Thương Lan Đạo – Chương 06
Cầu Tạ ty chủ giải oan cho cha
Chuyển ngữ: Riva
Biên tập: Aimee
***
Lời khen này khiến Lạc Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó cả hai bị nhấn chìm trong cơn mưa nắm đấm.
Lúc này, Lạc Uyển Thanh bị đánh đến mức thần trí điên đảo, vô thức ôm đầu không dám động đậy nữa. Liễu Tích Nương thấy nàng bị vây đánh, bèn đạp từng người một, một tay bắt lấy nàng lôi ra khỏi đám đông, hét to: “Đánh tiếp đi! Đừng dừng lại! Nhắm mắt lại mà đánh bừa!”
Lạc Uyển Thanh bị lời này nhắc nhở, nàng cũng không quan tâm đến điều gì khác, nhắm mắt lại đánh tới tấp xung quanh, cũng không biết có đánh trúng ai không.
Xung quanh người quá đông, kẻ đến người đi, Lạc Uyển Thanh cũng không biết mình đang đánh ai hay bị ai đánh, chỉ nghe loáng thoáng một giọng nói: “Đừng động đến con gái tao!”
Sau đó, nghe tiếng mắng chửi của Diêu Trạch Lan và Tô Tuệ, hình như họ cũng gia nhập cuộc chiến.
Xung quanh người này đấm, người kia cào, kẻ đạp ta một cú, ta cấu ngươi đau hơn, đánh nhau không biết bao lâu, thì tên cai ngục quát to một tiếng: “Dừng ngay!”. Sau đó, Lạc Uyển Thanh cuối cùng cũng cảm giác xung quanh dần yên tĩnh.
Nhưng nàng không dám dừng lại, nàng sợ dừng lại một lần sẽ bị đánh đến mức không còn khả năng đáp trả, nên lại tiếp tục vung tay đá chân điên cuồng xung quanh!
Mãi đến khi Liễu Tích Nương giữ tay nàng lại, hét lớn: “Đừng đánh nữa!”
Liễu Tích Nương dùng lực rất mạnh, lập tức chặn tay nàng lại, Lạc Uyển Thanh có cảm giác như cả ngọn núi Thái Sơn đè lên người, buộc nàng phải dừng lại.
“Ân nhân,” Giọng nói ngập tràn cảm xúc của Liễu Tích Nương truyền đến, Lạc Uyển Thanh bị đánh choáng cả đầu, nàng ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy Liễu Tích Nương đang nhìn nàng với vẻ mặt đầy thương xót, “Liên luỵ đến cô rồi.”
Lạc Uyển Thanh không kịp phản ứng, vô thức quay đầu, thấy một đám người ngã bẹp dưới đất.
Từ lúc tên cai ngục đến, Vương Thất Nương và đám đồng bọn liền nhanh nhẹn nằm lăn ra đất, lăn qua lộn lại khóc lóc ỉ ôi.
Mẹ nàng và chị dâu cũng bị thương, đầu bù tóc rối, đứng bên cạnh che chở cho Lạc Uyển Thanh, hung hăng nhìn Vương Thất Nương đang thở hổn hển dưới đất.
Gã cai ngục đứng bên cạnh, mặt tái mét nhìn cả hai nhóm, giận dữ hét lên: “Ai đánh trước?”
“Tôi!”
Liễu Tích Nương liền đứng lên, nhìn gã cai ngục, hào phóng chỉ thêm Lạc Uyển Thanh rồi nói: “Đại nhân! Đánh người là do tôi và Lạc đại phu cùng nhau đánh, chuyện này do chúng tôi gây ra, ngài muốn phạt thì phạt chúng tôi. Diêu đại phu đã lớn tuổi, Lạc thiếu phu nhân còn phải chăm sóc cho con cái, mong ngài thương xót, muốn phạt gì cứ phạt lên người tôi và Lạc đại phu là được, chúng tôi nguyện cùng nhau chịu phạt!”
Liễu Tích Nương rõ ràng đã nắm rõ các quy tắc trong ngục, Lạc Uyển Thanh chưa kịp mở miệng, thì nghe gã cai ngục nói: “Được rồi! Nếu người đã chủ động nhận phạt, bản quan cũng không phải là kẻ không hiểu tình người. Vậy đưa cô ta và Lạc Uyển Thanh cùng chịu phạt trong ngục nước đi, tìm một chỗ cho Diêu đại phu và Tô thiếu phu nhân.”
Nói đoạn, gã cai ngục liếc đám Vương Thất Nương với vẻ căm ghét, xua tay bảo: “Lôi đám này đến y thự* đi, đừng đánh chết. Tống Liễu Tích Nương và Lạc Uyển Thanh vào ngục nước, giam sáu ngày.”
*Thự: là nơi cơ quan lại làm việc.
“Uyển Thanh!”
Nghe vậy, Diêu Trạch Lan mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà vội bước lại gần cố gắng túm lấy Lạc Uyển Thanh.
Liễu Tích Nương dường như đã biết trước ý định của Diêu Trạch Lan, tiến lên một bước ngăn cản Diêu Trạch Lan và Lạc Uyển Thanh, một bên nháy mắt với Lạc Uyển Thanh, một bên khác nắm chặt lấy tay Diêu Trạch Lan trấn an: “Diêu đại phu! Cứ giao Lạc đại phu cho tôi. Bà nghỉ ngơi cho khoẻ, yên tâm, sau sáu ngày nữa chúng tôi chắc chắn sẽ trở về nguyên vẹn.”
Lạc Uyển Thanh bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, lúc Liễu Tích Nương ngăn Diêu Trạch Lan lại thì cả đầu nàng đang ong ong, hoàn toàn theo bản năng bị gã cai ngục kéo ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng giam, Liễu Tích Nương vội đuổi theo sau, cô đi đến bên Lạc Uyển Thanh, vỗ nhẹ, nhỏ giọng cười nói: “Xong rồi.”
Gã cai ngục đi trước hai người, khoảng cách không xa không gần, Lạc Uyển Thanh đầu bù tóc rối, còn có vết cào rướm máu trên mặt, nghe hai chữ này mới chợt ý thức được, nhìn cô với vẻ khó tin: “Đây là kế hoạch của cô à?”
“Đúng vậy,” Liễu Tích Nương có chút tự hào, quan sát xung quanh, kìm giọng nhỏ lại, “Cô nhìn đi! Không phải bây giờ chúng ta đang đến ngục nước sao? Chờ lát nữa, tôi sẽ đục tường cho cô, đêm nay chắc chắn cô sẽ gặp được Tạ Hằng. Thế nào,” Liễu Tích Nương dùng khuỷu tay đẩy đẩy nàng, tỏ vẻ “mau khen tôi đi”: “Kế hoạch của tôi hoàn mỹ phải không?”
Lạc Uyển Thanh im lặng, nàng rối rắm nhìn Liễu Tích Nương.
Nàng chợt hiểu ra vì sao trong giấc mộng kia, toàn bộ Phong Vân Các, chỉ có một mình Liễu Tích Nương thoát ra ngoài được.
Suy nghĩ kỳ quái như này, có lẽ Tạ Hằng không phải là đối thủ.
“Dù gì cô cũng là sát thủ của Phong Vân Các.” Lạc Uyển Thanh nhắm mắt bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mỉa mai, “Không có người nào ở ngục giam để tiếp ứng sao?”
“Nhiệm vụ của tôi khá đặc biệt, nếu không cần liên lạc với người trong các, thì sẽ không liên hệ, “Liễu Tích Nương vứt xích sắt trong tay, dần lo lắng nói, “Chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
Hai người nói chuyện câu được câu mất, thì đã bị lôi đến ngục nước. Gã cai ngục đi lên bàn giao, mở cửa, để lộ một hồ nước sâu không thấy đáy, gã nói thẳng: “Đi vào đi.”
“Được!”
“Nói xong, Liễu Tích Nương dẫn đầu, đi lên nhảy vào trước, sau đó quay lại nhìn về phía Lạc Uyển Thanh, tốt bụng giơ tay lên: “Qua đây.”
Lạc Uyển Thanh cúi đầu, nhìn thấy vũng nước toàn là nước bẩn, vũng nước bẩn này cao ngang ngực, mùa hè đi vào vũng nước này thì không sao, chứ mùa đông sức khỏe không tốt mà vào đây, e là chết cóng mất.
Nàng chần chừ một lúc, vẫn cắn răng, nắm chặt lấy tay của Liễu Tích Nương, nhảy xuống.
Nước bẩn lạnh lẽo hoà với cái lạnh mùa đông, khiến nàng tức thì rùng mình. Lúc đầu nàng vốn định cố chống đỡ, nhưng chỉ mới run lên một cái, đã cảm nhận được một dòng nước ấm từ trong tay Liễu Tích Nương truyền đến.
Lạc Uyển Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, Liễu Tích Nương nhếch miệng cười nói: “Đây chính lợi ích của tập võ.”
Nghe vậy, Lạc Uyển Thanh hiểu ra ngay, đây hẳn là thứ mấy người tập võ hay gọi là “chân khí”, nàng không khỏi tò mò: “Đây là nội lực à? Thứ này dễ luyện không? Học bao lâu?”
“Cái này cũng khó nói,” Liễu Tích Nương quay người gõ vào vách tường, vừa mò mẫm trên tường, vừa nghiêm túc trả lời, “Người có thiên phú sẽ học rất nhanh, người không có thiên phú thì cả đời cũng không học nổi. Vẫn có một số người không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng của người khác.”
“Còn có thể dùng của người khác à?”
Lạc Uyển Thanh cảm thấy khó tin, Liễu Tích Nương cười bảo: “Chưa bao giờ nghe mấy câu trong sách vở viết à, gì mà thiếu niên có số mệnh cực tốt sẽ gặp được cao thủ tuyệt thế, sau đó cao thủ tuyệt thế truyền bảy mươi năm công lực vào trong người đối phương, chuyện này không phải không có, chẳng qua hiếm người làm thế thôi.”
“Vì sao thế?”
“Ai lại đi tặng không cho người khác mấy chục năm công lực?” Liễu Tích Nương nhìn Lạc Uyển Thanh, “Vả lại, dù có người tặng thì cũng phải xem người nhận có số mệnh này hay không? Dù gì của người thì vẫn là của người, truyền vào cơ thể cô, chưa chắc đã chịu đựng được. Trừ phi tình huống cấp bách, không phải ai cũng đành lòng cho đệ tử mình làm vậy?”
“Nói cũng đúng,” Lạc Uyển Thanh mím môi, “Cái gì không phải của mình, thì mãi mãi không phải của mình.”
Nói xong, Lạc Uyển Thanh cũng để ý đến hành động của Liễu Tích Nương, nhíu mày nói: “Cô đang gõ gì thế?”
“Tôi đang xem chỗ nào phù hợp để phá tường. Chúng ta phá tường trước, rồi sửa lại như cũ, chỉ chừa một viên gạch để quan sát, chỉ cần Tạ Hằng xuất hiện,” Liễu Tích Nương quay đầu nhìn nàng, làm tư thế “đẩy”: “Cô đẩy tường một cái rồi chạy ra ngoài!”
“Vậy còn cô?”
Lạc Uyển Thanh thấy tò mò, Liễu Tích Nương đi cùng nàng đến hiện tại hầu như không hề để ý đến người của Phong Vũ Các, giờ vào đây, nàng đi kiện cáo, nếu bị bắt có thể sẽ liên lụy đến Liễu Tích Nương. Nàng không hiểu, nếu Giám Sát Ty tra ra được Liễu Tích Nương từ nàng thì cô ấy sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng dường như Liễu Tích Nương đã nghĩ ra biện pháp từ lâu rồi, cô giơ tay chỉ lên xích sắt treo trên cao, bảo: “Lát nữa, tôi sẽ tự trói mình ở đây rồi giả vờ ngất. Sau khi cô rời nói khỏi đây, cứ nói cô đánh tôi ngất, tôi không biết gì hết, tất cả là do cô làm.”
“Được.”
“Lạc Uyển Thanh gật đầu. Lúc này, Liễu Tích Nương chạm đến một vết đá nứt, cô ấn tay lên đó, hớn hở nói: “Được rồi, chọn chỗ này đi.”
Nói rồi cô bắt đầu dùng móng tay mài lớp vôi ở giữa vết nứt. Lạc Uyển Thanh thấy thế, liền rút dao găm để bên hông mà Giang Thiếu Ngôn cho nàng, đưa Liễu Tích Nương: “Cầm cái này đi.”
“Được. Cảm…” Liễu Tích Nương rút dao găm ra, lời còn chưa dứt thì sững sờ tại chỗ.
Cô kinh ngạc nhìn con dao găm, Lạc Uyển Thanh khó hiểu nhìn cô: “Sao thế?”
“Con dao găm này của cô…” Dường như Liễu Tích Nương phải cố hết sức mới ép bản thân bình tĩnh lại, nở nụ cười chật vật, “Đến từ đâu?”
“Giang Thiếu Ngôn đưa cho tôi,” Lạc Uyển Thanh thấy lạ, “Sao thế?”
“Đây là dao của anh ta à?” Liễu Tích Nương tiếp tục chất vấn.
Lạc Uyển Thanh nghĩ đến Giang Thiếu Ngôn, cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Hắn nói đây là thứ sư phụ để lại cho hắn. Con dao này, từ khi tôi cứu hắn về, hắn vẫn luôn mang bên người, con dao này có vấn đề gì à?”
“Không có gì.” Liễu Tích Nương vội lắc đầu, khôi phục lại nụ cười trên mặt, giải thích, “Tôi chỉ không ngờ cô cũng có thứ đồ này. Con dao găm này không giống loại thường, cô nhìn chỗ này đi,” Liễu Tích Nương chỉ vào mũi dao, “Đầu mũi dao này có một cái móc nhỏ, loại móc này khi rút ra khỏi cơ thể sẽ kéo cả máu thịt ra. Nếu dùng đúng cách thì một nhát là toi mạng, cho dù không đúng cách cũng sẽ gây đau đớn mà loại dao bình thường khó làm được. Lưỡi dao đặc chế này thường được sản xuất bởi các thế gia đại tộc, cô nói anh ta là Tam điện hạ lưu lạc dân gian, vậy mẹ anh ta chính là Hoàng hậu đương triều, xuất thân từ Vương thị, một trong bốn đại tộc.” Liễu Tích Nương phân tích, đôi mắt rủ xuống, bình thản nói: “Con dao này chắc là do mẫu tộc nhà anh ta đặc chế.”
Nàng đâm Giang Thiếu Ngôn một nhát.
Chắc là hắn đau lắm nhỉ?
Nàng không để lộ thứ cảm xúc bệnh hoạn này, Liễu Tích Nương nâng con dao lên đong đếm, cười bảo: “Dùng để đục tường, thật đáng tiếc.”
Dẫu nói vậy, nhưng cô vẫn quay người đâm dao vào vết nứt trên tường. sau khi lấy vôi ra khỏi vết nứt trên tường để lộ khe hở, cô dùng móng tay bóp vào đầu trên và dưới, vững vàng kéo viên gạch ra ngoài.
Lúc viên gạch được rút ra, ánh sáng từ bên ngoài lập tức chiếu vào, từ chỗ viên gạch, Liễu Tích Nương nhìn thoáng qua bên ngoài, xác nhận không có ai, rồi tiếp tục rút thêm gạch.
Lạc Uyển Thanh nhìn mấy ngón tay có sức mạnh phi thường của cô, nhớ đến hơi ấm từ tay Liễu Tích Nương truyền qua trong làn nước lạnh giá, nàng không khỏi dâng lên một cảm giác vô cùng ngưỡng mộ.
Nếu nàng có bản lĩnh như Liêu Tích Nương, Giang Thiếu Ngôn chắc đã thành quỷ dưới lưỡi đao của nàng.
Nhưng nếu nàng thực sự có bản lĩnh như Liễu Tích Nương, có lẽ Giang Thiếu Ngôn sẽ không để nàng đến gần, chứ đừng nói đến chuyện để nàng đâm một nhát rồi thả nàng đi.
Hắn chỉ đang bắt nạt nàng vô dụng.
Lạc Uyển Thanh nhìn mình trong dòng nước bẩn, không khỏi cười giễu cợt.
Rút được viên gạch đầu tiên rồi, phần còn lại dễ hơn rất nhiều.
Liễu Tích Nương đục một cái lỗ đủ cho một người chui qua tường, cô vừa rút gạch ra rồi lại xếp về chỗ cũ để tránh bị phát hiện, chờ đến khi rút ra được hết thì trời đã tối. Liễu Tích Nương để trống vị trí một viên gạch, dùng để quan sát bên ngoài. Viên gạch này vừa đủ để có thể nhìn thấy lối đi vào phòng tra khảo ở phía đối diện.
Làm xong việc này, Liễu Tích Nương phủi bụi trên tay, bắt đầu kể công: “Lạc Uyển Thanh! Sau này cô phải thờ phụng tôi đấy, trên đời này không có ai giúp cô đục tường như thế này nữa đâu, công việc quá vất vả, sau này tôi cũng không bao giờ làm nữa.”
“Cô vất vả rồi,” Lạc Uyển Thanh đưa chiếc bánh bao gã cai ngục phát cho nàng, tươi cười, “Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ mời cô ăn cơm. Giờ mời cô ăn tạm chiếc bánh bao trước.”
Nghe thấy câu này, Liễu Tích Nương cướp lấy chiếc bánh bao, tức giận bất bình nói: “Đây là bánh bao của tôi mà.”
Lạc Uyển Thanh cười nhẹ, không nói gì thêm, hai người vừa ăn bánh bao, vừa nương theo khe hở từ viên gạch quan sát phía đối diện.
Liễu Tích Nương cắn bánh bao, chợt nhớ đến: “Cô nói xem, nếu Tạ Hằng không nhận án của cô, thì cô làm sao bây giờ?”
Nghe nói vậy, Lạc Uyển Thanh dừng động tác, nàng im lặng không nói gì, Liễu Tích Nương biết mình đâm trúng chỗ đau của Lạc Uyển Thanh, vội vàng nói: “Tôi cứ nói bừa thế, tôi nghe nói Giám Sát Ty rất liêm chính, chắc anh ta sẽ nhận, cô yên tâm đi!”
“Tôi cũng không biết.”
Lạc Uyển Thanh nhỏ giọng nói, nàng bình tĩnh nói chuyện giống như đang kể một hy vọng duy nhất: “Nhưng mà, tôi nghe nói hai năm trước, ở Thanh Châu có một bà nông dân tố cáo Giang Vương chiếm đoạt ruộng đất, Giám Sát Ty cũng can thiệp, đều là án oan, Tạ Hằng… Chắc sẽ không bỏ qua phải không?”
Nói xong, bên ngoài chợt vang lên tiếng mắng chửi của một thiếu niên: “Mấy đứa này, tên nào đầu óc cũng có vấn đề, chết cũng không nói, lại ép ông đây phải lột hết da chúng nó!”
Nghe thấy giọng nói này, Liễu Tích Nương biến sắc, nói ngay: “Đến rồi!”
Lạc Uyển Thanh và Liễu Tích Nương đến một chỗ, nhìn góc tối nơi xa, cuối cùng cũng có mấy bóng người xuất hiện.
Mấy tên kia đều có dáng vẻ trai tráng, tất cả đều tóc búi kim quan, toàn thân vận y phục đen, lưng đeo cầm ngang đao, phối với viên ngọc trắng dát tơ vàng.
Viên ngọc trắng trên trang phục đen trở nên vô cùng nổi bật, nhấp nhô lên xuống dập dờn theo từng động tác của họ, Liễu Tích Nương và Lạc Uyển Thanh ghé sát vào khe hở của viên gạch, mỗi người một mắt nhìn chằm chặp vào mấy người này.
“Đây chính là người của Giám Sát Ty.” Liễu Tích Nương nói xong, bắt đầu rút gạch điên đảo, vừa rút vừa la hét, “Trong đám quạ đen này, ai là Tạ Hằng?”
Vừa nói dứt lời, một chàng trai trẻ khoác áo lụa lam trắng phủ kín người, đầu đội quan ngọc trắng hình đoá sen, bị vây quanh bởi đám người, xuất hiện trong tầm mắt của Lạc Uyển Thanh.
Khoảng cách quá xa, Lạc Uyển Thanh không thấy rõ dáng vẻ của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy người này từ ở giữa đám đông chen chúc, dáng người đĩnh bạt, như tùng như ngọc, giơ tay nhấc nhân đều mang theo sự thong dong, nhã nhặn của thế gia trăm năm, giống như cô hạc giũ cánh, tuyết đọng sơn tùng*.
*Sơn tùng hay còn gọi là cây thông.
“Hạc giữa bầy gà, chắc chắn là anh ta.”
Ở bên cạnh, Liễu Tích Nương rút ra viên gạch cuối cùng, sau đó ôm chặt lấy Lạc Uyển Thanh, thúc giục: “Đi mau!”
Lạc Uyển Thanh không chút do dự, nương theo lực của Liễu Tích Nương mà leo ra khỏi ngục nước. Lúc ra ngoài, Liễu Tích Nương cầm con dao nhét vào trong tay nàng, ghé sát vào tai nhỏ giọng nói: “Giấu kỹ, tìm chỗ dưới bụng ba tấc đâm.”
Lạc Uyển Thanh không hiểu ý lắm, nhưng vẫn nghe lời cô, giấu con dao trong tay áo, quay đầu trèo qua tường, hướng thẳng về phía Tạ Hằng mà đi, mở miệng hét: “Tạ…”
Nói còn chưa dứt, một bàn tay giơ lên từ phía sau nàng, bịt miệng nàng, vội vã kéo sang một bên. Nàng giãy dụa trong vô thức, hai tay đối phương như sắt thép, cứng rắn đè nàng lại, kéo đi.
Đôi giày vải của nàng cọ xát trên mặt đất tuột ra, mắt thấy sắp bị đưa đến góc tối, trong đầu Lạc Uyển Thanh chợt hiện lên lời dặn của Liễu Tích Nương.
Dưới dụng ba tấc*. (*1 tấc = 10cm)
Đây chính là người, Liễu Tích Nương vừa mới nhắc nhở!
Nhận ra điều này, nàng lật con dao đang giấu, đâm hướng dưới bụng ba tấc của đối phương, không chút do dự.
Một nhát dao nhanh gọn dứt khoát, vừa mạnh vừa nhanh, đúng lúc đối phương không có chút phòng bị, thực sự trúng một đao của nàng.
Lưỡi dao đâm vào bụng, người bịt miệng nàng rên rỉ một tiếng. Nỗi sợ hãi bao trùm Lạc Uyển Thanh, nàng không thể kiểm soát, đâm điên cuồng liên tục mấy nhát. Lúc đối phương buông ra, nàng mạnh mẽ đẩy ngã đối phương, sau đó xông về phía Tạ Hằng vừa biến mất, hét lên một tiếng: “Tạ đại nhân!”
Tiếng la hét đầy sợ hãi của nàng vang lên khắp ngục giam, Tạ Hằng bỗng nhiên dừng bước.
Tiếng còi báo hiệu sắc bén từ đài quan sát xé rách màn đêm, cai ngục trên đài nổi trống gọi người, toàn bộ cai ngục nghe lệnh, vội vàng châm lửa thắp đèn, một đội người ngựa dũng mãnh gấp gáp xông về phía Lạc Uyển Thanh.
Trong màn đêm, Tạ Hằng dừng chân, ngẩng đầu, bắt gặp một cô gái đẹp tựa yêu nữ, trong tay cầm lưỡi dao nhuốm máu, đi chân trần, chạy băng băng về phía anh ta.
Váy lụa đỏ dài phất phơ bay bay trong gió, khuôn mặt đỏ như hoa, ánh đèn theo từng bước chân nàng từng chút thắp sáng màn đêm, đôi mắt trong veo tràn đầy quyết tâm đánh canh bạc cuối cùng, giống như mang theo cả tiếng thét gào của số phận, như lũ cuốn, cuồn cuộn đổ về phía anh ta.
Nàng dùng giọng nói trong trẻo thuần khiết hét lên một tiếng: “Dân nữ Lạc Uyển Thanh, con gái Lạc Khúc Thư, cầu Tạ ty chủ giải oan cho cha!”
“Dân nữ Lạc Uyển Thanh, con gái Lạc Khúc Thư, cầu Tạ ty chủ giải oan cho cha!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch 1:
Lạc Uyển Thanh: Mẹ! Gần đây con quen một đứa bạn tốt.
Diêu Trạch Lan: Giỏi lắm! Học thầy không tày học bạn, Uyển Thanh học được gì từ bạn nào?
Lạc Uyển Thanh: Bọn con mới quen nhau được mấy ngày, nó dạy con đánh nhau trước, sau đó dạy con đục tường, rồi dạy con trèo tường, dạy con giết người nữa! Quá tuyệt!”
Diêu Trạch Lan: Dừng ngay! Uyển Thanh! Người này không phù hợp để làm bạn con, nhanh về học y, đọc sách thêu hoa đi!
Liễu Tích Nương: Ấy? Dì Diêu à! Dì nhìn dáng vẻ con gái dì đâm người ta đi? Nàng đọc sách văn không hợp đâu, dì chọn sai nghề rồi!
Đoạn kịch 2:
Lạc Uyển Thanh: Lúc tôi giết người, chạy trốn, kiện cáo, xin hỏi sát thủ mạnh nhất của tổ chức sát thủ đang làm gì?
Liễu Tích Nương: Xếp gạch, xếp bịt kín tường để không liên luỵ gì đến tôi.
Lời editor: Nam chính chuẩn bị lên sàn rùi nhá các chị em.
****************************************