Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 13:
Đánh với tôi một trận
Lý Tín vuốt giọt nước đọng trên mặt, lắc qua lắc lại tùy ý. Chắc do hiệu quả của nước lạnh làm đông cứng da mặt nên khuôn mặt hắn ta tăng thêm vài phần nhan sắc. Nếu ai đó ở đây, chắc hẳn sẽ phải ngạc nhiên. Núi xanh bao quanh đáy cốc, lớp băng trên hồ bị phá vỡ, tan thành từng mảnh nhỏ, Lý Tín lách qua mấy tảng băng trôi, đi lên bờ. Ánh sáng mờ nhạt, trên đầu như có bóng đen lướt qua phục xuống.
Thời cơ đến rồi, nhanh chóng bắt lấy!
Lý Tín phản ứng rất nhanh nhưng bộ quần áo ướt sũng kéo cậu lại. Lưới giăng, phủ từ trên xuống, hắn chỉ kịp thời vung tay lên nhưng không thể ngăn tấm lưới trùm xuống thân mình. Binh mã triều đình xuất hiện từ bốn phía. Một đội vệ binh hùng hậu kéo túi lưới vây quanh Lý Tín đang đứng dưới nước.
“Tự sát đi,” giọng một người đàn ông vang lên, “Tao cho mày toàn thây.”
Lý Tín nghiêng người, ngước nhìn vóc dáng cao to, gương mặt cương trực của người đàn ông trung tuổi.
Chàng thiếu niên nắm lấy sợi lưới trong tay, không chút khách khí cười nói: “Tào trưởng sử, chỉ vì giết tôi mà còn tìm nội gián, lại đi cấu kết với mấy tên lưu manh mà ông vốn coi thường. Lý quận thủ có biết không?” Trong lúc nói chuyện, con dao găm cắt ngang tấm lưới che, thiếu niên nhảy lên.
Người của ông ta đứng vây quanh giật mình, tấm lưới dần nới lỏng. Nhưng chiếc lưới vải này rắn chắc, chưa hề bị thủng. Lý Tín dồn sức cắt thêm lần nữa. Lúc này, mọi người mới hoàn hồn, rùng mình trong lòng. Lý Tín cũng kinh ngạc không kém, nhưng không hoảng hốt, mà lấy tay cuộn sợi lưới đẩy mạnh ra ngoài. Tên lính đứng gần hắn bị đánh một cái trúng ngực, ngã gục xuống. Một tên khác bị dìm trong hồ băng, uống mấy ngụm nước to, lạnh đến mức khóe môi run rẩy.
Người đàn ông được Lý Tín gọi là “Tào trưởng sử”, không ngờ Lý Tín vẫn còn phá vòng vây, may mà cậu ta chưa chém đứt sợi lưới. Tào trưởng sử thậm chí không muốn đưa mắt nhìn thằng nhãi này, lạnh lùng nói, “Lý Tín là thủ lĩnh đám lưu manh. Nếu ai giết được nó, dù sống hay chết, Quận thủ đều có thưởng.”
Một câu buông xuống, mấy trăm người xông thẳng đến Lý Tín.
Lý Tín đứng dưới nước, nắm sợi lưới trong tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đám người đang lao về phía mình. Hơi thở gấp gáp, rút dao găm trong tay một lần nữa hướng về túi lưới đang phủ trên người hắn. Cùng lúc đó, thiếu niên dùng tay trái ấn đầu người nọ, vặn một cái đẩy ra ngoài. Ngay lập tức nghe thấy tiếng nước bắn lên, lõm bõm, người nọ ngã xuống nước.
Thiếu niên võ công xuất sắc, mà đối phương thiên quân vạn mã bủa vây từ bốn phía. Đông đen như kiến, cuồn cuộn lao về hướng thiếu niên. Dẫu bị nhốt trong túi lưới, Lý Tín vẫn cố gắng thử phá vây hết lần này đến lần khác. Do ảnh hưởng bởi môi trường nên tay nghề của hắn chậm hơn nhiều, nhưng hắn vẫn đối phó được bọn chúng.
Ra tay nhanh chóng, không chút lưu tình.
Máu hòa vào nước, nhuộm một màu đỏ tươi loang lổ.
Tào trưởng sử khoanh tay đứng xem từ xa, nhìn số lượng bị thương ngày càng lớn. Đôi mắt ông ta không chớp, trái lại thản nhiên kích động Lý Tín, “Biết mày nhảy xuống vực, lúc ở dưới nước sẽ chọn đi theo hướng khác. Vì sao tụi tao vẫn tìm được mày? Là nhờ có tiếng huýt sáo của mày báo cho đồng bọn. Chính đồng bọn mày đã báo cho tụi tao biết chỗ mày rơi xuống đấy. Không chỉ có tụi tao hy vọng mày thất thế, mà trong đám đồng bọn cũng có kẻ muốn mày thất thế. Lý Tín, mày bị bạn bè phản bội rồi.”
Trong lúc ông ta nói chuyện, thiếu niên đang đánh nhau với những người xung quanh. Mọi người vây bắt một mình hắn, tựa như ánh sao nâng trăng *, nhưng ý nghĩa lại khác nhau hoàn toàn. Không khí nồng đậm mùi máu tươi, trước mắt chưa có ai chết, nhưng hai bên đều chém giết đỏ cả mắt, chẳng ai quan tâm người sống kẻ chết là ai.
[*] Gốc là nghĩa là sao vây quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Một tên nhào đến, Lý Tín dùng dây thừng trên người trên quấn quanh vặn xoắn, nước văng tung tóe!
Tào trưởng sử không thèm để thiếu niên trong mắt, “Lý Tín, cảm giác phản bội thế nào?!”
Tiếng nước, tiếng binh khí xen lẫn máu thịt va chạm, tất cả hòa làm một khiến lời ông ta nói trở nên mờ nhạt.
Gió thổi cuồn cuộn, con dao găm lật lên cắt ngang cổ một người, màu máu đỏ chiếu lên đôi mắt thâm trầm và thân hình cường tráng của hắn, “Phản bội thì phản bội, có sao đâu!”
Chưa kịp nói xong, ánh sáng chói lóa mang từ trong tay hắn bay ra, kèm theo ‘đinh’ một tiếng, thanh âm rất nhỏ, chỉ thoáng thấy ánh sáng chiếu rọi đôi mắt tinh anh của chàng thiếu niên. Sợi dây thừng rơi xuống, tấm lưới buông lỏng. Lý Tín kéo sợi dây trên tay, lột bỏ dây thừng trên người, nở nụ cười lạnh lẽo nhìn đám người vây quanh.
Việc lớn đã thành!
Vẻ mặt điềm tĩnh của Tào trưởng sử cuối cùng có chút thay đổi. Ánh mắt nhìn Lý Tín hơi dao động: Ông ta giữ chức Trường sử ở quận Cối Kê, đã gặp qua rất nhiều tên lưu manh đầu đường xó chợ. Chủ yếu loại tép riu không làm nên chuyện, nhưng kẻ như Lý Tín vừa có dũng vừa có mưa lại rất hiếm gặp. Mấy năm nay làm quan phủ sứt đầu mẻ trán. Khó khăn lắm mời chờ được quận thủ mới kế nhiệm. Quận thủ suy đi tính lại, mà lại quyết định bỏ qua….
Chẳng lẽ để mấy tên xấu xa tự do, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, coi thường vương pháp?!
“Giết! Bắt lấy Lý Tín!” Ông ta gào lên.
Giữa bầu trời, tuyết bắt đầu rơi lất phất từng đợt, xung quanh là tiếng la hét của đám quan binh.
Còn có tiếng cười thiếu niên phiêu diêu tự tại vang lên cùng lúc: “Vậy thì ta cùng đánh một trận!”
Trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người, đột nhiên thiếu niên trồi lên từ dưới đất, nhắm đến phương hướng Tào trưởng sử đang đứng. Nhưng Tào trưởng sử chỉ là quan văn, làm sao đánh lại được cao thủ võ công như Lý Tín?
Tào trưởng sử lùi về sau hai bước, “Bắn! Bắn tên!”
Mây đen vần vũ trên bầu trời, tuyết rơi lất phất, những mũi tên đen bay ra từ trong bóng tối nhắm đến Lý Tín, đang bị đám đông vây quanh. Lý Tín chật vật tránh né giữa không trung, rồi lại rơi vào vòng vây.
“Giết!” Tất cả mọi người đều chém giết đến đỏ mắt, giận dữ gào thét.
Lý Tín ngẩng đầu, trái phải, trước sau đều là thiên quân vạn mã. Hắn đứng giữa những bông tuyết tung bay, trong tay chỉ có con dao găm nhuộm đỏ chống lại hàng trăm cung đao lao đến.
Mà khuôn mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt tinh anh, dù hiểm nguy vẫn hướng về phía trước!
Trời dần tối, tuyết rơi ngày một lớn hơn, bay xuống đáy cốc hoang vu.
Trên cao những ngọn núi dựng đứng như kiếm, dưới đáy vực một chiến trận mở ra khí thế vang rền như sấm.
Giữa đất trời, chém giết không ngừng.
Muôn dòng người hiện ra đổ xô về hướng Lý Tín, có người liên tiếp nói về tên nội gián, nói về sự phản bội, xúi giục hắn đầu hàng, thuyết phục hắn ngồi nhà giam đi. Nhưng Lý Tín không thèm bận tâm, tiếp tục đánh lại đội quân đông đảo với con dao găm trong tay.
Tuyết và máu hòa làm một, Tào trưởng sử dùng ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, thiếu niên kiên cường bất khuất. Bên tai, văng vẳng lời Lý quận thủ căn dặn trước khi đi lần nữa ——
“Thế thời hiện nay, thiên tai liên miên. Muôn dân tìm đường sống, đám lưu manh ấy chưa từng ức hiếp dân lành, chưa từng giết người phóng hoa, chúng ta không cần đuổi tận giết tuyệt. Dù thế nào cũng phải để chúng sống. Nếu anh giết bọn họ, ngược lại sẽ ép nhiều người muốn làm phản hơn……”
Quận thủ tiền nhiệm không làm gì.
Quận thủ đương nhiệm vẫn áp dụng chính sách cũ, nghỉ ngơi lấy sức, vô vi mà trị.
[*] Trong Đạo giáo “Vô vi “(無為). Dịch là: Không làm gì. Vô vi không có nghĩa không làm gì, nhưng để sự việc phát sinh một cách tự nhiên trong sự hòa hợp với Đạo.
Tuy nhiên, Tào trưởng sử không thể hiểu nổi.
Đến giờ, ông ta vẫn không thể hiểu.
Nhưng nhìn đến đôi mắt đen tuyền của thiếu niên nhuộm lẫn máu tươi, ẩn chứa hàn ý nồng đậm như băng tuyết ngàn năm…… Ông ta bắt đầu hiểu ra, nếu đầu người không chất thành đống thì ông ta không giết được Lý Tín.
Chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ……
Chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ……
Sắc trời tối đen như mực, mây ùn ùn kéo đến, tuyết rơi dày đặc như sương mù bao phủ, trùng điệp bủa giăng. Giữa đất trời mênh mông, tuyết trắng bay bay, rơi xuống ngọn núi xanh yên ả, đậu trên đoàn người đang chém giết dưới đáy cốc.
Tuyết rơi dày đặc .
Đội quân đông đảo dũng cảm tiến lên.
Không nghỉ không dừng.
Ngay giữa khoảng không tối tăm mờ mịt, âm thanh vang lên dữ dội như thủy triều trên đỉnh núi cao —— “A Tín!”
Lý Tín ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh, những người bạn thân thiết của hắn đã xuất hiện: Vẫy tay với hắn, rồi nhảy từ trên cao xuống, bước đến vùng đất đang chém giết lẫn lộn này ——
“A Tín, không sao chứ?”
“Chúng tôi đến rồi!”
“Cho mấy con chó già này xuống gặp quỷ đi thôi!”
Tiếng nói chuyện lộn xộn, những gương mặt khác nhau đứng lên từng người một, không chạy tán loạn về mọi phía.
Té ra, muốn làm phản?!
Sắc mặt đối phương xanh mét, Lý Tín không rút khỏi trận chiến. Cả người đầy máu và nước, vẻ mặt trắng bệch nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ kỳ. Bốn phía toàn là địch, quanh địch lại là bạn bè. Thiếu niên lẳng lặng ngẩng mặt lên nhìn đám bạn vây quanh bốn phía.
Giờ hắn là người giữ thành, đôi mắt trầm mặc nhìn hồi lâu, sau đó đắn đo suy nghĩ.
Tuyết bay lất phất, rơi vương trên mặt chàng thiếu niên.
Hắn chậm rãi quay mặt lại, đối diện khuôn mặt trắng xanh của Tào trưởng sử, nở nụ cười gằn mỉa mai—— “Chỉ e Lý quận thủ không muốn xảy ra tình trạng này?”
Sắc mặt Tào trưởng sử khẽ biến đổi.
Thiếu niên thản nhiên nói, “Chuyện hôm nay đều tính hết lên đầu tôi. Sống chết có số, chúng ta tự thoả thuận với nhau…… Xong việc hôm nay, tôi sẽ không bẩm báo Lý quận thủ, mà ông cũng bỏ qua đám anh em của tôi. Tào trưởng sử có dám đánh với tôi một trận?”
Sắc mặt Tào trưởng sử trắng xanh lẫn lộn, nhìn tên nhóc kiêu ngạo, tự phụ này.
Thời thế bất ổn, quan bức dân làm phản, kẻ có tài vùng lên khởi nghĩa.
Nhưng mà Lý Tín…… chưa từng vùng lên.
Tuyết rơi ngày một dày hơn, gió rít gào giận dữ, hai bên giằng co dưới đáy cốc. Tất cả đều trầm mặc, bầu không khí bức bách đè nén.
……
Tuyết bao phủ quận Cối Kê.
Cách xa Mao Sơn ngàn dặm đến phủ Lý quận thủ, nơi Công chủ đang ở.
Mênh mông một màu trắng xóa, màn đêm tịch mịch âm u, phủ trạch vắng lặng.
Công chủ Vũ Dương đang ngồi nghe cô em nhà họ Lý kể câu chuyện xưa thì chìm vào mộng đẹp. Trong cơn mơ, nàng trở mình một cái, liền bước vào trong câu chuyện xưa Lý Y Ninh đang ngồi kể ——
Lý gia từng có Nhị Lang, con đầu của cô cả Văn Dung.
Thất lạc khi còn nhỏ, nhiều năm không có tin tức.
Văn Dung đau lòng sinh bệnh, nhà họ Lý tiêu điều thê lương, Cậu Hai Lý gia sống chết không rõ.
“Chị nên gọi anh ấy một tiếng là ‘anh Hai’.”
Anh Hai?
Trong mộng Văn Thiền nhìn thấy bóng hình cậu thiếu niên. Nàng đuổi theo ông anh họ kia, muốn tìm anh ấy quay về. Tìm được anh ấy mới có thể chữa khỏi tâm bệnh của cô cả.
“Anh Hai?” Nàng thì thào gọi tên trong làn sương mờ ảo. .
Trời đất bao la, chàng thiếu niên ngoái đầu lại, đôi mắt sáng ngời, nét cười mờ nhạt, nói câu tình tứ, “…… Em họ?”
…… Lý Tín!
Dọa Văn Thiền giật lùi về sau mấy bước.
Ngã nhào trong mộng.
Giật mình tỉnh giấc —— Thế nào lại mơ đến anh ta, đúng là âm hồn không tan, còn biến thành cơn ác mộng của nàng nữa chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Thiền: Tôi có thoát khỏi Lý Tín hay không?
Lý Tín: Không đâu.
Tác giả:…… Không đâu.
Văn Thiền bị dọa chết ngất.
****************************************
Hay quá! Hóng tiếp. Cảm ơn bạn nha!
<3 cái bộ này mình vừa edit vừa cười như con điên.