Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 3
Xong rồi
Mười mấy người đi từ trại, dẫm lên tuyết phát ra tiếng ‘loạt xoạt’. Bốn phía là tuyết trắng, đoàn người dưới tán cây tùng bách như những chấm đen trên dải lụa trắng.
Lý Tín xem như trẻ nhất trong nhóm này, mới có mười lăm tuổi. Luận tướng mạo, luận học vấn đều không có gì xuất sắc. Đứng giữa các bậc lão niên, trung niên, quả thực gây sự chú ý.
Bọn họ đi về phía một gian nhà. Hai cậu bé đang buôn chuyện ngoài tấm bình phong, thấy bọn họ bước vào liền vội vàng mở cửa. Trong đó có một thiếu niên, rụt cổ lại, nở nụ cười rộ tươi sáng. Thiếu niên này mắt đẹp mày ngài, đứng giữa đám đàn ông cao to, thô kệch, cũng coi như có chút nhan sắc. Thấy mọi người sắp đi đến, hắn nhanh nhẹn mở cửa, vấn an nhóm lão đại.
Có người thấy thiếu niên vui vẻ mở cửa, chép miệng nói, “Thằng Lý, ngươi làm trò gì thế? Chúng ta là đám lưu manh, không hợp với bộ dáng bái lạy Hoàng đế như ngươi.”
Thiếu niên được gọi là thằng Lý, tên là Lý Giang. Thiếu niên nghe vậy cười thẹn thùng, nhưng vẫn nhanh miệng nhìn Lý Tín đăm chiêu nói “Các anh đừng trêu tôi, tôi mong một ngày kia có thể được như anh Tín, cùng mọi người bàn chuyện đại sự, thật là oai phong.” Dừng một chốc, ‘Biết đâu 800 năm trước, tôi và anh Tín lại là người một nhà ấy chứ. ‘
Lý Tín nhìn thấu mấy trò khôn vặt, cảm thấy phiền nên đi theo đám anh em vào trong, nhưng vô tình lại được nhắc đến tên, hắn nhếch miệng, ‘Vậy hả. Oai phong mà đi làm lưu manh, tổ tông Lý gia nhà tôi mà có linh, chắc vứt hết mặt mũi.”
Lý Giang và mọi người nghe thấy sự chế giễu trong lời Lý Tín, không biết nói gì hơn.
Thủ vệ Lý tiểu lang thấy mấy người cười ha ha, rồi vỗ vai mình an ủi. Chờ mọi người bước, Lý Giang mới thu lại nụ cười, dõi theo Lý Tín, ánh mắt trở nên thâm trầm —— tuy nói Lý Tín là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng quận Cội Kê này có lưu manh nào lợi hại như A Tín? Đúng vậy, hắn ngưỡng mộ Lý Tín, Lý Tín lại không quan tâm đến điều đó.
Cùng là họ Lý, cùng là thiếu niên, thậm chí đều là lưu manh, người với người, duyên phận thật khác biệt.
Nhưng mọi người trong gian phòng không để ý đến chút tâm sự của thiếu niên canh cửa, tiếp tục bàn đến nhà thê nữ phú thương bắt được trên đường.
Lý Tín lấy từ trong người miếng ngọc bội của Văn Thiền cho mấy người xem, “Mọi người xem chất lượng miếng ngọc bội này. so với những loại trước kia chúng ta từng thấy tốt hơn gấp nhiều lần. Còn có khắc chữ, họa tiết đan xen có quy luật. Bọn họ tự xưng là thê nữ nhà phú thương, dù nữ quân hay tiểu nương tử, khí chất khác hẳn so với những người chúng ta đã gặp. Chỉ sợ không phải là phú thương gì đó.”
Miếng ngọc bội bị truyền qua tay cho từng người xem. Trên mặt có khắc mấy chữ, nhưng đám người trong phòng đều là dân thường. Thời kỳ này, dân chúng bình phàm căn bản không có cơ hội biết chữ. Mọi người nhìn chằm chằm hồi lâu, ngây ngô hỏi, “A Tín, người biết chữ gì viết trên đây không?” .
“Tôi biết được hai chữ ‘Vũ Dương ’. Những chữ khác thì không biết.”
Lý Tín biết được mấy chữ đơn giản, nhưng hắn thường nói thẳng với người ta là không biết chữ.
Hắn cho người đi tìm nước sơn đỏ, lấy lại miếng ngọc bội về trong tay, ‘xoẹt’ một tiếng, xé miếng vải từ tay áo xuống, cầm miếng ngọc nhúng sâu vào nước sơn đỏ, ấn mạnh vào miếng vải vừa xé. Mấy người vây quanh xem, nhìn thấy Lý Tín đã in mấy chữ lên miếng vải, rồi nghe hắn nói, “A Nam cầm mảnh vải này, ngày mai xuống núi, tìm người biết chữ xem, trên ngọc bội này rốt cuộc là viết chữ gì.”
Giọng nói rõ ràng lại thuyết phục, mọi người nghe hắn nói xong, đồng loạt gật đầu.
Có người muốn hỏi rõ, “Thế ‘Vũ Dương’ có nghĩa là gì?”
Lý Tín cười nhẹ, “Tên của một huyện.”
Mọi người tiếp tục thảo luận, không hiểu vì sao lại đem tên của một huyện khắc lên miếng ngọc bội.
Bỗng nhiên, một người nhớ đến, “Đúng rồi, tôi lục được rất nhiều thẻ tre từ trong tay những người này.”
Lý Tín “ừ” một tiếng, “Mang mấy cái có chữ viết xuống núi, cho người ta nhìn xem viết cái gì.”
Trần Lãng là thanh niên đọc nhiều sách nhất trong số mọi người. Vốn muốn đến Trường An kiếm chút công danh, nhưng cha hắn u mê, vì đánh bạc mà mất hết sản nghiệp. Cha mẹ mất đi, nhà quá nghèo, lại còn một vợ một con cần chăm sóc, Trần Lãng cùng đường đành phải đi làm cướp, gánh vác gia đình. Trong đám dân quê, Trần Lãng luôn đóng vai quân sư, lúc này liền cảm thán, “Lúc trước A Mộc thấy xe ngựa chạy qua, còn nói hơn một tháng chúng ta chưa gặp được dê béo, thấy phấn chấn vui mừng. Không ngờ, có lẽ không phải dê mà là sói. “
Mọi người chuyện trò với nhau trong phòng. Tên đầu gỗ A Mộc nghe theo các ông anh phân phó với vẻ thích thú. Nghe đám Trần Lãng nhắc đến hắn, A Mộc không vui nói, “Cướp cũng cướp rồi, A Tín còn kiếm được vợ mà, các anh còn kêu ca cái gì?”
Lý Tín dựa vào tường, nghe vậy liền thờ ơ nói, “Đúng. Cướp thì cướp rồi. Quận Cối Kê không có mấy nhân vật lớn. Anh cả không cần lo lắng.”
Cả đám ngạc nhiên, Trần Lãng thì nghĩ Lý Tín có chút đầu óc. Nhưng nghe thiếu niên tùy ý nói, Trần Lãng lắc đầu: Người chưa từng đọc sách nên kiến thức nông cạn, nghĩ mọi việc đơn giản, cái gì cũng không sợ. Như vậy không phải là chuyện tốt.
Hắn sốt ruột hỏi, “A Tín nếu đoán được thân phận chúng cao quý, vậy có nên thả chúng đi ngay?”
Lý Tín thản nhiên quan sát ánh mắt mọi người trong phòng: có loại không phục, cảm thấy nếu đã cướp thì nên hưởng thụ; có loại nhát gan, sợ rước họa vào thân, bọn họ cũng chỉ là mấy côn đồ mà thôi; có loại làm ngơ, thả cũng được mà không thả cũng chả sao.
Lý Tín nghĩ thầm, không biết đối thủ là ai mà tự loạn trận tuyến, trái lại thấy buồn cười.
Mọi người cùng nhìn hắn, thiếu niên ngồi thẳng lưng, “Thả chắc chắn sẽ thả. Nhưng giờ thả người thì vẫn còn sớm, sẽ khiến cho bọn họ nghĩ rằng chúng ta đang sợ rước lấy hậu họa. Chi bằng chờ A Nam xuống núi nghe ngóng xem sao, dò la tin tức gần đây trong thành có vị quý nhân nào đến. Tới lúc đó, lại xem có nên chọc vào hay không.”
Trần Lãng vẫn còn cau mày.
Lý Tín nhìn thấy ông anh lúc nào lo lắng quá mức này, tự tin cao giọng, hướng đến mọi người trong phòng, “Anh cả sợ cái gì? Chúng ta không có gì đáng giá để mất, một không giết người, hai không phóng hỏa. Quận thủ trong thành lại là người quen, đã nhiều năm giao tình. Cẩn thận thêm chút, lửa đốt cũng không đến lượt chúng ta.”
Hắn nói như vậy, tâm trạng mọi người được thả lỏng, quả thật là đạo lý này, lại bắt đầu nói giỡn:
“Nếu đã như vậy, A Tín! Cho A Nam xuống núi hỏi thăm tình huống, mang thêm mấy anh em theo. Chúng ta lấy ít đồ vật vừa cướp đi đổi chút tiền.”
Lý Tín mỉm cười từ chối, “Không được. Đồ vật lần này cướp được không thể chạm vào, tôi muốn để lại cho Ve Ve làm của hồi môn.”
Trong đầu nhớ đến lúc hắn mở cửa vào phòng, người đẹp đang bò cửa sổ, thẹn thùng bước xuống.
“Ve Ve là ai?”
Lý Tín cười mà không nói.
Mọi người bắt đầu sôi nổi nháy mắt ra hiệu, đã hiểu.
Trần Lãng càng thêm ưu sầu —— “A Tín, cậu biết rõ đối phương có lẽ không dễ chơi, còn dám mơ tưởng cưới người ta?”
Lý Tín không sợ trời không sợ đất, đôi mày Trần Lãng nhăn thành chữ xuyên 川 khi, hắn còn sờ cái cằm bóng loáng, cười nói, “Dám chứ.”
Tinh thần hăng hái, không chút do dự.
Trần Lãng im lặng như gà.
Xong rồi.
Một lũ đần độn, đứa này gan lớn hơn đứa kia, không có cách nào thông não.
Hắn muốn nhanh xuống núi chạy trốn! Bọn họ sắp đi đời cả rồi.
Mọi người thương lượng xong chuyện quan trọng, nhẹ nhõm hơn nhiều, cùng nhau giải tán ra về. Vài người đuổi theo Lý Tín quàng vai, nhàn nhã nói chuyện cùng thiếu niên, “A Tín, nhà tôi đang hết thức ăn, cậu có năm thù không, cho tôi mượn? Đến tháng sau, tôi trả lại cậu?”
“Được.” Lý Tín đáp, “Cần nhiều không?”
“A Tín còn nhớ ngày hôm qua tôi cùng Trương Đông đánh bạc không? Hay quên rồi.”
“Một đôi ba. Nếu không làm việc chăm chỉ sẽ thất bại đó.”
Trong đám anh em, Lý Tín với ai cũng có thể nói chuyện cùng. Tính cách hắn hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, vừa ngay thẳng lại không bắt nạt kẻ yếu. Tuy rằng anh em giúp đỡ nhau không chia thứ bậc ai là lão đại, nhưng hầu hết mọi người đều thầm xem Lý Tín như lão đại, cho dù Lý Tín chưa bao giờ nhận.
Lần cướp xe này là mọi người gạt Lý Tín làm. Muốn tạo bất ngờ cho Lý Tín, đem một con dê béo tặng Lý Tín.
Mãi sau, Lý Tín biết mới đuổi theo.
Lúc chạy tới, hắn ngồi trên núi đá, cùng lúc thiếu nữ bước từ trên xe xuống, chạm mặt nhau. Một cái liếc mắt khiến hắn sửa lại chủ ý, muốn cưới cô nương kia.
Chờ bọn họ nói cười đi về, thủ vệ Lý Giang, lại lần nữa chứng kiến mọi người yêu thích Lý Tín. Trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt khiến cho hốc mắt ửng đỏ, đố kỵ vô cùng.
Lý Tín cảm giác được có người nhìn mình, liền quay đầu lại. Lý Giang vội vàng thu hồi sắc mặt, cười lấy lòng hướng đến thiếu niên. Lý Tín ngoảnh mặt đi, Lý Giang mới rũ mắt xuống, hít thật sâu, nghĩ: Ta làm thế nào, mới có thể được như Lý Tín, khiến cho mọi người tin phục?
Cho dù là thổ phỉ, cho dù là lưu manh, hắn cũng muốn được như Lý Tín, người gặp người thích.
Nhưng không phải ai gặp Lý Tín cũng thích.
Tuyết rơi cả ngày, Văn Thiền ngủ say suốt đêm, chợt tỉnh giấc từ trong mộng, xoa đôi mắt ngồi dậy. Ngoài cửa sổ phản chiếu ánh tuyết, thiếu nữ có dáng người mảnh mai, mái tóc dài xõa tung như tấm lụa, chân mày thanh mảnh, đôi mắt sáng trong, da dẻ lại trắng như ngọc, như đang tỏa sáng. Giữa bóng tối, vẻ đẹp ấy mang theo sức cuốn hút riêng.
Giữa gian phòng đơn sơ, có chút đạm bạc. Tỏa sáng đến mức khiến người ta mất ngủ.
Văn Thiền nửa tỉnh nửa mê, ngẩng mặt lên thấy một bóng đen ngồi đầu giường, sợ tới mức hét lên, cuống quít ôm chăn lùi về sau.
Thiếu niên bị tiếng thét chói tai của nàng dọa sợ, bả vai giật giật, “Ve Ve! Đừng sợ, là ta.”
“……!” Ai là “Ve Ve” hả?!
Sao nàng vừa ngủ một giấc, lại có thêm một cái nhũ danh “Ve Ve” ?!
Tác giả có lời muốn nói:
# người xấu lại đến đòi cưới
## ta là ai, ta ở nơi nào, cái gì cũng không nhớ rõ
## tất cả chỉ là ảo giác
chết cười mất, sao nhà ad lại nghĩ ra được cái từ “ve ve ” này hả…
:)) biệt danh nì có nguồn gốc cả đó. Hồi mới làm tụi mình cũng bấn loạn về cái tên Ve Ve. Không biết có đúng ý tác giả không. May sao đúng nờ. 😅