Thương Lan Đạo – Chương 07
Nàng muốn leo lên đỉnh cao quyền lực,
chĩa kiếm vào vương hầu
Chuyển ngữ: Riva
Biên tập: Aimee
***
Người người từ bốn phương tám hướng kéo đến, Lạc Uyển Thanh vừa chạy vừa la hét, nhưng đối phương chỉ dừng lại chốc lát rồi quay đầu đi luôn, Lạc Uyển Thanh tròn mắt, vội kêu lên: “Tạ tư chủ, Lý Quy Ngọc và Trịnh Bình Sinh hãm hại cha tôi…”
Vừa nói xong câu này, đám người xung quanh biến sắc, một tên cai ngục xông lên, tóm lấy Lạc Uyển Thanh đè xuống đất, bịt miệng nàng lại, gào lên: “Ngươi nói bậy bạ gì thế!”
Có nhiều người ồ ạt kéo đến thêm, đè Lạc Uyển Thanh lại, bịt kín miệng nàng, Lạc Uyển Thanh không ngừng giãy giụa, “ư ư” như muốn thốt lên thành tiếng, hai bên giằng co một lúc, thì nghe tiếng một chàng thiếu niên từ phía trên vang lên: “Tránh ra.”
Mọi người đều dừng động tác, quản ngục đứng trước tươi cười nịnh nọt: “Ấy, Chu Tước sử, đây là con điên ấy mà…”
“Điên hay không ta không tự nhìn ra được à?” Thiếu niên lạnh lùng nói, khẽ quát: “Tránh ra!”
Nghe thấy vậy, tên cai ngục mới do dự buông tay, Lạc Uyển Thanh vội xoay người dậy, quỳ dưới đất, dập đầu cung kính nói: “Bái kiến đại nhân.”
“Lúc nãy là cô tố cáo?”
“Vâng,” Lạc Uyển Thanh hùng hồn nói: “Dân nữ kiện Giang Thiếu Ngôn, chồng chưa cưới của dân nữ, và Thượng thư bộ Hình Trình Bình Sinh hãm hại cha tôi Lạc Khúc Thư.”
“Nhưng có chứng cứ không?”
Câu hỏi này khiến Lạc Uyển Thanh khựng lại. Lạc Uyển Thanh chần chừ một lúc, sau đó cắn răng nói: “Dân nữ không có, nhưng cha tôi…”
“Cô không có thì kiện cái gì mà kiện?” Thiếu niên cắt ngang lời nàng.
Lạc Uyển Thanh vội vàng ngẩng đầu: “Nhưng cha tôi…”
“Chứng…cứ!”
Thiếu niên nhấn mạnh, Lạc Uyển Thanh sửng sốt, nàng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên áo đỏ trước mặt, trong chốc lát liền hiểu ra, cậu ta không cần chứng cứ.
Cậu ta đang muốn nàng đừng kiện cáo nữa.
“Giám Sát Ty không muốn nhận án này phải không?”
Lạc Uyển Thanh không thể tin nhìn chằm chằm vào cậu ta, thiếu niên lộ vẻ chột dạ, rồi lại trở nên cao ngạo, nói chuyện tràn đầy uy quan: “Mỗi Ty đều có quy trình riêng, cô muốn kiện cáo, thì phải có chứng cứ chứng minh, hoặc là dựa theo quy trình. Những chuyện khác, chúng tôi không can thiệp mà cũng không thể can thiệp, cô hiểu không?”
Nói xong, thiếu niên không dám nhìn nàng nữa, quay sang quản ngục bên cạnh rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm, bình thản nói: “Sao phạm nhân này chạy ra đây được? Các ngươi giám sát thế nào? Chuyện này mà xảy ra ở chiếu ngục thì ta sẽ lột da các ngươi! Đưa người xuống dạy cho một bài học, coi như nàng chưa từng đến đây,” thiếu niên liếc mắt cảnh cáo quản ngục, “Hiểu chưa?”
* 诏狱/chiếu ngục là nhà tù dành cho quan viên cao cấp, được thiết lập từ đời Tây Hán, phạm nhân là cửu khanh, quận thú trở lên. Đời Minh không có Chiếu ngục: Đại Lý tự không có nhà tù; Đô sát viện có nhà tù, nhưng quản ngục chỉ là 1 viên Ngục tư mang hàm cửu phẩm; Hình bộ vốn có nhà tù, nhưng một khi có chiếu thư bắt giam, thì phạm nhân sẽ được đưa vào nhà tù của Cẩm Y vệ, gọi là Cẩm Y ngục, nên quen gọi là Chiếu ngục. Phạm nhân đã vào Cẩm Y ngục thì tam pháp tư (Đại Lý tự, Đô sát viện và Hình bộ) không thể hỏi đến nữa!
Nghe vậy, quản ngục suy nghĩ một chút cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội thưa: “Hiểu rồi ạ, thuộc hạ sẽ đưa ả về ngay. Chuyện xảy ra hôm nay nhất định sẽ không lộ ra ngoài, xin đại nhân hãy yên tâm.”
Thiếu niên nghe vậy, gật đầu hài lòng.
Lạc Uyển Thanh quỳ trên nền đất, nghe tiếng bước chân rời đi của thiếu niên, những lời cậu ta vừa nói vẫn quanh quẩn trong tâm trí nàng.
Giám Sát Ty không có ý định nhận án.
Không có chứng cứ, Giám Sát Ty hoàn toàn không muốn nhận.
Tâm trí nàng tràn ngập suy nghĩ này, nỗi sợ hãi và mông lung quanh quẩn bên nàng.
Quản ngục bên cạnh cung kính tiễn thiếu niên đi xa, ngay sau đó ba bước thành hai vội vàng lao đến, túm lấy tóc nàng, giơ tay tát một cái, giận dữ quát: “Đồ hỗn láo! Mày nghĩ mày chạy đến đây là có thể làm Giám Sát Ty can thiệp vào chuyện của mày à? Không nghĩ xem mình đắc tội với ai, thực sự nghĩ trên đời này còn có thiên lý sao?”
Lạc Uyển Thanh im lặng, nàng ngước mắt lạnh lùng nhìn quản ngục.
Quản ngục nhìn lướt qua bốn phía, tức giận nói: “Đưa nó đến phòng tra tấn, tặng nó mấy roi cho nhớ đời, rồi đưa đến ngục nước, tra xem sao chạy ra đây được.”
“Đại nhân,” gã cai ngục chần chừ, “Vẫn đưa vào ngục nước sao?”
“Nghe không hiểu ý Giám Sát Ty à? Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, từ đâu chạy đến thì về đó,” quản ngục trừng mắt liếc nhìn tên cai ngục, “Cút!”
Gã cai ngục nghe vậy, vội thưa vâng, kéo Lạc Uyển Thanh hướng đến phòng tra tấn. Gã cai ngục mắng chửi ầm ĩ suốt dọc đường, đến lúc bước vào phòng tra tấn, sau khi trói nàng vào giá tra tấn, một tên cai ngục nói với một gã khác: “Lão Tam, cậu đi nghỉ đi, để tôi dạy dỗ cô ta cho.”
Gã cai ngục gọi là “lão tam” nghe thấy được thoát việc, vô cùng vui vẻ, xua tay bảo: “Được luôn, tôi đi đánh bài đây, khi nào áp giải người thì gọi tôi.”
“Không cần đâu, một cô tiểu thư thôi mà,” gã cai ngục cười nói, “Một mình tôi cũng khiêng được cô ta về.”
Hai người nói xong, Lạc Uyển Thanh liền thấy gã cai ngục gọi là “lão tam” xoay người rời đi, còn tên cai ngục nói phải ở lại tra tấn nàng, ấy vậy mà cũng xoay người đi luôn, ra khỏi phòng tra tấn.
Phòng tra tấn bỗng dưng trống không, Lạc Uyển Thanh không khỏi sửng sốt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía xa trước mặt mình có một bức bình phong. Lúc này, nàng mới nhận ra, sau bình phong hình như có một người đang ngồi.
“Tại hạ Ty sử Giám Sát Ty, phụng lệnh Ty chủ đến thẩm tra, xử lý án này.” Sau bức bình phong, giọng nói rõ ràng đã được điều chỉnh của người đàn ông vang lên, giọng nói đó truyền vào tai nghe nghe không để lại bất kỳ dấu vết nhận dạng nào, nhưng từng chữ được phát âm vô cùng rõ ràng, người nọ nghiêm túc nói: “Nhờ cô nương, biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời.”
Nghe thấy lời này, Lạc Uyển Thanh chợt mở to mắt, tim nàng đập nhanh hơn, run giọng nói: “Các người bằng lòng nhận án?”
Người nọ không để ý đến nàng, bình tĩnh dò hỏi: “Vẫn còn nhờ cô nương giải thích, vừa rồi cô nhắc đến cha cô, chuyện là như thế nào?”
“Đối phương là Hoàng tử và Thượng thư bộ Hình,” Lạc Uyển Thanh lại không nói năng tuỳ tiện, nàng nhấn mạnh lần nữa, giọng nói run run, “Các người cũng bằng lòng nhận án?”
Người nọ trầm mặc.
Một lúc sau, anh ta nhẹ giọng nói tiếp: “Vụ án buôn lậu muối của phụ thân cô Lạc Khúc Thư có chứng cứ vô cùng rõ ràng, lẽ ra hôm qua ông ta phải bị Giám Sát Ty lập biên bản tù nhân nhưng hôm trước lại sợ tội tự sát trong ngục giam. Ông ta dùng miếng sứ từ bát ăn trong ngục để tự sát, nhìn qua vết thương chính là tự tay cắt đứt yết hầu, không có tác động từ bên ngoài.”
“Ông ấy bị người ta ép chết!”
Lạc Uyển Thanh nói ngay: “Chính miệng Giang Thiếu Ngôn nói với ta, miếng sứ là do hắn đưa cho cha ta, hắn đích thân nhìn thấy cha ta tự sát, cha ta vốn không phải tự sát, là bị hắn ép buộc!”
“Vì sao Giang Thiếu Ngôn lại làm vậy?”
“Ta không biết. Nếu chứng cứ vô cùng rõ ràng, cho dù Giám Sát Ty các ngươi lập biên bản, thẩm tra thêm lần nữa cũng không có gì khác biệt, vì sao cha ta sợ tội phải tự sát mà không chờ xử trảm sau khi thẩm vấn xong? Vì sao Giang Thiếu Ngôn phải ép cha ta chết trước đó? Có khả năng cha ta sẽ nói ra lúc lập biên bản, đó là chuyện Giám Sát Ty các người nên điều tra!”
“Ngoài chuyện này ra, cô có manh mối nào khác không?”
“Không,” Lạc Uyển Thanh lúng túng mở miệng, sau đó lại biện hộ ngay, “Nhưng cha ta không phải là người như vậy. Năm đó, ông ấy cũng là hiệp khách một phương, khách khanh có địa vị trong đại tộc, theo Thôi thị chinh chiến vì đất nước, tuyệt đối sẽ không vì tiền mà buôn lậu muối!”
*khách khanh (thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc)
Người kia im lặng, chìm trong suy tư một lúc lâu sau, anh ta trịnh trọng nói: “Thôi thị phản quốc, cha cô từng nguyện trung thành với Thôi thị, sau này đừng nói với người khác.”
“Nhưng mà…”
“Hôm nay, cô xem như chưa từng gặp ta, chuyện cha cô chết cũng nuốt trong bụng. Hôm nay cô giết người, ty chủ sẽ cho người xử lý sạch sẽ, sau này cô không phải lo nghĩ gì khác, an tâm lưu đày ở Lĩnh Nam theo lệnh đã ban, việc cha cô, Giám Sát Ty sẽ bí mật điều tra. Sau này, nếu lật lại được vụ án, sẽ triệu về Đông Đô.”
Nghe thấy vậy, Lạc Uyển Thanh cau mày: “Sao phải bí mật điều tra?”
“Cô có biết rằng nếu hôm nay Ty Chủ ta dừng thêm một bước, cô sẽ không sống được đến ngày mai?”
“Vì sao?” Trong lòng Lạc Uyển Thanh đã sáng tỏ, nhưng vẫn giận dữ chất vấn, “Ngay cả một bá tánh bình dân mà Giám Sát Ty cũng không thể bảo vệ?”
“Giám Sát Ty chẳng phải thần tiên.” Giọng người nọ thản nhiên, “Người cô giết hôm nay là người của Lý Quy Ngọc. Nếu người kia đã tha cho cô một mạng, thì sẽ không giết cô nữa, đi Lĩnh Nam là cách tốt nhất bảo vệ mạng cô.”
“Sau đó thì sao?” Nghe đến ‘Lĩnh Nam’, giọng Lạc Uyển Thanh trở nên kích động, “Ta cứ đợi ở Lĩnh Nam ư?”
“Đúng vậy.”
“Nếu ta chết trên đường đến Lĩnh Nam thì sao?”
“Lát nữa ta sẽ tặng cô một ít thảo dược giữ mạng,” giọng người nọ bình tĩnh, không có chút dao động, “Cô và mẹ cô đều là thầy thuốc, ta sẽ cho người theo dõi chặt chẽ các bước, chỉ cần quan bình áp giải theo quy định, nhà cô sẽ không sao.”
“Vậy ta phải chờ đến khi nào?” Biết người nọ không có ý định thay đổi quan điểm, Lạc Uyển Thanh không khỏi cười mỉa mai.
“Một ngày nào đó.”
“Một ngày nào đó…” Lạc Uyển Thanh cười thành tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn xà nhà đen kịt, cười nói, “Đại nhân! Kết quả đến quá muộn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Giống như trong giấc mơ kiếp trước, có lẽ Giang Thiếu Ngôn cũng chết không lâu sau khi nàng chết, nhưng đối với Lạc Uyển Thanh trong giấc mộng kia mà nói, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Xin lỗi.” Thanh niên không hề dao động, chỉ nói, “Nhưng với Đại Hạ hiện giờ, sẽ không vì cái chết của một thường dân, mà động được đến Bộ Thượng Thư thậm chí là Hoàng tử.”
“Quảng Giang Vương thì sao?” Lạc Uyển Thanh quát chói tai, “Hắn ngầm chiếm đoạt ruộng đất, Giám Sát Ty các người cũng không xử lý sao?”
“Đó là vì hắn chặn đường Giám Sát Ty.” Chàng thanh niên bình tĩnh nói, “Vụ án ngầm chiếm đoạt ruộng đất chỉ là cái cớ bên ngoài, tranh giành quyền lực, lật đổ quan chức vương hầu, mới là nguyên nhân thực sự.”
Lời này khiếm Lạc Uyển Thanh mở to mắt.
Chàng thanh niên đối diện không né tránh: “Giám Sát Ty hiện giờ, không thể trả lại công lý cho cô được.”
“Vậy Đại Hạ,” Lạc Uyển Thanh siết chặt thành nắm đấm, “liệu còn có công lý này nữa không?”
“Có lẽ có.” Thanh niên tựa hồ tiếc nuối, khẽ than, “Mong tiểu thư, chờ đến ngày đó.”
Lạc Uyển Thanh không nói gì, nàng nhìn chằm chặp vào bức bình phong, lệ hoen bờ mi, cả người khẽ run.
Chàng thanh niên thấy nàng im lặng, đợi một lúc rồi đứng dậy, cung kính nói: “Nếu không có chuyện gì khác, tại hạ cáo từ. Mong ngày sau có thể gặp lại tiểu thư ở Đông Đô.”
“Được,” Lạc Uyển Thanh nhìn bóng dáng của chàng thanh niên kia, nở nụ cười, cắn răng nói, “Năm ấy tháng ấy, ta và đại nhân, tất gặp lại ở Đông Đô.”
Chàng thanh niên không nhiều lời, tựa như đang hành lễ sau bình phong, rồi mở cửa phòng tra tấn, dẫm lên ánh trăng rời đi.
Không lâu sau, gã cai ngục đi lúc trước liền quay về, sau khi nói “Đắc tội”, gỡ chiếc roi bên cạnh xuống, đánh một roi vào Lạc Uyển Thanh.
Trong chớp mắt, cơn đau rách da rách thịt khiến Lạc Uyển Thanh sợ hãi kêu thành tiếng, nhưng giữa cơn đau, nàng lại có cảm giác bản thân chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.
Nàng sai rồi.
Từ khi bắt đầu, nàng đã sai, sai triệt để.
Trong giấc mơ, Lạc Uyển Thanh vẫn luôn chờ đợi Giang Thiếu Ngôn, vẫn luôn hy vọng Giang Thiếu Ngôn đến cứu nàng. Sau đó, nàng lại chờ đợi có người thay trời hành đạo, có thể giết Giang Thiếu Ngôn thay nàng.
Rõ ràng trong giấc mộng kia, rõ ràng đã chờ đợi cả cuộc đời, vậy mà giờ nàng lại đặt kỳ vọng ở người khác.
Kỳ vọng Tạ Hằng có thể giúp nàng rửa sạch oan khiên, kỳ vọng Giám Sát Ty có thể cho nàng một phần công lý.
Nhưng kỳ vọng này với kỳ vọng Giang Thiếu Ngôn cứu nàng, kỳ vọng người khác giết Giang Thiếu Ngôn có gì khác nhau đâu?
Người này nói không sai, trước giờ công lý đúng sai không bao giờ quyết định được mệnh đám quan lớn vương hầu, chỉ có quyền lực, quyền lực mà thôi.
Cầu người cầu thần cầu phật không bằng cầu mình, nàng không giết Giang Thiếu Ngôn, nàng không tự cứu mình, thì ai sẽ giúp nàng?
Bây giờ, Ty chủ Giám Sát Ty đang trấn an nàng, nhưng án của nhà họ Lạc khác với vụ án chiếm đoạt ruộng đất ở Thanh Châu. Nếu một ngày Giám Sát Ty muốn lật đổ Giang Thiếu Ngôn, nhà họ Lạc sẽ thành một quân cờ của bọn họ.
Nhưng nếu bọn họ không muốn, thì nàng sẽ ở lại Lĩnh Nam đến hết cuộc đời giống như trong giấc mộng.
Nhưng tương lai Tạ Hằng và Giang Thiếu Ngôn sẽ là đồng minh, trông cậy vào bọn họ được ư?
Lạc Uyển Thanh nở nụ cười chế giễu.
Lúc này, nàng đã bị quất mấy roi, người đầy máu.
Gã cai ngục đưa nàng ra khỏi giá tra tấn, lặng lẽ đặt một lọ thuốc trên người nàng, nhỏ giọng nói: “Đây là thuốc đại nhân đưa cho cô, dùng mà giữ mạng.”
Nghe thấy vậy, Lạc Uyển Thanh ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với người nọ, hổn hển nói: “Cảm ơn đại nhân.”
Gã cai ngục sững sờ, chỉ cảm thấy người trước mặt đẹp tựa yêu quái, dù nàng là nữ tử, cũng không dám nhìn thẳng, cuống quít dời mắt, cho người tiến vào đưa Lạc Uyển Thanh đến ngục nước.
Lạc Uyển Thanh nằm trên cáng, cảm giác máu từ đầu ngón tay rỉ xuống, nàng ngửa đầu nhìn màn đêm tối tăm và vầng trăng cô độc trên bầu trời, không ngừng suy nghĩ.
Nàng không cầu người giúp đỡ, nàng muốn bản thân phải đạt được tất cả mọi thứ mà mình muốn.
Nàng phải bảo vệ người thân của mình, nàng muốn leo lên đến trung tâm quyền lực, trở thành thanh kiếm chĩa vào đám vương hầu.
Giờ ở trong ngục, con đường duy nhất nàng có thể nghĩ được, chính là vượt qua kỳ sát hạch của Giám Sát Ty, được Giám Sát Ty đặc xá, gia nhập Giám Sát Ty.
Mỗi năm Giám Sát Ty sẽ chiêu mô kỳ nhân dị sĩ từ trong ngục tham gia sát hạch, vượt qua bài sát hạch, có thể được đặc xá, gia nhập Giám Sát Ty, nhậm chức lập công ở Giám Sát Ty sẽ được rửa sạch tội danh, trở thành quan viên chính thức.
Vì phần lớn kỳ sát hạch của Giám Sát Ty đều cửu tử nhất sinh, đối với phạm nhân bình thường mà nói, tham gia sát hạch không khác gì đi tìm đường chết. Hơn nữa, phạm nhân bình thường có con đường khác để đặc xá, chẳng hạn như đi lưu đày, đến nơi lưu đày, phục dịch ba năm có thể trở thành lương dân, chỉ là không bao giờ có thể quay về Trung Nguyên. Vì vậy, kỳ sát hạch của Giám Sát Ty chỉ nhắm vào tử tù, không phải tử tù thì không thể nộp đơn.
Kiếp trước, Tần Giác nhờ vào biện pháp này mà leo lên đến vị trí Ty chủ Giám Sát Ty.
Tần Giác có thể, nàng cũng có thể, chỉ cần nàng có thể bám lấy Giám Sát Ty giống như Tần Giác, nàng sẽ giết được Giang Thiếu Ngôn.
Nhưng Giang Thiếu Ngôn sẽ không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để leo lên, nàng buộc phải thoát khỏi sự kiểm soát của Giang Thiếu Ngôn.
Chỉ có một cách duy nhất…
Gương mặt của Liễu Tích Nương chợt lướt qua trong đầu Lạc Uyển Thanh.
Nàng nhớ đến kiếp trước trong đầu, những phạm nhân khác từng luận bàn kết cục của Liễu Tích Nương.
“Cô ta bị triều đình truy nã, còn bị Phong Vũ Các truy nã, cô ta vẫn chạy thoát khỏi ngục giam ở Dương Châu, không quay về Phong Vũ Các nữa. Phong Vũ Các là nơi nào chứ, trừ khi chết thì ai có thể sống sót thoát khỏi Phong Vũ Các?”
“Phong Vũ Các đã phái rất nhiều người đi giết cô ta, ngay cả lão Thiên Vương cũng chả làm gì được.”
“Nghe nói cuối cùng cô ta chết ở Tây Bắc, dưới gốc cây bạch dương.”
****************************************
Chương trước Chương sau