Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 31
Vậy em thấy gả cho tôi có được không?
Một số binh lính đi tuần trên đường phố, còn có mấy thị vệ khác bám sát theo sau. Trên chợ hàng hóa bày bán la liệt, tiếng rao hàng không ngớt của kẻ buôn người bán, ánh mắt của đám thị vệ đảo qua liếc lại vội vàng, tìm người họ đang muốn tìm.
Mặt trời khuất dần về phía tây, ánh chiều tà đỏ ối, chiếu lên khoảng không một màu rực rỡ, như ai đó dệt lên lớp kim quang. Lý Tín đứng ở cửa quán trà, khoanh tay trước ngực, ánh mắt tối tăm dõi theo bọn họ đi từ xa đến. Hắn muộn màng nhận ra đã đến lúc Ve Ve nên trở về rồi. Nhưng mà, hắn vẫn muốn có thời gian ở bên Ve Ve nhiều hơn.
Thấy đám binh lính đưa mắt nhìn sang bên này, chàng thiếu niên đứng trước cửa quán trà, nhẹ nhàng bước lùi vào sâu trong góc khuất không để lộ dấu vết, nhường chỗ cho mấy vị khách đi ra. Văn Thiền bước từ trong quán ra, đúng lúc hắn đang lùi bước về sau, bước chân hai người va vào nhau, mũi nàng đập vào lưng hắn.
Lưng đụng phải chóp mũi mềm mại của thiếu nữ, sống lưng Lý Tín căng lên một chút. Ngoảnh mặt lại đầy ngạc nhiên, hắn nhìn thấy Văn Thiền đang ôm mũi, mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt ướt nước, tức tối nói: “Cái anh này…”
Tia nắng len lỏi qua lưng Lý Tín, chiếu lên gương mặt thanh tao của thiếu nữ. Khuôn mặt nàng trắng nõn, mũi đỏ ửng hết lên, có thể thấy rõ một lớp lông tơ li ti màu hồng nhạt phủ trên làn da vô cùng mịn màng.
Văn Thiền mãi mãi xinh đẹp như thế.
Chàng thiếu niên rung động trong lòng, nắm chặt tay nàng, cười tít mắt cắt ngang lời nàng định nói, “Đi cùng tôi.”
Ngay lập tức cưỡng ép lôi Văn Thiền đi ra cửa sau của tiệm trà mà không cho nàng đi ra cửa chính, xoay người ôm lấy Văn Thiền kéo đi. Văn Thiền ngơ ngác bị hắn lôi đi vội vàng, căn bản chưa phát hiện ra các thị vệ của mình sắp tìm được nàng.
Lý Tín đã thông thuộc từng địa phận, cấu trúc của thị trấn này, kéo Văn Thiền đi qua mấy con hẻm nhỏ, rẽ ngang rẽ dọc mấy ngã, đưa nàng đến khu chợ tấp nập, đông vui. Văn Thiền chưa kịp tra khảo hắn, thiếu niên đã hào phóng giơ túi tiền lên, đổ hết số tiền trong đó ra cho nàng đi chợ mua sắm.
“Ông à! Lấy cái này!” Lý Tín phẩy tay một cái, mấy đồng xu bay ra khỏi tay, bất ngờ rơi xuống trước mặt ông lão nọ, sau đó hắn đi tìm một hồi, cầm lấy một xiên thịt mới nướng thơm phưng phức đưa cho Văn Thiền đứng ở phía sau.
Văn Thiền đang ôm một bụng tức tối đầy mình, nhưng khi thấy hắn hào phóng đưa cho nàng mấy món ăn vặt, cơn tức giận tạm thời dịu xuống.
Lý Tín dẫn nàng dạo quanh phố phường, vừa mua sắm, vừa ăn chơi. Mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, một mặt hắn dỗ cho Văn Thiền vui vẻ, mặt khác phải nghĩ cách không cho mấy người kia tìm đến. Vì thế, sau khi đưa Văn Thiền đi dạo một hồi, bọn họ quẹo đến con phố khác.
“Ve Ve thích con thỏ này không?”
“Món này để cho em chơi.”
“Thứ này cũng lấy luôn đi.”
Vừa đi được một lúc, đồ chơi đã chất đầy trong lồng ngực hai người họ. Tên ăn chơi trác táng – Lý Tín lại không theo một khuôn mẫu nào cả, cái gì đoán Văn Thiền sẽ thích thì đều mua hết. Nhưng ánh mắt hắn cũng tinh tường, đồ hắn thấy hợp ý, quả thực Văn Thiền cũng thích.
Ngược lại, Văn Thiền vẫn chưa biết hắn đang trốn đám quan binh, chỉ thấy Lý Tín hào phóng đến kỳ lạ. Tất nhiên, ngày thường hắn cũng không để nàng thiếu cơm ăn áo mặc, nhưng dáng vẻ như phú ông, dốc hết vốn liếng đưa hết cho nàng thế này… Hắn làm vậy khiến cho Văn Thiền lại hãi hùng âu lo.
Đồ chơi trong lồng ngực ôm còn không xuể, chàng thiếu niên lại mua tiếp cho nàng một cái vòng tay phát sáng để chơi. Lúc này, Văn Thiền không thể để yên được nữa, đặt đám đồ vật trong tay xuống trước cái sạp nhỏ, rồi lặng lẽ kéo tên nhà giàu mới nổi này lôi vào trong góc, sốt sắng hỏi, “Có phải anh bị bệnh gì không hay là cuộc vui sắp tàn rồi? Sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Lý Tín nheo mắt lại, không đáp lời nàng, hỏi ngược lại, “Nếu tôi gặp chuyện thật thì em định thế nào?”
Văn Thiền cúi đầu suy tư một lúc, nàng có khó gì đâu, chỉ sợ hắn bí quá hóa liều, tìm cách chỉnh nàng —— “Anh muốn nghe tôi nói thật hay nói dối đây?”
Vừa thấy cái bộ dạng này của nàng, Lý Tín liền mất luôn hứng thú, nói thẳng, “Thôi khỏi.”
Sắc mặc chàng thiếu niên thoáng chốc trở nên rất lạnh lùng
Văn Thiền nhìn thoáng qua hắn, lòng chùng xuống. Chợt nghĩ, bản thân mình thế này có phải quá đáng lắm không? Mặc dù, Lý Tín là tên khốn nhưng hắn cho nàng cái ăn cái mặc, còn đưa nàng đi chơi, nàng có cần thiết phải khiến cho Lý Tín khó chịu đến thế không.
Với lại, nỗi đau lớn nhất của Lý Tín chính là ở chỗ, hắn thích nàng quá nhiều.
Nghĩ đến đây, Văn Thiền lại có chút đồng cảm với hắn.
Lý Tín liên tục quay đầu nhìn lại xem đám thị vệ đã đuổi tận đến đây hay chưa, trong lúc đó Văn Thiền đến sạp nhỏ trước mặt, nhìn sạp bày bán đủ loại đồ vật nhỏ xinh đầy sắc màu, trong lòng nảy ra một ý tưởng. Nàng vân vê túi tiền trong tay, lững thững bước đến.
Lúc Lý Tín ngoảnh mặt lại thì thấy Văn Thiền đang đứng trước một sạp quán nhỏ, chọn lựa đồ vật. Vốn dĩ, hắn muốn mua đồ vật là vì Văn Thiền cho nên cũng không đặt nặng chuyện này lắm. Nhưng không ngờ, lúc hắn vừa đi đến, Văn Thiền đột nhiên quay sang, trong tay đang cầm một vật nhỏ giống như miếng ngọc bội, lắc qua lắc lại trước mặt Lý Tín.
“Đẹp không?” Thiếu nữ yêu kiều bẽn lẽn hỏi hắn.
Lý Tín chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt rơi xuống gương mặt Văn Thiền, cười khẽ, “Đẹp.”
Ánh mắt trần trụi của chàng thiếu niên hướng đến, mấy cô nương khác có thể không hiểu được, nhưng Văn Thiền lại hiểu rất rõ —— ý hắn nói là ‘nàng đẹp’. Văn Thiền có chút ngọt ngào trong lòng, dập dềnh phảng phất như những con sóng nhấp nhô trên thiên hà. Nhưng vẻ mặt nàng bình tĩnh, coi như nghe không hiểu ý hắn, chỉ xuýt xoa khen miếng ngọc bội trong tay, “Cái này cho anh đấy!”
Miếng ngọc bội trong tay nàng dài và dẹt theo hình chữ I, khẽ đong đưa. Miếng ngọc được gắn hai trụ hình chữ nhật cả trên và dưới, phần chính giữa được khoét một cái lỗ nhỏ để luồn sợi dây qua. Hình dạng của nó khác với những miếng ngọc thông thường.
“……” Lý Tín ngẩn người trong chốc lát.
Văn Thiền rất hài lòng khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, lại nhìn miếng ngọc bội do mình đích thân chọn lựa này. Trên cái sạp nhỏ kia, có kiếm được cái gì đẹp đâu? Nàng vất vả lắm mới tìm được một miếng ngọc bội có màu trong suốt, bóng bẩy như thế này. Lý Tín sững sờ đến mức im lặng hồi lâu không nói gì. Văn Thiền thấy thế liền hả hê khoái chí, tự hào khoe, “Anh thấy thật khó tin đúng không? Đây là thứ có giá trị nhất trong số tất cả các đồ vật ở đây. Anh xem màu sắc của nó này, sắc ngọc trắng trong, bóng bẩy sáng láng, thanh thuần tự nhiên không có hoa văn…”
Nàng liếc mắt lướt qua Lý Tín một cái, tuy chưa nói gì nhưng ý rất rõ ràng: Anh có thấy tôi rất lợi hại!
Vẻ mặt Ve Ve có phần kiêu ngạo, khiến Lý Tín vô cùng yêu thích. Chàng thiếu niên vất vả nhịn cười, sờ cằm, nhìn bộ dáng vừa có chút khoe khoang tự đắc, vừa có chút rụt rè trẻ con của nàng, chầm chậm nói, “Tôi ngạc nhiên, bởi vì da mặt em đúng là dày thật, lấy tiền của tôi, mua đồ cho tôi, lại còn muốn tôi mang ơn đội nghĩa đấy à?” Hắn mỉm cười đầy tò mò, “ Chẳng lẽ vì em biết chọn ngọc mà tôi nể phục đến mức đần luôn đấy hả?”
Văn Thiền: “……”
Bị chặn họng.
Chút đắc ý của nàng còn chưa phát huy hết đã bị Lý Tín đánh trả rồi. Nàng mở miệng định cãi lại hắn, không phải anh nói chỗ bạc này cho tôi tiêu hết mà? Nhưng như vậy thì hẹp hòi quá, Công chủ Vũ Dương không thể làm được. Thế nên nàng đành phải làm cái chuyện ‘không hẹp hòi” —— trong lúc tâm tình thiếu niên đang rất vui vẻ, muốn nhận miếng ngọc bội nàng định đưa thì nàng rụt tay lại, cướp miếng ngọc bội về, “Không tặng anh nữa!”
Lý Tín chép miệng.
Hắn mà sợ nàng?
Hắn nắm lấy tay nàng, dành lại miếng ngọc bội kia. Văn Thiền dùng hết sức chống cự, cuối cùng bỏ chạy ra sau. Nhưng mà nàng trốn không thoát được bàn tay của hắn, Văn Thiền nói, “Nếu anh mà còn thế này, tôi hét toáng lên. Nói anh làm bậy!”
Lý Tín không vội, “Em cứ thử xem.”
Thấy hắn ung dung như vậy, cứ như kiểu nàng không dám làm thật ấy.
Văn Thiền hạ quyết tâm, hét lớn, “Có người ở đây làm bậy!”
Mọi người xung quanh: “……”
Văn Thiền: “……”
Mọi người đều nhìn sang, nhưng không ai hành động. Hai tay của Văn Thiền đang giằng co với Lý Tín, nghe chủ sạp quán bên cạnh tươi cười, thương lượng, ‘Hai vị này! Các cô các cậu có muốn cà cưa, có thể tránh sạp quán nhà tôi được không? Tôi đây chỉ buôn bán nhỏ, có hơi bất tiện.”
Cà cưa!
Hôm nay đã có hai người, nói nàng cà cưa với Lý Tín!
Hai vai Văn Thiền phát run, giống như một bụng đầy uất ức mà không có chỗ nào để phát tiết. Trong khi nàng đang tìm chỗ để phát tiết, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: ‘Công chủ!’
Đã lâu không được nghe giọng nói này, sau đó lại có một giọng nói khác khóc lóc nức nở vang lên “Công chủ”. Văn Thiền ngoảnh mặt lại thì thấy có mấy người cưỡi ngựa đứng cách đó vài trượng —- nàng nhận ra đây là cách ăn mặc của quan binh, cũng thấy được đám thị vệ của mình, còn nhìn thấy cả cô thị tỳ bước thấp bước cao, hai mắt đỏ hoe – Thanh Trúc, đang đứng xa xa sau đám thị vệ.
Không chỉ có Thanh Trúc, mà còn có một số thị tỳ khác.
Chỉ vì tìm nàng, mà nhiều người đến như thế?!
Trong lòng Văn Thiền run lên, vừa định đáp lại thì thắt lưng mảnh mai đã bị người nọ túm lấy, chỉ bằng một bước chân nhẹ nhàng, chàng thiếu niên bên cạnh đã nhấc bổng nàng lên, khéo léo giẫm vài bước lên mấy thanh trúc, leo tít lên trên cao. Thoáng chốc cảnh vật lùi ra xa dần, bọn họ vượt nóc băng tường lần nữa.
Lý Tín lại xách nàng rời xa đám người của mình!
“Công chủ!” Những người phía đuổi theo đến.
Văn Thiền gắng hết sức đập vào cánh tay Lý Tín đang ôm chặt mình, “Anh buông tôi ra! Tôi phải đi về!”
Đám người truy đuổi bám sát theo sau, lần này đã có sự chuẩn bị đầy đủ, nhân lực rất đông, phố xá tấp nập người qua kẻ lại, Lý Tín lại xách theo một người không chịu hợp tác như Văn Thiền, dù thế nào cũng khó cắt đuôi đám người phía sau.
Nhưng vì đám người bám đuổi sát nút nên Lý Tín cũng không có cơ hội buôn chuyện với Văn Thiền.
Hậu quả là cô nương trong lồng ngực hắn, vẫy vùng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nỗi nhớ nhà của nàng giống như mũi tên, vừa nhìn thấy người nhà, nóng lòng muốn được về nhà ngay lập tức. Thậm chí, khi nhìn thấy Lý Tín mang nàng chạy một quãng đường xa, nàng luôn lo sợ mấy tên thị vệ phía sau không đuổi theo kịp. Văn Thiền quay đầu lại, cắn một phát vào cổ tên kia.
Cơ bắp nơi khớp cổ Lý Tín căng cứng lên, đứng trên bờ tường ngã xuống! May mà cánh tay hắn vẫn dùng sức giữ chặt chứ không buông, lộn hai vòng trên mặt đất mà chưa làm rơi Văn Thiền.
Lý Tín đứng dậy một lần nữa, xoa chiếc cổ rướm máu, nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ trong lồng ngực hét lớn, “Em làm gì thế hả?!”
Văn Thiền bị hắn hét lớn như vậy, khuôn mặt trở nên tái nhợt, nhưng lớn tiếng đáp trả hơn so với hắn, “Anh thả tôi ra ngay!”
“Ông đây còn có việc chưa làm xong!”
“Kệ nhà anh, tôi phải về!”
“Câm miệng!”
“Anh mà không buông tôi ra, tôi sẽ cắn anh tiếp!”
“Em thử xem!”
“Thử thì thử, sợ cái thá gì!”
“Đừng tưởng tôi không dám đánh em!”
“Đừng tưởng bở! Tôi sợ anh đánh đấy à!”
Hai người cãi cọ ầm ĩ.
Khinh công Lý Tín cực kỳ tốt, tốc độ cực kỳ nhanh. Nhưng xách theo một người luôn chống đối, đương nhiên không dễ dàng như mà đi như vậy. Hồi ở Cối Kê, hắn bắt cóc Văn Thiền, lúc ấy Văn Thiền không dám phản kháng. Kết quả bây giờ, Văn Thiền dám đạp lên cả mặt mũi… Lý Tín bị nàng làm cho tức chết đi thôi.
Vẫn liên tục cãi nhau ầm ĩ suốt dọc đường.
Giọng này gào lên to hơn giọng kia.
Khinh công vốn nên im hơi lặng tiếng, nhẹ nhàng lướt như gió như mây. Đằng này hai người bọn họ cãi nhau lồng lộn. Dòng người đi trên phố phường tập nấp, ai nấy đều mải mê công chuyện, chợt nghe thấy tiếng cãi cọ của đôi nam thanh nữ trẻ trên đầu, ngẩng đầu lên thì thấy một làn khói bay vụt qua.
Làn khói vô hình nhưng lại ồn ào như cái chợ.
Nhờ hai người bọn họ tranh cãi ầm ĩ nên đám thị vệ truy tìm dấu viết cực kỳ thuận lợi….
Chửi nhau rất mất sức, khinh công phải luôn giữ hơi thở ổn định, không được chạy tán loạn. Mãi cho đến cuối con hẻm, Lý Tín nhìn thấy một con ngựa không buộc dây cương bên ngoài quán rượu. Ngay lập tức, hắn quyết định xách theo Văn Thiền trèo lên lưng ngựa, kẹp chặt bụng nó, rồi nghênh ngang đi. Hắn tiện tay vứt mấy đồ lặt vặt vừa mới mua xong, ném rơi đầy đất, vị khách thấy mình bị mất ngựa còn bước vào quán rượu, đang trong trạng thái hoang mang. Bụi đất mù mịt, giọng nói chàng thiếu niên vẫn còn văng vẳng đâu đây, “Ông anh cầm mấy đồ lặt vặt này trước nhé, cho tôi mượn ngựa một chút, tôi sẽ trả lại anh sau…”
Lý Tín thúc ngựa, mang theo Văn Thiền chạy một mạch ra khỏi cửa thành. Cổng thành nhận được mệnh lệnh của quan trên, đang vội vàng chuẩn bị đóng cổng thành thì nghe thấy tiếng ngựa hí vang một hơi dài, thiếu niên siết chặt dây cương, con ngựa giương cao bốn vó, thế như chẻ tre* lao ra khỏi cửa thành.
[*]Thế như chẻ tre: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là nói đến tình thế giống như là bổ đứt trúc vậy, sau khi những đốt trúc đầu bị bổ thì tự khắc những đốt sau sẽ tách ra. Dùng để so sánh với tình thế không gì cản nổi, chắc chắn giành thắng lợi.
Lúc này đây, Văn Thiền mới bắt đầu phản ứng, nhớ ra chuyện lúc nãy Lý Tín mượn ngựa có vứt một đống đồ lặt vặt —— “Cái đó là mua cho tôi! Đồ của tôi chứ! Anh cứ vứt đi như thế à!”
Lần này Lý Tín không cần dùng khinh công, chỉ cần phân biệt được phương hướng, hắn có sức lực vô hạn cùng đấu võ mồm với Văn Thiền —— “Đồ kia là tôi mua cho em. Muốn vứt thì vứt.”
“Vậy sao anh không vứt miếng không bội đi hả? Miếng ngọc bội đâu rồi? Trả lại đây cho tôi!”
“Ha ha.”
Đề tài lại quay trở về ban đầu.
Văn Thiền tuyên bố sẽ khiến cho Lý Tín tức nổ đom đóm thì thôi. Nàng thầm nghĩ bụng, hắn càng tức chết càng tốt, tốt nhất tức đến nỗi vứt nàng xuống ngựa luôn dọc đường mà bỏ đi luôn. Trước kia không có chút hy vọng, Văn Thiền vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Bây giờ, người của mình đang ở ngay gần đó, Văn Thiền nhất định phải trở về!
Nàng phát huy khả năng gây rối vô cớ đạt đến cảnh giới cao nhất.
Còn bị thiếu niên ôm ngang trước ngựa, nàng liền xoay người, cướp miếng ngọc bội từ trong ống tay áo của hắn.
Khả năng cưỡi ngựa của Lý Tín cũng lợi hại, Văn Thiền chọc phá như vậy mà hắn vẫn vững vàng thúc ngựa đi, không cho Văn Thiền chiếm được chút tiện nghi nào. Văn Thiền thấy không có cách nào xuống tay từ trên người hắn, võ công hắn cao cường, khả năng tránh đòn còn nhanh hơn hành động của nàng.
Văn Thiền liếc mắt nhìn lên phía trước, cả người nhoài lên phía trước, cướp lấy dây cương.
Lý Tín thúc bụng ngựa muốn nó chạy nhanh, nhưng Văn Thiền lại nắm chặt dây cương kéo nó dừng lại.
Con ngựa đáng thương bị hai người bọn họ giằng co lôi kéo, đầu óc choáng váng quay cuồng. Nếu nó có thể nói được, nó nhất định khóc lóc nói: Hai người thương lượng cho xong rồi bắt nạt tôi sau có được không?
“Ve Ve, đừng quấy nữa!” Đột nhiên, Lý Tín nâng cánh tay lên, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực. Hai cánh tay của Văn Thiền đều bị hắn vây lại, không có cách nào ngọ nguậy được.
Lúc này, chàng thiếu niên dùng sức dùng sức kéo dây cương lại, con ngựa giương bốn vó lên, hí vang một tiếng rồi dừng lại.
Dừng lại trước một vách núi cao.
Nghe tiếng nước dưới chân chảy ào ạt như sấm rền.
Hơi nước phả vào mặt.
Văn Thiền ngẩng mặt lên nhìn.
Ngước lên thấy ánh tà chiều rực rỡ trên bầu trời, nhìn xuống thấy con sông chảy xuyên qua cánh rừng bao la, như chia cắt trời và đất.
Ánh hoàng hôn lộng lẫy trải dài phía chân trời, dải ráng chiều nhuộm màu khắp đất trời bao la, quấn quít bay lên như sương mù giăng lối. Màu sắc ngày càng đậm thêm, ánh nắng ngày càng tản ra xung quanh nhiều hơn. Đôi nam thanh nữ tú cùng nhau cưỡi ngựa, dựa vào trình độ cưỡi ngựa cao siêu của chàng thiếu niên, họ liều mình dừng ngựa trước vách núi cao.
Mà nơi vách núi dựng lên, một bên là núi rừng xanh tươi trùng điệp, một bên là sóng nước dập dềnh óng ánh sắc kim, trải dài đến tận chân mây.
Ánh mặt trời cũng dần rực rỡ hơn, tầm nhìn trở nên rộng mở.
Hai người, một ngựa đứng trước không gian rộng lớn, núi rừng trùng điệp, sóng nước bao la, thấy mình nhỏ bé như cây kim bạc, trôi dạt giữa biển trời mênh mông.
Phong cảnh thiên nhiên trước mắt khiến cho Văn Thiền chấn động, thậm chí Lý Tín xuống ngựa lúc nào, đám thị vệ đuổi theo đến đâu cũng không hề hay biết. Nàng run sợ trước vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên —— nàng đứng giữa khói ráng chiều lộng lẫy xa xăm, sắc hồng vệt tím xếp chồng lên nhau, nghe đâu đây tiếng suối chảy gập ghềnh trên bờ đá. Hơi nước dâng lên khắp mọi nơi, một đàn ngựa hoang từ bìa rừng chạy ra, phiêu diêu tự tại đi đến nơi này.
Đẹp thật……
“Cung thủ chuẩn bị!” Tiếng đám thị vệ phía sau vang lên không giống thường ngày, đánh thức Văn Thiền.
Văn Thiền quay về thực tại, thấy Lý Tín xuống ngựa nhìn nàng, ánh mắt đầy ý cười, nhìn ra sau cách đó không xa thấy một đội cung thủ trải dài, giấu mình sau núi đá, cỏ cây, mũi tên sắc lạnh hướng đến nơi này —— tất nhiên không phải nhắm vào nàng, mà là Lý Tín.
Văn Thiền nghĩ, đúng rồi, đối phó với loại võ công cao cường như Lý Tín, đánh lộn với hắn thật đúng là hạ sách. Bắn cung tên loạn xạ giết chết hắn, mới là phương án hợp lý nhất.
Ánh mắt Văn Thiền lóe lên, cúi xuống nhìn Lý Tín. Nàng nhìn khuôn mặt thờ ơ như không của chàng thiếu niên, máu ở vết thương trên cổ đang dần đông lại. Đó là chỗ nàng vừa cắn. Nàng và Lý Tín cãi nhau chí chóe suốt dọc đường, Lý Tín căn bản không để ý đến nàng, chỉ chửi qua mắng lại chứ không làm gì, đi mãi đến nơi đây. Hắn đưa nàng đến nơi có phong cảnh mỹ lệ nhất.
Văn Thiền hỏi, “Anh chạy nhanh như thế là vì muốn cho tôi xem cái này phải không? Anh biết phong cảnh ở đây rất đẹp?”
Lý Tín đắc ý nói, “Tôi đương nhiên biết rồi.” Hắn lau vết máu trên cổ, thầm nghĩ Ve Ve vậy mà dám cắn, cười tủm tỉm đáp, “Tôi nói sẽ đưa em đi chơi, đưa em đi ngắm phong cảnh mà. Nơi nào em chưa đi qua, chưa được nhìn thấy, tôi đều đưa em đi xem. Ve Ve, hài lòng không?”
Văn Thiền nói, “Vô cùng hài lòng!”
Lý Tín ngẩn người một chút, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của nàng, liền bật cười. Trong lòng mềm nhũn: Nàng thật thà như vậy, đúng là cô nương khiến người ta si mê.
Lý Tín tiến lên trước một bước, rồi ngoắc ngón tay gọi. Văn Thiền nghiêng người, cúi thấp xuống, thấy hắn ngáp ngắn ngáp dài hỏi, “Vậy em thấy gả cho tôi có được không?”
Văn Thiền: “……”
Lại lại lại ép cưới!
“Công chủ, mau trở lại!” Thị vệ đứng phía sau hét lên, “Vạn lần đừng để tên Lý Tín kia lừa!”
Lý Tín và Văn Thiền cùng ngoảnh mặt lại, nhìn thấy hàng mũi tên sắc lạnh đều tăm tắp giương lên. Lý Tín nghiêng đầu, nhướng mày nhìn Văn Thiền, giọng điệu có phần dụ dỗ, “Ve Ve, em còn muốn giết tôi sao?”
Văn Thiền hỏi lại, “Vậy anh còn thích tôi không?”
Lý Tín sửng sốt, tựa như hiểu rõ ý nàng, nụ cười lạnh đạm, “Tất nhiên!”
Văn Thiền nói, “Thế thì, đương nhiên tôi vẫn muốn giết anh tiếp!”
Nàng hít một hơi thật sâu, leo xuống ngựa. Lý Tín đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng, không nhúc nhích và cũng không hề lên tiếng. Văn Thiền xoay người đi đến đám thị vệ của mình, Lý Tín cũng không ngăn cản. Áng mây đỏ rực rỡ phía chân trời giống như chiếu lên một màu bi kịch, tiếng sóng nước vỗ bờ, mà thiếu nữ có dung mạo cực kỳ xinh đẹp ấy, không có chút lương tâm, đi thẳng đến nơi nàng thuộc về.
Lý Tín nhìn cảnh nàng bước đi, lạnh lùng nghĩ: Những gì có thể làm, mình đã làm hết rồi. Nếu trái tim Ve Ve sắt đá đến mức này, mình có đánh cũng không thể phá vỡ nó. Từ đây về sau, cũng không có cách nào phá tan được nữa.
Công chủ đi thẳng về phía trước, từ đầu đến cuối Lý Tín không hề ngăn cản, để Công chủ trở về chỗ an toàn như mong muốn. Chờ đến khi Văn Thiền đến nơi an toàn, thị vệ muốn hạ lệnh bắn tên ngay. Nhưng Văn Thiền đứng bên cạnh một thị vệ khác, bỗng nhiên cướp lấy cung tên trong tay người nọ, xoay người, đặt mũi tên trong tay, Văn Thiền giương cung thẳng hướng Lý Tín.
Nàng chĩa mũi tên về phía hắn, kiêu ngạo nói, “Tôi sẽ cho anh 10 giây. Nếu anh không trốn thoát được, tôi sẽ hạ lệnh bắn chết anh!”
Lý Tín có chút giật mình, tiếp đó hai mắt lóe sáng tinh quang, sáng rực lên: Hóa ra nàng vẫn mềm lòng.
Từ một chút cơ hội cũng không có đến lúc này cho hẳn 10 giây. Nhưng mà….Lý Tín muốn cân nhắc thêm, cảm giác với khoảng cách thế này, giả như bọn họ bắn tên thật, mình cũng có thể trốn được. Ngược lại, hắn lại muốn thử xem trái tim Văn Thiền đang ở đâu?
Thế nên hắn bất động.
“Mười, chín, tám……” Văn Thiền bắt đầu đếm.
Lý Tín ngáp ngắn ngáp dài, khoanh tay trước ngực, cứ thế hiên ngang đứng, chờ mũi tên nàng bay đến.
Ngón tay Văn Thiền càng ngày càng cứng đờ, nhìn cái mặt ngông nghênh của Lý Tín, liền biết cái tên vô lại này muốn thử mình. Hắn nghĩ nàng sẽ không dám giết hắn đấy à? Đồ tự cao tự đại! Mơ đi! Văn Thiền ta đây có loại đàn ông nào chưa từng gặp? Có nhiều người tính cách còn tốt hơn hắn nhiều nữa là đằng khác! Ra đường cái, người xếp hàng nhiều như chó! Nàng cũng không thèm liếc mắt lấy một cái!
“Sáu, năm, bốn……” Văn Thiền nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Lý Tín giống như kẻ thù không đội trời chung.
Nàng cười gằn: Anh nghĩ anh là ai hả?
Công chủ Vũ Dương trở nên quyết đoán hơn, lập tức đếm nhanh hơn, “Ba hai một!”
Vèo!
Gập ngón tay lại, giơ chiếc cung tên mang theo đầy hận thù, ‘phập’ mũi tên lao thẳng ra ngoài. Văn Thìn nhìn chằm chặp không hề chớp mắt, nhưng mũi tên mới bay xa khoảng một bước chân, không ngờ lại thiếu lực đạo, cắm thẳng xuống đất. May mà Văn Thiền né được, nếu không mũi tên bằng đồng rớt trúng chân nàng.
“Ha ha ha!” Lý Tín bật lên tiếng cười kinh thiên động địa.
Với kết quả này, hắn vô cùng vừa lòng, xoay người leo lên ngựa. Huýt sáo một tiếng, con ngựa nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn, cất vó chào. Hắn ngoảnh mặt lại, nháy mắt với vẻ mặt âm u thiếu nữ. Hắn trưng cái bản mặt vô lại, điệu cười như có như không khiến Văn Thiền ghê tởm đến mức buồn nôn —— “Ve Ve, em bắn chơi đấy à? Tôi biết em chỉ lừa mình dối người thôi, trong lòng em vốn có tôi. Được rồi! Tôi chờ em! Hài… Cô nương da mặt mỏng nên tôi cũng sẽ không làm khó em. Lần sau, nếu em chủ động đến tìm tôi thì tôi xem như em đang bày tỏ tình yêu nhé.”
“Trong lòng tôi không có anh!” Văn Thiền hét lên, tức giận đến mức cả người run lên bần bật, “Tôi sẽ không đi tìm anh! Đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta!”
Lý Tín cười khẩy, không muốn đôi co với nàng, ung dung cưỡi ngựa, thong dong bước đi. Trong lúc đó, Công chủ Vũ Dương đứng trân trân ngay tại chỗ, mà đám thị vệ lúng túng không biết làm sau. Văn Thiền ngoảnh mặt lại, hỏi đám người sau lưng, “Sao các anh không bắn tên hả? Không thấy hắn sắp đi khỏi đây rồi à?”
“…… Công chủ! Không phải lúc nãy cô bắn chơi, ý bảo chúng tôi không được bắn tên mà?” Trưởng thị vệ thật cẩn thận lên tiếng. Hắn rất biết điều mà.
“Tôi không hề bắn chơi!” Văn Thiền bị bọn họ làm cho tức điên rồi, “Là vì tay tôi run! Không cẩn thận nên nhỡ tay!”
Mọi người gật đầu lia lịa nhưng ai nấy đều không tin. Văn Thiền thấy dáng vẻ này của bọn họ, càng sầu não không thôi.
…… Lý Tín!
Nàng chịu đựng hắn đủ rồi!
Còn gặp mặt lần sau ?!
Cút đi!
Vĩnh viễn không gặp lại!
Nàng có gả cho heo cũng không thèm cưới hắn!
……
Văn Thiền ôm một bụng đầy tức giận, cuối cùng đi theo các thị vệ trở về Cối Kê. Lúc trở lại nhà họ Lý, nàng chưa hồi phục tinh thần từ sau khi cú đả kích mà Lý Tín ném cho, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Về đến nơi thấy người người đông đúc, ai nấy vô cùng bận rộn.
Hóa ra, thím Tư Hàn thị thấy nàng bình an trở về, trái tim nhảy loạn xạ nay đã yên tâm được phần nào, nên quyết định quay trở lại Lạc Dương.
Lúc Văn Thiền bước ra sân thấy thím Tư đang sai bảo đám tôi tớ vận chuyển hành lý. Thím Tư hỏi nàng có định về nhà không, Văn Thiền lắc đầu ngoầy ngoậy. Tiếp tục tò mò hỏi, “Sao thím Tư lại về? Chú Tư muốn thím về nhà về à?”
Từ khi Văn Thiến đến Cối Kê thì liên tiếp gặp rắc rối, có lẽ nàng xung khắc với Cối Kê nên chưa có nhiều thời gian chơi với thím ấy.
Hàn thị cười tủm tỉm, nói với giọng nhẹ nhàng, “Không phải chú Tư nóng lòng muốn thím về, mà là ngược lại…Tiểu Thiền à! Thực lòng thím vẫn khuyên cháu nên đi về cùng thím.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì chị gái cháu đang cùng Ninh Vương về kinh ăn Tết. Thím nhận được thư của mẹ cháu, xe ngựa của chị cháu sẽ đi qua Cối Kê đấy. Bây giờ cháu mà không đi cùng thím thì đến lúc ấy, chỉ có rơi vào tay chị cháu thôi.”
“Cái gì?! Chị cháu ấy hả?!” Văn Thiền thét chói tai.
Nàng không khỏi rùng lạnh ớn lạnh.
Chị gái nàng……
Bỗng nhiên hiểu được: Vì sao thím Tư vội vã đi như vậy.
Bởi vì chị Hai sắp đến rồi!
Văn Thiền có ý định chạy tóe khói cùng Thím Tư, vọt về Trường An ngay lập tức, nhưng nàng kiên cường nhịn xuống —— nàng không cam lòng! Nàng còn chưa gặp Giang Tam Lang được mấy lần! Mỗi ngày đều qua lại với đám tép riu như Lý Tín! Nếu cứ quay về như vậy, lần sau muốn trốn nhà bỏ đi lần nữa cũng đừng mơ!
Nội dung hấp dẫn, diễn đạt tuyệt vời.
Em thấy cái đoạn “bắn chơi” của nàng ta buồn cười dã man 🙂
Tụi em cũng vừa đọc vừa dịch, ước chi ngày có 48h để cày mau, càng đọc càng tò mò, hic
Cày mau mà cày vẫn rất đẹp, chỉn chu?.
???