Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 59:
Dạt vào bãi cạn
Màn đêm tối tăm, cơn bão đã dừng. Các thiếu niên bị sóng cuốn trôi đi kéo ra xa bờ, lúc thì va phải đá ngầm lúc thì vật vào cỏ cây. Văn Thiền không có chút sơ sẩy nào bởi vì có Lý Tín gắt gao ôm chặt lấy, che chắn cho nàng. Lúc bị cuốn vào xoáy nước, rồi bị hất văng ra ngoài, nước sông đẩy họ trôi đi với tốc độ cực kỳ nhanh, vốn không đủ thời gian để bọn họ kịp phản ứng.
Nước lạnh buốt, lại dữ dội. Mỗi phút mỗi giây đều phải dựa vào người bên cạnh thôi thúc nhắc nhở mới có sức mạnh tiếp tục chiến đấu.
May mà trời cao vẫn còn thương xót bọn họ.
Không biết trôi lênh đênh giữa sông nước bao lâu, đến lúc thủy triều rút xuống, nước không còn sôi trào mãnh liệt ngang tàn như ngựa đứt cương nữa. Họ bám vào khúc gỗ bị nước cuốn vào, mò mẫm bơi trong đêm đen mờ mịt. Nước theo dòng cuồn cuộn chảy xiết khắp bốn phía. Sau khi vất vả bò được lên khúc gỗ, Văn Thiền mới phát hiện, dù đã buông nàng ra nhưng tay Lý Tín vẫn còn run rẩy.
Lúc nãy, hắn dùng hết sức để ôm chặt nàng.
Lý Tín nói, “Không sao đâu.”
Một đầu khúc gỗ vướng vào đám rong rêu lùm xùm dưới nước, các thiếu niên nằm lên phiến gỗ, nhìn màn đêm đen kịt, phán đoán hồi lâu mới dám xác nhận bọn họ gặp may. Có lẽ là nước cuốn trôi dạt vào bãi cạn?
Hai cô cậu thiếu niên ướt như chuột lột, trèo từ khúc gỗ xuống, dẫm lên đất bằng. Đến lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho trái tim vốn thắt lại giờ mới được thả lỏng. Lý Tín bước xuống một cách chậm chạp. Hắn đi rất chậm, đưa tay chạm lên eo mình cảm giác nơi đó căng chặt vô cùng, không thể thả lỏng được nữa.
Khóe miệng thiếu niên giật giật: Chỗ thắt lưng này gặp đủ loại tai ương. Vết thương cũ chưa lành nay lại thêm vết thương khác.
“Anh họ?” Văn Thiền quay lại nhìn hắn, tự hỏi tại sao hắn đi chậm hơn cả mình. Nàng chợt nhớ đến vết thương trên eo thiếu niên mà nàng đã thấy trước đó, vội vàng chạy đến dìu hắn.
Lý Tín không cần nàng đến dìu mình.
Hắn đau đầu, đau lưng, sức lực toàn thân đều cạn kiệt, mồ hôi lạnh quyện với máu nóng khiến cho thần kinh hắn tê dại. Hắn đi một bước, cảm thấy trước mặt đều tối sầm. Hắn phải dựa vào ý chí mạnh mẽ để kiên trì đi tiếp. Lý Tín nghĩ: Mình không thể gục ngã lúc này. Núi rừng hoang vu, mình mà ngất xỉu thì Ve Ve biết làm sao bây giờ? Mình phải sắp xếp ổn thỏa cho nàng ấy đã.
Ngọc gió từ phía sau ập đến, suýt chút nữa chàng thiếu niên bị gió quật ngã.
Văn Thiền hét lên, “Anh Hai!”
Lý Tín bực bội nói, “Kêu la cái gì? Nhanh đi tìm xem có chỗ nào nghỉ chân được không?” Câu tiếp “Muộn chút nữa, ông đây không trụ nổi đâu.” hắn định nói nhưng đành nuốt trở về.
Có lẽ Văn Thiền hiểu Lý Tín đang rất khó chịu, kỳ thực nàng cũng trong tình trạng tương tự. Nàng không có chút xây xước nào, nhưng ngâm trong nước buốt gió lạnh suốt cả đêm, lạnh đến mức môi tím tái; cả người ẩm ướt, quần áo ướt sũng đi trong đêm tối, nàng vừa lạnh vừa mệt rã rời, nhờ có Lý Tín chống đỡ ngay bên cạnh nàng mới dám đi tiếp.
Nàng tin tưởng Lý Tín vô cùng.
Nếu không có Lý Tín ở đây, nàng chắc chắn không dám đi đêm đi hôm trên con đường thế này.
Cho dù, Lý Tín bị trọng thương trên người, nhưng chỉ cần nắm lấy tay hắn, Văn Thiền được tiếp thêm dũng khí vô hạn.
Bọn họ đi được một đoạn, liền phát hiện một đền thờ Bát Hải Long Vương. Mỗi lần trước khi ra biển, người dân sẽ đến đây cầu nguyện. Nhưng mấy năm gần đây, thời tiết trắc trở, cuộc sống người dân khổ cực. Long Vương không chịu ra mặt giúp đỡ, cho nên nơi này mới bị bỏ hoang. Lúc các thiếu niên bước vào ngưỡng cửa, mùi nồm ẩm đất bụi từ trong đền xộc thẳng lên mũi.
Đến đây rồi, Lý Tín liền ngã phịch xuống.
Văn Thiền hoảng hốt, bước đến dìu hắn.
Thiếu niên lê lết trên đất xua tay, ý bảo bản thân vẫn ổn. Một lúc sau, Lý Tín lết thêm vài bước, quan sát bố cục trong ngôi đền. Hắn ngồi dựa vào cây cột, lục qua lục lại trên người. Mồi lửa đã bị úng nước, không châm được lửa. Đêm hôm thế này mà lại ở một nơi xa lạ, nếu hắn chạy ra ngoài tìm củi lửa, Lý Tín cũng không chắc mình có tìm được hay không.
Bỏ đi.
Không có lửa thì thôi vậy.
Cố chịu đựng nốt đêm nay, mai trời sáng rồi.
Lý Tín bắt đầu cởi quần áo.
Văn Thiền hoảng sợ, bước lùi về sau hai bước, còn dẫm phải giá nến dưới chân suýt ngã, “Anh làm gì đấy?”
Lý Tín không có chút sức lực nào để trêu chọc nàng, liếc nhìn nàng một cái, “Quần áo ướt quá phải cởi ra cho khô. Còn dính lên vết thương trên người nữa. Không hiểu à?”
Văn Thiền chớp mắt nhìn hắn, mặt đỏ bừng.
Lý Tín thấy nàng nhìn mình chằm chằm hồi lâu, đành phải bó tay với cô nàng. Thiếu niên vẫy tay, chỉ vào cây cột nằm sâu trong góc tường khá kín đáo, Lý Tín uể oải nói: “Em ra phía sau kia cởi quần áo đi. Nếu cứ để ướt như vậy, chỉ e khó mà chịu đựng hết đêm nay. Em ra phía sau lưng tôi mà cởi quần áo, sau đó đưa quần áo qua đây cho tôi, tôi dùng nội lực hong khô quần áo cho em.”
Hắn nói rất ngắn gọn, thật sự không muốn nhiều lời phí sức.
Trước mắt hắn lúc nào cũng tối sầm, lúc nào cũng muốn ngất lịm đi. Nếu không phải bên cạnh có một cô nương dễ sợ dễ hãi như Văn Thiền, hắn sẽ không thèm quan tâm đến.
Lý Tín thầm nghĩ trong lòng: Nếu mình đột ngột ngất đi như thế, Ve Ve sẽ khóc um lên mất. Nàng vốn hay sợ sệt, không có mình ở bên, nàng sẽ càng sợ hãi. Mình đâu cần phải khiến nàng khóc từa lưa bởi vì mấy việc cỏn con thế này?”
Văn Thiền mím môi. Qủa thực, cả người nàng cũng ướt đẫm, quần áo dinh dính khắp người rất khó chịu. Tuy ở chỗ này cởi quần áo có cảm giác không an toàn, sợ có kẻ nào đó đột nhiên xông đến nhìn thấy. Nhưng nàng cúi đầu, nhìn thiếu niên đang dựa vào cột nhà tháo thắt lưng, cởi áo. Áo phần thân trên thiếu niên đã cởi, lộ ra cơ bắp cường tráng…Văn Thiền đỏ mặt trốn góc tường phía sau lưng hắn.
Văn Thiền nghĩ: Thôi kệ đi. Anh Hai chắc chắn không có tâm sức nhìn lén mình cởi quần áo đâu? Tuy hắn vô lại nhưng giờ chắc không có sức mà trêu chọc mình? Lúc này, mình có thể tin được hắn không phải là kẻ tiểu nhân?
Cô gái nấp trong góc tối, cởi quần áo sột soạt.
Lý Tín lơ đãng ngồi dựa vào cột nhà, ném chiếc áo ướt nước xuống đất, tay sờ lên phần thắt lưng vẫn có cảm giác nhớp nháp và sưng tấy. Hắn đau đến mức dây thần kinh tê dại, ngồi nghỉ ngơi một lát rồi xé mảnh vải sau lưng băng bó lại. Trong đêm đen, thiếu niền cởi sạch quần áo trên người. Hắn vẫn còn chút nội lực còn sót lại giúp Văn Thiên hong khô quần áo. Quần áo của hắn cứ vứt xuống đất để tự khô. Cho dù sáng mai chưa khô hẳn, hắn cũng mặc được.
Nhưng sau khi cởi sạch hết quần áo, chợt nhớ ra còn có Văn Thiền, Lý Tín hơi chần chừ rồi đem một chiếc quần ướt mặc áo. Hắn cười toe toét, thầm nghĩ: Nếu mình thật sự không mặc gì trên người, Ve Ve không bị người khác dọa sợ mà bị mình dọa khiếp vía.
Tuy mình không có chút sức mà làm gì nàng, nhưng nàng sợ hãi thì khỏi đi.
Thường ngày, thiếu niên vẫn hay tìm đủ mọi cách trêu chọc cô gái nhưng vào những lúc mấu chốt, hắn luôn luôn tôn trọng nàng, không bao giờ ép buộc.
Lý Tín vật lộn một lúc lâu, vết thương cũng đã được băng bó lại. Quần áo đã cởi ra hết, trải cho khô, góc tường phía sau vẫn không có chút động tĩnh. Nếu không phải nghe được tiếng hít thở khe khẽ của cô gái, Lý Tín còn tưởng không có ma nào phía sau. Lý Tín đưa tay lên, búng ngón tay một cái ‘tách’ ra phía sau lưng.
Văn Thiền giật cả mình.
Lý Tín hỏi: “Rụt rè dè dặt cái gì chứ? Vừa nãy bảo em cởi quần áo ra mà, làm gì mà lề mề thế?”
Giọng nói Văn Thiền có chút nghèn nghẹn sụt sùi, “Chân tôi bị chuột rút, anh đợi chút!”
Lý Tín nghe nàng nói bị chuột rút, liền muốn đứng dậy qua nhìn xem. Tiếng Văn Thiền sát theo sau vang lên, “Anh đừng qua đây nhìn! Chờ tôi một chút là được!”
Lý Tín khịt mũi ‘xì’ một tiếng, rồi lại ngồi xuống.
Qủa nhiên một lúc sau, cô gái đứng phía sau khẽ đẩy vai hắn, lặng lẽ đưa quần áo cho hắn, từng cái từng cái một. Lúc ở trong nước, những đồ nặng nề lôi thôi trên người như ngọc bội, trâm cài, lắc tay Văn Thiền đều vứt đi hết. Giờ quần áo nàng đưa cho Lý Tín, chính là đồ nàng đang mặc trên người.
Giọng nói Văn Thiền rất nhẹ nhàng, mang theo chút run rẩy, “Xong rồi.”
Tay Lý Tín đặt lên quần áo nàng, làn khói trắng bốc lên trên bay ra ngoài. Hắn nghĩ đến Văn Thiền đang ở trần lúc này, nàng ngồi ngay phía sau tay mình, cổ họng có chút khô khốc. Phải tốn rất nhiều sức lực, thiếu niên mới có thể kiềm chế không nghĩ linh tinh, ép bản thân chú tâm vào quần áo của nàng.
Trên y phục của nàng còn mang theo cả hương thơm ngào ngạt trên cơ thể…
Hai tay Lý Tín run lên, mặt mũi chợt đỏ bừng. Cả người hắn cứng đờ, ngón tay run rẩy hong khô từng lớp quần áo rồi ném ra sau. Thiếu niên vùi đầu vào giữa hai chân, thở mạnh mấy lần.
Sau đó, Lý Tín phát hiện phía sau bỗng dưng im bặt!
Thiếu niên bị nàng chọc đến mức phát điên mất, quát nạt, “Em lại làm sao?”
Văn Thiền nghẹn ngào nói, “Tôi…Tôi…Tay tôi bị chuột rút……”
Lý Tín: “……”
Muốn đập đầu xuống đất.
Cô gái ở phía sau nghe được tiếng lòng tan từng mảnh của hắn, còn bổ thêm cho hắn một đao, “Còn…Còn….Còn nữa, tôi không biết mặc loại quần áo này…”
Lý Tín: “……”
Im lặng hồi lâu, hắn cố nén ngọn lửa giận đang sôi trào hừng hực lan tràn khắp cả người, hỏi nàng, “Sao em không biết mặc quần áo? Lúc ở Từ Châu cùng tôi, chẳng phải em tự mặc quần áo còn gì?”
Văn Thiền nói, “Quần áo anh mượn lúc ấy là quần áo của nông dân, có người đã dạy tôi nên mặc thế nào. Còn quần áo của tôi, tôi không cần biết mặc.” Nàng nghe thấy giọng nói đầy tức tối của Lý Tín, còn cãi thêm một câu, “Thường ngày, có Thanh Trúc và các thị tỳ khác giúp tôi mặc quần áo. Hơn nữa, cái đồ quê mùa nhà anh, anh không biết quần áo của những người như chúng tôi rất hoa lệ mà cũng rất lôi thôi rườm rà hả? Đẹp thì đẹp nhưng mặc rất phức tạp. Tôi là Công chủ. Tôi không cần phải tự mặc quần mặc áo, có gì kỳ quái đâu?”
Lý Tín cười ha hả, “Xin hỏi Công chủ vô vàn tôn quý! Tôi phải đi đâu để tìm cho ngài Thanh Trúc, Bạch Trúc, Lục Trúc hầu hạ ngài mặc quần áo?”
Văn Thiền: “……” Nàng nhỏ giọng bắt bẻ hắn, “Người ta là Thanh Trúc. Không có ai là Bạch Trúc, Lục Trúc đâu……”
Giọng Lý Tín lạnh như băng, cắt ngang nàng, “Ve Ve!”
Văn Thiền bị tiếng quát của hắn đến dọa cho khiếp hồn, không dám mở miệng cãi chày cãi cối tiếp.
Cả hai đều không lên tiếng trong một lúc lâu. Không biết qua bao lâu, Văn Thiền lại nghe được giọng nói run rẩy của chàng thiếu niên giống như đang nhẫn nhịn vì nước quên thân, “Ve Ve….! Chả nhẽ em còn muốn tôi giúp em mặc quần áo?”
Văn Thiền: “……!”
Nàng vội vàng cắt đứt ý niệm nguy hiểm này của Lý Tín, “Đừng! Đừng! Đừng! Không cần đâu! Không cần đâu! Anh Hai! Anh chỉ cần ngồi đó là được. Chờ tay tôi bớt tê, tôi sẽ mặc quần áo ngay! Anh để tôi nghiên cứu tý!”
Nàng nghe thấy tiếng ‘ừ’ thật khẽ của chàng thiếu niên, nhưng không nghe thấy tín hiệu xoay người của hắn, Văn Thiền mới hết đề phòng lo lắng, bắt đầu nghiên cứu xem bộ quần áo phức tạp này của mình thì mặc thế nào đây.
Nàng khó khăn lắm mới mặc được vào qua loa, còn có mớ dây dợ lằng nhằng không biết buộc vào đâu. Nhưng mầy mò hồi lâu, nàng có cảm nàng không thể mặc thêm được nữa. Giờ quần áo xộc xà xộc xệch, thà không mặc còn hơn. Văn Thiền đứng dậy, dựa vào tường, chậm rãi đi ra ngoài.
Đêm không trăng, Văn Thiền chàng thiếu niên dựa đầu vào gối, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Hắn trần như nhộng, chỉ mặc một cái quần con. Văn Thiền không dám nhìn vào thân dưới của hắn, chỉ dán mắt nhìn vào đường cong cơ bắp bóng loáng như nước ở nửa thân trên, sau đó dời tầm mắt, giấu trái tim đang đập lên điên cuồng. Nàng gắng gượng dời sự chú ý vào mảnh vải đang buộc lộn nhèo trên thắt lưng hắn, thầm nghĩ không biết vết thương của hắn thế nào rồi…
Ánh mắt Văn Thiền không nhịn được lại dời đến từng đường cong quyến rũ trên người chàng thiếu niên…Cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, không nổi lên theo từng múi mà là loại săn chắc của người thường xuyên tập võ, giống như cha nàng….Nhưng hắn không phải là cha nàng, cha nàng không làm cho nàng vừa nhìn một cái, tim đã đập lên thình thịch, đỏ mặt tía tai…
Văn Thiền không dám nhìn thêm, tránh làm mình mất mặt. Nàng đi nhặt quần áo vừa bị hắn ném xuống đất, học theo dáng vẻ Thanh Trúc vẫn thường hầu hạ nàng, gấp lại cho hắn. Nàng nhanh chóng bị phân tâm bởi thứ mới mẻ, ngồi bệt xuống đất nghiên cứu cách gấp quần áo lang quân….
Cơn đau của Lý Tín thuyên giảm trong chốc lát, lúc mở mắt ra nhìn thấy cô gái đang ngồi bệt trên đất, gấp quần áo cho hắn.
Chàng thiếu niên có khả năng nhìn cực kỳ tốt trong đêm tối. Hắn có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài mảnh đang rũ xuống của cô gái, che đôi mắt dịu dàng ôn nhu của nàng. Khuôn mặt nàng sáng bóng như ngọc, làn da vô cùng mịn màng. Trên mặt nàng hiện lên vẻ tò mò, háo hức vươn đôi tay trắng nõn thon dài, vuốt ve quần áo hắn…
Lý Tín nảy sinh một cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Nàng ấy vậy mà lại ngồi gấp quần áo cho hắn……
Trong bóng đêm, Văn Thiền nghe thấy nụ cười khẽ khàng của Lý Tín, “Ve Ve! Sau này em lấy chồng, chắc chắn sẽ trở thành hiền thê lương mẫu*. Còn biết gấp quần áo cho người khác nữa.”
[*] Hiền thê lương mẫu: Vợ hiền mẹ tốt.
Đột nhiên nghe tiếng hắn nói làm Văn Thiền bị dọa hết hồn, bối rối nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái. Thiếu niên chống cằm, cười tủm tỉm nhìn nàng. Nàng thấy sắc mặt hắn tươi tỉnh hơn một chút, không trắng bềnh bệch dọa người ta như lúc nãy. Gương mặt Văn Thiền bị hắn nhìn chằm chằm đến mức đỏ rực lên, nhưng miệng thì nói, “Cái gì mà tôi chả tốt! Nhưng mà tôi có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh!”
Lý Tín cười, “Ấy! Tôi nói sai rồi. Em với sao nổi hình tượng hiền thê lương mẫu.”
Văn Thiền: “……”
Thầm nghĩ: Sao tôi không vởi nổi hả? Chẳng lẽ chồng tương lai của tôi là anh, không gấp được quần áo cho anh thì không phải hiền thê lương mẫu à? Hừ!
Lý Tín chậm chạp nói, “Tôi vứt quần áo ra đấy là để gió thổi nhanh khô. Em mang đi gấp lại thì quần áo sao mà khô được? Em có biết phải nhờ gió, quần áo mới nhanh khô không hả?”
Văn Thiền bị hắn làm cho tức đến đỏ mặt, ‘Anh đừng coi tôi như con ngốc! Tôi biết cái này! Nhưng anh vứt quần áo tán loạn trên đất như thế, bẩn lắm…”
Lý Tín châm chọc nàng, “Ông đây ở bẩn từ nhỏ đến lớn! Không thuận mắt thì đừng nhìn. Có bẩn cũng không đến lượt em.”
Văn Thiền thầm nghĩ chắc chắn anh sẽ động chạm vào tôi, ai nói bẩn thì không đến lượt tôi hả? Anh ở bẩn thế này….Nhưng Văn Thiền lại không dám nói tiếp, nàng là người thức thời, biết tình trạng của Lý Tín lúc này. Đây không phải là lúc hắn sẽ dung túng cho nàng. Hắn đang khó chịu nên nhìn đâu cũng toàn là tật xấu của nàng.
Văn Thiền cắn môi, nhìn xung quanh miếu, chợt nảy ra một ý tưởng. Nàng bật dậy, đi đến chỗ chân đèn, trên tấm gỗ có một cây đinh nhô ra…Nàng vỗ nhẹ quần áo của chàng thiếu niên cho sạch bụi đất, treo lên chỗ cao kia để quần áo không dính đất.
Nàng đắc ý tự hào, tự thấy mình thật thông mình!
Ngoảnh lại, nhìn Lý Tín.
Lý Tín mỉm cười với nàng.
Nụ cười thắm thiết tràn đầy chàng thiếu niên. Hắn dùng ánh mắt chứa chan nhìn nàng, cười đến mức Văn Thiền cảm thấy xấu hổ.
Lý Tín khen nàng, “Có lẽ Ve Ve vẫn sẽ là hiền thê lương mẫu.”
Văn Thiền rụt rè nói “vâng” một tiếng, đổi lấy nụ cười sâu hơn của thiếu niên càng. Hắn thấy nàng thật đáng yêu, nhưng vết thương gò lấy hắn, khiến hắn không thể cười thành tiếng. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, Lý Tín rùng mình một cái. Hắn hỏi, “ Gió lồng lộng thế này, ông đây sắp chết cóng rồi. Ve Ve, em thế nào?”
Ý hắn muốn bảo nàng qua đây, hai người dựa vào nhau sẽ ấm hơn.
Không biết Văn Thiền có nghe hiểu không, chẳng ngờ nàng nói, “Tôi không thấy lạnh.”
Lý Tín: “……”
Tức đến nghiến răng nghiến lợi, hắn thật sự không muốn đứng dậy trừng trị nàng. Lý Tín đành phải nói thẳng toẹt ra, “Qua đây! Để tôi ôm em ngủ. Ở vùng hoang vu này, ôm nhau ngủ mới bớt lạnh được. Em đừng nghĩ nhiều. Chỉ cần chúng ta không hổ thẹn với lương tâm là được.”
Ở vùng hoang vu, một thằng đàn ông trần như nhộng, ôm một cô gái, hắn còn dám nói, “Không hổ thẹn với lương tâm?”
Văn Thiền thầm nghĩ: Hừ!
Lý Tín lạnh cóng đến mức không chịu được nữa, nhưng nói hai lần Văn Thiền đều không chịu qua. Hắn cũng không muốn cò kéo thêm, đành dựa cột chống cái xương sống đang đông cứng của mình, thầm tính toán: Mình nên chịu đựng thế nào đây hay là lấy quần áo ướt ra mặc tiếp? Cách nào sẽ bớt lạnh hơn?
Lúc thiếu niên đang cân nhắc, cảm giác được cơ thể ấm áp của thiếu nữ sà vào trong lồng ngực, ôm chầm lấy hắn.
Lý Tín: “……!”
Hắn mở to mắt đầy kinh ngạc, nhìn thấy Văn Thiền đang quỳ bên cạnh hắn, tay ôm chầm lấy hắn, vùi cả người vào trong lòng hắn ôm ấp. Lúc hắn nhìn nàng, nàng ngước mặt lên hỏi hắn, “Anh Hai! Tôi ôm anh, anh còn lạnh không?”
Lý Tín nín thinh không nói nên lời.
Hắn nhìn nàng, nhìn vào đôi mắt đen lay láy của nàng, nhìn vào gương mặt trắng như tuyết, nhìn nàng ôm chặt lấy hắn, truyền hơi ấm từ cơ thể mình sang cơ thể hắn.
Gió rét thấu xương, hắn lạnh đến mức đầu đau nhức, vết thương trên hông như muốn cướp đi tính mạng hắn. Hắn lạnh đến tê cứng cả người, nhưng hắn vẫn ngồi thẳng lưng, không muốn cúi đầu trước Văn Thiền. Hắn vẫn quật cường ngồi yên như thế. Hắn sắp xếp ổn thỏa cho Văn Thiền, nhưng hắn không biết Văn Thiền sẽ chủ động chạy đến ôm hắn.
Giọng điệu của hắn ra vẻ này kia, trong lòng Văn Thiền nên ghét bỏ hắn mới đúng.
Nàng hẳn không biết, giờ hắn đang khó chịu đến mức nào đâu.
Nhưng nàng quỳ gối ở chốn này, ôm lấy hắn, sưởi ấm cho cơ thể hắn.
Nàng còn ngước mặt hỏi hắn “Anh Hai! Anh có lạnh nữa không?”.
Cổ họng Lý Tín nghèn nghẹn, ngón tay đặt trên đầu gối khẽ giật giật. Cô gái thuần khiết, trong sáng, hắn gục lên trên người nàng. Nàng ngoan ngoãn như thế, hiểu chuyện như thế, sao hắn không thích nàng được cơ chứ?
Hắn thích nàng…… Cực kỳ cực kỳ thích nàng!
Văn Thiền ngơ ngác nhìn hắn, không biết vì sao hắn lặng im không nói gì. Nàng ngượng ngùng, thầm nghĩ có phải mình quá chủ động không, khiến hắn chán ghét?
Cánh tay của chàng thiếu niên bỗng nhiên đặt ngang thắt lưng cô gái, kéo nàng vào trong lồng ngực mình. Đổi sang một tư thế thoải mái hơn, rộng rãi hơn, Lý Tín gắt gao ôm lấy Văn Thiền trong lồng ngực. Văn Thiền chôn trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập thình thịch. Tim hắn đập nhanh như vậy, dữ dội như vậy khiến cho trái tim nàng cũng đập lên nhanh hơn. Lý Tín dùng cánh tay nóng hầm hập, cứng như thép ôm nàng. Nàng dựa vào người hắn, bị một chàng trai ôm ấp thế này, đối với Công chủ Vũ Dương mà nói, là đã lấy dũng khí vô cùng lớn lao.
Nhưng Văn Thiền cam tâm tình nguyện để cho hắn ôm.
Nàng nghe hắn khẽ thì thầm, “Ve Ve! Cho anh ôm em suốt đêm nay….Đừng bỏ anh, được không?”
Lần đầy tiên, hắn nhắc đến, gọi mình là ‘anh’ của nàng.
Trong lòng Văn Thiền run lên, khẽ gật đầu. Nàng vươn tay sờ sau lưng hắn, cảm giác được nơi đó sưng tấy. Văn Thiền còn tưởng hắn không thích bị mình chạm vào, thấy hắn dùng ánh mắt tối tăm nhìn mình, nàng lắp bắp giải thích. “Tôi thấy anh sưng lên to quá, sợ anh khó chịu….Tôi không thể chạm vào đó à?”
Lý Tín nói, “Nếu em không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì thì đừng có sờ lung tung trên người tôi là tốt nhất.”
Văn Thiền: “……?”
Nàng thoáng hiểu ra gì đó, chợt đỏ bửng cả mặt. Một lần nữa vùi vào trong lồng ngực hắn, lúc này không dám làm loạn thêm.
Nghe tiếng cười xấu xa của chàng thiếu niên, “Em hiểu thật đấy à. Tôi còn tưởng em vốn không biết gì chứ.”
Văn Thiền thầm nghĩ tôi cũng không biết thật! Nhưng thấy anh cười như vậy, đương nhiên tôi biết anh chả có ý đồ gì tốt!
Nàng phát hiện bản thân đối với chuyện tình yêu nam nữ vẫn chưa hiểu biết đủ. Thầm nghĩ sau khi về kinh nhất định phải tìm cách để hiểu rõ hơn, nhỡ sau mình bị anh Hai bắt cóc mang đi, lại còn cảm giác như không có gì.. …
Một đêm qua đi, thiếu niên ôm thiếu nữ ngủ một mạch suốt đêm. Một đêm gian nan cứ thế qua đi. Nhưng hôm sau tỉnh lại, đầu Lý Tín vẫn đau như muốn búa bổ, không thấy đỡ hơn chút nào. Sau lưng vẫn nóng như lửa đốt, hắn chỉ cần cử động nhẹ có thể cảm giác được đau đớn như có gai đâm rách da rách thịt.
Lý Tín cười khổ: Mình cứ tiếp tục lặn lộn thế này, có khi mất luôn cả vết bớt mà mấy lang trung đã làm. Nếu vậy thì thật buồn cười, chuyện mình giả vờ làm Lý Nhị Lang, chả phải sẽ bị lộ ra ngoài sao?
Văn Thiền ngồi bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn đau đầu đến mức mặt mũi trắng bệch, không đành lòng nói, “Hay anh nghỉ ngơi đi? Tôi ra ngoài tìm đường?”
Lý Tín nói, “Không được.”
Nàng xinh đẹp như thế, hắn nào dám yên tâm để nàng tùy tiện chạy ra bên ngoài? Ve Ve vẫn chưa biết hết nỗi khổ của nhân gian, còn nghĩ ai nấy đều hiền lành thiện lương. Thân phận nàng cao quý không ai dám đắc tội với nàng. Nhưng giờ nàng không thân không phận, nàng còn trông như thế nữa…Thế thời loạn lạc, nhỡ bị ác bá cường hào bắt nạt, ức hiếp, thậm chí nàng còn chẳng có sức mà phản kháng.
Văn Thiền thấy hắn đến mức này mà còn ngang ngạnh như thế. Trong lòng buồn bực, cô gái bĩu môi, “Tóm lại anh không tin tôi chứ gì? Tôi cũng thông minh nhé! Lúc trước, tôi rơi vào tay anh còn sống sót còn gì? Mà anh cũng chẳng làm gì được tôi?”
Lý Tín nói, “Đó là vì tôi không muốn làm gì em!”
Văn Thiền ‘hừ’ một tiếng, “Đó là do anh bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, bị tôi lừa cho đổ xiêu đổ ngả. Tôi lừa anh bao nhiêu lần mà anh còn tưởng tôi thật lòng thật dạ đấy thôi?”
Mặt Lý Tín không cảm xúc, chỉ ngẩng đầu, “Rồi. Rồi. Rồi. Hai ta cùng nhau tính lại xem số lần em hư tình giả ý. Đếm lại xem em có được mấy khoảnh khắc thật lòng với tôi??”
Văn Thiền: “……”
Chột dạ mà liếc mắt: Một lần cũng không có.
Mỗi khoảnh khắc ở cùng Lý Tín, nàng đều thăm dò giới hạn của hắn. Đều ỷ vào việc hắn thích nàng mà leo lên đầu hắn. Nàng có thể leo lên đầu hắn như thế suốt, lại còn khiến hắn cảm thấy bản thân càng thích nàng, khiến hắn cảm thấy có chút hy vọng. Còn nàng lại có thể hư tình giả ý, diễn đến mức vô cùng chân thành.
Nàng thật sự cùng Lý Tín hư tình giả ý thật lâu.
Nhưng Lý Tín muốn tính sổ với nàng….Nàng đâu dám….
Văn Thiền đành cãi cùn, “Tôi có thể lừa gạt anh lâu vậy thì cũng có thể lừa gạt người khác lâu như thế. Anh có gì phải lo đâu?”
Lý Tín tiếp tục trưng cái mặt vô cảm: “Ông đây không thích nhìn em dây dưa cò kè với thằng đàn ông khác.”
Văn Thiền phỉ nhổ hắn: “Không phải việc của anh!”
Nhưng lúc thiếu niên không nhìn nàng, khóe miệng nàng lại nhếch lên. Cho dù rơi vào hiểm cảnh, cho dù Lý Tín bị trọng thương, nhưng không biết vì sao lúc ở bên hắn, nàng không có chút sợ hãi hay lo lắng nào. Nàng cảm thấy anh Hai không có gì là không làm được, chỗ nào có hắn ở, mình không cần phải nhọc lòng suy nghĩ.
Mà suy nghĩ này của Văn Thiền, đã được chứng minh thực sự chính xác.
Sau khi nghỉ ngơi thêm nửa khắc, Lý Tín có sức lực đi cùng nàng ra khỏi đền.
Bọn họ không biết đây là đâu. Lý Tín nói đám thích khách tối qua cũng không biết lai lịch thế nào, cũng không tìm thấy tung tích của vợ chồng Ninh Vương, để tránh rút dây động rừng, tạm thời bọn họ không nên để lộ thân phận. Văn Thiền gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời hắn. Còn hắn mang theo nàng rời khỏi nơi này, tìm đường đến quan phủ.
Trên đường lại gặp một vợ chồng đang đánh xe đi đến. Phụ nhân kia ngồi trên xe bò, liếc mắt nhìn Văn Thiền một cái rồi lại liếc thêm cái nữa.
Lý Tín ngẫm nghĩ một lát rồi bước lên trước, đổi quần áo với đôi vợ chồng nhà này. Đối phương được mặc cẩm y ngọc bào, vô cùng vui vẻ. Còn hai thiếu niên mặc bộ quần áo thô sơ. Đôi vợ chồng còn muốn đưa xe bò cho bọn họ nhưng Lý Tín nghĩ ngợi một lúc rồi từ chối.
Giấy thông hành trên người bị ướt nên cũng vứt đi. Lúc rơi xuống nước, hầu hết đồ vật có thể chứng tỏ thân phận bọn họ đều ném bớt đi cho nhẹ người. Khi không thể chứng minh được thân phận của mình ở nơi này, tốt hơn hết nên tránh xa những thứ dễ gây chú ý.
Hai người tiếp tục lên đường.
Đến tầm trưa, hai người dừng lại cãi nhau chuyện ăn cơm. Văn Thiền đau chân không thể đi nổi. Lý Tín lại muốn nàng đi theo hắn.
Thiếu niên nghiêm nghị nói, “Chỉ cần tôi rời khỏi em nửa bước, em kiểu gì cũng bị lừa, cướp giết hiếp.”
Văn Thiền không tin, “Làm gì đáng sợ như anh nói đâu! Tôi đi theo anh một lúc rồi, tôi đi không nổi nữa!”
Lý Tín mất kiên nhẫn, “Tôi cõng em.”
Văn Thiền lắc đầu, “Trên lưng anh còn có thương tích, tôi không thể để anh cõng được!” Nàng khuyên Lý Tín, “Thật mà! Tôi ở đây chờ anh. Không có kẻ nào mê luyến sắc đẹp của tôi như anh nói đâu, làm gì có chuyện trùng hợp thế. Cho dù có, tôi cũng sẽ dùng cơ trí hóa giải…”
Nàng nói còn chưa kịp nói hết câu thì sau lưng vang lên tiếng huýt sáo đầy bỡn cợt, “Ôi chao! Cô em xinh đẹp quá! Ha ha ha.”
Văn Thiền: “……”
Vừa quay đầu lại, thấy mấy tên ăn mày nhếch nhác, quần áo tả tơi, đôi mắt bọn chúng sáng rực lên nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt hau háu như hổ đói vồ mồi….
Lý Tín nói: “Đi đi! Dùng cơ trí mà hóa giải! Tôi nể phục em.”
Văn Thiền: “……”