Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 75
Giai nhân phú
Chuyển ngữ: Sói
Biên tập: Riva
***
Văn Thiền tặng Lý Tín một rương tiền xu bằng gỗ, ánh đồng năm thù loé sáng dưới ngọn đèn hoa đăng. Còn những người đứng xem xung quanh, thì vô cùng sửng sốt. Trong mắt những quý tộc am hiểu tặng lễ, không ngờ có người sẽ dùng tiền bạc để tặng lễ như đồng năm thù.
Tiền! Tiền! Trong mắt của nam nữ quý tộc, loại quà cáp như tiền bạc vốn không nên dùng. Họ thường phải tặng lễ quanh năm, đứa bé trong nhà mình cũng tự biết cách tặng lễ. Trước giờ chưa có cô gái nào, lúc chúc năm mới lại đưa một rương tiền xu cho người khác làm lễ vật.
Khóe miệng Khúc Chu Hầu giật giật, nhìn cô con gái mấy lần, đặt tay lên trán thở dài: “Thiền à! Con thật là… Thật là thú vị.” Khổ nỗi ông nghẹn hồi lâu, nghẹn mãi cũng không nói ra được câu trách mắng con gái.
Khác với ông, Trưởng công chúa quả thực vô cùng xấu hổ. Thường ngày bà coi thường Lý Tín bao nhiêu, thì lúc này lại có bao nhiêu áy náy với đứa cháu ngoại này. Bà thấy Lý Nhị Lang xuất thân không đủ tốt, nhưng đêm trừ tịch cũng không có lý nào lại dùng tiền bạc làm người ta ấm ức tủi thân.
Trưởng công chúa gần như dùng giọng điệu ôn hòa nhất trong cuộc đời bà nói chuyện với Lý Tín, “A Tín đừng chấp con bé Thiền nhé. Con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, để cháu chê cười rồi. Thiền! Sao còn chưa đến xin lỗi anh họ con đi?
Văn Thiền phồng má, hất hàm không vui nói, “Không thích thì trả lại tôi là được.”
Lý Tín vô cùng nhanh nhạy, lúc đầu hắn nhìn thấy rương tiền một cái, không khỏi bất ngờ nên ngây ra như phỗng. Nhưng giờ, hắn muốn cất nó ngay trong rương tiền, mỉm cười hiền lành với Văn Thiền, “Ve Ve có tâm. Anh lớn như thế này nhưng chưa bao giờ nhận được lễ vật đáng giá như thế. Anh sẽ khắc ghi trong lòng, cả đời sẽ không quên.”
Văn Thiền bắt gặp nụ cười tươi tắn, đôi mắt sáng ngời dưới hàng mi cong dài của hắn, nụ cười của hắn luôn ẩn giấu chút mập mờ mơ hồ. Sắc mặt cô gái vô cùng trấn định trước đó, mặt thoáng chốc đỏ bừng lúc nhìn thấy nụ cười của hắn.
Nàng cũng thấy nàng có tâm.
Nàng cũng nghĩ Lý Tín chưa bao giờ nhận được lễ vật tâm huyết như của nàng.
Nhưng Lý Tín cười lên, mặt mày của hắn trông nửa thật nửa giả, luôn mang theo chút tinh nghịch.
Văn Thiền bắt đầu cảm thấy ngượng.
Cả đêm tâm trạng tồi tệ, nhờ nụ cười của chàng thiếu niên mà tan thành mây khói.
Rương gỗ đựng tiền xu kia cũng chỉ lời nói đùa vui mà thôi. Lễ vật Văn Thiền đưa cho Lý Tín là chữ hắn tự tay viết. Chính là viết một bài thơ “Giai nhân phú”, lấy trình độ của Lý Tín có thể viết ra được nét chữ tiêu sái như rồng bay phượng múa như vậy, không phải là điều dễ dàng. Có khi viết ra được một bài thơ như thế, không biết đã khổ luyện bao lâu.
Lý Nhị Lang khổ luyện ít nhất một tháng. Cậu Ba nhà họ Lý, Lý Diệp biết rõ nhất. Lúc còn ở Cối Kê, Lý Tín đã chuẩn bị bài thơ này. Khổ cho hắn xuất thân quá kém, chưa thích nghi với lối sống danh môn quý tộc như bọn họ nhưng vẫn nỗ lực đọc sách, nỗ lực luyện chữ.
Nhưng hiện tại, có thể thấy được thành tựu học vấn xuất sắc nhất của cậu Hai họ Lý, chính là bài thơ trăm chữ “Giai nhân phú” này.
Nhưng mà ngược lại người trong nhà Khúc Chu Hầu, hiển nhiên không hiểu được Lý Nhị Lang tập viết vất vả đến nhường nào.
Khúc Chu Hầu nhìn lướt qua: Hừm. Mùi phấn son tràn trề trên giấy. Đàn ông con trai không viết cái gì mạnh mẽ vang vọng chút, lại đi viết “Giai nhân phú”, xì.
Trong lúc đó, Trưởng công chúa lại không thể tập trung, có chút đồng cảm với hai thiếu niên sắp về nhà họ Lý: Đêm giao thừa, hai chàng thiếu niên không ở lại nhà họ Văn mà lại muốn về nhà. E cũng vì xa lạ nơi đất khách quê người.
Thế tử Văn Nhược không để trong lòng, cười hỏi hai người ở nhà họ Văn thế nào, sao lại không đón giao thừa cùng bọn họ mà lại chọn về nhà.
Hai chàng thiếu niên trở về vì nghĩ gia đình Khúc Chu Hầu sẽ không ở lâu trong cung, chắc là sẽ về phủ sớm. Nhưng họ không ngờ, lúc về cả nhà Khúc Chu Hầu, tinh thần đều có chút mất tập trung.
Ngay cả Công chủ Vũ Dương, người dễ nhìn ra tâm tình nhất, lúc cười đùa về chuyện tiền bạc cũng vui vẻ một cách miễn cưỡng.
Lý Tín nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí bất ổn trong đó. Bầu không khí này khiến hắn có cảm giác: Sao thế? Trong cung xảy ra chuyện gì?
Vì Văn Thiền nói muốn nghỉ ngơi sớm, nên cáo lui nhanh chóng. Lý Tín chưa kịp hỏi ra nhẽ. Vợ chồng Khúc Chu Hầu cũng không ở lại lâu. Trong đêm khuya vẫn còn nghe được tiếng pháo trúc ngoài phủ, đình viện trở nên vắng vẻ đi nhiều.
Nhìn Lý Diệp rời đi, Lý Tín đứng hồi lâu dưới gốc cây phong, cả người dính đầy sương mai và bụi bặm từ tàn pháo. Hắn nhảy lên đầu bờ tường, cũng nhanh trở về nghỉ ngơi.
Nhưng Văn Thiền vẫn luôn nhớ mong Lý Tín.
Khi Lý Tín coi trời bằng vung, nàng ghét bỏ hắn. Khi hắn lễ nghĩa chu toàn, nàng lại nhớ mong hắn.
Văn Thiền trở về phòng mình, rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ. Tiếng pháo bên ngoài vẫn văng vẳng bên tai, tiếng pháo kia lúc xa lúc gần, bất chợt nàng có cảm giác như mình đang đứng giữa bầu trời đầy pháo hoa, bất chợt lại giống như giấc mộng xa xôi. Mà ở giữa bầu trời đầy pháo hoa kia, trong ánh lửa rực sáng vô ngần, lại hiện lên rõ hình bóng một chàng thiếu niên.
Nàng đã quen với chàng thiếu niên luôn coi trời bằng vung này, nhưng lúc nàng lo lắng hay bất an cần đến hắn giờ phút này, hắn lại không đến tìm nàng.
Văn Thiền thầm nghĩ: Mình không thể lúc nào cũng nghĩ đến chuyện Khâu Lâm Thoát Lý cầu thân được, bởi vì cha mẹ nàng sẽ không chịu gả nàng đi. Nhưng mình vẫn luôn lo lắng, mình muốn gặp anh họ ngay lúc này. Mình cần tinh thần dũng cảm hướng về phía trước và không bao giờ lùi bước của anh ấy, mình cần nguồn năng lượng đó trên người anh ta. Chúng mang đến cho mình cảm giác an toàn.
Trăn trở hồi lâu, tâm trí vẫn luôn dừng lại khoảnh khoắc cầu thân ở trong cung điện. Cảnh tượng đó kèm theo tiếng đốt pháo, mỗi khi nàng bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu, lại kéo nàng từ trong giấc mộng quay về hiện thực.
Bỗng nhiên, Văn Thiền ngồi dậy, lẳng lặng ngồi đầu giường. Ánh lửa lác đác rọi từ ngoài rèm vào trong, ánh sáng mờ nhạt, hư ảo. Thiếu nữ vén chăn lên, rón rén bước xuống giường. Lò sưởi vẫn còn dậy mùi hương, hoà quyện trong không khí, tạo ra một mùi thơm ngọt ngào. Tiếng hít thở của mấy thị nữ bên ngoài, bình tĩnh nhẹ nhàng. Sau bình phong, Công chủ Vũ Dương cố gắng nhẹ bước. Mấy cô hầu cũng không nghe được tiếng Văn Thiền thức dậy.
Văn Thiền sờ bộ quần áo sẽ mặc ngày mai, bọc trong một tấm vải bông, để bên cạnh lò sưởi cho ấm. Nàng chải tóc, thay một bộ đồ mới màu hồng cánh sen. Cổ quàng một chiếc khăn lông trắng ấm áp, xua tan cái lạnh. Nàng cũng học được cách mặc quần áo lúc chạy trốn cùng Lý Tín, giờ nàng biết tự mặc, trông rất ra dáng này nọ.
Trước khi đi, Văn Thiền còn lấy thêm một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu.
Nàng khẽ bước ra khỏi phòng, đi sâu vào trong bóng đêm u tối. Khi ra đến cửa, chợt có tiếng pháo nổ đùng đùng, nàng sợ đến mức rụt cổ. Rồi bị gió lạnh quất vào mặt một chập, sương đêm lạnh buốt phả vào mặt, thiếu nữ tự động lùi về sau một bước.
Nhưng nàng chợt mở to mắt, đôi mắt long lanh trong sáng như sao, nàng nhìn chàng thiếu niên đang cầm đèn lồng trước mặt. Khoảnh khắc nàng nhìn thấy ánh đèn mờ ảo, dưới bậc thang đá ngọc thạch, dọc theo con đường nhỏ trong hoa viên, mấy cây mai sù sì. Nàng nhận ra chàng trai có ngũ quan không thu hút kia đang cầm đèn đứng trong đêm đen.
Màn đêm sâu thẳm vây quanh hắn, hắn mặc y phục màu đen tuyền, tay áo ngang hông, đi đôi giày mây. Phong cách ăn mặc đơn giản của chàng thiếu niên tôn lên vóc dáng cao gầy, thần thái sáng lạn.
*Giày mây: Đôi giày dành cho nam, đầu giày có hình đám mây như ý
Dáng người cậu Hai nhà họ Lý… Đúng là vừa anh tuấn vừa phóng khoáng.
Chàng trai nhướng mày nhìn nàng, không ngờ nàng sẽ ra khỏi phòng. Hắn giơ đèn lồng lên cao hơn, chiếu sáng nơi dưới chân Văn Thiền.
Còn Văn Thiền đứng dựa vào cửa, vui mừng khôn xiết nhìn chàng thiếu niên. Nàng không ngờ hắn sẽ đến. Trong lòng khẽ rung rinh, vứt bỏ chút ngượng ngùng của thiếu nữ. Nàng muốn đi tìm hắn. Nếu hắn đã ngủ, Văn Thiền bèn nghĩ, vậy thì mình đi dạo một vòng bên ngoài cũng được.
Hoa mai nở đỏ rực trong viện, rực rỡ tưng bừng, vô âu vô sầu. Văn Thiền muốn cùng anh họ đi ngắm hoa mai.
Sau đó nàng mới ra khỏi phòng, mở cửa thấy Lý Tín đang cầm đèn lồng.
Văn Thiền ngơ ngác nửa ngày, rồi chợt mỉm cười: Mình biết ngay mà. Anh họ mình vốn là kẻ xấu xa, chắc chắn đến tìm mình!
Trong đêm giao thừa lành lạnh, thiếu nữ dịu dàng nở nụ cười. Dưới ánh trăng man mác, sương mù rải rác, thiếu nữ đứng dựa cửa khẽ cười, khuôn mặt trắng ngần. Nàng vốn đẹp diễm lệ, gương mặt như ngọc tỏa sáng trong đêm đen. Càng cười càng xinh đẹp, sắc đẹp tuyệt trần của nàng khiến Lý Tín ngắm nhìn, trái tim nơi lồng ngực đập mạnh dữ dội.
Văn Thiền cắn môi, nghiêng đầu cười nhìn hắn. Giọng nàng rất khẽ, không muốn làm thị nữ trong phòng nghe tiếng nàng nói chuyện. Nàng hỏi Lý Tín, “Anh đến đây làm gì? Em vừa ra khỏi cửa đã gặp phải anh. Anh họ! Anh đến tìm em à?”
Nếu là một chàng trai khác, có lẽ sẽ xấu hổ hoặc nói vòng vo đôi hồi, không dám nói thẳng.
Nhưng Lý Tín không phải loại người da mặt mỏng.
Hắn cười nhìn nàng. Lý Tìn cầm đèn lồng, nụ cười khiêu khích trên mặt, sáng lạn chói mặt. Văn Thiền cười rộ lên sẽ vừa xinh đẹp vừa đoan trang, còn hắn cười rộ lên lại khiến người ta cảm giác như đang ôm một con thỏ trong lòng. Hắn nói, “Biết rồi còn hỏi!”
Chỉ dừng lại trong chốc lát, Lý Tín dường như sợ Văn Thiền không thể hiểu được nỗi lòng của hắn, nên giải thích cặn kẽ tỉ mỉ hơn, “Trên đời này, ngoài em, làm gì có ai đáng giá để tôi đêm hôm không ngủ được, đi lang thang ngoài cửa đây?”
Trong lòng Văn Thiền chợt nở hoa, âm thầm lặng lẽ mà nở rộ, toả hương thơm ngào ngạt trong đêm lạnh giá. Niềm vui tuôn trào như thác đổ, khiến nàng bất chợt muốn gần gũi với hắn hơn. Văn Thiền ngước mặt lên, nhìn chàng thiếu niên đến gần. Nhìn hắn đứng trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen thăm thẳm rũ xuống của hắn.
Văn Thiền lại nhớ đến Khâu Lâm Thoát Lý gây sự với nàng nơi cung điện lần nữa…
Nàng gần như không kiềm được mà tủi thân, không kiềm được mà muốn làm nũng với Lý Tín…
Nàng cũng chỉ thì thầm hỏi khẽ hắn, “Anh à! Anh sẽ quanh quẩn trước cửa nhà em cả đời chứ? Chờ em cả đời?”
Chàng trai nhà họ Lý nhướng đôi mày cao dài, đôi mi dương lên, lúc hắn nhìn nàng, lộ vẻ cao ngạo lạnh lùng. Lý Tín cười khà khà nói, “Cả đời? Cả đời em không mở cửa cho tôi á? Ông đây không có kiên nhẫn như vậy. Tôi sẽ phá cửa đi thẳng vào.”
Văn Thiền bực bội liếc hắn một cái, mặt đỏ bừng nhìn hắn.
Nhìn đến Lý Tín cảm động.
Hắn đưa tay, vuốt ve gò má nàng. Lúc tay hắn chạm làn da trắng mịn như ngọc của nàng, Lý Tín không kiềm được mà co lòng bàn tay lại, tay run lên. Hắn thầm nghĩ: “Mình thực sự thích Ve Ve.”
Hắn muốn nàng ngoan ngoãn, đứng ở nơi hắn có thể nhìn thấy, vậy thì hắn sẽ luôn nguyện lòng bước về phía nàng.
Tay Lý Tín run bần bật, hắn run rẩy, khiến Văn Thiền có chút không được tự nhiên, nàng cụp mắt xuống. Lúc Văn Thiền cúi đầu, đã bị Lý Tín ôm vào trong ngực. Lý Tìn nhẹ giọng nói, “Ve Ve! Đã muộn rồi.”
Văn Thiền: “Đúng vậy.”
Lý Tín thở dài, “Tôi vốn định nhìn em xong thì đi ra ngoài. Giờ em thức dậy, tôi biết làm sao đây?”
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Văn Thiền ngước đôi mắt đen long lanh nhìn hắn. Nàng không nói gì, nhưng vươn tay, ngón tay nắm chặt ống tay áo Lý Tín.
Động tác nắm ống tay áo của nàng khiến lòng chàng thiếu niên mềm nhũn.
Nhưng vẻ mặt Lý Tín đầy nghiêm túc: “Nửa đêm không ngủ được, tôi mang em ra ngoài, ra biển chơi, không biết ngày mai Ve Ve có đi mách tôi không?”
Văn Thiền trợn to mắt, không thể tin nhắn hắn: “Anh đừng nói bậy nói bạ! Em đã bao giờ mách anh đâu! Mấy lần anh nói tạo phản, em đã bao giờ nói đâu! Anh với Giang Tam Lang chỉ trích triều đình, em chưa bao giờ nói với ai! Anh bắt nạt em nhiều như vậy, anh…”
Văn Thiền càng nói càng hăng, còn Lý Tín nghe vậy lại cười ha ha khoái chí. Hắn cười vui vẻ, đặt tay lên miệng nhỏ để ngăn nàng nói to hơn. Chàng thiếu niên ôm cô gái nhỏ vào lòng, bế nàng lên, bước về phía trước, dẫm qua cỏ cây rậm rạp, nhảy lên trên tường, trèo lên cây cổ thụ. Họ đứng trên cây một lúc, nhìn ánh lửa trong lớp sương mù dày đặc dần tan biến trên mặt đất. Thiếu niên thét lên một tiếng dài, âm thanh trong trẻo.
Hắn lại đưa Văn Thiền lao vào trong đêm màn sương đêm, lao vào ánh đèn xa xăm. Ánh đèn thấp thoáng, trùng trùng điệp điệp. Ngắm hoa trong sương, ánh sáng tràn đầy trong đôi mắt như rắn bạc nhảy múa. Thiếu niên dẫn Văn Thiền xuyên qua các bức tường với tốc độ rất nhanh, thiếu nữ có cảm giác gió sương đêm phủ khắp mặt.
Lý Tín bế nàng đi vào ngõ sâu hun hút.
Lý Tín càng thêm phấn khích, ném chiếc đèn lồng vào trong lồng ngực Văn Thiền. Văn Thiền luống cuống chân tay nhận chiếc đèn, lúc cúi đầu vừa ngẩng lên, Lý Tín đã đưa nàng ra khỏi ngõ nhỏ.
Hai thiếu niên xuyên qua màn đêm dày đặc.
Họ đi hết ngõ này, đi qua ngõ nhỏ khác, rồi lại đi sâu vào một ngõ mới.
Lần này tiếng pháo giống như tiếng sóng biển, từ mọi nơi kéo đến …
Trái tim Văn Thiền đập thình thịch mạnh mẽ: “Lần đầu tiên trong đêm giao thừa khuya khoắt, nàng trốn khỏi nhà, xuyên qua phố qua phường cùng Lý Tín!
Trăng treo đầu cành liễu.
Ngửi mùi pháo đốt, bóng đêm tươi mát, cô gái nhỏ vừa thấp thỏm vừa phấn khích.
Họ giống như đôi tình nhân lén lút gặp nhau.
Giữa biển đèn thắp lửa, Lý Tín đi quá nhanh, như bóng ma không thể nắm bắt. Văn Thiền bị hắn kéo đến hoa mắt chóng mặt, chợt đặt chân xuống đất. Lúc nàng chưa rõ hiểu điều gì xảy ra, thì nghe Lý Tín hỏi nàng, “Trong cung xảy ra chuyện gì? Không vui à?”
Đầu óc Văn Thiền choáng váng mơ hồ, có người hỏi dò dụ dỗ bên tai, nàng bắt đầu ngu ngơ, “Vâng, đúng vậy, không vui. Cái tên Man tộc kia…”
Văn Thiền nói một nửa mới chợt ngớ ra.
Lý Tín thầm bực bội trong lòng, không ngờ nàng lại cảnh giác như thế.
Hắn thở dài, đi sâu vào ngõ hẻm, lúc ngoái đầu lại còn rất tự tin nói với Văn Thiền, “Tâm trạng không vui cũng không sao. Cứ để tôi, tôi sẽ giúp em vui vẻ lần nữa.”
Hắn dỗ nàng cười, “Ve Ve! Xem màn ảo thuật tôi làm cho em!”
Hắn đi vào trong màn đêm dày đặc.
Nhưng hắn đúng là chưa bao giờ phụ lòng chờ mong của Văn Thiền với hắn.
****************************************