Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 30
Tình yêu chân chính là bất khả chiến bại!
Dưới ánh sáng ban mai, những người mặc đồ đen vọt ra khỏi rừng rậm, vừa lao đến, họ đã đứng bên cạnh Hách Liên Li Thạch, lập tức bày ra thế trận chiến đấu với Lý Tín. Một người đại mã kim đao khí thế hừng hực xuất hiện, chiếc đao vung cao vẽ ra một tia sáng trắng giữa không trung, chĩa về phía chàng trai và cô gái.
[*] Đại mã kim đao 大马金刀: Thành ngữ chỉ sự hào sảng, khí thế to lớn.
Đám đông nhào đến bao vây họ. Hách Liên Li Thạch sững người một lúc rồi hết lên một tiếng, hoà nhập vào trận chiến, Lý Tín gạt Văn Thiền sang một bên, đánh vài hiệp với đám người áo đen.
Văn Thiền đứng dựa lưng vào vách núi để tránh bị gươm đao lia trúng người. Không khí giết chóc lạnh lẽo, nặng nề, thiếu nữ lặng lẽ quan sát đám người mặc đồ đen không biết từ đâu xông tới. Trông họ rất giống với đám người mặc đồ đen tối hôm qua, giống như cùng một giuộc; Thế nhưng lại như không phải cùng một đội, bởi vì đám người đến đây hôm nay rõ ràng là đang đứng về phía Hách Liên Ly Thạch, là kẻ địch của nàng và Lý Tín.
Văn Thiền có chút bối rối, nhất thời không hiểu.
Nhưng trước khi nàng kịp hiểu, cuộc chiến đã nhanh chóng kết thúc. Thiếu niên đứng nghiêng, đối diện với Hách Liên Ly Thạch. Người đàn ông cao lớn quay đầu lại, giọng điệu vô cùng gay gắt, nói những điều bọn họ không hiểu, dường như đang khiển trách những người phía sau. Và rồi… bang bang bang, theo sau lời khiển trách của người đàn ông, đám người võ nghệ cao cường mặc đồ đen bỏ kiếm quỳ xuống một loạt, một lòng trung thành gập đầu trước Hách Liên Ly Thạch.
Sắc mặt người thanh niên có chút kinh ngạc, nhưng khi quay đầu đối mặt với hai người bạn trẻ, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt không nói nên lời. Chàng trai cao to chắn nắng trước mặt hai người, hai tay ôm ngực lẩm bẩm vài câu với cậu thiếu niên, cúi người hành lễ. Thấy họ không nói một lời, Hách Liên Ly Thạch thở dài, lại bắt đầu giải thích bằng tiếng Đại Sở cứng ngắc của mình…
Văn Thiền vẫn im lặng, lúc này bỗng dưng sửng sốt: Cách hành lễ này của Hách Liên Ly Thạch, là cách hành lễ của hoàng thất Man tộc.
Nàng dò xét một lượt từ trên xuống dưới người đàn ông đã ở bên họ suốt mấy ngày qua, hy vọng có thể tìm thấy một chút khí chất hoàng tộc từ trên người anh ta. Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ lưỡng một hồi, có thể vì trải qua trận chiến ác liệt đêm qua và trận chiến vừa nãy, toàn thân anh bê bết máu, khuôn mặt lấm lem, lại phảng phất mùi mồ hôi của đám đàn ông. Văn Thiền thực sự không nhìn ra được gì, liền từ bỏ dự định tìm khí chất cao quý trên người anh.
Trong lòng nàng lo lắng: Hoàng thất Man tộc.
Chạy đến Giang Nam hẳn là có mục đích khác.
Những người Man này thật không bình thường, những vấn đề nàng nhìn ra, Lý tín đương nhiên cũng nhận thấy. Nàng sợ mình vạch trần thân phận của đối phương, đối phương sẽ lo lắng mà chó cùng cắn dậu, Lý Tín lại là một người không chịu khuất phục. Giả sử hai bên đánh nhau, Lý Tín chỉ có một mình, cộng thêm nàng – cái của nợ vướng chân vướng tay, hắn nhất định sẽ thua.
Nàng còn đang lo lắng về tính khí của Lý Tín, bỗng thấy hắn bật cười, thu lại nét lạnh lùng trên người. “Nếu anh muốn đi, tôi đương nhiên sẽ không cản trở.”
Văn Thiền: “…”
Nàng ngơ ngác nhìn lên: Hách Liên Ly Thạch nói anh ấy đi lúc nào vậy?
Hách Liên Ly Thạch cũng ngây ra chẳng khác gì nàng, cùng nhìn Lý Tín. Nhưng ánh mắt cười như không cười của Lý Tín làm cho Hách Liên Ly Thạch sững sờ một lúc, sau đó hắn mới hiểu ra. Vì địa vị của mình, anh đã quen với việc người khác phục tùng mình, ít khi suy xét ý nghĩ của người khác. Bây giờ anh lại suy đoán tâm tư của Lý Tín – một nhóm người Man tiến sâu vào Giang Nam, hắn biết mình bất khả chiến bại, nhưng để họ rời đi là kết quả tốt nhất. Nếu không sẽ thu hút đám quan lính tới …
Hách Liên Ly Thạch lộ ra vẻ thất vọng, liếc mắt nhìn Văn Thiền. Cô gái vẫn dáng vẻ kiều diễm, thuần khiết ấy đứng một bên, tựa hồ không hiểu chuyện gì. Hách Liên Ly Thạch nói một vài lời, sau đó khua chân múa tay với Văn Thiền.
Văn Thiền nhíu mày, nghe thấy Lý Tín lơ đãng nói: “Cô ấy ngốc nghe không hiểu, có lời gì anh cứ nói với tôi, tôi sẽ phiên dịch lại.”
Hách Liên Ly Thạch: “…”
Văn Thiền: “…” Có anh mới ngốc ấy!
Lý Tín quay lại nhìn Văn Thiền, nhướng mày, “Anh ta vừa nói xin lỗi, nhưng anh ấy vẫn thích em.”
Văn Thiền: “…”
Hách Liên Ly Thạch sửng sốt, vội vàng xua tay với Văn Thiền, cứng ngắc thốt ra mấy từ đơn giản.
Giọng điệu của Lý Tín chậm rãi, “Anh ấy nói em đừng nghe ta nói luyên thuyên. Anh ấy rất ngưỡng mộ em, thực sự không có ý định chọc ghẹo em.”
Hách Liên Ly Thạch hoàn toàn suy sụp.
Văn Thiền cắn môi, cúi đầu, nhịn cười. Rõ ràng nàng nên giả vờ an ủi một lèo Hách Liên Ly Thạch mới đúng, cho dù không phải cùng một thuyền, nhưng trong thời khắc này, mọi người cũng không nên coi nhau như kẻ địch. Nhưng lúc này, nàng chỉ muốn cúi đầu nín cười, vì quá khâm phục Lý Tín — Anh ấy rõ ràng có chuyện muốn nói với nàng, vậy mà Lý Tín khăng khăng không cho người ta một cơ hội, lại còn mặt dày đứng đây làm kỳ đà cản mũi, sao lại có thể không có ý tứ thế chứ, ra vẻ chuyện gì cũng tinh thông. Hắn ta mới tuỳ tiện dịch vài câu, đã khiến Hách Liên Ly Thạch sắp ói ra máu.
Hách Liên Ly Thạch cũng nhìn Lý Tín, cạn lời hồi lâu. Anh ta cũng đầu hàng chàng trai trẻ tuổi này rồi, tuy trẻ tuổi hơn mình một chút nhưng lại túc trí đa mưu không kém.
Lý Tín là người Đại Sở, vì vậy cậu ta đương nhiên phải cảnh giác với các chủng tộc khác như mình.
Lý Tín rõ ràng lại thích Văn Thiền, nên đương nhiên không thích mình nói chuyện với Văn Thiền rồi…
Hách Liên Ly Thạch nhìn cô gái đang đứng bên cạnh thiếu niên, trong đáy mắt hiện lên vẻ ảm đạm. Cuối cùng, anh ta dùng thứ ngôn ngữ nửa lạ nửa quen nói với hai người họ vài câu, rồi quay lưng, mang theo người, ngựa của mình xuống núi. Đám người mặc đồ đen đó, đêm qua đến là để giết anh; Còn đám người hôm nay lại đến để cứu anh.
Rõ ràng, mẫu thuẫn giữa các hoàng thất Man tộc không hề đơn giản.
Văn Thiền đứng sau Lý Tín một bước, cùng hắn nhìn về phía đám người đang khuất dần phía sau rừng cây. Mới chỉ tiếp xúc với Hách Liên Ly Thạch vài ngày, kết thúc với kết quả như vậy. Thậm chí để anh ta đi là chuyện tốt hay xấu, trong lòng nàng cũng khó mà phán đoán được. Trong lòng cô gái lại lo âu, thở dài một hơi, “Anh Ly Thạch rời đi vội vàng quá…”
Lý Tín thản nhiên nói: “Anh ta hẳn là nóng lòng trở về học ngôn ngữ Đại Sở, để lần sau thừa nước đục thả câu dễ dàng hơn.”
Văn Thiền: … Chí lý. Để lần sau khi giao tiếp với người khác, tránh bị kẻ vô lại như anh quấy rối.
Nàng vừa định mở miệng…
Lý Tín eo thẳng tắp, nhìn xuống núi. Ánh mắt trầm tư, nhưng khi nói chuyện, lại như đi guốc trong bụng nàng ấy vậy, chẳng cần ngoái đầu lại cũng biết nàng đang định nói gì, biết mình sẽ nói gì mà không thèm quay đầu nhìn lại, “Mặc kệ anh ta bỏ trốn đến Đại Sở vì tranh chấp gia sản hay vì mục đích gì. Có nhiều người truy sát và bảo vệ anh ta như vậy, rõ ràng thân phận của anh ta rất quan trọng. Cứ để anh ta trở về, biết đâu sẽ xáo trộn một số thứ, chưa chắc đã là chuyện không tốt.”
Văn Thiền ngơ ra một lúc, trong lòng không khỏi sùng bái Lý Tín.
Nàng lại định mở miệng nói…
Lý Tín lại không đợi nàng mở miệng liền trả lời tiếp: “Nhưng em thì khác với anh ta. Em từ bỏ ý định đó đi nhé, tôi sống chết cũng không từ bỏ em đâu!”
Cuối cùng hắn cũng khiêm nhường quay đầu lại, nở một nụ cười đầy tính đe dọa với cô gái. Nụ cười ý vị sâu xa này, sắc bén, lại chắc như đinh đóng cột đóng lên người nàng.
Văn Thiền âm thầm nuốt xuống những lời thừa thãi, khi thiếu niên quay lại ép tới, nàng lùi lại cười khổ: Theo đuổi tình yêu mà cứ làm như nàng có mối thù giết cha không bằng, chắc chỉ có mình Lý Tín.
…
Văn Thiền thật ra không khổ chút nào.
Bởi vì ngay sau đó, Lý Tín đã đưa nàng xuống núi, vào trong thị trấn. Hắn ta phát lòng từ bi, không tiếc tiền mua hai bộ quần áo mới để thay, rũ bỏ bộ dạng nhếch nhác của hai người. Văn Thiền không ngừng băn khoăn về việc làm thế nào để báo cáo hành tung của Hách Liên Ly Thạch cho quan phủ. Cho dù có ích hay không, nàng cũng phải viết một lá thư cho quan phủ, thông báo cho họ giám sát người thanh niên có thân phận không tầm thường này.
Văn Thiền không quan tâm nhiều đến việc thay quần áo, chải chuốt. Vốn dĩ, Vũ Dương Công chủ sinh ra và lớn lên trong gia cảnh trù phú, nhưng tính tình của Văn Thiền thực ra lại khá thoải mái. Nàng có thể hưởng thụ cẩm y ngọc thực, nhưng cũng có thể chịu đựng cơm canh đạm bạc.
Lý Tín nói đến việc thay quần áo, Văn Thiền liền sáng mắt lên, phải tranh thủ cơ hội viết thư cho quan phủ khi không có mặt hắn.
Lý Tín nhìn nàng cười mà như không cười, Văn Thiền buộc phải bình tĩnh lại. Nhưng Lý Tín vẫn luôn lời ít ý nhiều, hắn đưa cho nàng một túi tiền năm thù và nói, “Đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, tôi sẽ đợi em ở quán trà phía trước, trong vòng một nén hương, nếu em bỏ chạy … Tôi sẽ giết sạch những người trong quán trà.”
“Anh sẽ không làm thế.”
“Vậy thì em cứ thử đi.”
Chàng thiếu niên không lo lắng nàng sẽ bỏ chạy, quay lại và ném túi tiền cho nàng, ung dung bước vào giữa đám đông.
Văn Thiền bật cười một tiếng chế nhạo hắn, trong lòng mắng nhiếc khinh thường, nhưng nàng thật sự không biết Lý Tín sẽ làm gì. Nếu hắn đại sát bốn phương thì cũng do nàng hại. Văn Thiền khổ sở trong lòng, nhàn nhạt cảm khái: Chẳng lẽ nàng không thoát khỏi Lý Tín nữa sao?
…… Thế lại chả thảm quá à?
Không!
Không thể nhận thua được!
Nàng vẫn đủ can đảm để cứu lấy chính mình!
Sau một nén hương, Văn Thiền liên lạc với quan phủ, cũng thay xong quần áo, nhàn nhã ung dung bước vào quán trà, liếc ngang qua đám đông tìm Lý Tín. Liếc nhìn một lượt nhưng không thấy.
Văn Thiền giật mình: … Không phải chứ? Nàng chỉ biết rằng Lý Tín trông rất mờ nhạt, không có gì nổi trội giữa đám đông, nhưng không mờ nhạt tới mức này chứ? Nàng quét mắt một lượt cũng không tìm thấy?
Vũ Dương Công chủ định thần lại, lại tiếp tục tìm kỹ lại một lượt.
Văn Thiền cạn lời, không còn gì để nói.
Nàng vẫn không tìm thấy Lý Tín trong quán trà bé tẹo này.
Văn Thiền nhận thức về Lý Tín càng rõ ràng hơn, không phân biệt được là khâm phục hay thất vọng, tự lẩm bẩm một mình, “Hóa ra anh ta xấu đến nhường này… Không đem ra so sánh còn không biết được… “
Nàng nghe thấy một tiếng cười nhẹ trên đầu.
Quá đỗi quen thuộc. Toàn thân cứng ngắc.
Cô gái mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trên xà nhà. Hắn cũng thay một bộ quần dài áo ngắn sạch sẽ, chỉnh trang lại mình. Thiếu niên mặt mũi rõ nét, cũng không biết đã ngồi ở trên đó bao lâu, lúc này nghe được nàng tự nói chuyện, bị nàng làm cho thích thú.
Văn Thiền: … Không có gì, anh trèo lên đó làm cái trò gì vậy?
Cả quán trà có ai kỳ quặc như anh không?
Đương nhiên Lý Tín bẩm sinh đã thích ngồi cao rồi, với lại đây cũng đâu phải lần đầu.
Thấy cô gái sắc mặt trắng xanh, Lý Tín cười giễu nàng đa tình, từ trên thanh xà đứng dậy, nhảy xuống. Thân hình thiếu niên cao lớn, đột ngột nhảy xuống khiến những người xung quanh không khỏi bàng hoàng, nhưng không làm xáo trộn giọng nói của người kể chuyện trong quán trà. “Xương Bình Công chủ vừa mừng vừa kinh ngạc, nhìn thấy lang quân trầm mặc đứng dưới bức tường, nước mắt lấm tấm: Oan gia, ta cũng nhớ nhung nàng…”
Trong quán nhỏ yên tĩnh thoảng hương trà, chỉ nghe thấy tiếng kể chuyện liên miên không nghỉ này.
Giữa tiết trời mùa đông tháng Chạp, kể câu chuyện này thật giả dối, Văn Thiền nghe mà phải lẩm bẩm càu nhàu. Nàng sững người quay đầu lại, đưa mắt nhìn người kể chuyện sau tấm rèm: Kể cái khỉ gió gì thế không biết? Lại còn thêu dệt cái gì Công chủ? Thế giới này lấy đâu ra Xương Bình Công chủ? Trừ phi bôi nhọ hoàng thất bọn nàng?
Văn Thiền định bước tới, nhưng ống tay bị hai ngón tay thiếu niên móc lại, cứ thế nàng bị chàng trai kéo đi một cách dễ dàng, “Lại đây, lại đây Ve Ve, lại nghe đoạn truyện này, ông già này kể chuyện hay ra phết, em không nhìn thấy cả quán trà đều đang chăm chú lắng nghe đấy à? Em cũng ngồi xuống mà nghe đi.”
Sau khi Văn Thiền bị Lý Tín ép ngồi vào một cái bàn nhỏ, một cô hầu gái mặc quần áo giản dị nhanh nhẹn nhấc bình trà lại rót phục vụ khách. Nhìn quanh một lượt, gian phòng này đúng vô số hoạt động, ngồi chen chúc nhau một đám, hoặc nam hoặc nữ, có người thì thào bình luận, cười nói, có người nhàn nhã thưởng thức trà, nhưng tất cả đều nghiêng người về phía trước, trong tư thế chăm chú lắng nghe câu chuyện.
Văn Thiền tò mò lắng nghe câu chuyện ly kỳ này một lúc – Triều đại trước, có nàng Xương Bình Công chủ được cưng chiều từ nhỏ, một hôm nàng ra ngoài dạo chơi, liền bị đám buôn người bắt cóc. Nàng được một thiếu hiệp hào sảng cứu giúp. Thiếu hiệp đó vì muốn xả thân cống hiến cho đất nước, đem theo nàng cùng nhau xông pha chiến trường… Về đến Trường An, cả hai đều nảy sinh tình cảm sâu đậm, thiếu hiệp mới biết thân phận thật sự của Công chủ … Nhưng cả gia đình công chủ đều không chấp nhận chàng, Công chủ không còn cách nào liền cao chạy xa bay, bỏ trốn theo chàng thiếu hiệp… Chàng trai trẻ nhảy xuống vách đá, Công chủ đau khổ vô cùng, giận dữ quở trách cha mẹ, rồi nàng cũng nhảy theo xuống vách đá…
Văn Thiền nghe xong muốn rớt cằm.
Cái khỉ gió gì thế?
Công chủ ra khỏi cửa dạo chơi cũng bị bọn buôn người bắt cóc? Chẳng lẽ ai nấy đều võ nghệ cao cường như Lý Tín chắc?
Lại còn chạy tới tận biên cương… Thiếu hiệp lập chiến công… ở đâu ra chiến tích dễ đoạt được như thế chứ?
Lại còn cao chạy xa bay …
Sao phải bỏ trốn với một kẻ không có thân phận như thế?
Rồi, lại còn… tại sao lại phải nhảy xuống vách đá… người chết thì cũng chết rồi, sao phải lãng phí sinh mệnh của mình như vậy …
Văn Thiền tức tới mức cau mày không ngớt, nhưng lại phát hiện nam nữ trong quán trà đều bị những tình tiết thăng trầm của câu chuyện thu hút, đắm chìm trong lời kể của người kể chuyện, lúc thì căng thẳng nắm chặt tay, lúc lại đầm đìa nước mắt, tất cả đều chăm chú lắng nghe. Văn Thiền lại nhìn Lý Tín bên cạnh, thiếu niên cúi đầu, ánh nắng vàng chiếu giữa hai hàng lông mày, khá là thanh tú.
Lông mi dài che khuất đôi mắt, hắn đang nghịch nghịch chiếc chén đồng trong tay, hồi lâu không nói nên lời.
[*] Chén đồng 铜樽: Âm Hán Việt là “tôn” – một loại chén người Trung Quốc dùng để uống rượu, được sử dụng rộng rãi trong thời phong kiến.
Cảm nhận được ánh mắt sâu xa của cô gái, chàng trai ngẩng đầu lên, nháy mắt với nàng một cách tinh nghịch.
Mặt Văn Thiền cứng đờ, cảnh giác thì thào nói: “Anh gọi tôi tới chỉ để nghe mấy thể loại chuyện nhạt nhẽo này? Tôi nói cho anh biết, tôi còn lâu mới tin mấy câu chuyện nhảm nhí này. Anh muốn thông qua câu chuyện này để khuyên tôi bỏ trốn theo anh à, anh từ bỏ ý định đó đi là vừa! “
Lý Tín: “…”
Bỏ trốn? Hắn sững người một lúc, rất nhanh liền hiểu ra sự hiểu lầm của Văn Thiền.
Văn Thiền lại nói thêm: “Dù anh có chết cũng đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ nhảy xuống vách núi tìm anh!”
Lý Tín nhìn nàng, “Em không nguyện chết vì tôi sao?”
“Đúng!”
“Rồi sẽ có một ngày em tình nguyện đấy.”
“Haizz… Cái con người anh, thật sự…”
Thiếu niên cười khẩy, ngắt lời nàng, “Em sẽ không bỏ trốn cùng tôi ư?”
“Đúng!” Văn Thiền căng thẳng, nhưng vẫn tỏ rõ quyết tâm chắc như đinh đóng cột, sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội.
Khóe miệng Lý Tín cong lên, vẫn vẻ mặt nghiêm túc như vậy, “Một ngày nào đó em sẽ làm thế.”
Văn Thiền nhìn chàng trai vẫn vẻ mặt bất cần, bản thân không tài nào thuyết phục được hắn, trong lòng hơi trầm mặc. Có một cảm giác mờ nhạt len lỏi, mách bảo nàng không thể ở bên Lý Tín quá lâu. Cái người này, hắn quá dễ dàng tự áp đặt cho rằng người khác sẽ sống chết vì hắn. Văn Thiền không nản lòng, tận tình khuyên bảo, “Lý Tín, làm sao anh có thể tin được loại chuyện này? Người kể chuyện kia tự thêu dệt, kể linh tinh đấy, anh bị ông ta lừa rồi, trên đời không có chuyện này…”
Lý Tín uể oải nhướng mắt, “Tôi bị lừa sao?”
“Đúng rồi.”
“Công chủ không thể gả cho người không có thân phận rõ ràng?”
“Đúng rồi!”
“Vừa nãy tôi có trả tiền cho ông ta, và ông ta đã đảm bảo rằng tình yêu đích thực có thể lay động bất cứ ai.”
“Anh thực sự ngu ngốc!”
Văn Thiền kinh ngạc nhìn Lý Tín: Ồ! Ồ! Ồ! Chẳng lẽ, Lý Tín tác phong hành sự cứng cỏi trong việc cướp bóc, nhưng thực sự lại có một trái tim trong sáng màu hồng ngọt ngào ngốc nghếch sao? Lý Tín không chút biểu cảm đứng bật dậy. Văn Thiền thấy có gì đó không đúng, liền vội vàng đứng dậy theo, “Anh làm sao vậy?”
Thiếu niên nói: “Tôi chưa bao giờ bị người khác lừa dối. Có người dám to gan lừa dối tôi, tôi sẽ giết lão già kể chuyện đó”.
“…!” Văn Thiền sửng sốt trước phong cách nói giết là giết của hắn, ra sức nắm chặt tay áo thiếu niên không chịu buông ra.
Lý Tín mạnh đến mức kéo nghiêng cô gái ra ngoài, Văn Thiền suýt khóc.
Một cô hầu gái đang bưng khay trà lên phục vụ, thấy hai người bọn họ đứng trên lầu lôi lôi kéo kéo, nhíu mày nói: “Vị lang quân và cô nương này, hai người dùng dằng không thôi, nếu như muốn tán tỉnh nhau thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến những quan khách bên cạnh chứ?”
Sắc mặt Lý Tín như thường, thần thái cởi mở, lại khiến cho cô hầu gái phải ngượng ngùng.
Hắn chưa bao giờ biết xấu hổ là gì.
Công chủ Văn Thiền bị nói ngượng chín cả mặt, vội vàng kéo Lý Tín ngồi xuống.
Quỳ gối ngồi lại chỗ cũ, lúc này chàng trai mới thoả mãn nâng cằm cô gái lên, “Tình yêu chân chính không thể lay động bất kỳ ai sao?”
Một nụ cười cứng ngắc hiện lên khóe miệng Văn Thiền, “Tình yêu chân chính là bất khả chiến bại, là tôi quá thiển cận rồi.”
“Vậy câu chuyện ông già đó kể không phải lừa gạt tôi, đúng không?”
“… Không.” Anh sắp giết người tới nơi rồi! Tất nhiên không thể là lừa gạt anh rồi.
Văn Thiền trong lòng cảm ấm ức vô cùng.
Nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng Lý Tín niềm vui dâng trào, nhưng lại sợ Văn Thiền nhìn thấy mình đang dỗ dành nàng, hắn cố gắng không biểu lộ ra ngoài, nụ cười sắp bật ra khó khăn nín xuống.
Hắn đâu đến đây để nghe kể chuyện? Hắn chỉ thông qua mấy câu chuyện này tìm hiểu một số vấn đề mà hắn muốn biết. Ví dụ, việc chính trị, việc quốc gia, v.v., đôi khi có xen kẽ trong những câu chuyện này. Tuy còn nhiều sai sót nhưng cũng có nhiều thông tin có giá trị. Một thường dân một chữ bẻ đôi cũng không biết, không có cơ hội đọc sách, nghe giảng, muốn học những thứ này đâu dễ dàng như đám quý tộc đó chứ?
Văn Thiền lại còn tưởng hắn đang nghe người ta kể làm thế nào để tán tỉnh yêu đương …
Nhưng Văn Thiền thật sự đã nghĩ như vậy.
Lý Tín trong mắt nàng chỉ là một kẻ chơi bời lêu lổng, không có chí hướng. Sau một hồi bị Lý Tín cản trở, nhất quyết không chịu thua, một lúc sau, Văn Thiền lại không nhịn được cắn môi, quay mặt lại hỏi Lý tiểu lang đang rất chăm chú lắng nghe câu chuyện, trong giọng điệu xen lẫn sự cười nhạo, “Lý Tín, những thủ đoạn lấy lòng tôi của anh, không phải anh học từ những câu chuyện vớ vẩn này ra chứ?”
Lý Tín thản nhiên trả lời: “Đúng đấy.”
Văn Thiền nhìn hắn, “… Tôi thật sự đánh giá anh quá cao rồi.”
“Không” Lý Tín ngẩng mặt lên, khuôn mặt lãnh đạm, nghiêng người về phía trước. Văn Thiền bị khuôn mặt ghé sát của hắn làm cho hốt hoảng, nghiêng ra sau, khuôn mặt thiếu niên cách nhịp thở của nàng trong gang tấc, hơi thở ấm nóng như lông vũ lướt qua khuôn mặt thanh tú của nàng. Khuôn mặt hắn được phản chiếu trong đồng tử của nàng, nghe hắn cười lạnh nhả từng câu từng chữ: “Không, em vẫn còn đánh giá thấp tôi đấy.”
Khoảng cách gần như vậy …
Hơi thở đôi bạn trẻ đan vào nhau…
Thiếu niên mặt mũi rõ ràng, lông mi dày, khóe môi cong lên cười lạnh. Đôi mắt hắn đen như than, vừa tối vừa sâu, như hút hết màn đêm đen kịt, càng nhìn lâu càng dễ bị lún sâu vào đó. Hắn nhìn người ta càng lâu, càng giống như chỉ chuyên chú nhìn một mình bạn.
Hắn khiến bạn quên mất ngôn từ, mọi đường nét, biểu cảm trên cơ thể hắn đều như đang nói về sự quyến rũ đặc biệt của hắn. Gan dạ không biết sợ hãi, không hối hận, trong hàng vạn người cũng không có một người như vậy.
Nàng gần như bị choáng ngợp bởi sức mạnh của hắn. Vào một thời khắc nào đó, lý trí bị cuốn vào trong mắt hắn, toàn thân như tê dại, mất hết cảm giác. Có người hấp dẫn người ta không phải bởi khuôn mặt, trên đời này có phải có một loại người, rõ ràng dung mạo rất rất bình thường, nhưng lại khiến cho người ta không thể không chú ý? thu hút ánh nhìn của người khác?
Đôi tay nàng run rẩy trong tà áo…
Dòng máu trong người như ngược chảy, khiến nàng mất tự nhiên…
Lý Tín rõ ràng tim đập loạn xạ, lại đứng dậy coi như không có chuyện gì xảy ra, đặt một ít tiền lên bàn, xoay người bước ra ngoài. Văn Thiền đợi hắn đi khỏi, mới thả lỏng mình nằm bẹp lên bàn. Nàng đỏ mặt tía tai, như thể vẫn có thể cảm nhận được dáng điệu hắn vừa mới gần gũi như thế nào …
Xoa xoa lấy trái tim đập loạn xạ của mình, rất lâu vẫn không thể đứng dậy nổi.
Còn Lý Tín thì đứng ở cửa quán trà, vừa đứng vừa cười chờ Văn Thiền đi ra, đồng thời nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đám quan phủ ở cuối phố. Hắn liếc mắt: Đó là hộ vệ của Văn Thiền, hắn đã cùng bọn họ đánh nhau mấy lần.
Chưa gì đã tìm tới nhanh như vậy sao…
P/S: Không biết tình yêu chân chính của Lý Tín khi nào mới thực sự khiến trái tim cô nàng Ve Ve của anh thực sự rung động đây…
Chương này phân tích tâm lí tuyệt vời các nàng ạ. Mà edit được ra thế này cũng quá giỏi!
he he… Cám ơn nàng Trà :))