Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 76
Lấy vợ, ba năm hai đứa!
Chuyển ngữ: Sói
Biên tập: Riva
***
Đêm sâu thăm thẳm, Lý Tín đi về phía trước. Hắn đi rất nhanh, thân hình lại càng linh động hơn. Sau khi nói với Văn Thiền “ảo thuật”, thiếu niên thả tay cô gái và chạy về phía trước.
Vốn sắp đến cuối hẻm, Lý Tín rẽ qua khúc cua thì không thấy bóng dáng nữa.
Trong đêm khuya, tiếng pháo hoa bị mấy bức tường ngăn cách. Văn Thiền sững sờ đứng tại chỗ, nhìn thấy màn sương mù giăng kín dày đặc, bốn bề vắng lặng, chỉ còn lại cái bóng lẻ loi của chính mình.
Lại có một tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng bên tai.
Trong con ngõ sâu thẳm, Văn Thiền run rẩy một chút. Nàng lấy hết can đảm, vội đuổi theo con đường Lý Tín vừa mới đi qua. Giọng cô gái hơi run giữa tiếng pháo vang vọng xung quanh, nghe cực kỳ yếu ớt: “Anh họ!”
“Anh họ!”
Văn Thiền gọi Lý Tín, đuổi theo bước chân Lý Tín. Nàng có chút buồn bực vì hắn bỏ lại nàng một mình, nhưng cũng vô cùng tin tưởng rằng hắn sẽ không bỏ rơi nàng như vậy. Nỗi sợ nhỏ nhoi kia cũng chỉ hiện thoáng qua bên ngoài mà thôi. Một lớp mỏng manh, rồi nhanh chóng bị gạt đi.
Mà tiếng gọi “Anh họ” của Văn Thiền hàm chứa ý nũng nịu đầy tín nhiệm, nghe vào tai Lý Tín thành êm ái mềm nhũn. Lời ngọt ngào của cô gái làm tay chân hắn bủn rủn, rót vào cơ thể hắn, khiến trái tim hắn đập mạnh, sụm chân, chút nữa thì té sấp mặt.
Văn Thiền rẽ qua khúc cua, cuối cùng nhìn thấy chàng thiếu niên đang đứng trước một ngôi nhà lớn có ánh sáng lờ mờ trong con hẻm sâu cách đó không xa, đang nói gì đó với chủ nhà.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lý Tín, Văn Thiền thở phào nhẹ nhõm, chạy về phía hắn.
Nhưng khi nàng chạy qua cánh cửa đầu tiên của ngôi nhà, đột nhiên ánh sáng của đèn lồng chiếu lên người nàng, làm nàng giật mình. Nàng ngẩng đầu nhìn, trước cửa nhà treo hai chiếc đèn lồng lớn, đèn bị gió thổi vang lên leng keng. Gió thổi đèn lay, ánh sáng kia lập lòe chiếu trúng người Văn Thiền.
Ánh sáng chiếu lên người khiến cho cả người nàng đỏ rực. Ánh sáng chiếu vào đáy mắt nàng, làm cho đôi mắt nàng sáng trong như cát chảy.
Văn Thiền nhìn vào cánh cửa gỗ đang mở, chủ nhà mỉm cười nhìn nàng. Chủ nhà nhìn vào con ngươi trong veo như nước của cô gái, thầm cảm thán thật sự là một cô gái đẹp, sau đó dùng tay chỉ vào hướng con hẻm sâu.
Văn Thiền tiếp tục cất bước.
Lý Tín ở phía trước, đã đi qua khỏi căn nhà vừa nãy. Đèn lồng trong căn nhà đó tối dần, hắn lại đi tới nhà tiếp theo.
Văn Thiền tiến về trước vài bước.
Lại có đèn lồng một nhà dân khác sáng lên, chiếu vào chiếc bóng đang đi tới của Văn Thiền.
Văn Thiền sững sờ đứng một lúc, cảm nhận được nhiệt độ trong mắt và nóng bỏng trên mặt. Ngọn lửa rực lên trong lòng nàng, quyết ý đuổi theo chàng thiếu niên đang đung đưa đi ở phía trước.
Mỗi khi hắn đi qua một nhà dân, đèn lồng trước nhà sẽ tắt.
Mà mỗi khi Văn Thiền đi ngang qua một ngôi nhà, đèn lồng đỏ sẽ lại sáng lên.
Lý Tín đi từng bước từng bước, từng chút từng chút chìm vào bóng đêm.
Còn Văn Thiền bước đi trong ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn le lói. Tà áo nàng thấp thoáng, mái tóc đen tung bay. Mỗi bước đi của nàng đều được bao phủ bởi chiếc đèn lồng mới được thắp sáng.
Mỗi chiếc đèn lồng đều sáng lên vì nàng.
Mà trước cửa nhà dân, có khi có chủ nhà đứng mỉm cười ân cần, có khi thì không có người nào.
Tốc độ của Lý Tín rất nhanh, hắn đi hết con hẻm, xoay người một cái lại không thấy người đâu nữa.
Phía trước vẫn hết mực lạnh lẽo tối tăm như cũ.
Nhưng Văn Thiền không còn sợ hãi hay buồn bực nữa.
Mỗi bước nàng đi về phía trước, đều có đèn lồng sáng lên vì nàng. Từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn đi trong ánh sáng của đèn lồng, vẫn luôn trong tầm quan sát. Anh họ nàng đi nhanh như vậy, cũng không đi bên cạnh nàng, nhưng nàng biết hắn sẽ luôn đợi nàng ở phía trước.
Văn Thiền đi hết con hẻm này đến con hẻm khác, không biết Lý Tín đã nói gì, nhưng có lẽ bởi vì là đêm giao thừa, hầu hết các chủ nhà đều đồng ý phối hợp, sẵn lòng chiếu sáng cho một cô gái xinh đẹp. Hoặc có những nhà dân không có ai ở, Lý Tín nhảy vào sân người ta, tự treo đèn lồng trước nhà, nhìn Văn Thiền đi qua.
Văn Thiền lần lượt đi qua những nơi có ánh đèn, đi hết mấy con hẻm. Nàng lại ngẩng đầu lên, chợt nhận thấy đã đi tới cuối đường, đi đã sắp hết làng xóm. Văn Thiền nhìn về phía góc tường, quả nhiên thấy Lý Tín đang ngồi xổm trên tường nhìn nàng. Hắn nhìn thấy nàng, rồi hỏi nàng: “Thế nào?”
Văn Thiền ngẩng mặt lên, ánh mắt chứa ý cười. Nàng cố ý hỏi lại: “Gì mà thế nào? Em không biết anh đang nói gì.”
Lý Tín: “À ha! Không biết anh nói gì, vậy sao em lại cười? Xem ảo thuật có đẹp hay không? Anh có tốt với em không?”
Ý cười trong mắt Văn Thiền sáng lấp lánh: “Anh kéo em lên đi, em sẽ nói anh tốt.”
Lý Tín nhướn mày, cảm thấy nàng thật to gan. Trước kia nàng vừa ghét vừa sợ, bây giờ lại dám theo hắn trèo lên tường, lên mái nhà. Lý Tín đưa tay ra, Văn Thiền bắt lấy tay hắn. Lý Tín dùng sức cánh tay, khiến cơ thể cô gái nhẹ hẫng.
Hắn dễ dàng kéo nàng đứng lên trên tường.
Tác phong của Lý Tín luôn mạnh mẽ dứt khoát như vậy, Văn Thiền được hắn kéo lên tường, hắn cũng chỉ cần dùng một tay để lấy thăng bằng. Văn Thiền bị gió thổi lảo đảo, khó giữ thăng bằng cơ thể, suýt nữa thì ngã xuống.
Khi nàng sắp ngã xuống, chàng thiếu niên bỗng đứng dậy, đưa tay vừa kéo vừa nắm, ôm Văn Thiền vào lòng. Hắn hơi run, ôm lấy người con gái mình yêu ngăn nàng ngã xuống, cũng làm nàng thấy ấm lòng.
Văn Thiền bị va vào khiến ngực đau nhói: “Anh làm gì thế? Làm em sợ muốn chết! Em nghĩ anh mặc kệ em! Em ngã xuống thì sao?”
Lý Tín thản nhiên nói: “Em sẽ không ngã đâu.”
Văn Thiền ngẩng mặt nhìn hắn: “Em sẽ ngã mà!”
Lý Tín ôm chặt nàng, ôm lấy thân thể vô cùng mềm mại của nàng. Hắn ôm nàng thật chặt, cảm nhận mùi hương con gái thấm vào tim phổi chính mình, khiến xương cốt hắn thả lỏng.
Hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lại vô cùng lo lắng. Khi đối diện với người con gái trong lòng, hắn lúc nào cũng muốn đối xử tốt với nàng, mỗi thời mỗi khắc* đều muốn đến gần nàng hơn. Hắn chỉ ước mang hết những gì tốt nhất trên đời cho nàng, đem cả bản thân trao cho nàng. Hắn thấy mình cam tâm tình nguyện đắm chìm vào thế giới dịu dàng của Văn Thiền.
*”thời” và “khắc” được dùng như 2 đơn vị để phân chia thời gian. Cụ thể, một ngày được chia thành 12 thời, mỗi thời là 2 tiếng và phân thành 100 khắc, mỗi khắc là 15 phút. Có thể dịch mỗi giây mỗi phút, nhưng bối cảnh cổ đại nên để thời khắc sẽ đúng hơn.
Nhưng Văn Thiền lại quá nhỏ.
Nhiều lúc, nàng không hiểu được khát khao của hắn đối với nàng.
Nàng vô cùng hồn nhiên, không vương chút bụi nào, khiến hắn ở bên cạnh thật sự lo lắng. Lo lắng lại bất lực… Ve Ve nhát gan, con người lại đơn thuần. Hắn càng thân thiết với nàng, càng không nỡ dọa nàng.
Giọng nói Lý Tín khàn khàn, thì thầm: “Ve Ve, đôi lúc anh rất muốn em lại gần để ôm em một cái. Nhưng em không động đậy gì, em muốn anh phải làm sao?”
Hắn chỉ có thể tự nghĩ cách, khiến nàng cam tâm tình nguyện đi đến, rồi ôm nàng một cái.
Mắt Văn Thiền mang chút ý cười: “Vậy anh cứ ôm thôi, em cũng không chống lại được.”
Lý Tín khinh thường đáp: “Ai ép em đâu? Ông đây muốn em phải cam tâm tình nguyện đến đây!”
Văn Thiền nghĩ thầm: Không sao nhá! Dù bây giờ anh có nổi nóng thì em cũng không sợ anh. Giờ người em thích nhất là anh.
Khi Lý Nhị Lang dứt khoát mạnh mẽ, nàng sợ hãi; khi Lý Nhị Lang trở nên dịu dàng, nàng cũng thích.
Nàng dường như cảm thấy hắn sao mà càng ngày càng tốt hơn.
Hai thiếu niên ôm nhau một lúc rồi buông ra. Họ tay nắm tay, đi trên tường. Văn Thiền không muốn cứ bị Lý Tín dắt đi, nên hơi run rẩy vươn tay ra khỏi người, tự kiểm soát bản thân. Lý Tín tài năng lá gan cũng lớn, đầu tường hẹp như vậy, phía trên còn có một lớp rêu xanh cứng như băng, vậy mà hắn dám nhẹ nhàng đi vòng qua. Hắn đi lên trước mấy bước, xoay người lại chờ Văn Thiền.
Văn Thiền cẩn thận từng li từng tí đi dọc theo bức tường.
Đi được mấy bước, nàng đổ mồ hôi đầm đìa.
Nhưng trong lòng lại vô cùng kích động!
Lòng kiêu hãnh trào dâng, quần áo rườm rà đều trở thành gánh nặng. Văn Thiền cởi áo khoác ra, đưa cho Lý Tín cầm. Lại gỡ đồ trang sức bằng ngọc đeo quanh thắt lưng, đưa cho Lý Tín.
Lý Tín nói: “Em xem anh còn tay nào không?”
Văn Thiền hùng hồn: “Anh có thể nghĩ cách mà!”
Lý Tín cười gằn mắng nàng: “Buổi tối ra ngoài, em như đi tham dự yến tiệc cung đình sao? Mặc rườm rà như vậy, lớp này đến lớp khác, bị ngáo hả?”
Quần áo kia được đám thị nữ lấy để ngày mai mặc. Ngày mai là mùng một Tết nên phải ăn mặc đẹp đẽ. Tà váy kéo lê trên đất, dính mớ bụi bặm, Văn Thiền có thể nghĩ ngay đến ánh mắt nghi ngờ của Thanh Trúc vào ngày mai.
Nàng cũng sốt ruột muốn chết, Lý Tín lại còn mắng nàng!
Văn Thiền bĩu môi, nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn kia của Lý Tín. Anh họ nàng trước nay đối xử dịu dàng với nàng chưa nổi một khắc, sẽ hiện nguyên hình… Dịu dàng? Ôi! Khoảng cách đến Lý Nhị Lang kia hẵng còn xa lắm.
Lý Tín đứng ở đầu tường phía trước đợi nàng cả nửa ngày, thấy rất rõ dáng vẻ biểu cảm miễn cưỡng kia của nàng. Lý Tín nói: “Ve Ve, có chuyện gì em cứ nói thẳng! Em lại thầm mắng anh cái gì vậy?”
Văn Thiền khịt mũi nhìn hắn!
Lý Tín: “…”
Hắn xắn tay áo định đi tới xử lý nàng: Nàng làm phản rồi!
Văn Thiền bị Lý Tín hăm dọa, bèn trốn ra sau. Lúc nhìn thân hình thon gọn linh hoạt của Lý Tín, nàng chợt nảy ra một ý nghĩ tuyệt vời. Nàng hào hứng gọi hắn: “Anh họ, anh họ! Em nghĩ ra một cách! Anh xem, trên eo anh cũng không đeo gì, trống trơn, xấu lắm á. Anh cũng sẽ không bị ngã, vậy anh đeo ngọc bội của em đi! Chẳng phải em thoải mái hơn?”
Lý Tín nhìn nàng đưa cho hắn ngọc bội, túi hương các thứ, sa sầm mặt: “Em muốn anh đeo đồ của con gái?”
Văn Thiền: “Em đeo nhiều thứ như vậy sẽ dễ ngã. Anh thì không. Ngọc bội của em lại không thể vứt đi, nếu có người nhặt được sẽ phiền lắm. Anh họ, anh chỉ có hai tay thôi, nhưng vẫn còn một cái eo mà!”
Văn Thiền nói tiếp: “Anh xem, anh chưa bao giờ đeo ngọc bội, thật mất mặt nha. Anh mang của em đi, tập cho quen! Đồ của con gái thì sao? Đáng quý lắm! Anh nghèo như vậy nên đừng có làm vỡ, làm mất nhé!”
Lý Tín cúi đầu, nhíu mày nhìn mấy thứ đồ nàng ném qua. Văn Thiền nói đi nói lại, giục hắn đeo lên. Lý Tín lòng đầy ghét bỏ, nhưng khi hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Văn Thiền, Văn Thiền lập tức trưng ra bộ mặt nước mắt lã chã.
Lý Tín: “… Khóc gì mà khóc? Anh có bắt em đi theo đâu? Khóc nữa thì đi về đi!”
Văn Thiền lập tức gạt lệ trong mắt. Vốn dĩ là để Lý Tín thương hại nàng, chứ nàng thực sự không có nhiều nước mắt như vậy. Lý Tín sắc mặt u ám cúi đầu, thở dài một hơi, đeo ngọc bội lên eo.
Lúc này Văn Thiền không còn sợ sệt nữa, thấy hắn buộc ngọc bội không đúng, cực kỳ hào hứng đi đến, tự tay buộc giúp hắn: “Là như này, như này… Anh làm vậy không đúng, không phải buộc cách đó…”
Lý Tín bất cần để mặc nàng làm gì thì làm. Nghĩ đến hắn đã sống 16 năm, một thằng đàn ông trần trụi, dãi nắng dầm mưa, trải qua biết bao gươm đao, nhưng chưa bao giờ bị giày vò như vậy.
Hắn bị Văn Thiền giày vò cũng không hề tức giận.
Suy cho cùng, nàng rơi nước mắt là hắn đau lòng. Mà Văn Thiền thật sự kỳ lạ, không biết làm sao mà muốn khóc là khóc. Lý Tín rất bội phục nàng.
Lý Tín đeo ngọc bội của Văn Thiền trên eo, tay cầm áo choàng của Văn Thiền. Hai thiếu niên lại đi trên tường một đoạn, phía trước không còn đường mới nhảy xuống.
Rồi tiếp tục bước đi trong con sông trải dài đèn đuốc.
Cuối đường đụng phải một người ăn xin đang co ro tránh gió trong đêm lạnh. Văn Thiền cũng không nhìn thấy, Lý Tín đi tới, đứng ở trước mặt người ăn xin nhìn một hồi, rồi ngồi xổm xuống nói chuyện với người ăn xin.
Văn Thiền nhìn chăm chăm anh họ mình nói chuyện với người kia vài câu, xong người ăn xin đứng dậy với vẻ mặt kích động. Hai người thay đổi quần áo ngay tại chỗ, người ăn xin mặc vào chiếc áo choàng đen, bên trong có lớp bông ấm áp của thiếu niên. Tuy rằng vóc dáng chàng trai gầy và nhỏ hơn, nhưng vì luyện võ không sợ lạnh nên từ trước đến nay đều mặc quần áo mỏng nhẹ. Nhưng bộ quần áo như vậy cũng đủ để chắn gió cho người ăn xin.
Người ăn xin nước mắt đầy mặt, lại cảm tạ ân huệ ngàn vạn lần. Khi cô gái bước qua còn nghe được người ăn xin lẩm bẩm ở phía sau: “Bây giờ còn có chàng trai tốt bụng như vậy…”
Có chàng trai quý tộc nhà nào đi qua cạnh hắn mà nhìn đến hắn đâu? Mà cho dù có nhìn thấy cũng không ai có thể chịu được mùi hôi và sẵn sàng đổi quần áo với một người ăn xin.
Thiếu niên Lý Tín mặc bộ quần áo rách rưới gió lùa của người ăn xin. Không chỉ rách nát, bẩn thỉu, trên quần áo còn bay mùi kỳ quái, người nghe thấy đều nhíu mày, ghê tởm vô cùng.
Vẻ mặt Lý Tín bình tĩnh nhìn biểu cảm khó hiểu của Văn Thiền bên cạnh: “Chê anh ghê tởm? Chê anh hôi à?”
Văn Thiền lắc đầu.
Nàng nhẹ nhàng thì thầm: “Bỗng nhiên có một cảm giác… mũ dài đai rộng còn không đẹp bằng quần áo tả tơi.”
Lý Tín hiểu được sự mềm mại và ngưỡng mộ trong lòng nàng, liền cười. Nhưng khi hắn đưa tay ôm nàng, Văn Thiền lại tránh ra sau, không chịu đến gần hắn chút nào.
Văn Thiền la lên: “Anh họ! Anh đừng chạm vào em! Anh bẩn như vậy, em sẽ nôn đó! Anh chạm vào em một cái là em nôn thật đó!”
Trong lòng Lý Tín vừa tức giận vừa buồn cười, không biết nên tức vì bệnh khó ở do xuất thân quý tộc của nàng, hay là nên vui mừng vì nàng thành thật như vậy.
Nhưng một lát sau, Lý Tín lại cùng Văn Thiền leo lên mái nhà, ngắm thành Trường An xuống đèn.
Hắn lặng lẽ ngồi, mắt nhìn xa xăm. Con đường trải dài về mọi hướng dần dần mở ra trước mắt hắn, điểm xuyết vạn ngọn đèn li ti. Thiếu niên ngạo mạn ngồi trên chỗ cao, có lúc nghe tiếng roi quất, có lúc nói chuyện với Văn Thiền hai câu.
Văn Thiền nhìn đi nhìn lại sắc mặt vô cùng bình tĩnh của hắn. Mỗi lần hắn yên tĩnh đều khiến cho Văn Thiền cảm thấy khác lạ. Cảm giác nguy hiểm đang ngo ngoe động đậy này, giống như thuốc phiện mê người.
Văn Thiền nghĩ hắn nhiều năm nay đều đón Tết cùng một đám lưu manh, năm nay đột nhiên thay đổi như vậy, chắc là rất không quen.
Văn Thiền đau lòng thay cho Lý Tín.
Lý Tín bất chợt thấy nàng an tĩnh, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của nàng. Hắn hơi sửng sốt, nghĩ rằng Văn Thiền lại thương xuân tiếc thu. Hắn cười dỗ nàng: “Ve Ve, năm mới rồi, sao rầu rĩ thế? Cười một cái, nghĩ đến nguyện vọng năm sau đi.”
Văn Thiền ngoan ngoãn nói: “Năm sau em không có nguyện vọng gì.”
Lý Tín ngạc nhiên: “Sao lại không? Không phải mọi người đều có kỳ vọng vào năm sau sao? Sao em lại không có? Từ từ ngẫm nghĩ xem.”
Văn Thiền càng ngạc nhiên: “Em chẳng thiếu gì cả. Chẳng lẽ sang năm em trưởng thành có thể xinh đẹp hơn sao?”
Lý Tín: “…”
Đúng vậy, Văn Thiền chẳng thiếu thứ gì, tất nhiên không có nguyện vọng gì.
Những gì hắn trăm đắng nghìn cay cố gắng, nàng sinh ra đã có. Sống trong nhung lụa, nàng mãi mãi không thật sự lo lắng lúc nào.
Cho nên nàng luôn dính người, sống mơ mơ màng màng, không biết bản thân muốn gì, làm gì.
Lý Tín cười khẽ, thầm nghĩ: Thật ra nàng như vậy cũng rất tốt.
Văn Thiền hỏi hắn: “Năm sau anh có nguyện vọng gì không?”
Lý Tín thản nhiên nói: “Có chứ.”
“Anh họ, anh có thể nói cho em biết được không?”. Văn Thiền cực kỳ tò mò.
Nàng không ngừng thúc giục Lý Tín, thậm chí cố nén buồn nôn, ngồi gần hắn một chút. Nàng rất muốn biết nguyện vọng của người khác sẽ như thế nào!
Lý Tín cười tủm tỉm: “Nguyện vọng năm sau của anh chính là cưới vợ sinh con. Lấy một cô vợ, ba năm hai đứa!”.
Văn Thiền: “…”
Lẩm bẩm: “… heo mẹ à…”
Cùng lúc mặt đỏ bừng lên!
****************************************
Chương trước Chương sau