Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 12
Lại còn có anh Hai họ ???
Những bông tuyết rơi phủ khắp bầu trời và mặt đất, đồi núi xanh thẳm như mực, trên xe ngựa, rèm xe rủ xuống rung lắc theo từng nhịp chân của chú ngựa, trong lòng Hàn thị vẫn không thôi trách cứ bản thân. Nếu lúc đầu bà không vội vã lên đường mà lên núi, cứ đi theo con đường mòn nhỏ thì bọn họ đã không gặp phải bọn cướp. Nếu không gặp phải bọn cướp thì Văn Thiền cũng sẽ không bị ức hiếp.
Đúng vậy, trong sự việc diễn ra đột ngột lần này, trong mắt mọi người, người chịu khổ nhiều nhất chính là Công chủ Vũ Dương Văn Thiền.
Tuổi còn nhỏ lại hoạt bát, ngoan ngoãn, lúc đầu còn có lòng chạy tới thăm bà cô, mang theo một tấm chân tình nhưng lại gặp phải sự cố như vậy. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhớ rằng, trong cơn mưa tuyết dày đặc hôm ấy, tên thiếu niên thủ lĩnh của đám cướp ngược gió chạy đến, dáng bộ chân thành nói lớn: “Cô nương, gả cho tôi nhé”.
Khi gặp lại công chủ, cũng là lúc một đội binh mã đông đảo đuổi tới, ép thiếu niên kia phải nhảy xuống vách núi rồi…
Trong suốt ba ngày qua, thiếu nữ mười bốn tuổi bị nhốt lại, không một ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa nàng và thiếu niên xấu xa kia. Cho dù muốn hỏi, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lúc này, trong lòng Hán thị vẫn lo lắng khôn nguôi, lặng nhìn thiếu nữ vén rèm cửa đang nhìn ra phía bên ngoài —
Có phải Văn Thiền bị tên cướp độc ác đó làm nhục rồi không?
Đường đường một công chủ, lại bị đám người xấu bắt đi ba hôm liền, việc này mà truyền ra ngoài thì cả nhà bác lớn lại chẳng lo muốn phát điên lên ấy!
Ngoài ra còn có danh tiếng của Văn Thiền, vết thương lòng mà thiếu nữ nhỏ tuổi phải chịu đựng một mình, không biết nàng đã bị ức hiếp khủng khiếp như thế nào …
Nhất là khi trở lại, Tiểu Thiền lại có thêm một phần hôn ước trong tay! Hán thị suýt nữa thì ngất vì choáng váng. May mà sau khi biết được bản hôn ước này không có hiệu lực, mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại.
Nhưng bây giờ … Tiểu Thiền cũng không nói cho họ, những người thân thiết của nàng biết, chuyện gì đã xảy ra trong suốt những ngày đó, sau khi nhàn nhã lắng nghe dượng cả khoan dung xử phạt với bọn cướp, nàng vẫn vô tư vô lo thưởng thức phong cảnh bên ngoài, chẳng biết gì về nỗi day dứt trong lòng thím Tư.
Xe ngựa lắc lư, Hàn thị nhìn ánh mắt của Văn Thiền, càng cảm thấy áy náy: Chắc Tiểu Thiền vì không muốn mọi người lo lắng, nên mới giả bộ biểu hiện ra như không có gì nghiêm trọng xảy ra, Tiểu Thiền đúng là một cô bé tốt.
Văn Thiền tất nhiên là một đứa bé ngoan rồi.
Dượng cả Lý Hoài An phân tích rõ mặt tốt và xấu của sự việc, nói rằng vì sự yên ổn của Cối Kê, nên đối với đám cướp đó chỉ có thể đuổi chứ không thể giết. Văn Thiền nghe một hồi, cũng không có biểu hiện gì phản đối.
Trong khi nàng là nạn nhân trực tiếp!
Lại không hề yêu cầu dượng mình giết Lý Tín!
Văn Thiền tin rằng nàng đã tận tâm tận nghĩa giúp Lý Tín rồi. Lý Tín nên cảm động, cảm kích và biết ơn nàng lắm … Nếu hắn ta không chết sau khi nhảy xuống vách đá. Có điều hắn chắc chắn chưa chết, cứ nhìn cái dáng vẻ tự tin, như đã cân nhắc từ trước của hắn thì biết …
Hôn ước cái khỉ gió gì cơ chứ … Cái tên quê mùa này, cứ ở đó mà từ từ mơ mộng, nàng sẽ trở về Trường An sau khi ở Cối Kê một thời gian. Nhất định sẽ có hàng ngàn, hàng vạn hộ vệ hộ tống nàng trở về, nàng sẽ không bao giờ gặp lại Lý Tín nữa!
Nghĩ đến việc thoát khỏi sự áp bức cả ngày của Lý Tín, xét về tổng thể, Văn Thiền cảm thấy rất vui mừng, đắc ý và an nhiên sau vài khoảnh khắc hiếm hoi chìm đắm trong tình cảm phức tạp.
Buổi chiều, đoàn xe tiến vào Cối Kê. Nửa giờ sau, cổng lớn phủ quận thú được mở ra, Văn Thiền xuống xe ngựa, dưới sự dẫn đường của đám người hầu, ngẩng đầu liền thấy biển hiệu cũ gỉ sét treo trước cổng.
“Nữ quân, công chủ, mời đi bên này.” Ma ma hầu trong phủ cúi đầu, nghiêng mình hành lễ xong, dẫn công chủ đi vào trong phủ.
Với tư cách là quận thú của Cối Kê và là dượng cả của Văn Thiền, Lý Hoài An sau khi đón cháu gái của mình xong, ông trở về trước một bước, dặn dò mọi người trong phủ tiếp đón khách quý từ xa đến, liền đi giải quyết nốt việc xử lý đám cướp.
Những tên cướp đó, ngoại trừ Lý Tín, Văn Thiền không biết ai khác. Mà dượng cả cũng không có chủ ý giết hắn, Văn Thiền cảm thấy hắn cùng lắm cũng chỉ chịu chút khổ sở thôi, nghĩ vậy trong lòng nàng vui mừng đến lạ!
Sự việc vừa mới diễn ra trước đó một lúc.
Sau khi vào phủ, Văn Thiền cùng thím Tư đến bái kiến lão huyện quân trước. Lão huyện quân tuổi đã lớn, giữ lại Hàn thị nói chuyện phiếm, còn Văn Thiền được đưa tới gặp anh chị em trong nhà.
[*] Theo như mình tìm hiểu thì lão huyện quân là chỉ mẹ của quan thuộc hàng ngũ phẩm, trong khi quận thú ở đây đã thuộc hàng tứ phẩm, là người đứng đầu một quận, vì là chức quan khá lớn nên do đích thân hoàng đế tự mình tuyển chọn và bãi chức. Không hiểu sao ở đây mẹ của quận thú lại được tác giả gọi là “lão huyện quân”, đọc giả có cao thủ nào hiểu về phần này giải thích giùm mình nhé!
Vừa ra khỏi cửa, người đầu tiên nàng gặp là một thiếu nữ mặc áo lụa xanh, khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt e lệ xem xét người đối diện, vội vàng hành lễ chào Văn Thiền.
“Chị!” cô gái thì thầm.
May có hầu nữ Thanh Trúc bên cạnh nhắc nhở, nàng mới biết rằng nữ công tử chỉ mới mười hai, mười ba tuổi này chính là con gái của Văn Dung cô ruột nàng, Lý Y Ninh.
Chi phòng cả gia tộc họ Lý đi đi lại lại, mãi cho đến giờ cũng chỉ còn sót lại một mụn con Lý Y Ninh.
Thế sự thực khiến người ta không khỏi thở dài.
Văn Thiền ngơ ngác đứng ở đầu hành lang hồi lâu, ậm ừ một tiếng nhận lễ chào hỏi của em họ, ánh mắt mới chuyển sang những người khác phía sau Lý Y Ninh.
Còn chi thứ tông thất Lý gia, đủ nếp đủ tẻ, trai gái mỗi nhà nghe tin Vũ Dương Công chủ giá đáo, đều bị các trưởng bối trong nhà bắt đến hành lễ gặp mặt. Nhà cũ của họ Lý là ở Giang Nam, sau khi triều đình mới thành lập, con cháu trong tộc chưa từng vượt qua Giang Bắc đến Trường An làm quan. Tính ra cũng khoảng bốn năm thế hệ rồi, con cháu nhà họ Lý chưa từng đến Trường An, cũng chưa từng nhìn thấy những nhân vật tài hoa của Trường An.
Và bây giờ, con gái của nhà bác cả, Công chủ Vũ Dương từ Trường An đến thăm gia đình, cô cậu nhà họ Lý đều cảm thấy hiếu kỳ.
Lý Y Ninh lần lượt giới thiệu ——
“Chị! Em đứng thứ tư trong gia đình. chị cứ gọi em là Y Ninh hoặc em Tư đều được ạ.”
“Chị! Đây là anh Ba của em, Lý Diệp. Anh Ba rất có học thức và thường dạy em đọc sách.”
“Đây là em Năm, Lý Chiêu. Em Năm vẫn đang ở độ tuổi chơi, nhưng nó ngoan lắm.”
“Đây là……”
“Đó là……”
Con cháu nhà họ Lý cũng nhiều thật đấy, sau khi nghe Lý Y Ninh giới thiệu một hồi, nàng chẳng nhớ được ai.
Tuy nhiên, trong mắt con cháu nhà họ Lý, nàng lại tỏa sáng như ánh trân châu.
Dưới ánh sáng mặt trời, thiếu nữ mười bốn tuổi, mặc áo lụa trơn quấn ngang ngực, mắt phượng mày ngài, dáng đứng như trúc như ngọc. Chỉ nhìn thoáng qua, cũng thu hút ánh mắt của mọi người, tất cả tinh hoa của khu vườn đều tụ lại trên người thiếu nữ.
Đúng là một người con gái đẹp từ cốt cách cho đến vẻ bên ngoài.
Vũ Dương Công chủ đến thăm khiến đám lang quân đều kinh ngạc, còn các thiếu nữ lại “liễu hờn kém xanh”. Sắc mặt ai nấy đều thay đổi trong phút chốc, có một sự ngưỡng mộ trong lòng, khó mà thốt nên lời. Ở Cối Kê, Lý gia là danh gia vọng tộc, những thiếu niên, thiếu nữ này tuy bị các bậc tiền bối quản giáo nghiêm khắc trong nhiều năm, nhưng khi đối diện với Vũ Dương Công chủ đến từ Trường An, vẫn không khỏi cảm thấy tự hổ thẹn không sánh bằng nàng.
Văn Thiền hít thở bầu không khí trong lành, bình tĩnh đón nhận mọi người hành lễ nghênh đón.
Thấy chưa.
Đây mới đúng là đãi ngộ mà Vũ Dương công chủ nàng vẫn được tận hưởng thường ngày!
Khi ở Trường An, ngày ngày nàng đều được ăn ngon mặc đẹp, quần áo lụa là xúng xính, đi tới đâu cũng có người vây quanh. Chỉ cần nàng đưa tay ra, ngước mắt thôi cũng đủ khiến cho ối người cúi đầu lấy lòng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bây giờ, khi tới Cối Kê vẫn được nâng niu, ngưỡng mộ như vậy. Cái loại ngông cuồng, dân dã như Lý Tín, làm sao có thể hiểu được sự kiêu ngạo, thanh cao và quý phái của nàng chứ?
Thôi đừng làm mất thời gian của nàng.
Văn Thiền nổi giận đùng đùng trong lòng, oán trách Lý Tín không thôi.
Trong khi không biết Lý Tín vẫn sống hay đã chết.
Mới đi một vòng, Văn Thiền đã gột sạch dáng điệu tả tơi, nhếch nhác của mình khi phải chịu đựng ở chỗ Lý Tín, khôi phục hoàn toàn khí chất cao quý của một công chủ, tâm trạng hết sức thoải mái. Nàng mới chợt nhớ ra mục đích chính đến Cối Kê, “Cô đâu rồi? Mau đưa tôi đi gặp cô!”
Lý Y Ninh biết đây chính là Vũ Dương Công chủ, cho dù có là anh chị em họ đi nữa cũng không thể đắc tội được. Nàng đóng vai trò là khuê nữ duy nhất của nhà cả, gánh vác trên vai vai trò quan trọng giữ mối quan hệ giữa Khúc Châu Hầu ở Trường An và Lý gia ở Cối Kê. Từ đầu tới cuối đều quan sát lấy lòng cô chị, công chủ này.
Hiện tại xem ra Văn Thiền có lẽ không khó hòa hợp?
Sau khi Lý Y Ninh thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Văn Thiền nhắc đến mẹ. Trước đó còn không ngừng giới thiệu các anh chị em trong nhà cho công chủ, bỗng chốc, đôi mắt thiếu nữ hiện lên vẻ u sầu, miễn cưỡng cười một tiếng, “Mẹ mong chị từ sớm, vẫn đang chờ chị đấy, để em đưa chị qua gặp mẹ. “
“Được rồi!” Văn Thiền rất mong đợi, rất tò mò.
Nàng đã không gặp cô trong nhiều năm nay. Nhận được thư của dượng nói cô bệnh nặng, nhưng không biết nặng đến mức nào?
Đi xuyên qua các hành lang, vòng qua những mỏm đá, khu vườn mùa đông thật tĩnh lặng, hai thiếu nữ người trước kẻ sau đi theo người hầu gái dẫn đường, đi về phía phòng lớn sau phủ. Mặt hồ bị đóng băng bởi một lớp băng, bốn góc đình đều bị bao phủ bởi sương mù.
Ánh chiều tà chiếu phủ khắp trời đất, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu vào khu vườn lạnh lẽo phảng phất chút ấm áp. Vạn vật bắt đầu nghỉ ngơi, lũ chim cũng bay về tổ tìm chốn ngủ. Trong khu vườn tĩnh lặng, một nhóm người càng ngày càng tiến gần đến hành lang dài dẫn tới chái nhà lớn …
Vừa bước tới hành lang, gió từ hướng ngược lại thổi đến, nghe thấy tiếng xáo động ở phía trước——
“Mau đi tìm lang trung!”
“Nữ quân lại lên cơn rồi !”
Văn Thiền và Lý Y Ninh sắp tới gần căn phòng liền sửng sốt, không còn tâm trạng tận hưởng cảnh sắc trong vườn, vén váy lên, người trước kẻ sau lần lượt chạy tới chỗ đám người hầu đang tất bật đi ra đi vào.
“Ma ma, mẹ cháu thế nào?” Lý Y Ninh vừa chạy tới nhìn thấy một ma ma đứng ở trước cửa liền hỏi.
Vị ma ma này đã lớn tuổi, nếp nhăn hằn sâu trên khóe miệng. Sau khi thỉnh an công chủ, mới thở dài “… Phu nhân lại ngớ ngẩn và không ngừng gọi ‘Thằng Hai’, vẫn như trước …”
“Vậy làm thế nào bây giờ?” Lý Y Ninh mắt đỏ hoe.
Mỗi mình Văn Thiền không biết rõ tình hình, kỳ lạ hỏi “Cái gì ‘Thằng Hai’?”
Lý Y Ninh quay đầu lại nhìn chị họ, hai mắt đỏ hoe, “Là anh Hai của em.”
Văn Thiền đếm đi đếm lại.
Nhà họ Lý có người nào được gọi như vậy nhỉ?
Nàng nhớ lại một hồi vẫn không thể lôi ra được ai trong số đám con trai nàng vừa nhìn thấy …
Cho đến khi Lý Y Ninh giải thích, “Nói tới chuyện này, nếu anh ấy vẫn còn sống thì chị cũng phải gọi anh ấy một tiếng là anh Hai đấy.”
“Hả?!”
“Đó là một câu chuyện dài…”
…
Cách đó vài dặm, trong nước hồ băng giá dưới núi Mao Sơn, nước đóng băng trên mặt hồ đột nhiên nứt ra, sau vài tiếng rắc rắc, vết nứt mỏng giãn rộng ra tứ phía, một lỗ hổng lớn mở ra.
Những tia nước bắn tung tóe, trong màn tuyết trắng, sương mù bao phủ, hiện ra đôi lông mày băng giá vừa ngoi lên khỏi mặt nước, tiếp đó một thiếu niên đạp nước nhảy vút lên.
Thiếu niên gầy gầy cao cao, đôi mày đen dài, mắt đẹp tinh khôi, ướt át, ngẩng mặt lên.
Chính là Lý Tín, người đã nhảy khỏi vách đá trước đó.
Thiếu niên lau sương tuyết đọng trên đôi mi, nở một nụ cười bướng bỉnh, đắc thắng. Hắn đặt tay lên môi huýt ra một tiếng lớn.
Núi rừng âm u, heo hút phủ lên một màu vàng phấn, núi non trập trùng vang vọng đáp lại tiếng huýt sáo của thiếu niên!
Chà, anh hai họ này là Lý Tín chắc! Cảm ơn nàng nha, truyện thu hút quá!
Diễn biến câu chuyện còn có nhiều tình tiết phức tạp lắm Nàng. ^^ Mình không tiện tiết lộ hehhe