Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 10
Viết chơi một cái hôn ước
Trước mặt là một thác nước lớn, dòng nước chảy từ trên cao xuống đều đã bị đóng băng, dưới chân là vực sâu vạn trượng không thấy đáy. Những tia sáng mặt trời lấp ló ra khỏi đám mây, Văn Thiền và Lý Tín cùng ngẩng đầu, nhìn thấy một đám thị vệ tiến tới.
[*] Vạn: 1 vạn = 10000 m.
Ánh mắt nàng quét qua một lượt, chỉ có đám thị vệ này hậm hực đuổi tới, còn thím Tư, và những thị nữ khác … Văn Thiền nghĩ bụng, nếu đám thị vệ này đều đã được cứu, vậy thím Tư cùng bọn thị nữ yếu đuối có lẽ cũng đã được giải thoát.
Lẽ nào là dượng cả?
Haha, Lý Tín! Ngươi xong đời rồi!
Lý Tín đột nhiên đứng dậy, hai tay vòng lên, ôm lấy bờ vai Văn Thiền, nhấc bổng thân hình mảnh mai của nàng cùng nhảy lên. Tiến thêm một bước là vực thẳm, gió thổi vi vút, lúc tiếp đất thân hình nàng lắc lư đứng không vững, may được thiếu niên kéo lại.
Lý Tín nhếch mép cười xấu xa, “Uầy, đuổi đến rồi à. Ấy, mọi người cẩn thận, nếu đến quá gần, sự an toàn của Công chủ các người sẽ bị …”
Hắn ta thật to gan lớn mật, đến lúc này rồi vẫn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đám thị vệ muốn ném chuột lại sợ vỡ bình, đưa mắt nhìn chủ nhân vẫn còn trong tay Lý Tín, vì chưa chuẩn bị chu toàn nên không dám tiến lên. Cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Công chủ, nhưng Công chủ vẫn bình tĩnh, thản nhiên không nhìn ra được gì.
Đối với lời mắng mỏ của đám thị vệ, Lý Tín giả bộ ngoáy tai, xem như không nghe thấy, cúi đầu nhìn Văn Thiền, “Nãy tôi nói tới đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, tôi nói tôi thích em.”
Văn Thiền khảng khái nhìn Lý Tín.
Cái tên này thực sự…
Gì mà có thấy núi Thái Sơn sập, mặt vẫn không biến sắc?
Là đây chứ đâu.
Chỉ một cái nháy mắt của nàng, đám thị vệ sẽ lao tới xé xác Lý Tín. Ba hôm trước bị bắt, chẳng qua cũng chỉ vì không biết rõ đường núi nên mới để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chẳng cần nghĩ cũng biết, binh lính triều đình của dượng cả giờ này đang chiến đấu sinh tử với đám anh em của Lý Tín. Chỉ cần chờ họ dẹp xong bọn cướp, binh lính triều đình sẽ đến giải cứu nàng.
Một chút cơ hội đánh thắng, Lý Tín cũng không có.
Vậy mà sắc mặt Lý Tín không chút nào suy chuyển, vẫn cười nhăn răng thảo luận với Văn Thiền về chủ đề “thích với không thích” trước đó.
Văn Thiền nhìn ánh mắt Lý Tín, tràn đầy ngưỡng mộ.
Sự ngưỡng mộ này khiến thiếu niên hiểu lầm.
Hắn nắm lấy tay nàng, suy nghĩ một lúc, “Có phải em cho rằng tôi mới gặp em có ba ngày mà đã tỏ tình với em, có chút bồng bột? Nhưng tôi tự có lý do của mình.”
Hàng mi dài Văn Thiền run lên.
Vừng đông nhuộm đỏ cả một vùng trời, đằng sau đám mây mặt trời to tròn nhô lên.
Dưới ánh sáng, đôi mắt Lý Tín ảo não nhìn nàng, “Tôi tỏ tình với em có ba lý do —”
“Đầu tiên, tôi muốn cho em biết rằng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã bị em khuất phục. Tôi chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn em, từng ánh mắt, từng nụ cười của em, tôi không tài nào quên được. Đặc biệt càng nghĩ đến tôi lại càng rung động sâu sắc. “
“Thứ hai, tôi muốn cho em biết, tôi không phải là một tên cướp, tôi từ đầu đến cuối đều chỉ cầu được cưới em, tôn trọng ý chí của em, thuyết phục em chứ chưa hề cưỡng ép em, đúng không? Tôi muốn lấy em là vì tôi thích em, chứ không trên tinh thần cưỡng đoạt của một tên cướp. “
“Thứ ba, tôi muốn em ghi nhớ tôi. Em xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất nhiều chàng trai ái mộ em, lấy lòng em. Nếu tôi không sớm tỏ tình với em, e rằng em sẽ không nhớ được tôi, mà tôi muốn em khắc cốt ghi tâm một điều là… Tôi thích em. “
Văn Thiền rất ngạc nhiên khi nghe hắn nói thích nàng một cách nghiêm túc đến vậy.
Vừng đông ló rạng phía chân trời, thiếu niên cao hơn nàng một chút, nhưng đầu lại cúi xuống. Hắn có thể hiên ngang một đời, không sợ trời sợ đất. Hắn nhìn vào mắt nàng, chuyên chú và chân thành. Hắn thành thật tỏ tình với nàng, trước lúc sắp phải lựa chọn con đường sinh tử.
Có rất nhiều lang quân ái mộ nàng, nhưng thẳng thắn vô tư đứng trước mặt nàng tỏ tình trong ba ngày đầu mới gặp, thực sự không nhiều.
Văn Thiền cắn môi dưới, “… Có biết anh khó mà thoát khỏi đây không?”
“Tôi biết.”
“Anh có biết chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, anh sẽ chết trong nháy mắt không?”
“Tại sao em lại ra lệnh? Chẳng nhẽ em không phải đang trong tay tôi sao?”
Sau một hồi đắm chìm trong sự cảm động phức tạp ấy, trong chốc lát Văn Thiền cảm giác như bị “cho chó ăn”.
Ha ha, đúng vậy. Lý Tín vẫn đang ôm vai nàng. Chỉ cần đám thị vệ dám manh động, dù Lý Tín không xử được những người khác, nhưng có thể xử lý nàng một cách dễ dàng gọn lẹ.
Cái gì mà tỏ tình không sợ trời sợ đất chứ? Chẳng qua chỉ là nàng tự ảo tưởng mà thôi.
Lý Tín bật cười thích thú. Nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú của nàng: “Thôi, tôi không đùa em nữa. Hôm qua đã nói sẽ để em đi, tôi sẽ không nuốt lời. Bây giờ tất cả người của em đều đến rồi, rõ ràng duyên phận giữa tôi và em đã tận, em đi đi.”
Đôi mắt thiếu nữ phát sáng, “Anh nói thật sao?!”
Hắn ta thực sự chịu thả nàng đi ư? Lại còn không lấy nàng để uy hiếp đám thị vệ?
Lý Tín thật là tốt …
Lý Tín nói: “Ngốc. Giả đấy.”
Văn Thiền: “…” Cái câu “người tốt” ấy mới khen được một nửa trong lòng, lập tức bị nuốt xuống. Vũ Dương Công chủ được dạy dỗ phải luôn giữ gìn hình tượng tao nhã từ bé, bây giờ thực sự rất muốn chửi thề.
Trên đời có từ ngữ nào có thể miêu tả chính xác về sự khốn nạn của kẻ tên là Lý Tín này không? !
Lý Tín lại bị nàng làm cho tức cười, “Thật mà, tôi sẽ để cho em đi.”
Mặt Văn Thiền hờ hững.
Lý Tín nhấn mạnh, “Tôi không nói dối em, lần này là thật.” Nhìn thấy thiếu nữ vẫn như con cá chết trân trân không chút biểu cảm, Lý Tín cố nén cười trong bụng, ho khan một tiếng, “Tôi bằng lòng để em đi, nhưng tôi thực sự rất thích em, biết làm thế nào bây giờ? Vậy nên, tôi quyết định lập hôn ước với em. Lần này em có thể đi, nhưng nếu lần sau gặp lại, chứng minh duyên phận giữa tôi và em chưa tận. Em phải suy nghĩ đến việc gả cho tôi.”
Văn Thiền sửng sốt, “Hôn… ước?”
Lý Tín tung lên tung xuống con dao găm trong tay, lưỡi dao sắc bén khiến tim người ta giật thon thót, sợ hắn sẽ bắt trượt. “Đúng vậy, chỉ cần ký tên vào bản hôn ước với tôi, tôi sẽ để em đi. Còn nếu em không chịu thì hôm nay xác định làm đôi uyên ương sống chết có nhau với tôi đi.”
Lý Tín vừa nói, bốn phương tám hướng đều sốc. Đám thị vệ nhìn chằm chằm xuống vách núi lại bắt đầu xao động, nếu không phải nhìn thấy bàn tay của Lý Tín vẫn đặt trên vai Công chủ, họ đã ra tay thật rồi…
Lý Tín nhàn nhã xem phản ứng của Văn Thiền, trong lòng đắc ý. Chuyện hôn ước … Hắn cảm thấy Văn Thiền nhất định sẽ không ký. Nếu Văn Thiền bằng lòng gả cho hắn, bằng lòng cho hắn một cơ hội, thì sớm đã cho rồi. Nhưng dù sao thì đàm phán mà, vốn dĩ chẳng phải sư tử nên gầm lên lớn tiếng để đưa ra yêu cầu, rồi mới từ từ hạ thấp điều kiện sao?
Yêu cầu của hắn đối với Văn Thiền, chẳng qua cũng chỉ là …
Lý Tín chưa kịp nghĩ xong thì đã thấy thiếu nữ đối diện mình mỉm cười.
Nàng cười đẹp long lanh như một đóa sương mai trong ánh nắng ban mai mờ ảo, cười thật toả sáng. Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt nàng, ánh sáng chói chang hắt qua làn sương mỏng manh, đôi mắt đen láy của nàng lấp lánh ánh pha lê.
Trên thế gian này, nàng là người con gái đẹp nhất.
Máu trong người thiếu niên sôi lên sùng sục đắm chìm trong nụ cười đẹp ngây ngất của nàng.
Chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ nhõm của Văn Thiền, liền nhanh chóng đồng ý, “Không phải chỉ là ký hôn ước thôi sao? Chuyện này có gì mà tôi không dám chứ.”
Lý Tín: “…”
Nhìn nàng đầy nghi ngờ.
Hắn nhớ không nhầm thì nàng có chết cũng không muốn gả cho hắn, chẳng phải sao?
Lẽ nào hắn lại bị mất trí?
Lý Tín nghĩ kỹ lại, sau khi nghĩ một hồi liền bật cười, “Nàng cho rằng, cho dù nàng có ký cái chữ này thì gia đình nàng cũng sẽ không gả nàng cho ta?”
Văn Thiền nghiêm nghị mà đắc ý cười.
Lý Tín cũng cười, “Đó là việc của tôi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không oán trách em. Thế nhưng em thực sự dám định hôn ước với tôi sao?”
Văn Thiền nói: “Dám chứ.”
Thế nhưng nàng lại nói: “Rất tiếc là không có thẻ tre”.
Lý Tín vung tay, “xoạc” một tiếng, trong ánh mắt chê bai của Văn Thiền, hắn xé một mảnh vải thô trên cổ tay áo. Hắn ngồi bệt xuống bên mép vách núi và trải tấm vải thô xuống đất.
Tiếng phản đối của đám thị vệ cách đó không xa càng thêm kịch liệt. Vì có sự phản đối của đám thị vệ, Văn Thiền chỉ có thể giả bộ miễn cưỡng.
Ngồi bệt xuống cùng Lý Tín, “Không phải anh không biết chữ sao?”
Thiếu niên đáp: “Mấy chữ đơn giản này tôi biết.”
Văn Thiền rất muốn hỏi hắn rốt cuộc biết bao nhiêu chữ, nhưng nàng kìm lại, duyên dáng nói tiếp, “Còn nữa, chúng ta không có bút, cũng không có mực.”
Đúng lúc nàng đang nói, Lý Tín đặt ngón trỏ lên môi và cắn rách ngón tay của mình. Từng giọt máu đỏ tươi chảy ra, thiếu niên ngẩng đầu cười nhìn Văn Thiền.
Văn Thiền không còn gì để nói.
Nhìn hắn hăng hái dùng máu của mình bắt đầu viết hôn ước. Máu trên ngón tay không đủ, tấm vải thô chất lượng lại không tốt, để viết chữ lên cần máu nhiều hơn những loại vải thường. Sức lực của thiếu niên rất lớn, day đầu ngón tay nhỏ ra nhiều máu hơn, cung cấp máu cho hắn viết chữ..
Gió lạnh buổi sớm mai trong khe núi thổi nhè nhẹ đôi mày và mái tóc đen của thiếu niên.
Dòng chữ máu đỏ thấm phủ lên một lớp màu vàng trên tấm vải sờn bạc.
Nét mặt không chút đau đớn, chữ của hắn cũng ra dáng phết. Nét chữ bay lượn, phóng khoáng, bay bổng trên nền vải. Mấy chữ hắn viết không thiếu một nét nào, thật không ngờ hắn thực sự có thể viết ra chữ.
Văn Thiền ngồi cạnh Lý Tín, gió núi thổi hắt mùi máu tanh xộc vào mũi nàng. Nàng ngây người nhìn Lý Tín, như một kẻ mất hồn.
Hắn ta thật khác biệt.
Thậm chí trong khoảnh khắc hắn ta cúi đầu viết chữ, trái tim nàng vô thức đập thình thịch.
Nàng cảm thấy, nàng cảm thấy … Giả như một ngày nào đó, Lý Tín nhất định sẽ không chỉ là một tên cướp, sẽ trở thành một kẻ rất lớn mạnh. Tới lúc đó, liệu chàng có còn theo đuổi nàng không dứt như thế này không?
Lý Tín đột nhiên ngẩng đầu, “Viết xong rồi, em ký tên đi …” Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của thiếu nữ, thiếu niên nheo mắt lại, “Yêu tôi rồi sao?”
Văn Thiền đáp: “Yêu cái lòng tốt thả tôi đi của anh.”
Lý Tín lặng người, sau đó cười lớn, vai run lên, suýt nữa thì lăn ra khỏi vách đá vì cười.
Văn Thiền nghĩ: Tại sao không cười tắt thở luôn đi?
Chờ hắn cười đủ rồi, nàng mới cúi đầu nhìn xuống vết máu trên tấm vải thô mà hắn đưa cho. Những vết máu, kèm theo gương mặt xanh xao của thiếu niên… Văn Thiền bỗng dưng cảm thấy nôn nao khó chịu trong lòng.
Nàng nhìn một hồi, Lý Tín tưởng nàng lại đổi ý không bằng lòng, đưa đầu ngón tay qua dỗ dành nàng, “Ve Ve, không cần em cắn ngón tay, dùng máu của tôi là được.”
Văn Thiền lặng lẽ nhìn hắn trong chốc lát.
Lại cúi đầu xuống.
Trong ánh sáng mờ ảo, mái tóc đen tuyền mềm mại phảng phất mùi hương, những ngón tay mảnh khảnh của nàng chạm vào vết máu trên đầu ngón tay hắn. Trang trọng ký lên bên cạnh tên của Lý Tín – “Văn Thiền.”
Có điều…
Chữ Văn không đúng.
Chữ Thiền cũng sai.
Tuy nhiên, Lý Tín vừa thích thú vừa nhìn nàng lưu luyến, không phát hiện gì cả.
[*] Tên của Văn Thiền là 闻蝉 mang ý nghĩa nghe thấy tiếng ve kêu, mà chữ nàng ký lên hôn ước lại là 文婵, cách đọc giống nhau nhưng về mặt chữ nghĩa lại không giống nhau, nàng ta thật là lươn lẹo! Còn thiếu niên của chúng ta rõ là dại gái! :))
****************************************
Cảm ơn nàng nhé! Truyện càng ngày càng hay!
Cảm ơn nàng đã theo dõi truyện ủng hộ nhen. ^^ <3