Thương Lan Đạo – Chương 1
Cả đời này nàng muốn thoát khỏi Lĩnh Nam
Năm Trường Thuận thứ mười ba, mùa đông rét buốt lạ thường, gió lạnh thổi vào phòng dọc theo cửa sổ trên nóc ngục giam, khiến mọi người phải dính sát vào nhau, ôm lấy nhau để sưởi ấm. Chỉ có một cô gái trẻ đang cúi đầu, nhìn phụ nhân trung niên múc nước từ trong xô ra, rửa sạch vết thương đang rớm máu trên cánh tay.
Trời sinh nàng quá đỗi xinh đẹp, vẻ ngoài mười tám, mười chín tuổi, ngũ quan thanh tú, làn da trắng ngần, bờ mi khép hờ toát ra phong thái yểu điệu như cây liễu rủ mình trước gió. Đó chính là dáng vẻ người con gái được yêu thích nhất thời bấy giờ.
Nhưng vẻ đẹp này không ảnh hưởng chút nào đến phụ nhân đang rửa vết thương cho nàng. Mặc dù đôi tay bà rất dịu dàng, nhưng hàng mày sít lại giận dữ, miệng lầm bầm mắng cô gái: “Thường ngày dạy con thế nào? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Vương Thất Nương là người thế nào con chưa biết à? Có tiếng vô lại khắp nơi, vì một hai đồng bạc mà đánh người ta đến vỡ đầu chảy máu, con phát điên với nó làm gì? Nó muốn nói mẹ sao thì nói, con chấp nó làm gì?”
Cô gái nghe thế, khẽ mím môi, tựa hồ không đồng tình, phụ nhân dùng băng vải buộc lại vết thương cho nàng, trừng mắt nhìn nàng một cái: “Lạc Uyển Thanh! Nói chuyện đi chứ!”
“Con cũng có suy nghĩ của mình.” Lạc Uyển Thanh nghe mẫu thân mắng, nén nỗi khó chịu trong lòng, thấp giọng nói: “Rõ là nó sợ tốn tiền nên không chịu chữa trị tiếp, giờ lại nói do y thuật của mẹ không tốt, làm hại tay nó. Nếu chúng ta không phản bác, để người ta đồn thổi khắp nơi, mọi người nghi ngờ y thuật của mẹ thì sao? Giờ chúng ta có thể sống được trong chốn ngục tù này là nhờ mẹ chữa trị cho đám quản ngục nay đau mai ốm. Nếu đám quản ngục không tin mẹ nữa, thì chúng ta biết sống sao?”
“Sao là sao?” Mẫu thân nàng – Diêu Trạch Lan chẳng hề để ý, bà cười chế giễu, “Thanh danh của mẹ còn phải nhờ vào miệng nó à?”
“Chỉ là…”
“Dù sao cũng không ở đây lâu mà,” Diêu Trạch Lan biết nàng muốn nói gì, bèn ngắt lời nàng, dịu giọng xuống, “Chờ Thiếu Ngôn ở ngoài tìm được cách, trả lại sự trong sạch cho nhà họ Lạc thì chúng ta có thể ra ngoài rồi. Vương Thất Nương này do đánh nhau đầu đường mới vào đây, một thời gian nữa cũng sẽ ra ngoài thôi, đến lúc đó chúng ta lại tìm Vương Thất Nương tính sổ, con ở chỗ này đôi co với nó có gì tốt đâu? Nhìn tay con đây này!”
Diêu Trạch Lan siết chặt băng vải, khiến Lạc Uyển Thanh hít một hơi khí lạnh vì đau. Diêu Trạch Lan đau lòng, lại trừng mắt liếc nàng một cái, lời trách cứ không khỏi dịu xuống: “Mẹ cũng không biết con học được thói động tay động chân với người ta từ khi nào? Nếu không phải con trốn nhanh thì miếng sứ nó cầm đã cào rách mặt con rồi!”
Lạc Uyển Thanh nghe Diệu Trạch Lan nói vậy, không lên tiếng nữa, nàng biết Diêu Trạch Lan nói cũng có lý, nhưng nàng chẳng còn cách nào, nàng sợ lắm.
Từ khi nhà họ Lạc bị đày vào ngục vì tội buôn lậu muối thì nàng, Diêu Trạch Lan, chị dâu Tô Tuệ và cả cháu gái Lạc Vấn Thuỷ đều bị đưa đến ban phòng này.
*ban phòng: nơi tạm giam nghi phạm ở nha môn
Trong ngục phân chia nam nữ, ban phòng là nơi dùng để giam giữ những nghi phạm chưa định tội danh, cùng với mấy tên lưu manh phạm tội nhẹ ở địa phương. So với nhà giam chính thức, hoàn cảnh ở ban phòng khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy trăm người nhét vào một chỗ, lúc đông người, muốn tìm chỗ nằm ngủ cũng chẳng có.
Hơn nữa, mấy trăm người ăn uống tiểu tiện trong một gian rất dễ xảy ra xích mích. Nhiều tên lưu manh vào đây cùng bọn thuộc hạ, lập bè kết phái bắt nạt những người yếu thế hơn.
Đặc biệt là quan lại quyền quý ngày thường bọn chúng không có cơ hội tiếp xúc, bọn chúng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để dọa dẫm bắt nạt.
Nhà họ Lạc là phú thương ở Dương Châu, mẹ nàng lại là thầy thuốc có tiếng trong vùng, mẹ vào ban phòng, giống như một miếng thịt béo bở trong mắt chúng. Cũng may, mẹ nàng phán đoán được tình hình, đã móc nối quan hệ với cai ngục từ lâu, mới giúp cho tình cảnh nhà nàng khá hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ là “một chút” thôi, trời đông giá rét, điều kiện ban phòng tồi tàn, thậm chí từ lúc vào đây đến nay, họ còn chưa thay quần áo. Đối với Lạc Uyển Thanh, đây đã là một cực hình.
May thay, nàng vẫn còn một chút hy vọng. Đó là Giang Thiếu Ngôn, người có hôn ước với nàng từ lâu, vẫn còn đang ở ngoài ngục.
Năm năm trước, nhà họ Lạc chuyển đến Dương Châu, cứu được một thiếu niên ở vùng ngoại ô Đông Đô, Đó chính là Giang Chiếu Ngôn. Lúc được cứu về, hắn đã mất trí nhớ, thế là ở tại nhà họ Lạc, dần dà nảy sinh tình cảm với nàng, cả hai định hôn sự, dự tính hết qua năm nay, sang đầu xuân năm sau sẽ thành hôn.
Chàng làm việc ổn thỏa, lại theo cha nàng học võ nghệ. Nhà họ Lạc làm việc gì cũng có quy tắc, lần này chắc chắn là bị người ta hãm hại. Với năng lực của Giang Chiếu Ngôn, chàng ở ngoài sớm muộn gì cũng tìm được cách giải oan cho họ, cứu nhà họ Lạc thoát khỏi biển lửa.
Bởi vì còn chút chờ mong, nên cuộc sống trong ngục không quá gian nan với nàng, cố chịu đựng là được, nàng chỉ cần nhẫn nại và chờ đợi thôi.
Nàng đợi rồi chờ, đợi chờ như vậy đã nửa tháng. Đêm qua, nàng chợt mơ một giấc mơ.
Nàng mơ thấy tương lai của mình.
Trong mộng đã xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ cuối cùng Giang Chiếu Ngôn không đến, chỉ phái người hầu Trương Bá tới nói với nàng rằng, chàng không thể cứu họ, nhà họ Lạc suy tàn rồi. Điều duy nhất chàng có thể làm là tặng nàng con dao găm chém sắt như chém bùn phòng thân, hoặc là một lọ thuốc độc trí mạng chiết từ nhựa cây Sui.
*Kiến huyết phong hầu (见血封喉): là tên tiếng Trung của cây sui, đây cũng là tên một loại chất độc kịch độc, con người nếu trúng phải lập tức ngừng tim nghẹt thở và tử vong.
Lão Trương nói, tuy hai người không thể thành thân, nhưng trong lòng Giang Thiếu Ngôn vẫn luôn xem nàng là vợ, đường đến biên cảnh xa xôi cách trở, chàng hy vọng nàng có thể thủ tiết vì chàng.
Trong mơ, nàng tin lời này và cũng không thể không tin.
Nàng yếu đuối và hèn nhát, không dám đối mặt với khả năng bị phản bội. Vì vậy, nàng cầm thuốc độc và không quên nhờ lão Trương chuyển lời, nói nàng sẽ không bao giờ phản bội chàng, sẽ luôn chờ đợi chàng.
Và rồi nàng bị đày đi Lĩnh Nam. Trên đường lưu đày, từng người trong gia đình nàng lần lượt ra đi, cha, mẹ, anh, chị và cả đứa cháu gái mới lên năm.
Cuối cùng đến Lĩnh Nam, cả nhà họ Lạc chỉ còn sót lại mỗi mình nàng.
Nhìn thấy Lĩnh Nam núi đồi hoang vu, cuối cùng nàng mới nghe nói, ở Đông Đô có thêm một vị hoàng tử được tìm về từ dân gian, tên là Lý Quy Ngọc.
Nghe nói vị hoàng tử này được Trịnh Bích Nguyệt, con gái Thượng thư bộ Hình Trịnh Bình Sinh tìm thấy.
Vị quý nữ cao gia vọng tộc này vốn là thanh mai trúc mã của chàng, sau khi hoàng tử mất tích, Trịnh Bích Nguyệt vẫn luôn tìm chàng, mãi đến khi triều đình yêu cầu cha nàng đến Giang Nam truy xét vụ án buôn lậu muối, mang nàng đi chơi cùng, cuối cùng gặp lại hoàng tử đã mất trí nhớ ở Dương Châu.
Hoàng tử được một phú thương nhận nuôi, vì báo ân nên đính hôn với con gái nhà đó.
Thánh Thượng cảm kích ân nghĩa của nhà phú thương nên quyết định ban hôn. Kết quả không ngờ nhà họ Lạc lòng tham không đáy, nhân phẩm bất chính, thế mà cả gan buôn lậu muối số lượng lớn.
Một gia đình như thế sao xứng với hoàng tử?
Niệm tình công trạng, thay vì chém đầu cả nhà sửa thành xử tử trọng phạm, lưu đày gia quyến, đó đã là ơn vua vô ngần rồi.
Vì thế, vị phú thương chết trong lao ngục, còn gia quyến lưu đày đến Lĩnh Nam, cuối cùng hoàng tử, quý nữ có tình rồi cũng thành đôi.
Đây vốn là câu chuyện cực kỳ có hậu, chỉ là vừa hay, vị phú thương kia họ Lạc, còn chàng hoàng tử, tên gọi trong dân gian là Giang Thiếu Ngôn.
Đêm đó biết được chuyện này, nàng như tỉnh dậy từ trong mộng.
Nào là hết đường cứu vãn, nào là bó tay chịu tội, đều là Giang Thiếu Ngôn hại nàng!
Trịnh Bích Nguyệt đến, hắn muốn như chim liền cánh như cây liền cành với Trịnh Bích Nguyệt, lại không dám chống lại thánh chỉ ban hôn của Thánh Thượng, sợ làm bẩn thanh danh hắn và người trong lòng. Vì thế mà khai đao với cả nhà họ Lạc, nhà họ Lạc có tội, bọn họ thì trong sạch.
Đêm đó, nàng khóc lóc thảm thiết trong gian phòng trống, lấy bình thuốc độc mà Giang Thiếu Ngôn đưa, suýt nữa đã uống cạn.
Trong khoảnh khắc môi chạm đến miệng bình, nàng chợt trào dâng cơn phẫn nộ.
Tại sao nàng phải chết?
Tại sao người chết lại là nàng?!
Vì thế nàng dừng lại, bắt đầu dùng quãng đời còn lại của mình cố thoát khỏi Lĩnh Nam, quay về Đông Đô, tìm đôi vong ân phụ nghĩa, đôi súc sinh bạc tình bạc nghĩa, để hỏi một câu ——
Vì thế nàng ngừng lại, bắt đầu dùng quãng đời còn lại ý đồ thoát đi Lĩnh Nam, trở lại Đông Đô, đi tìm được cái kia vong ân phụ nghĩa bạc tình quả nghĩa súc sinh, đi hỏi một câu ——
Tại sao?
Nhà họ Lạc làm gì có lỗi với hắn?
Vì muốn ở bên Trịnh Bích Nguyệt, vì muốn giữ thanh danh của hắn, mà phải dùng đến máu Lạc gia làm đá kê chân cho mối nhân duyên của hai người bọn họ?
Tại sao!
Tiếc là nàng chưa bao giờ thành công.
Nàng phí hoài mười năm, dùng mười năm nghĩ mọi kế sách, nghe hắn trở thành hoàng tử, thành Thái Tử, thậm chí đăng cơ trở thành Hoàng đế cùng tên phụ tá chết băm chết vằm* Tạ Hằng, bị tư chủ Giám Sát Ty đời thứ hai kéo vào chiếu ngục, mấy phen đánh cờ thoái vị trở thành Thái Thượng Hoàng nhàn rỗi, còn nàng vẫn chưa thoát khỏi Lĩnh Nam.
*Thiên đao vạn quả (千刀万剐): thành ngữ trong tiếng Việt tương xưng “chết băm chết vằm”
*Chiếu Ngục (诏狱): Hay còn được gọi là Thiên Ngục, là nhà tù Hoàng tộc ở Trung Quốc thời kỳ cổ đại, hầu hết các tội phạm ở đây đều là các nhân vật cao quý như Quận chúa, Quận Vương, bị Hoàng Đế đích thân dùng sắc lệnh để kết tội.
Mãi đến cuối, nàng ốm đau đầy mình, ôm bình thuốc độc hắn đưa, chết trong một đêm mưa hè nóng nực.
Trước khi chết, nàng còn gặp ảo giác, nghe thấy giọng nói mơ hồ của hắn, trầm thấp gọi nàng một tiếng như năm xưa: “Tiểu thư.”
Khoảnh khắc giọng nói kia vang lên, đau khổ và tủi nhục trào dâng.
Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Giết hắn.
Phải sống lại, đứng lên, giết hắn!
Giấc mộng này quá đỗi chân thật, đến mức khi nàng tỉnh lại, thậm chí có cảm giác như Trang Chu mộng hồ điệp, tự hỏi liệu mình đã thực sự sống một lần rồi không.
Nàng nhớ rõ những gì đã học trong mơ, chẳng hạn như làm ruộng, như cạy khóa, như đánh nhau với người ta.
Thậm chí, tính cách nàng đã có phần thay đổi.
Sự thay đổi này khiến nàng thực sự sợ hãi, nàng không ngừng an ủi bản thân, rằng đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, sẽ không có gì xảy ra, Giang Thiếu Ngôn sẽ đến. Nàng chỉ cần giống như trước, tiếp tục chờ đợi là ổn thôi.
Nhưng cho đến hôm nay, khi Vương Thất Nương vào ban phòng và thấy Diêu Trạch Lan, những lời ả nói y hệt trong mơ.
Dù sao trong mơ cũng đã trải qua mười năm, rất nhiều chi tiết không nhớ rõ.
Nhưng Vương Thất Nương nói ra câu “Nếu không phải bà chữa hỏng tay tôi, khiến trời lạnh là tôi đau đến mức không thể làm việc, thì Vương Thất Nương bà đây đâu có ngày hôm nay?” Khi ấy, nàng lập tức nhớ ra!
Nàng không chỉ nhớ những câu Vương Thất Nương đã nói, mà còn nhớ rõ những câu Vương Thất Nương sẽ nói, biết rất rõ, kế tiếp sẽ không giống như mẫu thân nàng nghĩ, sẽ thoát khỏi đây, sẽ không có ai nghi ngờ y thuật của bà.
Hoàn toàn ngược lại!
Ngay sau đó, vào buổi chiều sau khi Vương Thất Nương nói những lời này, lão Trương liền đến, tất cả mọi người trong ban phòng đều biết Giang Chiếu Ngôn vứt bỏ Lạc gia, sẽ không có ai ra mặt vì Lạc gia. Bởi vì câu nói của Vương Thất Nương mà rất nhanh cai ngục cũng bắt đầu hoài nghi y thuật của mẹ nàng, nếu có bất kỳ vấn đề gì đều đổ hết cho mẹ nàng, cố tình gây khó dễ cho các nàng.
Hoàn cảnh Lạc gia trở nên vô cùng khó khăn, thiếu cơm ăn áo mặc, thiếu thuốc men, bị chà đạp bị vũ nhục, chính sự khó khăn cùng cực ấy, mới khiến cho bọn họ chết trên đường lưu đày.
Đối mặt với tương lai ấy, nàng thấy khiếp sợ, nên lúc Vương Thất Nương mở miệng bôi nhọ Diêu Trạch Lan, nàng không kiềm chế được, lớn tiếng phản bác, xảy ra tranh chấp với Vương Thất Nương.
Vương Thất Nương giơ tay, dùng miếng sứ giấu trong tay áo cứa vào tay nàng.
Lúc Diêu Trạch Lan và Tô Tuệ kéo nàng về, nàng vẫn còn run rẩy.
Họ đều cho rằng nàng sợ ả. Nhưng thật ra thứ nàng sợ không phải Vương Thất Nương, mà là hiện thực y hệt trong mơ.
Nàng rất sợ, sợ mọi chuyện sẽ thật sự giống như trong mộng, Giang Thiếu Ngôn sẽ vứt bỏ họ, người thân của nàng sẽ chết trên đường lưu đày, chỉ còn lại một mình nàng.
Nhưng những lời này đều không thể nói ra, chỉ có thể tự an ủi bản thân sau khi bình tĩnh lại.
Tất cả là trùng hợp, chỉ là trùng hợp, ác mộng mà thôi.
Cứ nhắc nhở bản thân như vậy, Lạc Uyển Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, để bản thân đừng quá sợ hãi.
Đó là anh Thiếu Ngôn của nàng, nàng không thể vì một giấc mộng mà hoài nghi tình cảm của họ.
*Người đọc sách không bàn chuyện yêu ma quỷ quái, lời thánh nhân đã dạy, nàng vẫn ghi nhớ.
*Câu gốc Tử bất ngữ Quái, Lực, Loạn, Thần: Trích trọng Luận Ngữ – Khổng Tử, chương Thuật Nhi, ý là người đọc sách không bàn luận chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn và quỷ thần.
Lạc Uyển Thanh hít sâu một hơi, ổn định tâm trí, cúi đầu thổi bụi đất trên băng vải của mình.
Diêu Trạch Lan ở bên cạnh, nhìn cô con gái xinh đẹp yếu đuối, không hiểu thế sự này, tràn đầy sự bất lực.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, giọng Tô Tuệ vang lên: “Đến rồi! Mẹ! Uyển Thanh! Thiếu Ngôn cử người đến thăm chúng ta!”
Nghe thấy lời này, động tác của Lạc Uyển Thanh cứng đờ, Diêu Trạch Lan vội đứng dậy, vui vẻ nói: “Ai? Cử ai tới?”
“Lạc Uyển Thanh!”
Cửa ban phòng truyền đến tiếng hét của tên cai ngục tốt: “Có người muốn gặp ngươi.”
Lạc Uyển Thanh không dám cử động, cơ thể nàng cứng đờ, trong đầu nàng tràn ngập những hình ảnh trong giấc mơ.
Hình ảnh lão Trương với vẻ mặt đầy áy náy nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Công tử nói, phán quyết đã ban, cậu ấy không thể làm được gì, tuy chưa thành thân, nhưng đã xem tiểu thư như là vợ, đường đến biên cảnh xa xôi cách trở, mong tiểu thư thủ tiết vì công tử.”
“Uyển Thanh! Nhanh đi! Cai ngục gọi con đó!”
Giọng nói gấp gáp của Tô Tuệ vang lên, Diêu Trạch Lan cũng bước lên đẩy nàng, vội nói: “Uyển Thanh! Con còn ngơ ra đó làm gì? Nhanh lên!”
Lạc Uyển Thanh im lặng, nàng kiềm chế run rẩy, dùng hết sức lực, buộc bản thân ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.
Trước cửa, một người mang gương mặt sầu lo hiện lên trong mắt nàng, giống ý như trong mộng của nàng.
Đôi môi nàng khẽ run lên, không thể tin được mà thốt lên một tiếng: “Lão Trương?”
****************************************