bắt nạt mình để đi bắt nạt những cô nương khác, trong nháy mắt Văn Thiền nổi lên sát khí bừng bừng.
Nếu Lý Tín biết được chuyện này, chắc là hắn cũng chả buồn phiền gì đâu.
Nhưng Văn Thiền rất bực bội.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, nàng không thèm quan tâm đến vẻ chối bỏ của Lý Tín đối với bộ ngực nhỏ của nàng nữa. Suy cho cùng, người ta cũng chỉ nói lên sự thật…Nhưng suốt buổi sáng hôm ấy, nàng đứng trước hiên nhà chờ đợi, luôn bảo thị tỳ chạy ra ngoài ngó xem Lý Tín về phủ không.
“Công chủ! Tối qua, cậu Hai không về phủ. Phủ quân truyền tin đến nói, mọi người sẽ nghỉ lại ở nha môn.” Bích Tỷ chạy một vòng quanh Lý phủ, thậm chí đến cả chỗ phu nhân Văn Dung hỏi qua, rồi nhanh chóng quay về báo cáo với công chủ.
Văn Thiền mặt ủ mày chau. Nàng cứ nghĩ tối hôm qua nói với hắn hôm nay mình phải đi thì kiểu gì hôm nay hắn cũng sẽ về phủ gặp nàng một lần. Chẳng phải hắn thích nàng? Sao đến lúc nàng đi, hắn cũng không thèm ló mặt? Hay là hôm qua hắn tức giận quá, hôm nay vẫn chưa nguôi ngoai?
Vợ chồng Ninh Vương phi sắp xếp đi đường thủy, sáng sớm đã truyền tin gọi Văn Thiền đến. Nhưng Văn Thiền kề rề cà rà, cho người gọi nhiều lần mà vẫn không thấy đến. Vợ chồng Ninh Vương đành phải hạ mình, đích thân đến gọi nàng. Tuy nhiên, Văn Thiền vẫn còn muốn trì hoãn, “Mới sáng sớm mà, sao phải vội đi thế? Chúng ta để chiều hẵng đi…”
Văn Xu định phát hỏa nhưng anh chồng ho khan một tiếng ngăn lại, mới cố gắng đè lửa giận trong lòng.
Đến chiều, Văn Thiền lại nói, “Trời nóng bức thế này, anh rể bị ốm thì phải làm sao? Hay chúng ta chờ đến mai hẵng đi?”
Văn Xu cười gằn, chỉ ra ngoài trời, “Đang mùa đông, em nói xem nắng đến mức độ nào? Sức khỏe anh rể em không yếu ớt đến nỗi, phơi nắng một cái liền ốm.”
Sau khi, Ninh Vương ngẫm nghĩ một lúc, hỏi Văn Thiền, “Tiểu Thiền đang đợi ai à?”
Văn Thiền gật đầu.
Văn Xu nheo mắt lại, còn bị Ninh Vương giữ chặt không cho nói. Tính tình Ninh Vương so với cô vợ anh đúng là chín chắn hơn nhiều, cũng không hỏi xem Văn Thiền đang đợi ai mà chỉ gọi kẻ hầu bước vào, phân phó mấy câu, sau đó nói với Văn Thiền, “Anh với chị Hai em không thể chờ tiếp được nữa. Nếu đến tối mới khai thuyền, muốn đến nơi theo dự tính, anh sợ là cả đêm không thể nghỉ ngơi. Giờ anh với chị Hai em sẽ chuẩn bị xuất phát. Nếu Tiểu Thiền không muốn đi ngay, mấy hôm nữa rồi đi cũng được. Anh và chị Hai chờ em ở chỗ bến thuyền nhé. “
Anh phân phó thị vệ của Văn Thiền, vẽ một sơ đồ đơn giản chỉ đường cho bọn họ. Trương Nhiễm đưa vài nét bút lên trên tấm vải lụa, nhưng ở thời kỳ này vẽ bản đồ mang tội phản nghịch. Mặc dù thân phận cao quý, Trương Nhiễm cũng không thể tiện vẽ bản đồ chi tiết. Dù vậy, Văn Thiền cũng vô cùng cảm kích anh rể.
Hơn nữa, Ninh Vương không chỉ thuyết phục Văn Thiền gặp nhau ở bến thuyền, mà còn giúp Văn Thiền thoát khỏi bà chị Hai đang tràn ngập lửa giận mà không có chỗ xả kia.
Đoàn người Ninh Vương rất nhanh đã rời khỏi Lý phủ.
Còn Văn Thiền cũng chỉ còn lại một ít thời gian vào buổi trưa. Nàng bảo thị vệ đi ra ngoài hỏi thăm. Thị về quay về nói không tìm thấy cậu Hai nhà họ Lý. Dường như chỗ lưu dân xảy ra chuyện gì đó nên Lý Nhị Lang đã ra khỏi thành, không biết đã đi đâu…
Văn Thiền vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn cứ đợi mấy cái canh giờ như vậy.
Lúc đầu, nàng tràn đầy kiêu ngạo, thầm nghĩ trong lòng “Chỉ cần Lý Tín xin lỗi mình, mình liền tha thứ cho anh ta”, nhưng sau đó nàng lại nghĩ “Anh ta kiêu ngạo như thế, chưa chắc đã muốn xin lỗi mình, chỉ cần có người đến nói mình anh ta biết sai là được”, sau lại nghĩ “Tên khốn này sao mãi còn chưa vác mặt đến. Nói thích mình mà, thích nửa vời như thế à”, cuối cùng, Văn Thiền tuyệt vọng nghĩ, “Tên khốn kia có đến hay không?”.
Qủa nhiên, tên khốn kia vẫn không đến.
Còn thời gian của Văn Thiền không thể dời được nữa. Mấy thị tỳ đã thúc giục nhiều lần, Văn Thiền chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Lúc đến là đường bộ, lúc về lại là đường thủy.
Chào tạm biệt mọi người trong nhà họ lý xong, nửa canh giờ sau Văn Thiền đã lên thuyền. Hành lý đã được thu xếp ổn thỏa, mọi việc đều đã lo liệu xong xuôi, bác lái đò hô to ‘Khai thuyền’, mái chèo gỗ lướt trên mặt nước, sóng nước lăn tăn dập dềnh như dát vàng trong ánh hoàng hôn. Thuyền trôi đi, càng ngày càng xa bến thuyền…
Hầu hết, đám tôi tớ của Công chủ Vũ Dương đều là người phương bắc, chưa từng được ngồi thuyền. Lần đầu đi thuyền nên mọi người đều thấy kỳ lạ, ai nấy đều chạy đi xem. Chỉ có Văn Thiền rầu rĩ, ngồi ngẩn người trong khoang thuyền.
Mấy thị tỳ đi ra đi vào mấy bận. Cuối cùng Thanh Trúc bước vào, vén mành trúc lên, cười hỉ hả khuyên nàng, “Công chủ không đi xem à? Dọc hai bờ non xanh nước biếc, thuyền lắc lư bì bõm trôi đi, vô cùng thú vị!”
Văn Thiền vẫn im lặng.
Thanh Trúc và mấy thị tỳ liếc mắt nhìn nhau, đành bất lực đi ra ngoài lần nữa. Mấy cô gái đang bàn bạc làm thế nào khiến cho Công chủ vui. Bỗng nhiên, có người nhìn thấy gì đó, chỉ sang bên bờ sông, “Chị Thanh Trúc! Chị Thanh Trúc! Ra đây mà xem!”
Thanh Trúc kêu lên: “Công chủ! Công chủ! Cô nhanh đẩy cửa sổ ra! Cô nhìn kìa!”
Văn Thiền ngồi ngẩn ngơ trong khoang thuyền, nghe thấy tiếng la hét của đám thị tỳ. Trong lòng nàng khẽ dao động, nhoài người mở cửa sổ ra. Lúc vừa đẩy cửa sổ ra, trong chớp mắt nàng nghe thấy tiếng huýt sao lảnh lót ngân vang. Sau tiếng huýt sao, là tiếng ca của chàng thiếu niên.
Nàng vươn người nhìn theo hướng bến thuyền, thấy mấy người khuân vác đang vận chuyển hàng hóa trên bến thuyền. Mép bến thuyền có một bức tường cao lớn, nước chảy cuồn cuồn ập vào vách tường, nổi sóng dữ dội. Thiếu niên đứng trên tường, phía sau hắn còn có một số bạn bè khác. Nhưng hắn vẫn ngâm khúc ca vang, đôi mắt sáng long lanh nhìn con thuyền đang dần trôi đi xa.
Ánh hoàng hôn đỏ thẫm trải dài trên mặt nước, ráng đỏ ráng vàng muôn màu rực rỡ. Khói ráng chiều phủ vạn dặm xa, cũng không chói mắt bằng bóng hình chàng thiếu niên đứng trên tường cao. Hoàng hôn rải đến đâu, tiếng ca hắn ngân vang đến đó. Tiếng ca của hắn lan khắp triền đê, xuôi theo sông nước, lan khắp trái tim nàng. Tiếng ca của hắn xuyên qua nghìn núi muôn sông ngăn trở giữa hai người, xuyên qua muôn tiếng sóng nước, chuyện trò, xuyên qua thời gian, xuyên qua khoảng cách, xuyên qua tai nàng. Nổ ‘đùng’ như tiếng sấm giữa trời xuân, văng vẳng bên tai cô gái.
Văn Thiền ghé vào mép cửa sổ, tim đập liên hồi như trống. Máu nóng chảy khắp người nàng, nàng không chớp mắt chỉ nhìn chăm chú vào hắn. Gió mang ánh vàng thổi phất phơ y phục thiếu niên. Chàng thiếu niên đứng trong gió, cả tiếng ca cũng rải ánh vàng. Đây là ấn tượng sâu đậm nhất mà Cối Kê để lại cho Văn Thiền. Văn Thiền nghe hắn cất cao giọng hát ca, khúc ca vang phủ kín đất trời ——
“Tháng ba hoa bay, ngát hương tháng bảy, nàng như khúc hát mây trời.
Tháng bảy nổi lửa, tháng chín ưng săn*, nàng đi dưới ánh trăng sương giá.
Lang ta là bông tuyết bay rợp đêm đông, thử hỏi nàng … ..”
[*] Trong cuốn ‘Cửu nguyệt phi ưng’ của Cổ Long có trích đoạn đối thoại giải thích như sau: Tháng 9 là thời điểm tốt nhất để săn hồ ly. Khi đó trên đồng cỏ mênh mông, giữa trời thu cao ráo mát mẻ, chỉ cần có một con hồ ly xuất hiện thì sẽ có vô số chim ưng xám bay lên, chỉ cần có chim ưng bay lên thì con hồ ly đó chắc chắn sẽ phải chết.
Editor tâm xự: Từ lúc Lý Tín bắt đầu làm thiếu gia, tụi mình tính đổi ngôi xưng hô. Không dùng ‘hắn’ để chỉ Lý Tín nữa mà thay vào đó dùng ‘anh ta’ hoặc ‘cậu ta’. Tuy nhiên, trong một số ngữ cảnh cả hai ngôi này đều thực sự không phù hợp lắm. Ví như, lúc nói chuyện với Văn Thiền, dùng cậu lại không hợp vì Văn Thiền gọi Lý Tín là ‘anh Hai’. Mà dùng ‘anh ta’ xuyên suốt thì lại thấy hơi kệch vì tuổi Lý Tín mà xưng là ‘anh’ lại lớn quá. Vậy nên, sau mấy chương vò trốc vò tai, thử ngược xuôi, tụi mình quyết định cho Lý Tín về với xưng hô ‘hắn’. Các chương trước tụi mình sẽ sửa lại cho thống nhất một ngôi nhé.