Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 20
Anh đừng có mà làm liều
Hai bên ngõ bức tường dọc cao chơi vơi, trời âm u và lạnh lẽo, đám thị vệ đã bày xong thế trận, chuẩn bị sẵn sàng, gươm đao chĩa thẳng vào chàng thiếu niên đang đứng trên tường.
Thủ lĩnh đám thị vệ nhìn Lý Tín, trong lòng nảy sinh tâm trạng phức tạp, vừa nghĩ đến cảnh người này bắt cóc công chủ, lại vừa nghĩ đến cảnh buổi tối hôm đó, hắn cùng công chủ ở bên nhau. Người đàn ông cao lớn chớp mắt lấy lại tinh thần, khuyên nhủ, “Lý Tín, đầu hàng đi. Cậu không có cơ hội đánh thắng ở đây đâu, chả thà đầu hàng cho đôi bên đỡ phải giằng co.”
Không nói một lời, Lý Tín nhảy xuống dưới bức tường, rơi vào trong thế trận. Với thái độ quả quyết, thân thủ nhanh nhẹn, dứt khoát khiến mọi người sửng sốt một phen, trong phút chốc lầm tưởng hắn đã có kế hoạch vẹn toàn ứng phó. Thế trận xoay quanh Lý Tín thắt chặt lại vòng vây như chào đón hắn.
Văn Thiền nhìn hắn chằm chằm, hồi hộp, lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Dường như cảm thấy không có gì ngạc nhiên.
Mười mấy tên hộ vệ chiến đấu với Lý Tín, dùng trận pháp đã được luyện tập, chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, một người bị đánh bật ra liền có kẻ khác lập tức thay thế. Đội hình biến hóa khôn lường, thiếu niên khí thế hừng hực xông lên bốn phía, nhưng đao kiếm luôn kịp thời cản đường thoát ra của hắn, khiến hắn không thể vọt ra khỏi thế trận.
Đám hộ vệ dàn thế trận xông tới, như nước thuỷ triều dâng lên cuồn cuộn, thiếu niên bị vây chặt vào giữa, đôi mày nhíu lại nhưng vẫn chiến đấu quyết liệt.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Văn Thiền, tuy không hung ác nhưng lại mang theo sức đe dọa đến đáng sợ. Một mình giằng co giữa đám đông, vẫn từng bước đi về phía Văn Thiền, cho dù đao kiếm vô tình, cho dù toàn thân đều là vết thương.
Những thanh kiếm lóe sáng dưới màn tuyết trắng rơi liên miên, đan xen chiếu lên khuôn mặt bình phàm của Lý Tín, tạo thành một cảm giác lạnh lẽo và u ám.
Thiếu niên mặt tái mét, bước chân loạng choạng không vững mấy lần. Bị đám hộ vệ vây chặt đến mức phải lui về phía sau từng bước, dùng cánh tay chặn lại, bông trên lớp áo khoác bay tung toé, hòa quyện với những bông tuyết bay trên không trung.
“Công chủ, Lý Tín hình như bị khống chế rồi …” Thanh Trúc siết chặt bàn tay đang nắm lấy đôi tay run lên của Vũ Dương Công chủ, run rẩy nói.
“Ừm, ta biết.” Giọng nói của Văn Thiền cũng căng thẳng và run rẩy chẳng khác gì cô.
Nàng lo sợ nhất, lo lắng nhất là…
Nhiều hộ vệ thế này vẫn không bắt được Lý Tín.
Nếu Lý Tín có thể lật ngược tình thế, chiếm thế thượng phong, thì người xui xẻo nhất chính là nàng, chỉ có nàng. Lý Tín sẽ không quan tâm đến ai khác, hắn chỉ tính sổ mỗi mình nàng.
Cũng may, đám hộ vệ cuối cùng cũng không hết lần này đến lần khác khiến nàng thất vọng.
Bàn tay đang đan chặt vào nhau của Văn Thiền và Thanh Trúc nới lỏng, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhõm: Thành công rồi, chỉ cần Lý Tín rời đi thật xa, đừng gây sự với nàng nữa là được.
Nhưng ngay sau đó, lông mày của Văn Thiền lập tức cau lại.
Thiếu niên bị một đám người vây quanh, ra sức đánh chém, hắn đứng ở dưới, nhưng khí thế quá hung hãn, quá quyết liệt, ánh mắt quá tàn nhẫn. Hắn một mình xoay chuyển trong đó, dường như có một nguồn sức mạnh dạt dào, quyết không chịu thua, đánh không biết mệt mỏi. Giống như một con báo đi săn mồi, kiên nhẫn, hung dữ… chỉ trực chờ cơ hội trỗi dậy.
Hắn chăm chăm tìm mọi cơ hội thoát khỏi trận pháp biến hóa khôn lường, sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn đâu phải sắt đá.
Trong lúc hắn không chịu bỏ cuộc, càng nhiều đao kiếm chĩa vào thân thể hắn. Dù vậy lông mày cũng không nhíu lại, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, động tác không hề uể oải, thế nhưng… Văn Thiền tròn xoe mắt khi nhìn thấy trên người hắn đầy vết máu loang lổ …
Hắn mặc trên người chiếc áo ngắn màu xanh đen.
Nhưng Văn Thiền vẫn có thể thấy rõ ràng vết máu trên cánh tay hắn, thấm qua tấm áo khoác.
Còn ở những chỗ khác, máu thấm ra ngày càng nhiều hơn…
Văn Thiền ngơ ngác nhìn hắn, nghĩ đến hình ảnh hắn ngồi trên tảng đá cười ngạo mạn, rồi lại nghĩ đến hình ảnh hắn phiêu diêu bước dưới ánh hoàng hôn, sau lưng ngàn vạn ráng đỏ reo vui đuổi theo hắn … Cuối cùng dừng lại trong khung cảnh đêm hôm đó, hắn cùng nàng đứng trên bờ tường, gió thổi man mác, trước cảnh biển đèn chiếu sáng rực rỡ, nàng nhìn rõ đường nét mềm mại chiếc cằm của chàng trai.
… Nàng đang bị gì thế này? !
Thiếu nữ không nhịn được nữa, mở lời nói: “Lý Tín, anh đi đi! Nếu anh tránh xa tôi ra, tôi sẽ không làm khó anh!”
Trong lúc giao đấu, thiếu niên xuất chiêu “Diều hâu tung cước”, nhảy lên giữa không trung, xoay mình, đạp ngang phản đòn, ngẩng đầu lên nhìn cô gái phía trước. Hắn ta nhìn Văn Thiền bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, khiến thiếu nữ lùi lại một bước, thiếu niên vội vã cất tiếng, “… Làm khó tôi ư? Chẳng nhẽ từ đầu tới cuối em chỉ hư tình giả ý với tôi? Em chưa bao giờ thật lòng?! “
[*] Diều hâu tung: Là một thế võ nhảy lên giữa không trung, xoay người phản đòn/tấn công đối phương, giống như diều hâu đỏ tung cước trên không khi chiến đấu hoặc bắt mồi.
Văn Thiền bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, giống như bị một con rắn độc mưu mô xảo quyệt, nấp trong nơi ẩm mốc nhìn chằm chằm, toàn thân nàng tê liệt, đứng chôn chân không dám nhúc nhích.
Lý Tín chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt này … Lúc này hắn nhìn nàng như thể muốn bóp chết nàng luôn vậy!
Lý Tín bây giờ chắc hận thấu xương nàng?
Có lẽ vậy. Văn Thiền nghĩ, mọi người đều không bước trên cùng một con đường, hắn không nên có cảm tình với nàng. Hắn càng ghét nàng thì khả năng phải chạm trán, đối phó với hắn lại càng ít.
Hắn nên đi thật xa và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Chắc như đinh đóng cột, rũ sạch sự mềm yếu trong tâm trí mình, Văn Thiền bình tĩnh lại, tàn nhẫn đáp: “Đương nhiên là tôi chưa bao giờ thật lòng đối với anh rồi! Từ đầu đến cuối tôi đều chỉ là đùa giỡn anh mà thôi! Anh tưởng nói với tôi dăm ba lời mật ngọt liền xứng đáng sánh đôi với tôi sao, vốn dĩ tôi chả xem anh là cái thá gì cả.”
Một người đá vào eo hắn từ phía sau, hắn nghiêng mình tránh sang bên. Sau khi nghe những lời của cô gái, đồng tử của hắn đột nhiên co lại.
Không coi hắn ra gì …
Đùa giỡn hắn …
Trong tưởng tượng của Văn Thiền, Lý Tín lẽ ra phải lập tức gục ngã chịu thua rồi mới đúng.
Thế nhưng, trên thực tế, Lý Tín chưa từng bị những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của nàng đánh gục, vừa giao chiến vừa bình tĩnh hỏi lại: “Cho nên, trên thực tế, em hận không thể giết chết tôi sao?”
Hắn hết lòng hết sức lấy lòng nàng.
Lo nàng ở trong trại sợ hãi, ngày ngày bảo vệ nàng, trêu chọc nàng, còn kể chuyện cười cho nàng nghe, nàng từ chối hắn, hắn cũng cho nàng thời gian suy nghĩ, nàng luôn giống như một con thỏ trắng bị hắn dọa cho sợ hãi. Vì vậy, hắn luôn cố gắng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều cố nở nụ cười dịu dàng như gió xuân …
Hắn đã làm rất nhiều.
Nàng cũng nhẹ nhàng đáp lại, cũng bị hắn chọc cho cười, cũng khích bác lại hắn, còn ghì chặt ôm lấy hắn không buông, viết lời hứa với hắn.
Nhưng có lẽ tất cả chỉ là diễn trò mà thôi.
Có đám thị vệ làm chỗ dựa, thiếu nữ hếch cằm, tự tin đáp: “Không sai!”
Lời vừa dứt, nàng liền nghi ngờ chính mình đã nói sai điều gì.
Bởi vì nàng nhìn thấy Lý Tín bỗng nhiên bật cười.
Văn Thiền: “…”
Nàng nhìn thấy nụ cười của hắn, dưới màn tuyết trắng lạnh buốt giá, bỗng chốc tràn đầy tà khí, vừa dửng dưng lại vừa sâu xa.
Cái dáng vẻ xấu xa, mê hoặc khiến người ta toàn thân mềm nhũn bất lực, lại xuất hiện trên người hắn.
Chiến trận thay đổi đột ngột.
Vừa nãy còn bị đám hộ vệ bao vây ép tới, bỗng chốc khí thế hừng hực, võ công tăng vọt. Đáp trả lại một chiêu, xoay cánh tay vươn dài móc trúng gáy của người phía sau, lật ngửa đối phương xuống đất, nhấc chân giẫm lên. Tốc độ nhanh, võ công tăng cao, khí chất thay đổi khác thường … Trong phút chốc, hắn uể oải vươn người một cái, các bộ phận trên cơ thể đều được thả lỏng, trở nên dẻo dai, linh hoạt đến lạ, hắn… bắt đầu triển khai chiêu thức.
So với bộ dạng vừa nãy, cứ như biến thành một người khác vậy.
Văn Thiền sững sờ nhìn chằm chằm mọi thứ diễn ra trước mắt: Lẽ lẽ lẽ nào, cô đã kích động Lý Tín? Mới khiến hắn bỗng chốc trở nên bộc phát như vậy?
Trong nháy mắt, thiếu niên trên chiến trận trở nên hết sức điêu luyện. Võ công cao cường, kỳ diệu khiến cho đám hộ vệ dần dần bắt đầu mất khống chế. Hắn ta chỉ yếu lúc đầu, sau khi làm quen với đối thủ, liền nhanh chóng giành lại thế thượng phong.
Hắn dùng tay không chiến đấu với đám hộ vệ, phá thế trận mở lối thoát ra. Hắn không còn là người bị chèn ép vây đánh nữa, ngược lại bởi vì hắn có mục tiêu rõ ràng, hướng về phía trước, như một con dao sắc bén vô tình đâm thẳng ra, khiến cho đám hộ vệ tiếc mạng đều bị khống chế.
Thiếu niên ném về phía Văn Thiền ánh mắt tinh nghịch tự đắc.
Văn Thiền cuống quýt, sắp bị Lý Tín làm cho sợ phát khóc: Võ công của hắn cao như vậy sao? Tại sao hắn luôn lợi hại như vậy?
Văn Thiền nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Tín, đầu óc trống rỗng, lúc này nàng mới chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Rốt cuộc vừa nãy, Lý Tín cố tình lừa nàng nói ra sự thật, nên mới tạm thời chịu uất ức để cho đám hộ vệ vây đánh; hay là khi bắt đầu, hắn chưa nhìn thấu được thế trận, sau khi giao chiến một hồi, mới dần dần tìm ra cách phá trận?
Bất kể là khả năng nào, tài năng xuất thần đến đáng sợ của Lý Tín một lần nữa được thể hiện rõ ràng!
Tuyết rơi dày đặc.
Gió cuốn tuyết bay vù vù từ đầu ngõ kéo đến, thanh âm chân thực.
Mọi người rùng mình.
“Công chủ …” Thanh Trúc và những người hầu gái khác cũng hoảng sợ.
Còn Vũ Dương Công chủ thì quyết tâm hơn.
Dường như trực giác mách bảo nguy hiểm đang ập tới, Văn Thiền không nói một lời, quay đầu chạy sâu vào trong ngõ. Vừa chạy mấy bước, nàng nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm vào nhau không ngớt phía sau lưng, tuyết bay trong gió, giống như những chiếc lông ngỗng quấn lấy nàng. Nàng vấp phải chân váy, như có một luồng gió mạnh đuổi sát phía sau, nghe thấy tiếng thị nữ kinh hãi gọi một tiếng “Công chủ”.
Eo nàng bị một bàn tay ấm nóng giữ chặt lại từ phía sau.
Cổ cũng bị giữ chặt.
Thân thể ngả về phía sau, chân nhẹ bẫng như những bông tuyết bay giữa không trung, nàng bị thiếu niên phía sau nhấc bổng lên.
Tầm nhìn trước mặt bỗng chốc thay đổi, từ mặt đất chuyển lên không trung. Trong nháy mắt, Văn Thiền rời khỏi mặt đất, khi chân được chạm xuống, cảm giác không tài nào đứng vững quen thuộc quấn chặt lấy tâm trí… Cổ họng bị bóp đau rát ho dữ dội, nước mắt đầm đìa, ngoảnh đầu nhìn thấy thiếu niên toàn thân đẫm máu, đang đỡ lấy eo nàng.
Lý Tín mỉm cười với nàng.
Để lộ hàm răng trắng bóc như tuyết.
Văn Thiền bắt đầu run rẩy.
Thiếu niên đang vòng tay ôm lấy cô gái đứng trên tường, nàng bị gió thổi đung đưa trong khi chàng trai vẫn đứng vững.
“Buông công chủ ra!”
“Lý Tín, cậu đừng có làm liều!”
“…” Văn Thiền không khỏi run rẩy khi đối mặt với Lý Tín. Hơi thở vừa nóng hổi vừa lạnh lẽo phả vào mặt nàng. Ánh mắt đầy ý cười nhìn nàng, hắn vẫn thư thái như vậy … Hắn càng như vậy, nàng càng luống cuống.
Lý Tín nở nụ cười xấu xa với nàng rồi búng tay một cái, mọi người nghe thấy tiếng ngựa hí vang, vó ngựa văng vẳng khắp nơi, tiếng vó ngựa càng ngày càng đến gần, ở phía bên kia bức tường. Chàng trai ôm cô gái bay dọc theo bức tường một đoạn, trong mắt mấy tên thị vệ đuổi theo chỉ thấy hai người sà xuống, nhảy khỏi bức tường sang một con hẻm khác.
Đợi đám hộ vệ đuổi theo qua, màn đêm đã buông xuống, con hẻm vắng lặng yên tĩnh, những bông tuyết rơi trên nền gạch xanh, một bông trắng, một bông tan. Con hẻm dài heo hút, nhưng không có bóng dáng của Lý Tín và Văn Thiền.
Lý Tín, một lần nữa bắt cóc Công chủ Vũ Dương .
Hơn nữa, sau khi Công chủ đối phó với Lý Tín như vậy, e rằng lần này sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Sắc trời âm u, ai cũng khóc không ra nước mắt, chợt cảm thấy trời đất như sụp đổ trước mặt.
Truyện quá thu hút. Thắt nút thì bình thường mà mở nút rất bất ngờ. Vậy nên mình cứ hóng dài dài! Cảm ơn nàng nhé, Thùy Dương. Nàng edit rất hay và cũng rất nhanh!
Chương này em Gió dịch đấy nàng. Hì hì. Tụi mình tranh thủ làm nhanh để sắp tới có thời gian thì ôm thêm được bộ nữa. ^^
Cảm ơn em Gió nha nha! (Bữa giờ mất mật khẩu WordPress, nên phải còm từ mail.yahoo. Giờ lấy lại đc rồi mới thả like dc. Các nàng đều sử dụng từ ngữ rất hay!)
Dạ, cám ơn nàng Trà, có chị luôn ủng hộ, tụi em như được tiếp thêm sức mạnh ấy, sức mạnh đánh bại luôn cả cái lạnh mùa đông :))
Thật lòng thì t thấy nữ chính có pha xử lý hơi cồng kềnh =)))))) thay vì tốn thời gian đợi hộ vệ luyện trận pháp để áp chế Lý Tín, nàng có thể tranh thủ tấn công tán tình Giang Tam Lang mà :))))) mà kể cả cứ cho như đuổi được Lý Tín ra khỏi Cối Kê thì cũng chưa chắc đã theo đuổi thành công tình lang trong mộng =)) Bởi mới nói đúng là mua dây buộc mình, không trộm được gà còn mất nắm gạo :)))
Haha… Bởi vì mỗi lần chuẩn bị “ra tay” với người tình trong mộng thì Lý Tín lại xuất hiện, làm hỏng kế hoạch của nàng. Nên nàng quyết tâm xử lý “cục đá ngáng đường” nè trước mới có thể chuyên tâm lên kế hoạch tấn công Giang Tam Lang đó :))