Thương Lan Đạo: Chương 3
Dùng đầu ngươi, tế rượu mừng ta
Chuyển ngữ: Riva
Biên tập: Aimee
Link Thương Lan Đạo audio chương 3
Giọng nói quá đỗi dịu dàng, Lạc Uyển Thanh nhìn người đối diện, ngơ ngẩn hồi lâu.
Nàng và hắn xa cách không lâu.
Từ khi nàng vào ngục đến nay, mỗi ngày đều khắc một vạch trên vách tường. Sáng nay nàng vừa đếm lại, đã có 61 đường.
Sáu mươi mốt ngày chẳng qua mới chỉ là hai tháng. Nhưng giờ nhìn thấy hắn, quan sát nét mặt hắn, nàng lại kinh ngạc nhận ra rằng, dường như mình đã không gặp hắn hơn nửa đời người rồi.
Trong ký ức của nàng, khuôn mặt hắn thật mơ hồ, mãi đến giờ phút này nhìn thấy, mới từng chút từng chút khắc họa lại những đường nét sắp nhạt nhòa ấy, chợt đánh thức ký ức nàng trở lại.
Lúc này nàng mới nhớ ra, đây là Giang Thiếu Ngôn.
“Ngồi đi.”
Giang Thiếu Ngôn dời mắt, nhìn chén trà trước mặt.
Lạc Uyển Thanh nghe lời nhắc nhở, lúc này mới dứt khỏi dòng suy nghĩ, cầm con dao găm, tỏ vẻ bình tĩnh ngồi đối diện Giang Thiếu Ngôn.
Trong đầu nàng rối như tơ vò, vô số tin tức kiếp trước đan xen với cảm xúc kiếp này, khiến cả người nàng rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ.
Nàng im lặng cúi đầu, Giang Thiếu Ngôn cụp mắt, nhìn lá trà nở ra, nói khẽ: “Vừa rồi lão Trương nói tôi, tiểu thư nay đã khác xưa rất nhiều. Giờ gặp mới thấy quả thật là vậy, tiểu thư chịu khổ ở đây rồi.”
Nói đoạn, Giang Thiếu Ngôn ngước mắt, bình tĩnh hỏi: “Không biết tiểu thư muốn gặp tôi, để nói điều gì?”
Trước đây hắn không như thế.
Nghe nói vậy, Lạc Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách như cất giấu điều gì, khó có thể nhìn thấu. Nhưng nàng chắc rằng hắn rất bình tĩnh, không hề có ý định hỏi nàng, thậm chí có lẽ hắn cũng chẳng quan tâm đến đáp án của câu hỏi này.
Đây là kẻ đang yêu sao?
Trước đây, nếu hắn thấy nàng, đừng nói tiều tuỵ, gầy gò như bây giờ, dù chỉ một vết sưng, hắn sẽ lo lắng sốt ruột, làm sao có thể bình tĩnh nói một câu vô tâm vô phế “chịu khổ” như vậy?
Nàng cẩn thận quan sát mọi thay đổi của hắn, Giang Thiếu Ngôn đợi một lúc, cuối cùng đành nhắc nhở nàng: “Tiểu thư?”
“Vì sao ngươi không lo lắng?”
Lạc Uyển Thanh thốt lên, Giang Thiếu Ngôn khựng lại.
Lạc Uyển Thanh nhìn hắn chằm chằm, nói rất nhanh, liên tục chất vấn: “Vì sao ngươi ở đây nhưng lại không muốn gặp ta? Ngươi thấy ta chịu khổ, vì sao ngươi không đau khổ? Không lo lắng? Không muốn làm điều gì đó cho ta?”
“Tiểu thư đến là muốn hỏi tội à?”
Dường như Giang Thiếu Ngôn đã hiểu ra, hắn nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt vô hỉ vô bi, nhàn nhạt giải thích: “Thiếu Ngôn vô năng, không dám gặp mặt tiểu thư, vụ án Lạc gia…”
“Đừng gạt ta!”
Lạc Uyển Thanh gay gắt quát lên thành tiếng.
Cả người nàng run rẩy, mười năm đó – cửa nát nhà tan, lang bạt nay đây mai đó, mười năm đau khổ chờ đợi tin hắn chết nhanh chóng chiếm lấy tâm trí nàng, nàng nhìn đăm đăm kẻ trước mặt, cắn chặt khớp hàm đang run lên: “Không phải ngươi không thể cứu Lạc gia ta, mà là ngươi không muốn cứu, đúng không Tam điện hạ?”
Nghe thấy danh xưng “Tam điện hạ”, Giang Thiếu Ngôn khựng lại, như đang cố kiềm chế cảm xúc, ngước mắt nhìn chằm chằm Lạc Uyển Thanh, giọng nói lạnh lùng: “Ai nói với cô?”
Hắn không phủ nhận.
Một chút may mắn cuối cùng tan biến, Lạc Uyển Thanh không dám nói tiếp nữa.
Nàng chợt nhận ra, thực ra Giang Thiếu Ngôn chưa chắc đã lừa nàng, thậm chí Giang Thiếu Ngôn là người tốt hay xấu, là thiện hay là ác cũng không quan trọng, giờ quan trọng chính là cứu người trong nhà nàng.
Nếu giấc mộng kia là thật, nàng tuyệt đối không thể để gia đình bị lưu đày đến Lĩnh Nam, chịu số phận chết trên đường lưu đày! Mà người có khả năng thay đổi chuyện này nhất, chính là Giang Thiếu Ngôn.
Sở dĩ hắn muốn hãm hại nhà họ Lạc, đơn giản bởi vì Thánh Thượng ban hôn, hắn muốn bám vào nhà họ Trịnh, sợ nàng tình sâu nghĩa nặng, muốn lợi dụng thánh chỉ gây sự, lại không muốn mang tiếng vong ân phụ nghĩa trên lưng, tổn hại đến “thanh danh” của hắn.
Chỉ cần chuyện này được giải quyết, có lẽ vụ án của nhà họ Lạc sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.
Hắn có thể đưa Lạc gia vào, thì cũng có thể đưa Lạc gia ra, chỉ là một thương nhân, chuyện sống chết chỉ nằm trong một suy nghĩ của hắn mà thôi.
Cho nên nàng không thể trở mặt với hắn, giờ phút này dẫu nàng có bao hận, bao oán, muốn giết hắn nhường nào, thì cũng không thể trở mặt với hắn.
Ý thức được điều này, dù trong lòng tràn đầy cảm xúc thôi thúc nàng rút dao nhưng nàng vẫn cố trấn định tinh thần.
Nàng kiềm chế cảm xúc, ép mình cầm lấy ly trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lợi dụng lúc này đầu óc vận chuyện thật nhanh, lướt qua tất cả những thông tin còn nhớ trong mộng.
Sau khi đã sắp xếp lại suy nghĩ, trau chuốt lại câu từ, nàng mới buông ly trà, ra chiều bình tĩnh nói: “Ai nói cho ta không quan trọng. Tóm lại, ta đã biết chuyện người và Trịnh Bích Nguyệt, ta cũng biết Bệ hạ muốn ban hôn cho ta với ngươi nên ngươi mới vội vàng xuống tay với nhà họ Lạc như vậy. Thực ra không cần làm thế.” Nàng ngước mắt, “Chuyện này có cách giải quyết tốt hơn.”
“Có cách giải quyết tốt hơn?” Giang Thiếu Ngôn lặp lại lần nữa, như đã hiểu ra điều gì đó, dò hỏi, “Tiểu thư muốn làm thế nào?”
“Để ta từ hôn.”
Lạc Uyển Thanh phân tích lại thông tin trong mộng, bình tĩnh nói: “Giờ có Giám Sát Tư ở đây, ngươi và Trịnh Bình Sinh hãm hại cha ta, ngươi nghĩ không ai biết sao? Đã làm tất để lại dấu vết, chẳng qua ngươi chỉ muốn trèo lên nhà họ Trịnh một cách sạch sẽ thôi. Ngươi yên tâm, ta tự biết trèo cao ngã đau, chỉ cần ngươi thả người nhà ta ra, ta sẽ tìm người gả ngay, chắc chắn sẽ không dây dưa lằng nhằng.”
“Tìm người gả ngay?”
Giang Thiếu Ngôn nghe xong, không tỏ rõ ý kiến, cúi đầu nhấp một ngụm trà, thờ ơ đáp: “Có Hoàng tử như tôi trước mặt, cô lại không muốn, tuỳ tiện lấy người khác, Bệ hạ sẽ không tin.”
“Vậy ta sẽ nói lòng ta đã có người khác.” Lạc Uyển Thanh lập tức nói, “Ta và người là do cha mẹ an bài, ta vốn không thích người, ta đã thích người khác từ lâu, hiện giờ biết thân phận của ngươi, không muốn chia rẽ uyên ương, lý do này còn chưa đủ sao?”
“Thích người khác?”
Giang Thiếu Ngôn dừng động tác, hắn ngước lên, đôi mắt màu hổ phách mang sát ý lạnh như băng: “Tiểu thư có người trong lòng?”
Trông thấy ánh mắt kia, Lạc Uyển Thanh thầm giật mình.
Trong nháy mắt, một câu nói trong mộng chợt hiện lên trong đầu nàng – đường biên cảnh xa xôi vời vợi, mong tiểu thư thủ tiết.
Nàng bỗng nhận ra điều gì, ngước đôi mắt không thể tin, ngơ ngác nhìn Giang Thiếu Ngôn mà không nói tiếp.
So với nàng, Giang Thiếu Ngôn lại muốn nói tiếp hơn, tò mò hỏi: “Là người đưa tin cho cô à? Hay là tên thư sinh mỗi ngày giả bệnh tìm thầy chữa trị? Hay là tên bán điểm tâm mỗi ngày ở cửa y quán?”
Giang Thiếu Ngôn kể ra những người mà nàng đã hoàn toàn quên mất. Hắn quan sát cảm xúc của nàng, như đang suy luận đáp án từ cảm xúc ấy.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Lạc Uyển Thanh nhớ đến phong cách làm việc thường ngày của hắn.
Hắn rất hiếm khi để người khác tiếp cận nàng.
Không lâu sau khi hắn bước vào nhà họ Lạc, bởi vì được nàng cứu mà hắn lại có võ nghệ cao cường nên đã trở thành thị vệ bên cạnh nàng.
Cho đến bây giờ, hầu như tất cả những vật dụng gửi cho nàng, những người nàng từng gặp, đều do hắn đích thân đưa đến, đích thân lựa chọn. Dù hắn không ở bên cạnh, hắn cũng sẽ để nha hoàn bẩm báo tường tận mọi chuyện.
Lúc đầu, nàng có phàn nàn, nhưng Giang Thiếu Ngôn liền theo quy củ nói nàng: “Thuộc hạ lo nghĩ vì an toàn của tiểu thư.”
Khi đó nàng vô cùng tủi thân, mãi đến khi bạn bè xung quanh khuyên nhủ, nói rằng không phải vì lo nghĩ cho sự an toàn của nàng mà rõ ràng là ghen.
Nàng nghe câu này xong, trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Sau đó, tên bán bánh hoa quế trước cửa nhà mỗi ngày đều đưa bánh cho nàng, Giang Thiếu Ngôn trực tiếp trả lại, nàng cũng không trách mắng, chỉ phe phẩy cây quạt nói: “Anh Thiếu Ngôn, em nghe nói có một số người thích một người, sẽ không muốn để người khác tới gần họ, ngay cả một miếng ăn, một hớp nước, cũng không muốn qua tay người khác, đây có phải là thật không?”
Khi nàng nói lời này, trong phút chốc sắc mặt chàng thiếu niên bên cạnh đỏ đến mang tai.
Lạc Uyển Thanh thấy vậy, trong lòng có chút đắc ý, xoay người nói: “Hay là quay lại nhận chiếc bánh hoa quế kia, một chút tấm lòng.”
“Tiểu thư,” Giang Thiếu Ngôn nghe vậy, vội vàng nắm lấy cánh tay nàng, Lạc Uyển Thanh quay lại nhìn hắn, thấy thiếu niên tỏ vẻ bình tĩnh nói, “Là thật.”
Nửa khuôn mặt Lạc Uyển Thanh giấu sau chiếc quạt tròn, đầu nghiêng nghiêng, cười nói: “Là thật gì cơ?”
Giang Thiếu Ngôn không dám nhìn nàng, nghiêng mặt nói: “Có một số người thích một người, một miếng bánh hoa quế cũng không được.”
Nghe thấy vậy, Lạc Uyển Thanh bật cười thành tiếng.
Lời dễ nghe như vậy, ai mà không thích?
Cho nên sau này, nàng cũng kệ hắn.
Trước đây, nàng vẫn luôn cho rằng điều này là vì Giang Thiếu Ngôn yêu nàng, nhưng bây giờ nàng mới dần nhận ra.
Đây là yêu sao?
Nếu là yêu, sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi đến bước này mà không chút dao động?
Có lẽ trong lòng hắn, nàng chẳng qua chỉ là vật sở hữu của hắn, cho nên phải trông coi cẩn thận, sống theo ý của hắn.
“Ngươi chưa từng muốn ta sống phải không?” Lạc Uyển Thanh suy nghĩ về những chi tiết đó, lẩm bẩm.
Giang Thiếu Ngôn ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đừng hỏi nữa, cứ vậy đi.”
“Không,” Lạc Uyển Thanh lập tức rút lại giọng điệu có phần cứng rắn của mình, nàng nhìn người đối diện với vẻ cầu xin, lo lắng nói: “Anh Thiếu Ngôn! Chúng ta vẫn có thể bàn bạc tiếp. Anh nghĩ thế nào có thể nói với em, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách tốt hơn. Anh không thể giải quyết gọn gàng được đâu, hà tất để lại rủi ro lớn như vậy, sau này nếu có người nhắm vào anh, lại dùng nhà họ Lạc như mũi dao, thì phải làm sao?”
“Tiểu thư.” Giang Thiếu Ngôn nghe vậy, nâng đôi mắt lên, hắn ngẫm nghĩ một lúc, đoạn đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Cô gái trước mặt vội ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần.
Trời sinh nàng đã đẹp như vậy, đẹp đến nỗi chỉ trong tích tắc nàng ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ thiếu chút nữa đã làm rung động tâm trí hắn.
Hắn đanh mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt ấy, trịnh trọng nói: “Tôi với tiểu thư không còn đường quay lại nữa.”
“Sao lại không?” Lạc Uyển Thanh gượng cười, nàng siết chặt tay vịn, cố nén ham muốn giết chết tên này, nhưng nàng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thương lượng nào, “Hiện giờ phán quyết chưa ban, ta và ngươi…”
“Cha cô chết rồi.” Giang Thiếu Ngôn cắt ngang lời nàng, Lạc Uyển Thanh đờ người. Ánh mắt Giang Thiếu Ngôn khẽ run, nhưng hắn nhanh chóng ngăn lại, như muốn phá tan điều gì đó, bình tĩnh tường thuật, “Mới tối qua, tôi đưa mảnh sứ cho lão, lão dùng mảnh sứ đâm vào đây–”
Giang Thiếu Ngôn vừa nói, vừa đưa tay sờ lên cổ nàng, sau đó dùng móng tay chầm chậm vạch một đường: “Sau đó cắt từng chút từng chút một, máu chảy rất nhiều, lão đau quá, liền…”
“Đừng nói nữa!”
Lạc Uyển Thanh gào lên thành tiếng, nàng siết chặt dao găm, ngẩng đầu thở hổn hển nhìn hắn.
Nàng biết cha nàng chết trong ngục.
Ở trong mộng, ngày đầu tiên nàng và gia đình đi lưu đày đã nghe được tin này.
Nàng chỉ không biết, cha tự sát tối qua, lại càng không biết, mảnh sứ dùng để tự sát là do Giang Thiếu Ngôn đưa.
Nàng cứ nghĩ rằng cha vì bị tra tấn khảo cung hoặc là ngục giam lạnh lẽo khắc nghiệt mà chết bệnh.
Trước giờ nàng không nghĩ là vì Giang Thiếu Ngôn.
Cha nàng bị hắn giết.
Hắn nhất định sẽ không tha cho họ, nhổ cỏ tận gốc là phong cách làm việc của Giang Thiếu Ngôn.
Họ không có khả năng thương lượng bất kỳ điều gì, mà hắn cũng không muốn có khả năng đó.
“Vì sao?!”
Nhận thấy gượng cười cũng chẳng để làm gì, nàng lập tức bỏ cuộc, túm lấy cổ áo Giang Thiếu Ngôn, kéo hắn đến trước mặt mình, điên cuồng chất vấn: “Rốt cuộc là vì sao? Vì sao phải làm đến mức này? Cha ta đối xử với ngươi không tốt à? Ta làm gì có lỗi với ngươi sao? Nhà họ Lạc ta nợ ngươi cái gì mà ngươi phải làm đến mức này?”
Giang Thiếu Ngôn im lặng, hai người họ cách nhau thật gần, hơi thở hòa vào nhau. Giang Thiếu Ngôn chăm chú nhìn nàng, như muốn khắc ghi toàn bộ hình ảnh của nàng.
Dường như hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại cố kìm nén tất cả.
Hồi lâu sau, hắn chỉ khẽ cười.
“Tôi nhớ rõ, tiểu thư từng nói, Thiếu Ngôn là người quan trọng nhất trong lòng tiểu thư.”
Giọng nói hắn thật ôn hoà, Lạc Uyển Thanh mở to đôi mắt không thể tin.
Giang Thiếu Ngôn đưa tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nàng kéo rách quần áo hắn, sức lực của hắn không lớn nhưng lại có lực không thể kháng cự, từng chút một kéo tay nàng ra khỏi quần áo hắn, hắn nhìn nàng chăm chăm, như đang nói với nàng, cũng như đang nói với chính mình: “Tôi không có nguyện vọng gì nhiều, yêu cũng được mà hận cũng được, tôi chỉ muốn là người quan trọng nhất trong lòng tiểu thư.” Bàn tay bị hắn kéo ra khỏi quần áo, nằm trong tay hắn, cuối cùng trong giọng điệu của hắn cũng có mấy phần xao động, “Đường đến Lĩnh Nam còn dài. Tiểu thư nhất định phải nhớ tôi.”
“Dù yêu hay hận,” hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, dặn dò nàng, “Đều phải nhớ tôi, đợi tôi.”
Nói xong, Giang Thiếu Ngôn buông nàng ra, hắn đứng dậy, dường như không thể kìm nén được, muốn xoay người rời đi.
Lạc Uyển Thanh ngồi đó, đầu óc nàng ngập tràn những lời hắn vừa nói.
Đợi hắn.
Ngày ngày đêm đêm ở Lĩnh Nam, nàng đau khổ đợi chờ mười năm, dù là tin hắn chết hay thuộc hạ của hắn, trong giấc mộng ấy, Lạc Uyển Thanh đã chờ hắn cả đời.
Giờ hắn còn muốn nàng đợi hắn?
Nằm mơ!
Nằm mơ đi!!
Phẫn nộ và oán hận lấn át lý trí nàng, nghe thấy Giang Thiếu Ngôn xoay người lại, nghe thấy hắn gọi người đến, trong khoảnh khắc hắn vừa bước đi, đột nhiên nàng rút dao găm ra, nhào về phía Giang Thiếu Ngôn!
Giang Thiếu Ngôn vô thức quay đầu lại, nàng phát hiện động tác của hắn, nhanh chóng giang đôi tay, giả vờ ôm, ôm chặt hắn từ phía sau.
Động tác Giang Thiếu Ngôn dừng lại, chính lúc đang do dự này, lưỡi dao dứt khoát đi thẳng vào bụng hắn.
Lạc Uyển Thanh theo bản năng rút đao lại đâm tiếp, Giang Thiếu Ngôn phản ứng ngay lập tức, vội vàng đè lại.
Máu chảy giữa ngón tay tay hai người, Giang Thiếu Ngôn đưa lưng về phía nàng, hơi thở phập phồng trong giây lát, sau đó lại bình tĩnh, giọng nói mang theo ý cười, khàn khàn nói: “Đây chắc là lần đầu tiên tiểu thư chủ động ôm tôi.”
“Buông ra!”
Lạc Uyển Thanh dùng hết sức vùng vẫy, muốn rút lưỡi dao lại lần nữa, nhưng Giang Thiếu Ngôn không hề di chuyển, hắn rũ mắt xuống nhìn bàn tay đang nhuốm máu của hai người, họ cùng nhau nắm con dao găm đang đâm sâu vào bụng hắn.
“Đây là con dao sự phụ đưa tôi, lần đầu tiên giết người, tôi đã dùng nó.” Giọng nói Giang Thiếu Ngôn không chút dao động, hắn nắm lấy tay nàng, rút con dao từng chút một, thở hổn hển dặn dò: “Cô cầm đi. Nhớ kỹ cảm giác giết người. Sau này, nếu ai chạm vào cô, cứ giết hắn như vậy.”
Nói xong, con dao rút ra hoàn toàn, Giang Thiếu Ngôn dứt khoát cầm cổ tay nàng hất nàng xuống đất, che miệng vết thương, lùi một bước, chống lên trên bàn nhỏ.
Nàng ngã mạnh xuống đất, nghe hắn khẽ gọi: “Kinh Trập.”
Tiếng vừa dứt, một thiếu niên theo tiếng gọi phá cửa xông vào như báo săn, ấn nàng xuống đất trong lúc nàng đang bò dậy.
“Buông ta ra!” Lạc Uyển Thanh đánh vào thiếu niên kia, tay thiếu niên nặng tựa ngàn cân, không hề nhúc nhích.
Lạc Uyển Thanh bị hắn ghì đầu xuống đất, chỉ có thể mắng chửi không ngừng trút giận: “Giang Thiếu Ngôn! Ngươi sẽ chết không được tử tế. Người sẽ chết băm chết vằm. Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi! Giết ngươi!”
Nghe nàng nói vậy, Giang Thiếu Ngôn không chút để ý, hắn đứng cách đó không xa, che lấy vết thương, bôi thuốc băng bó đơn giản, sau đó người hầu hầu hạ hắn đứng dậy, thong dong khoác thêm áo choàng lông chồn, vừa mặc quần áo, vừa phân phó: “Đưa con dao này cho nàng, không ai được phép chạm vào. Chiếu cố nàng thật tốt, đừng để ai chết.”
“Tiểu thư,” hắn mặc xong áo choàng, xoay người, đứng yên trước mặt nàng.
Ngọn đèn dầu trong ngục làm nền cho hắn, hắn giống như chúa tể địa ngục, như là đỉnh núi cao không thể leo lên, sừng sững trước mặt nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn ác ma tựa hồ bất bại này, nhìn ánh đèn chiếu rọi vào mắt hắn, nghe hắn chào từ biệt: “Kiếp sau chúng ta gặp lại.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Cửa phòng mở ra, hắn ho khan, nói lời cảm tạ, xung quanh vang tiếng người ồn ào, tất cả đều vây quanh hắn.
Họ mắng nàng là kẻ vô ơn, ca tụng hắn khoan dung độ lượng.
Nói nàng nên lưu đày xa một chút, cho nàng đủ khổ, cả đời vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau.
Nàng không thể để hắn đi như vậy.
Nàng muốn giết hắn.
Giang Thiếu Ngôn!
Giang Thiếu Ngôn!!
Nàng nằm nhoài dưới đất, nhìn bóng người kia đi xa, nàng chợt lao đến, thoát khỏi tay của tên cai ngục, cầm con dao đâm về phía Giang Thiếu Ngôn.
“Đè nàng lại!” Phát hiện hành động của nàng, tiếng hét từ xung quanh truyền đến, nàng cảm giác có người xông vào, quật nàng ngã gục xuống đất.
Nàng không quan tâm, nàng bò dưới đất, muốn tiến về phía trước.
“Nhanh! Giẫm lên tay ả!”
Rất nhiều người lao đến, nàng không thể động đậy.
“Giang Thiếu Ngôn……”
Người nàng như bị núi Thái Sơn đè xuống, thấy hắn bước đi không dừng lại, hét lên: “Không phải ngươi muốn biết người kia là ai sao!”
Nghe thấy câu này, chàng thanh niên đi trước dừng lại.
“Là Tạ Hằng!”
Lạc Uyển Thanh cười rộ lên, nàng cảm thấy mình điên rồi, vừa cười vừa nghiến răng: “Người báo tin cho ta, người ta thích, chính là Tạ Hằng. Hồi đó ở Đông Đô ta thích hắn, giờ vẫn thích hắn. Ngươi chẳng qua chỉ là thứ tạm bợ mà thôi! Ngươi chờ đó. Ngươi chờ ta ở Đông Đô, chờ ta trở lại, lấy đầu ngươi, tế rượu mừng ta!”
Lời này vừa nói xong, mọi người đều im lặng, ai cũng cảm giác được chàng thanh niên trước nay luôn ôn hoà chợt trở nên lạnh lùng.
“Đừng nói nhảm nữa, gắng sống tốt ở Lĩnh Nam đi.”
Hắn dứt lời, Lạc Uyển Thanh nghiêng đầu cười to.
Ánh đèn mờ khắc họa đường nét lạnh lùng của hắn, khác hẳn với dáng vẻ hiền hoà thường ngày.
“Nếu cô dám đến,” Sắc mặt hắn hơi đanh lại, mang theo vẻ bễ nghễ của kẻ bề trên, trịnh trọng nói, “Ta sẽ giết cô.”
Tác giả có lời muốn nói:
[Đoạn kịch nhỏ]
Tạ Hằng: Người ta đang bận phá án mà, ai đổ vỏ bắt ta hốt vậy, gượm đã… vỏ của vợ à? Thế thì ta hốt.
****************************************
chủ nhà ơi. xin đừng để chờ lâu quá nhen. ????????????
Nhà tui sẽ ráng cày cuốc chăm chỉ nha. Cảm ơn nàng đã theo dõi truyện ủng hộ tụi mình.
????????????????
Oh no. Mình muốn cầu cảm ơn ????