Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 21
Ăn em
Trời chạng vạng tối, bầu trời nổi lên một trận tuyết rơi dày đặc. Trong chốc lát, đất trời nhuộm một màu trắng xóa, tuyết dần thưa thớt.
Trong nha môn, các quan viên đứng xoa tay dưới mái hiên, lo lắng bàn bạc về đợt tuyết lớn mà ông trời giáng xuống. Năm nay, mùa đông mới bắt đầu thì đã đón mấy trận tuyết dày đặc, thời tiết thay đổi thất thường khiến cho ai nấy đều lo âu.
Lại nói tiếp đến cuộc nổi loạn của dân chúng ở Từ Châu, quận trưởng Từ Châu mặc kệ mọi việc, giả câm giả điếc như con rùa ‘rụt đầu’, báo cáo đến Trường An. Bệ hạ lại đang bận luyện đan để phi thăng làm thần tiên. Nếu dân tình không xảy ra chuyện gì to tát, bệ hạ không rảnh để quản. Tình hình ở Từ Châu còn chưa rõ, các quận xung quanh đứng từ xa quan sát và chờ đợi.
Lại chuyển sang Cối Kê bên này, nhóm quan viên vây quanh Thường trường sử, thuyết phục ông ta rút lệnh truy nã mấy tên lưu manh. Nếu Cối Kê biến thành Từ Châu thứ hai, tất cả mọi người từ già trẻ lớn bé ở đây sẽ ra sao. Thường trường sử cười khẩy, dạy người ta như đúng rồi. Chính vì bọn họ suy nghĩ nông cạn thế này nên mới để đám lưu manh coi trời bằng vung.
Bên ngoài tiếng nói chuyện rôm rả, trong phòng sáng ánh đèn, Lý Hoài An đang giở xem các tư liệu ghi chép thực địa ở Cối Kê.
Ông ta đang xem từng dòng người nhập cư, di cư hàng năm, thống kê tình hình.
Từng cái tên một đều xem qua, từng bản ghi chép đều cẩn thận kiểm tra. Trong thư phòng chất đầy thẻ tre, người đàn ông trung niên đang cuộn tròn thẻ tre đối chiếu từng hàng. Ánh đèn sáng mờ, bấc đèn thỉnh thoảng lại đong đưa, có thể nhìn thấy sợi tóc trắng bên tai ông ta.
Ông ta muốn tìm bản ghi chép năm đó.
Tìm dấu vết của cậu con trai có thể đã chết hoặc bị thất lạc – một người có lẽ không có duyên phận…
Xem một lúc lâu, đôi mắt nhức mỏi, buông sổ sách xuống, nghe tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài ‘cốc cốc cốc’, có vẻ gấp gáp.
Lý Hoài An dựa vào kệ sách nghỉ ngơi một lát, đem sổ sách trả về chỗ cũ sau, mới thở dài đi mở cửa. Nghĩ đến đám quan viên lớn nhỏ cãi nhau mãi không chán, còn kéo đến trước mặt ông đòi phân xử. Một đám đầu có sỏi rồi lại còn…. Sau đó đi mở cửa lại thấy mấy thị vệ tuyết phủ trắng trên vai, vẻ mặt sốt ruột.
Người kia vừa nhìn thấy mặt ông ta liền ôm quyền tạ lỗi, vội vàng nói, “Phủ quân, Công chủ chúng tôi bị Lý Tín bắt cóc rồi!”
Lý Hoài An không biết nói gì: “……”
Nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Tiểu Thiền?
Không phải mình đã mang binh linh đi cứu con bé trở về sao, mới về phủ chơi với cô Cả đó mà? Chẳng phải tên Lý Tín kia, Thường trường sử đang dán lệnh truy nã khắp nơi trong quận rồi sao?
Thị vệ thấy Lý quận thủ không biết nói gì, liền đoán ông ta không tin, vội vàng nói qua sự việc mới xảy ra, “…… Chuyện là thế này, tên kia ngang nhiên cưỡi ngựa bắt cóc Công chủ của chúng tôi. Trời lại đang đổ tuyết, tôi sợ mất hết dấu vết của hắn. Chỉ sợ hắn làm tổn thương đến Công chủ chúng tôi, xin Phủ quân làm chủ, tìm Công chủ chúng tôi trở về!”
Sau khi nghe xong sự việc xảy ra, vẻ mặt của Lý Quận thủ trở nên nghiêm túc, cuối cùng, rất ngưng trọng —— “Đúng là sằng bậy!”
“Ta vốn không muốn dùng biện pháp cứng rắn với đám lưu manh,các cậu hiểu rõ tình hình ở Cối Kê hơn tôi sao? Quận thủ nên để cho các cậu đảm nhận luôn mới đúng!”
“Con bé Thiền cũng thế, tuổi nó còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Các anh không biết đường mà ngăn cản à?”
Lý quận thủ là văn nhân có thân hình gầy gò, thường ngày trông rất hòa nhã, không nói nhiều, không hỏi nhiều. Trong mắt người khác, ông ta là một người khá hòa đồng. Nhưng giờ cơn giận bốc lên đầu, vẻ mặt lạnh lùng, tuy không lớn tiếng quát mắng nhưng từng câu từng chữ đều khiến cho mọi người cúi đầu xấu hổ.
Lúc này, Thanh Trúc và các thị nữ bước chân loạng choạng, thở hổn hển đuổi theo, vừa mới bước vào cửa nghe Lý quận thủ chỉ trích đám lưu manh Lý Tín, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa thì bật khóc.
Tuyết đã ngừng rơi.
Sắc mặt mọi người đều hoảng sợ.
Lý Hoài An thấy bọn họ không gánh vác nổi trách nhiệm này, không khỏi nhắm mắt kiềm chế, trong lòng thở dài một hơi.
Cái Thiền đến được Cối Kê là vì giấu cha mẹ nó vụng trộm chạy đến. Đám hộ vệ, thị nữ này nếu mà ngăn cản được nàng thì đã không đi đến tận đây làm loạn. Con bé Thiền cũng có chút thông minh, nhưng sống trong cẩm y ngọc thực từ nhỏ, nó có biết thế nào là thế gian hiểm ác hay sự nguy hiểm của bọn đàn ông đâu.
Một lần còn bỏ qua, đằng này lại đến tận hai lần……
Lý Hoài An rùng mình trong lòng.
Đứa cháu gái này được nuông chiều từ bé nhưng lại có thân phận tôn quý. Nếu xảy ra chuyện gì ở chỗ mình, chỉ sợ Khúc Chu Hầu xé xác bọn họ mất. Còn chưa nói đến cơn thịnh nộ của bà Trưởng công chúa. Cả một lẫn hai đều không nên đắc tội.
Nhưng mà, thằng nhãi Lý Tín sống nhởn nhơ nhiều năm như thế, đâu dễ gì đắc tội với hắn??
Con bé Thiền gây sự với hắn, chờ mình phái binh lính, đến khi tìm được người, chỉ sợ là đã muộn….Nhưng vẫn phải đi tìm.
Mặc dù trong lòng cảm thấy đã muộn, nhưng Lý quận thủ vẫn gọi người đến phân phó, “…… Đóng cửa quận, khám xét từng nhà, nói là có tên trộm cướp của giết người, mong chư vị hợp tác……”
Trời dần tối, tuyết cũng rơi chậm lại. Gió thổi vừa lạnh vừa rét, bầu trời u ám khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Khiến cho người ta căng thẳng lo âu.
Văn Thiền lúc này, cũng đang ở trong tình huống như vậy.
Lý quận thủ đoán đúng rồi, giờ mới đóng cửa thành thì đã chậm. Bởi thiếu niên đã cưỡi ngựa mang Văn Thiền ra khỏi thành từ lâu. Trời càng lúc càng tối, gió lạnh tạt vào mặt, cô gái trẻ bị bế ngồi trên lưng ngựa. Con ngựa chạy rất nhanh, nàng bị rung lắc đến hoa mắt chóng mặt, bắp đùi dán chặt vào mình ngựa, xước cả da. Phía sau là thân hình nóng bỏng của thiếu niên, cúi mắt xuống có thể nhìn thấy mu bàn tay gầy gò đang cầm lấy dây cương, do dùng sức kéo dây mà gân xanh nổi lên.
Hơi thở hắn nóng ran.
Cơ bắp hắn căng cứng.
Ở trong gió, một mùi máu tanh từ sau lưng thổi tạt vào mặt nàng.
Ban đêm trời tối đen như mực, bị một anh chàng cưỡi ngựa bắt ra khỏi thành, Văn Thiền sợ hãi lo âu. Nhưng mà, Lý Tín vẫn không mở miệng nói chuyện.
Văn Thiền bị xóc nảy đến thần hồn nát thần tính, không biết đi xa đến đâu, chỉ biết cắn răng chịu đựng đau khổ. Không biết qua bao lâu, con ngựa nhảy dựng lên phía trước, khiến bụi đất bắn tung tóe và kêu lên một tiếng hí dài, bước chân dừng lại.
Lý Tín xoay người xuống ngựa, vứt sợi dây cương, có lẽ hắn phán đoán tình hình trước mặt, rồi chọn một hướng bước đi.
Văn Thiền vẫn đang ngồi trên lưng ngựa: “……”
Cứ vậy vứt nàng một mình ở đây à?
Không sợ nàng cưỡi ngựa chạy mất à?
Văn Thiền nhìn xung quanh thấy dãy núi tối đen mù mịt, đường núi dốc cao, bầu trời không có trăng sao. Bốn bề hoang vu vắng lặng, ánh tuyết chiếu lên vóc dáng chàng thiếu niên, một cái bóng đổ dài. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mấy con thú nghiến răng, gầm gừ vọng từ trong núi.
Văn Thiền liền hiểu ngay vì sao hắn ta không sợ nàng chạy mất.
Rút kinh nghiệm từ lần trước bị bầy sói hoang truy đuổi, nàng hiểu rõ ở cái nơi lạ nước lạ cái như thế này, tên ngọn núi là gì nàng còn không biết, muốn tìm cơ hội chạy thoát để sống, còn không bằng đi theo Lý Tín..
Văn Thiền vội vàng nhảy xuống ngựa, ngoảnh mặt đối diện với tròng mắt dưới lớp lông mi dài của con ngựa. Nàng cũng không biết nên làm gì với con ngựa này, nhưng khi nàng vừa quay đầu lại, Lý Tín đi nhanh đến mức không thấy bóng dáng đâu nữa. Nàng nhanh chóng quyết định, buông sợi dây thừng trong tay, khập khiễng chạy theo thiếu niên.
“Lý……” Vừa mới mở miệng gọi một tiếng, đã bị gió lùa sặc cuống họng.
Thiếu niên biến mất không thấy bóng dáng.
Hai mắt Văn Thiền rưng rưng nước mắt, vẻ mặt hoảng sợ, ho sặc sụa liên tục đi theo sát phía sau. Thiếu niên đi cũng không nhanh, bước chầm chậm đủ để nàng theo kịp.
Lý Tín nghe thấy tiếng ho không ngừng của nàng, liền quay lại nhìn nàng một cách khó hiểu: “…” Nàng muốn nở một nụ cười nịnh nọt lấy lòng,nhưng thấy chàng thiếu niên khịt mũi quay mặt đi, lời định nói mắc kẹt trong cổ họng.
Lý Tín tìm một hang động, mang mấy nhánh cây từ bên ngoài vào, dùng mồi nhóm lửa. Hắn quỳ trên mặt đất, di chuyển nhánh cây để cho lửa cháy lớn hơn mà không bị gió bên ngoài lùa vào thổi tắt. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Văn Thiền đang đứng trước cửa động, hàng mi dài run run, rũ mắt xuống, cảnh giác nhìn hắn.
Bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt xinh đẹp của nàng liền đỏ hoe và ngân ngấn nước.
Nàng trông vừa xinh đẹp, vừa đáng thương.
Thường ngày sang trọng quý phái, nhưng giờ khóc đến mặt mũi lấm lem, cây trâm gắn trên đầu cũng lộn xộn, một sợi tóc còn dính trên mặt. Cái mũi hồng hồng, khuôn mặt sưng đỏ lên. Làn da mỏng manh bị trầy xước, dáng đi khập khiễng….Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo vô tội, đôi mắt giống như hồ nước đang thầm tỉ tê, nói lên sự yếu ớt của nàng.
Lý Tín bình tĩnh chiêm ngưỡng vẻ đẹp nàng và thưởng thức tâm tình biến hóa trên mặt nàng.
Thật lòng mà nói, tức giận ư, có một chút nhưng không lớn lắm.
Ít nhất cũng không giận dữ đến mức khiến hắn muốn gây gổ với Văn Thiền.
Hắn biết rõ mình là loại người như thế nào, cũng biết rõ Văn Thiền cảm nhận thế nào về hắn. Hắn dốc sức dốc lòng chinh phục nàng, hy vọng có thể khiến trái tim sắt đá của nàng cảm nhận được tấm chân tình của hắn. Nhưng không ngờ, Văn Thiền vô tình như vậy, không nhận ra được tâm ý của hắn.
Thực ra, Lý Tín có chút ngạc nhiên: Hắn cứ nghĩ nàng là cô gái hiền lành ngoan ngoãn, sau khi lộ ra móng vuốt sắc sảo, lại khác hẳn so với ấn tượng ban đầu của hắn.
Lúc đó, ban đầu Lý Tín rất tức giận, sau đó lại thất vọng, nhưng chỉ trong tích tắc thì không còn bực bội và thất vọng nữa. Đầu óc nhanh chóng tính toán, tìm một đường trốn đi. Sau khi Văn Thiền hoảng sợ, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, xem mình thua ở đâu.
Thua bởi thân phận hắn.
Thua Văn Thiền bởi hắn là một kẻ tầm thường.
“Nhưng mình có tài, cơ hội còn nhiều. Tuyết đêm đông, đao trong ngõ, lòng ta chưa chết, có ngày ắt sẽ thành công ”.
Lý Tín lãnh đạm, tự tin nghĩ vậy.
Ngoài cửa hang tuyết vừa ngừng rơi, trong núi gió lớn, Văn Thiền đứng thấy rét run. Thiếu niên nhìn nàng bằng ánh mắt hờ hững, cả người nàng đông cứng liên tục. Văn Thiền lạnh đến run lên cầm cập, lại sợ đến mức run lên, một lúc lâu sau, hạ quyết tâm: “Kệ mẹ nó! Mình mà cứ tiếp tục thế này nữa chắc chết cóng mất. Phải đi vào….”
Nàng giống như ốc sên bò vào hang động, ngồi xuống chỗ cách Lý Tín xa nhất, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt mãnh liệt, không kiêng dè của thiếu niên nhìn về phía nàng. Đối diện với đôi mắt nàng, Lý Tín sờ cằm, lạnh lùng nói: “Ve Ve, đường xuống địa ngục là do nàng chọn đấy nhé.”
Văn Thiền: “……?”
Ngay sau đó, hai mắt cô mở to, khi nhìn thấy khóe miệng thiếu niên bất giác cong lên, thoắt cái nhảy lên, trong mắt tràn ngập ý đồ xấu xa, đè nàng xuống dưới thân.
“Anh định làm gì?!” Ngọn lửa đổ bóng trên vách núi đong đưa, thiếu nữ bị ghì dưới thân, hét lên một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, ánh sáng đập thẳng vào mắt.
Vòng eo bị bàn tay siết chặt, hắn nâng cằm nàng, huýt sáo một tiếng, hành động lời nói hết sức vô lại, hết sức đê tiện, buông một câu lời ít ý nhiều, “Ăn em.”
Tác giả có lời muốn nói: Lý Tín chỉ chơi Ve Ve! Tuổi còn nhỏ, lang bạt khắp nơi, cái gì cũng biết, nhưng anh chàng tuổi vẫn còn nhỏ, chưa có hiểu biết về vấn đề này đâu nha!
Mình đề xuất từ cùng nghĩa với dinh quan nha: nha môn.
Đúng là “Anh hùng khó qua ải mĩ nhân”. Công chủ đã làm cho chàng lên bờ xuống ruộng vậy mà chàng vẫn suy nghĩ để tìm chỗ lệch mà kê cho bằng với nàng. Cảm ơn các nàng nhé! Tớ vẫn hóng dài dài (tham lam quá phải ko?)
Cảm ơn nàng, từ này chuẩn luôn. Thỉnh thoảng bị bí vậy đó. ^^ He he, có người hóng nhiệt tình thế này tụi mình vui lắm nè. <3
‘Tìm chỗ lệch mà kê cho bằng’ cách so sánh này hay quá đi.