Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 72
Chàng thiếu niên tặng đậu đỏ cho nàng
Chuyển ngữ: Sói
Biên tập: Riva, Gió
Trong lúc ôm, hắn cảm nhận được có thứ nhô lên mềm mại trước ngực nàng. Thiếu niên ở ngoài cửa sổ cười lớn, trêu chọc Văn Thiền trêu đến mức thành thạo. Lý Tín nghiêm túc nói như vậy, Văn Thiền chợt giãy nảy lên như lò xò. Nàng nhanh chóng đóng cửa sổ lại, lớp bụi trên cửa bay thẳng vào mặt Lý Tín.
Lý Tín lau bụi trên mặt, cười nghiêng ngả trên mặt đất.
Ở trong phòng, Văn Thiền vừa thẹn vừa tức, thấy Lý Tín vẫn luôn đáng ghét như vậy.
May mà lúc trước nàng còn tốt bụng, còn nghĩ giúp hắn nói chuyện trước mặt mẹ. Giờ nàng hoàn toàn hiểu rõ, không đáng để nàng quan tâm. Dù khó khăn, anh họ nàng cũng sống vui vẻ được như vậy, còn thản nhiên triêu chọc, vậy thì có chuyện phiền phức nào hắn để trong lòng đâu?
Hắn đáng bị mẹ mắng!
Mắng là đúng rồi!
Văn Thiền tức giận bừng bừng, nghe thấy tiếng cười bên ngoài cửa sổ, cả khuôn mặt nóng bừng như bị nấu chín, rồi bị hấp thêm lần nữa. Nàng cực kỳ xấu hổ, cực kỳ ngại ngùng. Nhưng Lý Tín càng cười, nàng càng thấy xấu hổ không nói nên lời. Văn Thiền trở về buồng trong, ngay cả màn cũng không buông, nằm sấp xuống giường, dùng gối đè chặt đầu, ngăn cách tiếng cười bên ngoài của Lý Tín.
Chàng trai dùng cái kiểu ngả ngớn này với cô gái nhỏ, khiến Văn Thiền luống cuống chân tay.
Nàng nằm sấp trên giường giả làm đà điểu một lúc, dần dần không còn nghe tiếng cười bên ngoài nữa. Nghĩ chắc Lý Tín đi rồi, Văn Thiền mới ngồi dậy. Sau khi chịu đựng Lý Tín một lúc, Văn Thiền mới ngồi ở giữa giường, mái tóc dài đã rối tung, quần áo cũng không còn chỉnh tề phẳng phiu. Nàng cúi đầu, nhìn bộ ngực nhỏ nhắn của mình. Cơ thể nàng từ từ lộ rõ, eo thon chân dài ngực lớn. Nhưng áo mùa đông khá dày, nàng rủ, mắt nhìn xuống thì chỉ thấy đường cong lờ mờ.
Ngực nặng nề luôn là nỗi lo âu của các cô gái mới lớn, trước hơi đau một chút, giờ không còn đau nữa. Lúc đi bộ nàng cũng từ từ thích nghi được với sức nặng này.
Ma ma và thị nữ thường quan tâm đến cơ thể của Văn Thiền, bản thân Văn Thiền cũng không để ý nhiều. Mãi hôm nay Lý Tín nói, Văn Thiền mới lờ mờ cảm nhận được ngực mình đúng là khác với trước kia.
Nhưng nàng lại do dự, đưa tay sờ sờ: Áo mùa đông dày thế, mà cái tên anh họ vô lại kia vẫn cảm giác được là sao?
Nàng lại tò mò: Có phải nam và nữ có cảm nhận khác nhau về thân thể không? Trong mắt anh họ, nàng trông như thế nào?
Trong mắt Lý Tín, Văn Thiền là một cô gái càng ngày càng quyến rũ với hắn.
Trời sinh các chàng trai luôn tò mò và bị thu hút bởi các cô gái, điều này đang diễn ra trên người Lý Tín. Hắn bắt đầu phát triển từ một cậu bé trở thành chàng trai, cơ thể Văn Thiền đang thay đổi, Lý Tín cũng như vậy. Hắn có cảm giác yêu thích vô cùng mãnh liệt với Văn Thiền, loại cảm xúc này ngày ngày tích tụ trong lòng, khiến hắn trằn trọc vô số lần, khiến hắn phải đi đường vòng đến trước phòng nàng mỗi đêm.
Hắn đi tới đi lui trước cửa phòng nàng, trái tim hắn hàng đêm rung động vì nàng, nhưng lại không dám chạm vào nàng.
Mỗi khi, Văn Thiền cười với hắn một cái, tâm trạng hắn sẽ vui vẻ cả ngày. Mỗi khi, Văn Thiền tức giận liếc hắn một cái, hắn muốn ôm ngay nàng, trêu nàng, hôn nàng. Tình yêu của hắn với nàng vô cùng mãnh liệt, cảm giác mãnh liệt này vẫn đang ngày càng sâu đậm. Lý Tín bị Văn Thiền thu hút, hắn đắm chìm vào tình cảm đó, tự tin có thể chinh phục trái tim của nàng.
Lý Tín ước mong có thể ở bên Văn Thiền mãi mãi, có thể luôn nhìn thật dáng vẻ lúc vui lúc giận của nàng. Trong lòng hắn lo lắng, hắn muốn trở nên mạnh mẽ nhanh chóng, có thể bảo vệ nàng. Hắn muốn mạnh hơn so với người nhà nàng, đối xử với nàng tốt hơn họ. Hắn muốn lấy nàng, trao cho nàng ước nguyện chân thành nhất của hắn.
Lý Tín cũng không vội rời đi.
Thanh Trúc và thị nữ khác đang đứng ở trong viện bận rộn với công việc của họ, quay đầu lại, nhìn thấy cậu Hai nhà họ Lý đang ngồi dựa vào bức tường dưới cửa sổ Công chủ nhà mình. Thiếu niên ngồi trầm tĩnh vô cùng, nhắm mắt, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Ánh mặt trời rọi bóng nhảy múa trên người thiếu niên, nhìn từ xa, thân hình rắn rỏi kiên cường của hắn như được phóng đại lên vô số lần. Dáng vẻ hắn cúi đầu mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười tà mị khiến ai cũng xuyến xao.
Thanh Trúc nhìn đến ngẩn người, nghĩ thầm, nếu cậu Hai nhà họ Lý lớn thêm chút nữa, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cô nàng theo đuổi.
Trước giờ hắn đẹp không phải ở khuôn mặt.
Thanh Trúc xoay người, vừa thấy có một bóng người đứng phía sau nàng, giật mình nói: “Quân hầu!”
Khúc Chu Hầu xua tay với cô, ra hiệu cô đừng la hét, khiến con gái cưng của ông trong phòng sợ hãi. Từ lúc Khúc Chu Hầu nhìn thấy thiếu niên cười ngây ngô, cười đến ngả nghiêng trên đất, thì đứng ở đây nhìn. Văn Bình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, không biết thằng nhóc ngốc nghếch kia đang nghĩ cái gì mà vui dữ vậy. Đột nhiên, tai thiếu niên giật giật, nghe thấy tiếng động bên này.
Lý Tín bật dậy, lật người trèo qua lan can, lúc này nụ cười của hắn tràn ngập tươi vui như ánh nắng, “Cậu! Cậu đang đợi cháu à? Hôm nay chúng ta đi đâu?”
Khúc Chu Hầu cũng không trách hắn mới sáng sớm đã chạy đến quậy phá con gái mình, ông không ưa Lý Tín, chỉ biết dùng hành động để chứng minh. Nhìn thấy thằng nhóc này cười không dứt như hoa mới nở, Văn Bình âm thầm quyết định hôm nay tăng cường huấn luyện Lý Tín, để thằng nhóc này đừng mơ có thời gian trêu chọc con gái mình.
Nhưng cũng có lúc, Khúc Chu Hầu thật sự khâm phục Lý Tín: Loại ý chí dù đánh thế nào cũng không khuất phục này, loại tính cách dù chân thọt chân què cũng không chịu nhận thua này, ông thấy hơi đau đầu về điểm này của cậu ta.
Khúc Chu Hầu nghĩ: Sao Lý Tín không biết điều một chút, tránh xa cái Thiền nhà ông ra?
Ông càng không muốn gả con gái mình cho Lý Tín: Tính cách Lý Tín cứng cỏi như vậy, ương ngạnh như vậy, cái Thiền trong mắt hắn chỉ đơn giản như tờ giấy trắng. Nếu nhân phẩm Lý Tín không tốt, gây ra chuyện gì xấu, cái Thiền căn bản không thể phát hiện ra được, hơn nữa cho dù phát hiện ra cũng không có cách nào đối phó với Lý Tín. Dù sao Lý Tín xuất thân giang hồ, chuyên làm xằng làm bậy, ai nói trước được gì…
Cuối cũng, Khúc Chu Hầu cũng không cho là tốt, mà cũng không nghĩ là xấu, quyết định theo dõi thêm thời gian xem sao.
Hôm sau trời đổ tuyết.
Bình minh lên, Văn Thiền bị ánh tuyết hắt sáng từ bên ngoài làm tỉnh giấc. Mấy thị nữ đi ra đi vào, rửa mặt chải đầu trang điểm cho nàng, thị nữ từ ngoài bước vào nói trời rất lạnh, mong Công chủ đừng ra ngoài chơi. Văn Thiền nghĩ đến cái tên Man tộc Khâu Lâm Thoát Lí vẫn luôn theo đuổi nàng, thì thấy ghê tởm không muốn ra cửa. Trời lạnh tuyết rơi, nàng hứng lên, định mở tiệc trong nhà, mời mấy cô gái chơi thân đến thưởng mai.
Sau khi nghe Công chủ nói xong, Thanh Trúc liền ra ngoài cử mấy gã sai vặt đi mời người.
Lúc Bích Tỉ mở cửa sổ, ngạc nhiên hỏi: “Ơ, sao lại có đậu đỏ? Ai để vậy?”
Văn Thiền đang ngồi xếp bằng trên trường kỉ, chờ thị nữ chải tóc. Nghe Bích Tỉ hỏi, thì tròn mắt ngạc nhiên. Nàng ngẩn người một lúc, sau đó bước chân trần xuống trường kỉ, đi trên tấm thảm nhung mềm mại, mái tóc đen dày xõa xuống như mây, dần đổ xuống. Mái tóc thiếu nữ rối tung, đi chân trần đến bên cửa sổ, thật đúng như lời Bích Tỉ, trên mặt bàn ngoài khung cửa sổ, có một hạt đậu đỏ được đặt giữa nền tuyết trắng xóa.
Qua một đêm tuyết rơi, hạt đậu đỏ vẫn còn đó mà chưa bị tuyết lấp đi, nên khi Bích Tỉ mở cửa sổ thì thấy được.
Văn Thiền ngơ ngác, nàng chợt đi về phía cửa. Mấy thị nữ hoảng hốt gọi nàng mang vớ đi giày vào, nhưng Văn Thiền làm ngơ, nàng chạy khỏi gian phòng ấm áp mà đứng trên nền tuyết trước hiên phòng. Cảm giác lạnh buốt từ dưới chân lan lên khiến nàng rùng mình một cái. Văn Thiền ngẩng đầu, những bông tuyết to tựa bông gòn bay lả tả, quang cảnh tuyết trắng mênh mông hiện ra trước mắt.
Chàng thiếu niên tặng đậu đỏ cho nàng đã đi rồi.
Thiếu nữ đứng giữa tuyết bay, để đám thị nữ vội vàng bung dù khoác áo. Những bông tuyết đậu lại trên má, trên mi nàng, có chút ẩm ướt. Trong lòng Văn Thiền vừa vui mừng vừa chua xót.
Nàng khẽ gọi hắn một tiếng nhẹ nhàng trong lòng: anh họ.
“Công chủ”, Bích Tỉ đứng dưới cửa sổ hỏi, “Làm gì với đậu đỏ này đây?”
Văn Thiền định thần lại: “Giữ lại đi.”
Sau đó, thức dậy mỗi buổi sáng trở thành điều Văn Thiền đều vô cùng mong đợi. Lý Tín bị cha nàng giám sát, không có thời gian đến gặp nàng. Nàng cũng thử nhiều lần, cho dù ban đêm có ngủ nông đến đâu thì cũng không thấy Lý Tín ghé qua. Chỉ có một lần nằm mơ ban đêm, Văn Thiền mơ thấy giữa lớp màn che đen ngòm có chàng thiếu niên dường như đang ngồi ngắm nàng. Nàng muốn mở mắt ra lại bị hắn phẩy tay lên mặt một cái. Không biết hắn điểm gì lên người nàng, trong mơ, Văn Thiền lại mơ màng thiếp đi.
Nàng không còn gặp được anh họ vào lúc bình minh lần nào nữa. Nhưng mỗi ngày đều có một hạt đậu được đặt trước cửa sổ.
Văn Thiền tìm một cái hộp, cẩn thận cất từng hạt đậu đỏ vào. Nàng ngẩn người nhìn cái hộp, vui vẻ đếm đi đếm lại trong lòng: Cái tên Lý Tín thô lỗ như vậy mà cũng hiểu được tâm tư của con gái. Nàng mong có người tặng đậu đỏ cho mình, nên hắn tặng nàng mỗi ngày.
Cảm giác được người khác xem trọng như vậy khiến Văn Thiền mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng mong đợi được Lý Tín tặng đậu đỏ mỗi ngày. Dường như chỉ khi nàng nhận được đậu đỏ thì một ngày mới có thể bắt đầu thuận lợi.
Khi Trưởng công chúa lại hỏi Văn Thiền thích kiểu con trai nào, nàng đều tránh né trả lời. Lúc mẹ nàng nói xấu cậu Hai nhà họ Lý một câu, thì nàng sẽ nghiêm túc giải thích một câu. Lúc giải thích, cô con gái giải thích rất chân thành và kiên nhẫn, nàng càng như vậy, Trưởng công chúa càng nghe lại càng không lọt tai. Giải thích đến hết, sắc mặt Trưởng công chúa xám xịt, nhưng vẫn kiềm chế không nổi giận với con gái. Bà đành nhắm mắt làm ngơ, phất tay cho con gái tự đi chơi, đừng đến chọc giận bà.
Ngày qua ngày cũng đến cuối năm. Vào đêm giao thừa, người nhà Khúc Chu Hầu đều vào cung tham gia yến tiệc. Còn hai chàng trai nhà họ Lý đang ở nhờ, Trưởng công chúa hiếm khi động lòng trắc ẩn, cũng cảm thấy hai thiếu niên ăn mừng năm mới ở Trường An trong cảnh bơ vơ không người thân thật đáng thương. Khúc Chu Hầu liền sắp xếp cho hai chàng họ Lý đến nhà họ Văn đón năm mới, cùng đón giao thừa với người nhà họ Văn, như vậy cũng sẽ không cô đơn nữa.
Đương nhiên hai chàng trai nhà họ Lý không hề phản đối.
Cả nhà Khúc Chu Hầu lên xe ngựa đi tới cung Vị Ương. Văn Thiền vào cung cùng cha mẹ, ba người ngồi trên một xe. Văn Thiền nói với cha: “Con đã may cho cha một cái quần ấm áp rồi, chờ lúc về sẽ mang đến cho cha!”. Nàng lại lo lắng hỏi Khúc Chu Hầu: “Năm nay cha có đau chân không?”
Khi còn trẻ, Khúc Chu Hầu chinh chiến Nam Bắc, nên trong người có không ít bệnh. Mỗi khi trái gió trở trời, ông đều đau lưng, đau chân, đặc biệt là vào mùa đông, chân ông đau nhất. Chỉ là tính cách Khúc Chu Hầu mạnh mẽ, chưa bao giờ thể hiện ra ngoài để người khác biết.
Mỗi khi Lý Tín ra sân đánh nhau cùng với các binh sĩ, Khúc Chu Hầu đều an nhàn ngồi bên cạnh uống rượu. Không phải ông không muốn kết thúc chuyện này, mà là không có cách nào.
Con gái quan tâm mình như vậy, khiến Khúc Chu Hầu thấy thoải mái trong lòng. Văn Bình cười nói: “Không sao, không phải mùa đông sắp qua rồi sao?”
Văn Thiền nói tiếp: “Chân cha đau nên ít ra ngoài đi ạ. Con thấy cha mỗi ngày đều đi ra ngoài các thứ…”
Nàng không tiện nói thẳng ra là cha đang giày vò anh họ nàng.
Nói đến đây, Trưởng công chúa liền không vui. Trưởng công chúa ở bên cạnh hừ một tiếng, trêu Văn Thiền: “Nuôi con lớn như vậy, trong mắt con chỉ nghĩ đến tặng quà cho cha. Của ta đâu?”
Văn Thiền liền nói con cũng có quà cho mẹ mà, về nhà rồi đưa.
Nói rồi cô gái đưa tay sờ bao lì xì tiền mừng tuổi.
Hành động này của cô con gái, khiến hai vợ chồng Khúc Chu Hầu bật cười. Hai vợ chồng đều là người có tính cách mạnh mẽ cứng rắn, một tay nuôi lớn con gái, nàng lại yêu kiều, mỏng manh, yếu đuối, khiến cho họ yêu thương vô cùng. Khúc Chu Hầu còn có chút kiềm chế, Trưởng công chúa vừa nhìn thấy đôi mắt đen nhấp nháy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đang nhìn mình chăm chú liền chịu không nổi. Trưởng công chúa đưa tay ôm con gái vào lòng, vuốt ve nàng: “Ôi bé Thiền, mẹ phải làm sao với con bây giờ…”
Chỉ có ba người họ cùng nhau tiến cung. Cậu con cả Văn Nhược đi cùng bạn bè, ra cửa cùng lúc nhưng giờ không biết đã đi đến đâu. Con gái thứ hai lại lập gia đình sớm, nếu vào cung cũng sẽ đi cùng nhà chồng, sẽ không đi với nhà mẹ đẻ. Dưới gối hai vợ chồng họ chỉ còn lại Văn Thiền. Họ thương nàng từ nhỏ, muốn trải sẵn con đường sau này cho nàng, hi vọng Văn Thiền cho dù gả cho ai thì chồng nàng sẽ càng thương yêu nàng hơn họ, càng không nỡ để nàng chịu khổ chịu mệt.
Nhưng vẫn có nhiều người, như hổ rình mồi, luôn muốn đẩy Văn Thiền xuống vực sâu không đáy.
****************************************
Chương trước Chương sau