THƯƠNG LAN ĐẠO – CHƯƠNG 2
Tiểu thư, cô đến rồi!
Chuyển ngữ: Riva
Biên tập: Aimee
Trong giấc mộng đó, nàng đứng dậy, lao nhanh đến ngay khi tên cai ngục gọi nàng.
Lần này, nàng đến chậm, ngược lại lão Trương cung kính hành lễ với nàng trước, lão nói: “Tiểu thư.”
“Con còn ngơ ra đó làm gì?”
Thấy Lạc Uyển Thanh không nhúc nhích, Diêu Trạch Lan nóng ruột, kéo nàng ra, vui vẻ nói: “Nhanh đi đi.”
Lạc Uyển Thanh nói không nên lời, nàng nhìn người đang cung kính đứng trước cửa, cảm giác như mình đang đi về phía hố sâu vực thẳm.
Từng chi tiết trong mơ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, khi Lạc Uyển Thanh đứng trước mặt lão Trương, nàng cảm thấy cơ thể mình đang run lên khe khẽ.
Diêu Trạch Lan đang kéo nàng, nhận ra khác thường, ngờ vực quay đầu lại: “Uyển Thanh! Con làm sao vậy?”
“Không có gì ạ.”
Lạc Uyển Thanh ép bản thân phải bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn về phía lão Trương, đè nén tất cả sợ hãi, nàng đáp lại như trong mộng thử thăm dò: “Lão Trương, có phải Thiếu Ngôn cử ông đến? Những người khác thì sao?”
“Công tử bận công chuyện, không dứt ra được, đặc biệt cử lão nô đến thăm tiểu thư và phu nhân.” Lão Trương cười, hành lễ với Diêu Trạch Lan, từng câu từng chữ thốt ra giống y trong mộng. Đoạn lão nhìn về phía nàng, “Nhân tiện chuyển lời đến tiểu thư, mong tiểu thư chuẩn bị tinh thần.”
Nghe những lời này, Lạc Uyển Thanh kinh ngạc ngước mắt lên.
Lão Trương không chần chờ, mỗi một động tác của lão đều nằm trong dự liệu của Lạc Uyển Thanh, lão lặp lại từng chi tiết trong mộng. Đầu tiên lão lấy ra một cái bình vàng vừa vặn nắm trong lòng bàn tay, lại lấy ra một con dao găm toàn thân đen sì, sau đó cầm hai vật một trái, một phải, đưa tới trước mặt Lạc Uyển Thanh.
“Thế này là sao?”
Diêu Trạch Lan nhận thấy điều bất thường, vẻ mặt nghi ngờ.
Lão Trương không để ý đến Diêu Trạch Lan, lão chỉ nhìn Lạc Uyển Thanh, ánh mắt có phần thương hại, thở dài nói: “Công tử nói, vụ án của lão gia, cậu ấy đã cố hết sức, nhưng bằng chứng như núi, cậu ấy không thể cứu vãn. Hiện giờ, phán quyết đã ban, lão gia bị phán tử hình, gia quyến còn lại đi lưu đày. Điều duy nhất hiện giờ công tử có thể làm cho tiểu thư chính là đưa cô vài lựa chọn. Đây là lọ độc cây sui, không gây bất kỳ đau đớn nào.”
Lời nói y hệt cảnh trong mơ, Diêu Trạch Lan mở to mắt, Lạc Uyển Thanh dần bình tĩnh lại.
Lão Trương đưa dao găm đến trước mặt Lạc Uyển Thanh, nói tiếp: “Hoặc là chọn con dao găm này, chém sắt như chém bùn, tiểu thư có thể cầm dùng để phòng thân.”
Lạc Uyển Thanh không nói gì, lẳng lặng nhìn hai thứ này, chỉ thấy sự đời trớ trêu.
Diêu Trạch Lan sực tỉnh, lo lắng nói: “Lão Trương, thế này là sao? Thiếu Ngôn mặc kệ chúng tôi sao? Lão Trương, lão nói Thiếu Ngôn tới đây, Lạc gia không làm những việc này, chúng tôi vẫn còn đường sống! Lão bảo cậu ta đến đây…”
“Tiểu thư.”
Lão Trương không hề quan tâm đến Diêu Trạch Lan, lão nhìn Lạc Uyển Thanh đang im lặng, bình tĩnh đến lạ, nặng nề nói: “Cô đừng quá đau lòng, thực ra trong lòng công tử vẫn luôn có cô. Cậu ấy đưa cô những thứ này, cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Cậu ấy muốn tôi chuyển lời đến cô một câu…”
“Dù chúng ta chưa thành thân, nhưng trong lòng hắn đã xem ta như là vợ.”
Lạc Uyển Thanh lập tức lên tiếng, lão Trương sửng sốt, sau đó nhìn cô gái xinh đẹp ngước mắt lên, đôi mắt ấy như đang nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi từng câu từng chữ: “Đường biên cảnh xa xôi cách trở, mong ta thủ tiết vì hắn?”
“Ơ… Đúng vậy!” Lão Trương gật đầu khiếp sợ, nghi ngờ mở miệng, “Sao cô biết?”
Sao nàng biết ư?
Nỗi khiếp sợ hoàn toàn bao trùm lấy nàng, cuối cùng nàng đã nhận ra đó không phải là mơ, nàng không kiềm được nắm chặt lấy ống tay áo, kiềm chế cảm xúc mãnh liệt quá mức của mình.
Trong giấc mơ đó, nàng đã tin những lời này, cầm lọ thuốc độc kia, bôn ba ngàn dặm đường, cả đời mắc kẹt ở Lĩnh Nam, dùng cái mạng này chờ hắn cả đời.
Đợi đến khi nhà tan cửa nát, đợi đến khi bệnh tật giày vò, như oan hồn lệ quỷ lưu lạc nhân gian, ngày đêm chờ đợi tin vui Giang Chiếu Ngôn chết không được tử tế!
Nhưng nàng không chờ được.
Cả đời này nàng không chờ được đến lúc đó, thậm chí không thể thoát khỏi Lĩnh Nam, để gặp lại hắn một lần.
“Ta muốn gặp hắn!”
Nỗi sợ và phẫn nộ ùa đến cùng lúc, nàng buột miệng thốt ra chấp niệm.
Lão Trương mỉm cười bất đắc dĩ, tiếp tục qua quýt với nàng: “Tiểu thư! Nếu công tử có thể đến gặp cô thì đã tới rồi, cậu ấy thật sự rất bận…”
Nói chưa dứt lời, Lạc Uyển Thanh chợt duỗi tay, giật lấy con dao găm trong tay lão Trương.
Mọi người kinh hãi, tên cai ngục liền rút đao, chưa kịp lên tiếng đã thấy Lạc Uyển Thanh rút con dao găm ra, đặt lên cổ mình, tránh xa những người xung quanh và hét lớn: “Cho ta gặp hắn!”
“Tiểu thư.”
Thấy nàng lấy mạng ra doạ mình, lão Trương không hề sợ hãi, tựa như đang nhìn một đứa trẻ, bất đắc dĩ nói: “Cô đừng nổi nóng, bỏ con dao xuống.”
Nói đoạn, lão Trương thậm chí còn đẩy thuốc độc về phía trước, ôn hoà nói: “Cô nếu muốn chết thì dùng cái này, không đau.”
“Ông nói nhảm cái gì đấy!”
Nghe vậy, Diêu Trạch Lan chợt tỉnh táo, gào lên thành tiếng, sau đó quay lại nhìn Lạc Uyển Thanh, thận trọng nói: “Uyển Thanh! Con đừng xúc động. Một thằng đàn ông thôi mà. Con còn có cha có mẹ, đừng làm chuyện dại dột. Đưa dao cho mẹ.”
“Ông đi nói với hắn…”
Lạc Uyển Thanh không để ý đến Diêu Trạch Lan, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của lão Trương, nghiến răng nói: “Giang Thiếu Ngôn là kẻ được nhà ta cứu 5 năm trước. Nhà họ Lạc xem hắn như con rể, chưa bao giờ bội bạc với hắn, ta với hắn đã được mai mối ước định phu thê, về tình về lý, về công về ty, hắn đều nên đến gặp ta. Nếu hắn không đến, ta sẽ nghĩ hắn có mới nới cũ, thẹn với lòng nên không có mặt mũi nào gặp ta. Hôm nay, ta sẽ tự sát tại đây, tố cáo hắn vong ân phụ nghĩa, không biết liêm sỉ, mấy trăm người có mặt ở đây hôm nay có thể làm chứng.” Nói xong, Lạc Uyển Thanh chợt cao giọng, “Sử sách miếu đường* ngày sau, Giang Chiếu Ngôn này đều dính máu Lạc Uyển Thanh ta, đừng có mơ mà sạch sẽ!”
*Ngôi nhà thờ tổ tiên của vua.
Nghe mấy câu này, sắc mặt lão Trương chợt thay đổi nhanh chóng.
Những người khác nghe không hiểu, nhưng lão lại hiểu rất rõ.
Nếu Giang Thiếu Ngôn là người bình thường, lời nói của Lạc Uyển Thanh tất nhiên sẽ không có sức ảnh hưởng. Thậm chí có thể nói không hợp tình hợp lý.
Nhưng thật không may, Giang Thiếu Ngôn là hoàng tử.
Hiện nay chuyện này đã được đưa đến Đông Đô, nhiều quan viên chức cao ở Giang Nam đều đã biết, nói Giang Thiếu Ngôn không gặp được Lạc Uyển Thanh thì sao mà chấp nhận được. Hơn nữa hiện giờ Giang Thiếu Ngôn và Trịnh Bích Nguyệt thực sự đã gặp nhau, ngày sau có lẽ sẽ thành hôn, hôm nay nếu Lạc Uyển Thanh không gặp được Giang Thiếu Ngôn mà chết ở chỗ này, sau này chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ lớn, giúp kẻ thù mưu quyền điên cuồng công kích hai nhà Giang – Trịnh.
Dù sao nhà họ Lạc cũng có ơn với cậu ấy, đấy là sự thật, không thể nghi ngờ, đến cả Thánh Thượng cũng biết.
Lão Trương chỉ tưởng tượng một chút, liền biết chuyện này lão không thể tự ý hành động, vội nói: “Tiểu thư khoan vội nóng nảy, để lão đi tìm công tử hỏi một chút, xem có cách nào đưa công tử đi vào gặp cô hay không.”
Nghe lão nói xong, lòng Lạc Uyển Thanh chùng xuống, nàng biết mình đánh cuộc tin tức trong mộng đã đúng rồi.
“Ta chỉ cho nửa canh giờ thôi.”
Lạc Uyển Thanh hơi ngẩng đầu, lưỡi dao dí thêm một chút, máu tươi chảy xuống, lão Trương biến sắc, nghe Lạc Uyển Thanh hạ giọng xuống, chỉ có hai người nghe thấy, cảnh cáo: “Nửa canh giờ, nếu hắn không tới, ta sẽ dùng mạng vấy bẩn hắn!”
Lão Trương chấn động, lão ngẩng đầu không thể tin, không hiểu một người trước nay luôn hiền hoà như Lạc Uyển Thanh sao lại trở nên hung hãn như vậy.
Nhìn cô gái điên cuồng trước mặt, lão nuốt nước miếng, hồi lâu mới cuống quít gật đầu. “Vâng, lão nô đi mời công tử ngay đây.”
Nói xong, lão Trương chào hỏi tên cai ngục bên cạnh, rồi vội vàng xoay người rời đi.
Lão Trương vừa đi, Lạc Uyển Thanh liền thả lỏng tinh thần, Diêu Trạch Lan lập tức bước tới, nắm lấy bàn tay đang cầm dao găm của Lạc Uyển Thanh, vội la lên: “Con đang làm gì thế? Dù con có tức giận cậu ta, con cũng không nên lấy tính mạng mình ra để trêu đùa.”
Nghe vậy, Lạc Uyển Thanh khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt mang vẻ trách móc và sầu lo của mẫu thân, nghĩ đến cảnh bà ngã vào ngực mình trong mơ, môi nàng run run.
Một lúc lâu sau, cô mời khàn giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi, nhưng con buộc phải gặp hắn.”
Nàng phải gặp hắn.
Dù thật dù giả, nàng cũng phải gặp hắn.
Là giả thì nàng phải hỏi cho rõ ràng.
Còn nếu là thật… là thật…
Sự tàn nhẫn bùng lên trong mắt Lạc Uyển Thanh, nàng siết chặt con dao trong tay, nghiến răng phẫn nộ – nàng sẽ tự tay giết hắn!
Diêu Trạch Lan nghe nàng nói vậy, cũng không phát hiện cảm xúc biến hoá phức tạp trong nàng, chỉ thở dài: “Con bé này…”
Bà như muốn mắng nàng, nhưng lại nghĩ đến tình cảm của con gái đối với Giang Thiếu Ngôn thường ngày, giờ chắc con bé đang khổ sở vô cùng, bà không muốn xát thêm muối vào vết thương của nàng, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: “Dù thế nào cũng không được làm chuyện điên rồ, biết chưa?”
Lạc Uyển Thanh mím môi không đáp, Diêu Trạch Lan còn muốn nói gì đó, lại thấy lão Trương đang vội vã quay lại.
“Tiểu thư,” Lão Trương mang theo nét mặt vui mừng, phấn khởi nói: “Mời cô đi lối này.”
Nghe nói thế, Diêu Trạch Lan chợt sững sờ, cảm thấy khó tin: “Ông về nhanh vậy?”
Dứt lời, Diêu Trạch Lan chợt ý thức được, giận dữ nói: “Giang Thiếu Ngôn đang ở đây?”
“Phu nhân……” Lão Trương cười gượng, lão như đang tự hỏi nên giải thích thế nào với Diêu Trạch Lan, nhưng Lạc Uyển Thanh lại vô cùng bình tĩnh, nàng giơ tay giữ Diêu Trạch Lan lại, lạnh nhạt nói: “Mẹ! Đừng tức giận.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn thoáng qua tên cai ngục, bình tĩnh nói: “Mở cửa đi.”
Tên cai ngục liếc mắt nhìn lão Trương một cái, lão Trương gật đầu với cai ngục, đối phương chần chừ một lúc, như đang nghĩ đến mệnh lệnh của quan trên, cuối cùng vẫn mở cửa ngục giam cho Lạc Uyển Thanh.
Lạc Uyển Thanh cất con dao găm, ngoảnh mặt nhìn về phía Diêu Trạch Lan, an ủi một câu, “Mẹ đừng lo, con đi hỏi rõ rồi về ngay”. Xong xuôi, liền cầm dao đi theo lão Trương.
Có vẻ tên cai ngục đã nhận được tin này từ lâu, cũng không để ý đến bọn họ, lão Trương dẫn đường cho nàng, vừa đi vừa giải thích: “Công tử cũng vừa đến thôi. Tôi còn tưởng cậu ấy không đến được, không ngờ công tử vẫn buông bỏ công việc, vội đến gặp cô. Cô tuyệt đối đừng làm cậu ấy thất vọng, đừng hiểu lầm cậu ấy…”
Lạc Uyển Thanh không để mấy lời lão nói lọt vào tai. Chỉ toàn lời lẽ gạt người, có thể trước kia nàng tin đấy, nhưng giờ thì không.
Đâu đâu cũng có sơ hở… không, là lừa dối.
Nhưng trong giấc mơ, nàng lại tin vào điều dối trá này.
“Tiểu thư, đến rồi.”
Lão Trương đi trước dừng bước, Lạc Uyển Thanh cũng dừng chân, ngước mắt nhìn lên, liền thấy một gian phòng nhỏ đang mở cửa trước mặt mình.
Một người đang ngồi trong phòng, có thể thấy được góc áo lộ ra của người nọ.
“Công tử đang ở bên trong chờ cô, lão nô không vào nữa. Mời cô.”
Lạc Uyển Thanh im lặng, nàng nắm chặt dao găm trong tay, hít sâu một hơi rồi mới cất bước tiến vào.
Bước vào phòng, nàng lập tức cảm nhận được làn gió lạnh thổi tới mang theo một mùi hương mát lạnh, phất qua mũi nàng.
Nàng ngước mắt đuổi theo mùi hương ấy, một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trên ghế thái sư sau chiếc bàn dài, thân mặc cẩm y màu lam, tóc vấn bằng quan ngọc, mày ngài rủ xuống như bức tranh thuỷ mặc, nhìn ấm trà trên tay, nom dáng vẻ thư sinh.
Nước trà rót ra từ trong ấm, khói trắng lượn lờ không trung.
“Tiểu thư.”
Tiếng nước ri rỉ, hắn từ tốn ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng mà tĩnh lặng, tựa như làn sương trên mặt hồ vào một sáng mùa thu, phản chiếu bóng dáng nàng, khẽ gọi từ xa: “Cô đến rồi.”
****************************************
????
????hồi hộp quá
hì, chuyện hay còn ở phía sau. ^^