Sinh viên năm tư lục tục rời trường, ký túc xá cũng thưa thớt hẳn.
Sau khi tiễn Tần Thư Nguyệt và Trương Khả, Sở Chiêu Chiêu bắt đầu dọn dẹp đồ đạc để rời trường. Cam Điềm không có đồ đạc cần dọn dẹp nên chỉ ngồi trên giường, nhìn Sở Chiêu Chiêu.
“Chiêu Chiêu, mày tìm được chỗ ở chưa?” Cam Điềm bỗng hỏi.
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu dọn ga giường, đáp nhẹ tênh: “Ừ, vẫn ở chỗ chị họ tao cho mượn thôi.”
“Chừng nào mày có phép dài ngày vậy? Hồi trước tụi mình có hẹn đi du lịch tốt nghiệp mà mãi vẫn chưa đi được.”
Lúc học năm hai năm ba, ai cũng ngóng trông được đi du lịch tốt nghiệp, nhưng đến lúc thực sự có thể đi thì người bận thực tập người bận việc riêng mà hẹn lần hẹn lựa.
“Chắc nhiều nhất cũng chỉ được nghỉ tầm mười một ngày thôi.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Đi làm rồi thì đâu còn nghỉ hè.”
Cam Điềm chỉ ừ, không nói tiếp.
Ban đầu, rất nhiều sinh viên còn chìm đắm trong cảm giác hưng phấn được bước ra xã hội, ôm lòng tò mò đối với tương lai. Chỉ đến khi thực ra rời trường thì nỗi luyến tiếc mới trào lên.
Vì vậy sau khi tiễn chân Tần Thư Nguyệt và Trương Khả vào sáng nay, tâm trạng của Sở Chiêu Chiêu và Cam Điềm đều không vui.
Sau khi gom đủ các món linh tinh cuối cùng, Sở Chiêu Chiêu nhét tất cả vào trong hành lý. Vào lúc kéo dây khoá vali, rất nhiều kỷ niệm của thời đại học như lướt qua trong đầu Sở Chiêu Chiêu, nhưng tất cả chỉ kéo dài trong chốc lát, nhường chỗ cho những suy tính về tương lai.
Cũng chính vào lúc này, những băn khoăn trong lòng Sở Chiêu Chiêu vơi đi rất nhiều.
Cô ngồi vào khoảng trống bên cạnh Cam Điềm, nói: “Điềm Điềm, có chuyện này tao phải nói với mày.”
Cam Điềm gật đầu: “Mày nói đi.”
Sở Chiêu Chiêu ngừng một lát để tìm từ, sau đó giọng bình tĩnh bảo: “Phương Trạch có quan hệ mờ ám với một người phụ nữ khác, không chỉ về mặt tình cảm mà còn về mặt thể xác.”
Cam Điềm chớp chớp mắt: “Sao cơ?”
“Ý tao là anh ta bắt cá hai tay.” Sở Chiêu Chiêu cảm thấy lời này đã đủ thẳng thắn.
Kết quả, vẻ mặt Cam Điềm cứng đờ.
Tâm tình trong ánh mắt cô chớp đổi liên tục, lúc sợ hãi, lúc tức giận, lúc lại rối rắm, không nói nên lời.
Sở Chiêu Chiêu nhìn đồng hồ, hỏi: “Ba mày chắc tới rồi đó, mày mau xuống dưới đi.”
“Khoan đã!” Cam Điềm bật dậy, giữ chặt Sở Chiêu Chiêu, “Mày có ý gì?”
“Phương Trạch bắt cá hai tay.” Sở Chiêu Chiêu lặp lại lần nữa, giọng điệu chắc chắn.
“Sao mày biết được chuyện này?”
“Tao tận mắt nhìn thấy.”
“Nhìn thấy ở đâu?”
“Hộp đêm.”
Cam Điềm há hốc, người như hoá đá.
Những lúc như thế này, cô nàng sẽ không đủ sức để ý vì sao Sở Chiêu Chiêu lại ở hộp đêm.
“Điềm Điềm, tao không sớm nói với mày chuyện này là tao không đúng.” Sở Chiêu Chiêu nói ra được chuyện này như trút được gánh nặng trong lòng, đầu óc cũng trở nên rành mạch, “Nhưng dù Phương Trạch là người thế nào, tao vẫn mong mày vẫn mãi không thẹn với lòng. Quan hệ giữa mày và cậu đàn em kia thực sự đi quá giới hạn.”
Đã đến mức này, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy mình đã không còn gì để nói. Cam Điềm đối tốt với cô là thật, Cam Điềm là cô gái tốt bụng cũng là thật. Sở Chiêu Chiêu vẫn không quan tâm đến chuyện tình cảm của bạn bè, nhưng cô cũng rất đắn đo việc có nên dùng thái độ trong chuyện tình cảm của một người để đánh giá nhân phẩm của người đó hay không.
Không tính đến Phương Trạch, riêng hành vi của Cam Điềm cũng đã cho thấy cô nàng là người vừa không có trách nhiệm vừa trăng hoa.
Nhưng cô đối xử với bạn bè rất tốt, nếu xét trên phương diện bạn bè và tình cảm thì cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Sở Chiêu Chiêu khó mà nói rõ Cam Điềm là người thế nào, vì vậy cô chỉ nói đến đây, còn lại phải xem sau này cô ấy thế nào.
Một hồi như vậy khiến hai người tâm sự nặng nề rời khỏi ký túc xá.
Sở Chiêu Chiêu tiễn Cam Điềm ra xe ba cô ấy, bản thân cô thì tự đi về phía bến xe buýt.
Về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu thu xếp sơ qua hành lý, lấy hết sách mang từ trường về ra ngoài. Đồ trang điểm bày đầy trên bàn được cô gom lại cho vào một cái hộp, định cất vào ngăn trên cùng của tủ quần áo.
Đúng lúc này Khâu Tứ ca gọi cho cô.
“Nhiều ngày rồi cô không tới làm, cô có còn muốn làm nữa không?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua chiếc hộp kia, đáp: “Anh Tư, em không làm nữa.”
Bây giờ những việc rối rắm trong lòng cô đã được giải quyết xong, không cần đến hộp đêm làm việc nữa.
Lần này, Khâu Tứ ca cũng không cản cô, chỉ có điều giọng khá khó chịu.
“Được được được, vậy lát nữa cô đến đây kết sổ đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay bận họp đột xuất, họp cả ngày, không có thời gian sáng tác. Tối vừa họp xong thì tranh thủ viết một chút nhưng thực sự hôm nay quá mệt, trước đăng lên cho mọi người xem đỡ, ngày mai tôi sẽ bổ sung một chương dài hơi. Hơn nữa chương tiếp theo này khá quan trọng, tôi không muốn thức đêm viết, nếu có viết được chắc chắn cũng có vấn đề, vì vậy tôi ngủ một giấc rồi viết, sorry.
Nghi: Dịch trên đường từ Sawah Putih về lại Bandung, Indonesia (01.06.2019)
Cám ơn nàng đã dành thời gian để edit
Chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi
Đọc 2 chương liền. Cám ơn em.
Cảm ơn bạn đã edit.