Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 19
Xử lý Lý Tín
Cả đêm Văn Thiền ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm tinh mơ, những hạt sương mai còn đọng lại trong sân vườn, khắp nơi ẩm ướt. Lý Y Ninh ôm mèo đến cho Công chủ xem qua mặt mũi. Cửa mở toang, Công chủ Vũ Dương đang ngồi quỳ trên tấm thảm làm bằng vải nỉ, tà váy xõa tung để lộ chiếc tất trắng phía dưới. Thiếu nữ chống tay lên trán, khuỷu tay gác lên bàn, thoạt nhìn có vẻ đăm chiêu.
Trước mặt Công chủ có bốn năm hộ vệ đang đứng.
Lý Y Ninh chỉ liếc trộm một cái, thấy chị họ Văn Thiền đang nói chuyện với các hộ vệ, sau đó không cởi giày đi vào làm phiền chị nữa. Cô bé ngồi bên ngoài hiên, ôm con mèo nhỏ Tuyết Đoàn chơi đùa. Con mèo lười biếng, đôi mắt khép hờ, bé bé tròn tròn, vô cùng xinh đẹp khiến cho đám thị nữ theo hầu Công chủ đều chạy đến chơi với nó.
Bên trong phòng, Văn Thiền đang quan sát hộ vệ của mình, “Võ công các anh có tốt không?”
Các hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, người đứng đầu đáp lời, “Thuộc hạ và những người khác trước đây đều làm việc dưới trướng Quân hầu, đi theo Quân hầu nam chinh bắc chiến. Nay Quân hầu lui về nghỉ ngơi, thấy chúng tôi không có chỗ để đi nên thu nhận chúng tôi làm tôi tớ.”
“Quân hầu” mà anh ta nhắc đến ý chỉ phụ thân Văn Thiền, Khúc Chu Hầu. Ở Đại Sở những người có địa vị cao như công chủ thì có địa vị tôn quý như nhau, nam nữ bình đẳng. Hiện giờ, Văn gia đang chiếm một vị trí quan trọng trong giới quý tộc ở Trường An, chỉ dựa vào cậu con trai thứ ba trong Văn gia, là cha Văn Thiền, Văn Bình. Nhờ chiến công lừng lẫy, Văn Bình được phong làm Khúc Chu Hầu, sau đó mới cưới được Trưởng công chúa. Theo tục lệ, danh môn thế gia Đại Sở được phép nuôi tư binh.
Thế nên, hộ vệ đi theo Văn Thiền đến Cối Kê lần này, chính là tư binh của Văn gia.
Công chủ hỏi bọn họ võ công có tốt không. Mọi người đều không dám khoe khoang tài nghệ, chỉ có thể khéo léo nói cho Công chủ hiểu.
Văn Thiền lại không nghĩ vậy, “Ngày tôi bị Lý Tín bắt đi, tôi thấy các anh có làm gì được đâu.”
Nàng vừa nói xong, mọi người đều xấu hổ. Còn nghĩ, cuối cùng Công chủ cũng nhớ đến, giờ muốn tính sổ mọi người, nhưng không đành lòng chấp nhận nên muốn cãi lý cho mình một phen, “Hôm đó tuyết lớn, lên đường vội vã, thuộc hạ không thông thuộc đường sá ở đây. Hơn nữa, đám cướp tấn công bất ngờ, người đông thế mạnh……”
Văn Thiền xua tay, không so đo với bọn họ việc này. Nàng chỉ ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi, “ Võ công các anh có thể đối phó được Lý Tín không? Có thể giúp tôi giải quyết Lý Tín không?”
Mọi người đều bối rối: “……”
Văn Thiền không nói đùa, nàng rất nghiêm túc.
Cả đêm gặp ác mộng, trăn trở suốt một đêm, vẫn thấy nên xử lý Lý Tín.
Nàng vẫn còn một cái hôn ước giả ở trong tay Lý Tín. Mặc dù hôn ước không có hiệu lực nhưng vẫn là mối nguy hiểm tiềm tàng, cần phải loại bỏ.
Lý Tín chẳng kiêng dè gì cả, lại còn phải lòng nàng một cách rõ ràng như thế. Vả lại, thân phận hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản Văn Thiền không thể cho hắn cơ hội. Nhưng nếu không làm như vậy, chỉ sợ hắn không chấp nhận được thực tế phũ phàng mà làm ra chuyện không hay với nàng….
Còn có cậu ba nhà họ Giang, Giang Chiếu Bạch. Văn Thiền không dễ gì mới đi được một chuyến. Mấy tháng nữa là đến Tết, lúc đó chị cả sẽ cùng phu quân Ninh Vương vào kinh diện Thánh, tiện đường ghé qua Cối Kê. Chị cả chắc chắn sẽ lôi nàng về nhà. Nếu không thể khiến Giang Tam Lang đồng ý trước Tết, Văn Thiền không bao giờ có thêm cơ hội hạ gục Giang Tam Lang lần nữa. Ngày nào cũng mệt mỏi nghĩ cách đối phó với Lý Tín, còn lấy đâu ra thời gian theo đuổi Giang Tam Lang?
Cho nên, phải xử lý Lý Tín!
Quan phủ làm không được thì nàng làm!
“Công chủ, muốn Lý Tín chết sao?”
Văn Thiền tò mò, “Các anh giết được hắn không?”
Hộ vệ: “…… Có thể, chắc được…… Không chắc lắm……”
Văn Thiền trợn trắng mắt liếc hắn, “Vậy còn hỏi tôi làm gì? Các anh bắt lấy hắn rồi nghĩ cách đuổi ra khỏi Cối Kê, cử người trông chừng hắn. Nếu tôi có đi đâu, không được để hắn nhìn thấy tôi. Như vậy là được rồi.”
Hộ vệ gật đầu, được, như vậy thì chuyện nhỏ.
Thế nhưng sau khi trải qua chuyện bị bắt cóc, nàng không còn tin tưởng bọn họ lắm, “Chắc chắn có thể bắt được Lý Tín?”
“Hắn chỉ là một tên côn đồ thôi mà, tuổi vẫn còn nhỏ. Chắc là học lỏm được ai đó hai ba chiêu trong giang hồ, nhưng trình độ của mấy tên côn đồ dù có học mấy cũng không đi xa được tới đâu. Bắt hắn, thừa sức.”
Văn Thiền vẫn không yên tâm, trầm mặc một lúc rồi đưa ra quyết định, “Hai ngày tới, không được bước chân ra khỏi phủ, các anh cứ luyện tập võ công cho tốt. Tôi và Thanh Trúc sẽ phái người giám sát các anh.”
Đám hộ vệ: “……”
Văn Thiền gõ lên cửa sổ, rồi đẩy then cài, mở cửa hỏi em Tư Lý gia đang ngồi chơi với con mèo ngoài hiên, “Y Ninh! Trong phủ chúng ta có sách vở ghi chép trận pháp các loại không? Chị có việc cần dùng đến.”
Lý Y Ninh ngạc nhiên trong chốc lát. Cha cô là quan văn, bình thường chả bao giờ chạm đến mấy thứ đồ như vậy. Ngẫm nghĩ, “Lần trước, anh Ba có mượn mấy quyển sách của Thường trường sử. Em đọc sách thấy có đấy, để em mượn giúp chị nhé.”
Văn Thiền cười nói ‘Được’, quay lại nhìn hộ vệ ý nói, đuổi theo Lý Y Ninh mà lấy trận pháp.
Đám hộ vệ: “……”
Tức là Công chủ không tin tưởng trình độ bọn họ đây mà? Chỉ là một tên côn đồ thôi? Trận pháp này, sẽ chuẩn bị giống như ngày xưa cùng quân hầu đánh giặc trên chiến trường là được.
Văn Thiền trả lời bọn họ, “Lý Tín mưu mô xảo quyệt, lại có đầu óc, đừng lơ là mất cảnh giác. ”
Mấy ngày còn lại, mỗi ngày Văn Thiền đều ở trong phủ, lúc rảnh rỗi thì đi thăm cô Cả, cũng đã làm quen con mèo Lý Y Ninh ôm đến hôm nọ, tên nó là ‘Tuyết Đoàn’. Văn Dung bị bệnh đến mơ mơ màng màng, chỉ có con mèo nhỏ khiến nàng thích thú. Đôi khi đi sớm về muộn, về đến sân thấy đám thị nữ vẫn đang giám sát hộ vệ luyện tập.
Văn Thiền đè nén chút xấu hổ trong lòng, động viên bọn họ chăm chỉ tập luyện.
…… Mặc dù Lý Tín đối xử với nàng rất tốt, nhưng giờ nàng không có nhiều thời gian. Đâu rảnh rỗi mà ngày ngày giả bộ đáng thương với hắn, tốt nhất nên xử lý hắn dứt điểm một lần cho xong.
Thời gian dần dần trôi đến đầu tháng 11, tuyết vẫn không ngừng rơi. Nơi đây thường không có tuyết rơi, thế nhưng không biết vì sao, đợt này Cối Kê lại gặp phải trận tuyết lớn như vậy.
Các hộ vệ đã luyện tập nhuần nhuyễn trận pháp, mà Văn Thiền cũng bị kìm kẹp gần nửa tháng, mới dám ra khỏi phủ chơi. Nửa tháng gần đây, mỗi ngày nàng đều nghe ngóng hành tung của Giang Tam Lang, nhưng lại sợ rước lấy phiền phức cho chàng nên không dám đi gặp. Thậm chí giờ ra khỏi phủ, cũng vì muốn nhử Lý Tín chứ không phải vụng trộm đi gặp Giang Tam Lang.
Văn Thiền động viên bản thân: Chờ đến khi xử lý xong Lý Tín, mình có thể một lòng một dạ “hò hẹn” với Giang Tam Lang.
Văn Thiền dẫn theo hộ vệ đi dạo vài ngày, vui chơi khắp nơi ở Cối Kê. Nàng không biết Lý Tín đang ở xó nào nên mấy hôm nay thấp thỏm không yên, vẫn luôn căng thẳng chờ đợi không biết Lý Tín sẽ nhảy ra từ đâu.
Thế nhưng, Lý Tín giống như mất tích, biệt tăm không chút tin tức.
Văn Thiền ngồi trong quán rượu, sau vài ngày sầu lo nay có chút hồ hởi trong lòng: Hay là Lý Tín biết khó mà lui rồi, không muốn dính lấy nàng nữa? Hay là hắn nhận ra sự thật phũ phàng, không si mê vẻ đẹp của nàng nữa?
Được! Được!…… Loại đàn ông không coi trọng nhan sắc thế này, tương lai ắt có thành tựu lớn!
Chỉ mong Lý Tín tránh nàng xa xa, mai sau đạt được thành tựu trong sự nghiệp cũng không liên quan gì đến nàng!
Công chủ Vũ Dương ngồi trên bàn rượu, uống một hơi cạn sạch, khoan khoái đi xuống dưới lầu, cân nhắc nên về phủ hay đi thẳng đến thành tây tìm Giang Chiếu Bạch chào hỏi. Nàng vừa đi đến cửa quán, vô tình lướt qua thấy có hai anh chàng thiếu niên đang uống rượu dưới lầu.
Trong đó, có một lang quân dáng người gầy gò, đang chống khuỷu tay lên quầy trò chuyện với chưởng quầy, mặc cái áo lông bị rách một lỗ to không vá lại. Người thì bẩn thỉu nhưng vẫn đứng cà lơ phất phơ, góc nghiêng xương cằm lộ ra trông thật lớn lối.
Thanh Trúc kêu ‘ơ’ một tiếng, tay liền bị Công chủ nắm chặt, vội im miệng. Văn Thiền liếc mắt rồi bỏ đi. Đám hộ vệ bám sát theo sau.
Giọng nói thiếu niên ở phía sau truyền đến, “Ve Ve, đã lâu không gặp.”
Văn Thiền coi như không nghe thấy.
Một con dao nhỏ từ phía sau nhanh chóng bay tới, lực đạo vô cùng sắc bén. May có thị vệ đứng sau lập tức bước đến đỡ nhát dao, thị vệ bên cạnh kéo Công chủ ra sau, may không làm Văn Thiền bị thương. Văn Thiền đứng bất động ngay tại chỗ, sau đó quay mặt lại, kìm nén lửa giận dâng trào, đi đến quầy nhìn thiếu niên, “Anh muốn giết tôi?!”
Lý Tín an ủi nàng, “Không mà. Tôi tính toán lực đạo sẽ không làm em bị thương. Ai ngờ đám người của em có mắt như mù, lại xông đến đỡ. Nếu không tin, em có thể thử xem.”
Văn Thiền không muốn lý lẽ chuyện này với hắn. Nàng nhìn chàng thiếu niên rách rưới, sắc mặt người kia phờ phạc, nhưng nụ cười tươi tắn, rực rỡ như sao trời. Lại nhìn sang thiếu niên đứng bên cạnh hắn cũng bộ dạng rách nát không kém, A Nam…
A Nam dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Công chủ bĩu môi, xòe tay nhún vai, “Mọi người ở lại, tôi đi trước đây.” Anh ta gọi chưởng quầy bê rượu ngon đến, gật đầu với Lý Tín rồi đi ra khỏi cửa.
Giờ còn mỗi Lý Tín.
Lý Tín nhàn nhã đứng dựa vào quầy, “Ve Ve, có nhớ tôi không?”
Văn Thiền nhếch môi, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Lý Tín thấy vẻ mặt dịu hiền của nàng thì ngẩn người, không ngờ lần gặp gỡ này tính khí nàng lại tốt thế. Người đẹp xoay người bước ra ngoài, chàng thiếu niên đỡ cánh tay bị thương đi thương dưới lớp áo choàng, nhe răng cười, vui vẻ đi theo.
Ve Ve đối xử với hắn dịu dàng, đây vốn là điều Lý Tín mong muốn.
Hắn chậm rãi, đuổi theo đoàn người Văn Thiền, đi vào trong một con hẻm nhỏ. .
Lý Tín vẫn dửng dưng như trước, lướt qua những người không liên quan, chỉ dán mắt nhìn Văn Thiền đang đi giữa đoàn người. Văn Thiền ngoảnh lại nhìn hắn, hắn liền mỉm cười đáp lại. Ánh mắt thiếu nữ lại trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lúc sau, một thị vệ cúi đầu nói gì đó với Văn Thiền. Văn Thiền gật đầu, Thanh Trúc cùng các thị nữ khác đi theo cô ta nép sát về phía sau. Đội hình các thị vệ bắt đầu thay đổi.
Với năng lực quan sát nhạy bén, vẻ mặt thản nhiên của Lý Tín đột ngột thay đổi.
Thanh kiếm từ bên hông lao đến, thanh niên nhảy lên không trung nghiêng người về phía sau, tránh đòn sát thủ trên không. Chàng thiếu niên nhảy một bước lên bờ tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn thế trận đã biến hóa ở dưới.
Văn Thiền ở phía xa, lạnh lùng nhìn hắn, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, đứng sau lưng bọn họ, thân tựa như ngọc, hội tụ mọi tinh hoa giữa trời và đất.
Trước mặt là cái bẫy giết người.
Đôi mắt của chàng thiếu niên nhìn chằm chằm vào thiếu nữ dần trở nên lạnh lẽo. Hô hấp trở nên khó khăn, cổ họng như bị nghẹn lại. Vết thương trên cánh tay, nội thương bên trong cũng chưa khỏi hoàn toàn, tất cả đều bộc phát trong phút chốc.
Ào ạt kéo đến như lũ quét, nhấn chìm hắn.
Bầu trời u ám, một bông tuyết đậu trên lông mày Lý Tín.
Nhưng không bằng cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Ve Ve: Xử lý xong Lý Tín, ta chính là lão đại ha ha ha!
Ôi trời! Chuyện gì thế này! Oánh nhau vỡ đầu mới kết phu thê hả!… Hay! Cứ tưởng Công chủ gặp tình yêu sét đánh, ko ngờ nàng vẫn nặng lòng với Giang lang… Mà đến đoạn gay cấn thì dừng, thòm thèm quá?
haha, cô Công chủ trái tim sắt đá lắm nhé, không dễ gì mà si mê Lý Tín đâu.
Nàng vẫn còn nặng lòng dài dài nữa cơ, lần đầu tiên phải lòng một chàng trai mà kk :))
Đoạn sau hơi tàn nhẫn chút, hẹn sớm mai nhé nàng Trà >3