Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 64:
Xuân cung đồ là gì
Vợ chồng Khúc Chu Hầu nhằm mục tiêu vào Lý Nhị Lang vì việc hắn dám tơ tưởng đòi cưới con gái út Văn Thiền. Trưởng công chúa giận dữ hồi lâu, sau đó đem hết mọi việc giao cho ông chồng Văn Bình. Khúc Chu Hầu vốn chẳng thấy việc này có gì đáng để tâm, con gái nhà mình tính khí thế nào, ông hiểu rõ như lòng bàn tay. Khúc Chu Hầu vẫn nghĩ con gái chưa sành sõi đến mức hiểu tình ái thế gian, cho nên ý kiến của Văn Thiền, ông cũng chẳng cần hỏi đến. Ông dự định lấy bất biến ứng vạn biến —— cứ hễ Lý Nhị Lang đến trước mặt ông trình bày, ông chỉ cần nói ‘Không được’ từ chối là xong.
Văn Thiền đương nhiên không biết tính toán của cha mình, nàng chỉ thấy anh cả và chị Hai đang bắt tay nhau hãm hại anh Hai họ. Tuy chưa nghĩ ra ‘rượu hoa’ là gì, nhưng nhìn phản ứng của mọi người lúc nói chuyện, thì chắc chắn đó không phải là thứ gì tốt đẹp; Đáng lẽ chị Hai không nên vẽ chuyện vào lúc đó, anh họ còn chưa kịp mở miệng nói đã bị vạch trần trước mặt cha mẹ nàng. Chờ đến khi anh ấy tỉnh táo, liệt còn vớt vát được không?
Văn Thiền thầm nói với bản thân: Không phải mình mong chờ anh ấy cưới mình, mà do anh cả với chị Hai mình xấu tính. Người hiền lành thiện lương như mình thế này, đành phải đứng giữa giảng hòa hai bên.
Thị tỳ Thanh Trúc và mọi người cầm đèn soi đường, đưa Công chủ đi qua đoạn hành lang gấp khúc* tối tăm. Gió đêm lạnh buốt thổi dọc hai bên, phương bắc lạnh hơn phương nam, bóng trúc đung đưa dưới chân thiếu nữ, dập dờn như tảo dưới nước. Đèn thắp lửa sáng dọc hai bên, ngọn đèn phất phơ trong gió, khiến ánh lửa lúc tỏ lúc mở.
(1) Hành lang gấp khúc: Từ gốc là 抄手游廊 – hành lang sao thủ, là một loại hành lang trong kiến trúc hành lang truyền thống Trung Quốc, có lan can vây quanh, giống như một người đang khoanh tay nên có nên là “sao thủ (khoanh tay)”. Nội trạch trong Tứ hợp viện thường dùng hành lang này lối liền sương phòng, chính phòng với nhau ở hai bên cửa thùy hoa, phần lớn hành lang có mái che, giữa các cột có lan can ngồi chờ để mọi người có thể nghỉ ngơi.
Rẽ qua khúc cua, bắt gặp một bóng người.
Bóng hình kia thấy Văn Thiền liền dừng một lát, sau đó bước nhanh lên trước, nhảy qua hành lang, cười tủm tỉm nói, “Em Thiền! Muộn rồi, em không ngủ mà đi đâu?”
Văn Thiền dùng đôi mắt hạnh liếc xéo anh ta.
Chàng thiếu niên từ trong rừng trúc nhảy ra, vốn định bước chân đi hướng khác, nhưng vừa nhìn thấy người của Công chủ, liền sải bước qua. Lúc anh ta rũ mắt xuống nói chuyện với Văn Thiền, mặt mày thanh nhã, có phần khiêu khích có phần phong lưu. Lang quân chân dài vai rộng, tuấn tú đa tình, đây không phải là anh cả Văn Nhược của nàng sao?
Văn Thiền nói, “Không phải việc của anh, tránh đường!”
Nàng muốn bước qua anh cả, nhưng anh cả nàng lại chắn trước mặt nàng, buộc nàng phải lùi lại. Văn Nhược trêu em gái mấy câu, vậy mà cô em vẫn xị mặt không nói gì. Cuối cùng, anh ta duỗi tay, kéo em gái vào lòng dọa nàng, nói, “À! Anh biết rồi. Đi lối này, vậy là em đang muốn đến nhà khách tìm anh em kia hả? Thiền à! Như vậy không ổn. Đêm hôm khuya khoắt, em lại chạy đến chỗ đàn ông đàn ang. Nếu cha mẹ biết được, kiểu gì cũng bị mắng.”
Văn Thiền đẩy anh ta, “Em không sợ bị mắng! Em là Công chủ, sao lại phải sợ? Anh tránh ra đi.”
Văn Nhược cảm thấy tủi thân, “Từ lúc về nhà, em không chơi với anh nữa. Chẳng lẽ em gặp anh họ này, em họ kia, nên quên luôn ông anh này rồi hả?”
Văn Thiền nhìn anh ta hồi lâu, chợt vỡ lẽ, “Anh! Có phải anh không muốn em đi tìm họ? Hay các anh làm chuyện gì xấu nên không muốn cho em biết?”
Mặt Văn Nhược cứng đờ: “……”
Thấy anh ta như vậy, Văn Thiền biết mình đoán đúng tám chín phần. Nàng hất cằm lên ‘hừ’ một tiếng với anh ta, sau đó gọi thị vệ, “Người đâu! Ngăn anh ấy lại cho ta!” Các thị vệ lập tức nhảy ra từ các phương hướng, nói một câu ‘Đắc tội’, rồi giang tay bắt lấy thế tử Văn Phù Minh.
Văn Nhược nhướng mày, ngẫm thấy từ hồi Văn Thiền đi Cối Kê về, lớn khôn lên nhiều.……
Thế tử thở dài, gập cây quạt trong tay dắt vào thắt lưng và đánh nhau với mấy tên thị vệ đang đến bắt anh ta. Anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Văn Thiền đã ung dung bước đi xa dần. Anh ta cười khổ trong lòng, thầm nghĩ: Em họ à! Ông anh này cũng chỉ giúp các em kéo dài được đến đây thôi. Mấy đứa thông minh lên tý nhé.
Văn Thiền với Lý Diệp cũng chỉ là người qua đường có thêm chút quan hệ mà thôi. Lúc Lý Tín chưa về nhà họ Lý, nàng thân nhất với Lý Diệp. Nhưng từ khi Lý Tín về, ‘anh họ’ trong lòng Văn Thiền về cơ bản chỉ có một người.
Chính xác thì mỗi ngày Lý Tín đều lượn qua lượn lại trước mặt nàng….
Nói là đến nhà khách để gặp hai anh họ, nhưng thực tế là, bảo Thanh Trúc và thị tỳ khác mang điểm tâm đến cho anh Ba, còn mình thì đích thân đi tìm Lý Nhị Lang. Sắp xếp như vậy, chứng tỏ nàng cũng không bỏ quên anh Ba, ngày mai cha mẹ mà hỏi thì nàng có thể nói lý.
Phân phó thị tỳ xong xuôi, Văn Thiền liền đi đến gõ cửa, ánh sáng từ trong phòng rọi vào lớp giấy nến trên cửa.
Đầu tiên là giọng nói uể oải của chàng thiếu niên, “Ai đấy?”
Văn Thiền ho nhẹ một tiếng.
Trong phòng vẫn im ắng.
Nàng đoán giọng mình bé quá, có khi hắn không nghe thấy, thế nên ho thêm một tiếng nữa.
Văn Thiền đứng trước cửa phòng, ho liên tục, còn Lý Tín ở trong phòng, đang nằm trên giường cười lăn cười bò. Hai vai hắn rung rung, mãi một lúc lâu vẫn chưa ngồi dậy được. Sao nàng ấy lại buồn cười như vậy cơ chứ, nàng ấy ra vẻ kênh kiệu không muốn nói chuyện. Nàng ho mấy tiếng, chẳng lẽ hắn liền biết đó là ai?
Lý Tín cười no bụng rồi, mới vui vẻ đi mở cửa.
Cửa mở, Văn Thiền ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt không giấu được nụ cười của anh Hai họ. Hắn cười toe toét, nụ cười vừa trong sáng lại có nét xấu xa, cười đến mức nàng thấy là lạ trong lòng, không biết hắn cười vì cái gì. Lý Tín đặt tay lên vai nàng, muốn đón nàng vào, “Ve Ve…”
Văn Thiền hất bàn tay đang đặt trên vai nàng, đi thẳng về phía trước. Lý Tín sợ làm nàng bị thương nên không còn cách nào khác, phải nhường đường, mời vị Công chủ kiêu ngạo ngênh ngang bước vào. Hắn sờ cằm, than một tiếng: Sao cứ thấy dáng vẻ này của Ve Ve giống như đang muốn khởi binh hỏi tội nhỉ?
Tất nhiên là muốn khởi binh hỏi tội rồi!
Văn Thiền không phải không hiểu sự đời, có nhiều chuyện từ thế giới bên ngoài, nàng đều được người kể chuyện nói cho nghe. Tuy cuộc sống hoàng thất được người kể chuyện mô tả khác xa với những gì nàng biết; nhưng phong tục, tập quán dân gian, trước mắt vẫn còn dùng được. Đối với mấy chuyện này, nàng biết một cách mơ hồ, nhưng nàng vốn thông minh.
Nhìn vẻ mặt kỳ quái của cha mẹ nàng, hơn nữa vừa rồi anh cả muốn ngăn cản nàng, Văn Thiền đoán, chắc chắn ở chỗ Lý Tín có vật gì đó không tốt nên không muốn cho nàng biết!
Dù sao, Lý Tín cũng hư hỏng sẵn, nên Văn Thiền dễ dàng chấp nhận suy đoán này của mình.
Lúc nàng bước vào cửa phòng hắn, chỉ muốn tìm xem hắn đang giấu mình cái gì. Nàng bày vẻ nghiêm nghị trên gương mặt, còn chuẩn bị tinh thần nếu Lý Tín liều chết không nhận tội, nàng sẽ lừa hắn đến liêu xiêu. Nhưng đi dạo một vòng quanh phòng, Văn Thiền chưa cần tìm trong các ngóc ngách, nàng đã nhìn thấy mấy cuộn giấy lụa đặt trên bàn sau tấm bình phong.
Văn Thiền sửng sốt: Muộn thế này, anh Hai vẫn còn khổ công đọc sách trong phòng? Anh ấy chăm chỉ đến mức này sao?
Chẳng phải hắn vẫn ghét dùng lụa vì lãng phí tiền của, cho nên bí lắm mới dùng thẻ tre sao?
Anh Hai họ nhà nàng là kẻ thô tục, nếu không phải vì nhà họ Lý có nhiều thẻ tre, Văn Thiền đoán, có lẽ đến thẻ tre hắn cũng không dùng —— hắn rất nghèo.
Văn Thiền bước đến bàn dài, cầm tấm lụa lên, “Anh đang đọc sách thật đấy hả? Anh thật là chăm chỉ…”
Lý Tín đi đến, thấy tư thế của nàng thì chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt liền biến đổi, bước nhanh lên trước “Ấy! Cái này không xem được ——”
Cho dù võ công của hắn vô song, cũng không nhanh tốc độ cầm tấm lụa của Văn Thiền.
Chàng thiếu niên cúi xuống bắt lấy tay của Văn Thiền, sau đó Văn Thiền mới chậm chạp né sang một bên. Nàng hất tay, tấm lụa trong tay rơi thẳng xuống đất.
Tấm lụa bung ra, từng nét vẽ tinh tế, khéo léo, các nhân vật trong bức tranh quyến rũ động lòng người. Bối cảnh giản đơn tao nhã, khi thì ở trong phòng, khi thì ở ngoài trời, hoặc ở hồ nước, kèm theo hình ảnh một nam một nữ ôm nhau thắm thiết. Không có bất kỳ ngoại lệ, nam nữ trong bức tranh lụa này đều khỏa thân, trên người không có mảnh vải che thân. Bọn họ quấn lấy nhau với đủ loại tư thế kỳ quái. Còn tay nghề của thợ vẽ vô cùng tốt, thậm chí khuôn mặt thích thú đầy hưởng thụ của đôi nam nữ cũng khắc họa vô cùng rõ nét.
Lý Tín: “……”
Văn Thiền: “……”
Thời khắc này, vạn vật đều tĩnh lặng.
Hai bên trầm mặc, im lặng một lúc lâu.
Văn Thiền ngẩng đầu, khẽ liếc mắt nhìn Lý Tín một cái. Gò má nàng ửng đỏ, từ mặt đến cổ đều thấy nóng phừng phừng. Rõ đang là mùa đông lạnh tái tê, thân nhiệt của Lý Tín lại thịnh, than trong phòng cũng đốt không nhiều. Nhưng vào lúc này, nhiệt độ trong phòng lại nóng nực, nóng đến mức tin Văn Thiền đập nhanh hơn, cả người khó chịu.
Nàng biết lơ mơ nhiều thứ, nhưng dẫu gì vẫn phân biệt được tốt xấu. Cho dù lúc đầu nàng không hiểu, nhìn bức tranh như vậy, nàng cũng tự giác ngộ ra. Công chủ Vũ Dương sắp mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng chuyện nam nữ tình trường thì mức độ hiểu biết vô cùng chênh lệch. Nàng biết hôn môi thì phải duỗi đầu lưỡi, nhưng không biết động phòng thì làm gì; nàng nhìn tư thế của đôi nam nữ kia có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng nàng không biết đây chính là động phòng; nàng còn biết trên đời có thứ gọi là Xuân Cung Đồ, nhưng nàng lại không biết rượu hoa là cái gì.
Vì cha mẹ không muốn nàng biết bất cứ điều gì, nên nàng lén lút tìm tòi, lúc nào cũng biết nửa vời, cái hiểu cái không.
Lúc này, Văn Thiền ngồi đờ người, nghe tiếng tim mình đập loạn xạ. Tiếng tim đập vang lên như sấm, dữ dội đến mức khiến lòng dạ nàng rối bời. Cô gái thầm nghĩ trong lòng: Vậy mà anh Hai lại dám xem trộm mấy thứ tục tĩu như này trong phòng! Anh ấy không phải là người tốt như nàng tưởng tượng!
Nàng bước đến Lý Tín, trên mặt hắn không có biểu hiện gì nhưng nếu nhìn kỹ hơn, vành tai hắn hơi đỏ lên, trong mặt hiện lên vài phần xấu hổ.
Văn Thiền lắc đầu ngón tay đang run rẩy, nhặt bức họa lên trước khi bị Lý Tín lừa. Ma ma dạy dỗ bên người luôn dặn dò nàng không được xem mấy thứ đồ tục tĩu này, nhưng nàng luôn tò mò. Trên mặt nàng ra dáng quý nữ thanh cao, mí mắt nàng rũ xuống, nhịn không được mà liếc nhìn bức họa trên tấm lụa thêm mấy lần.
Mỗi lần nhìn một cái, tim nàng càng đập nhanh hơn.
Nhìn thêm vài lần, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay, khiến cho nàng suýt nữa không cầm nổi bức tranh lụa.
Văn Thiền ngẩng đầu, cố tình hỏi Lý Tín, “Đây là gì?”
Lý Tín cười nói, “Xuân Cung Đồ*, hay còn gọi là ‘Tị hỏa đồ’. Chưa từng thấy à?”
[*] Xuân cung đồ: Tranh khiêu dâm.
Văn Thiền: “……”
Trong lúc xấu hổ, nàng không kìm được mà thể hiện vẻ kính nể. Anh họ thật có bản lĩnh, thật dũng cảm! Hắn không những không lừa gạt, mà còn thành thật nói với nàng?
Nhưng vì hắn nói thật, nàng càng xấu hổ thêm.
Văn Thiền khóc thét trong lòng: Chẳng thà hắn cứ lừa nàng, đôi nam nữ này đang chơi đùa, đang đánh nhau. Nàng có thể giả vờ ngây ngô, cho qua chuyện này. Nhưng nàng biết làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ cứ hồn nhiên hỏi hắn, “Xuân cung đồ là gì?” sao?
…… Nàng sợ nhất là, với phong cách lưu manh của anh họ, hắn sẽ nghiêm túc ngồi giải thích cho nàng nghe.
Văn Thiền thầm nghĩ: Nếu giả vờ làm bộ làm tịch thì nàng nên diễn thế nào đây?
Lý Tín lấy bức Xuân cung đồ trong tay nàng một cách rất tự nhiên, vẻ mặt nghiêm trang, sau khi liếc nàng một cái liền trêu ghẹo, “Làm sao? Em không biết đây là tranh gì à? Thế sao lại đỏ mặt? Em cứ coi như em vừa thấy hai người đánh nhau là được rồi.”
Văn Thiền:……
Hay cho cái thái độ ứng phó tự nhiên này!
Thiếu niên quay lưng lại, cuộn bức tranh. Văn Thiền tức giận nhìn chằm chằm vào lưng hắn, sau đó nhào đến nắm lấy một đầu tấm lụa. Dưới ánh mắt dò hỏi của hắn, nàng bất bình căm phẫn hỏi, “Đây chẳng phải là thứ gì tốt đẹp! Tại sao anh muốn xem loại tranh này? Anh học hành chả ra gì! Sao anh có thể làm ba cái chuyện như vậy được?”
Lý Tín dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, “Tôi là đàn ông, xem tranh lụa như Xuân cung đồ là hết sức bình thường. Em bực bội cái gì? Tôi sắp mười sáu rồi. Tất nhiên sẽ tò mò mấy cái này. Có cơ hội, sao tôi phải lãng phí?”
“Có phải anh muốn làm như trong tranh với mấy cô khác không?” Mặt Văn Thiền càng đỏ hơn.
Lần này lại là tức giận.
Nàng cũng không biết nàng tức giận vì chuyện gì, nhưng thấy Lý Tín thản nhiên như vậy, bản thân khó có thể chấp nhận. Vốn đang đỏ mặt tía tai, nhưng giờ nàng lại muốn khóc.
Lý Tín nhìn nàng.
Hắn không hiểu vì sao Văn Thiền lại làm căng như vậy, hắn nghĩ vấn đề của hắn là lừa cho qua vụ tranh kia mà thôi. Giờ thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thiếu niên rất thông minh. Hắn không hỏi Văn Thiền, mà nhìn sự thay đổi trong mắt nàng liền đoán được nàng đang nghĩ gì —— nàng tức giận hoặc nghi ngờ hắn tìm cô nương khác chơi đùa. Lý Tín cũng mới mười lăm, mười sáu tuổi, không hiểu mấy chuyện quanh co lòng vòng phức tạp thế này. Nhưng từ lúc mắt Văn Thiền chợt đỏ hoe, hắn mới nhận ra nàng không chấp nhận điều gì.
Lý Tín cúi đầu, thầm nghĩ: Mình phải thấy may vì xuất thân thấp hèn nên chưa từng chơi gái sao?
Dưới ánh mắt đang nhìn chằm chặp của Văn Thiền, Lý Tín nói, “Không. Chưa từng chạm vào, chỉ xem qua tranh thế nào thôi?”
Hắn nói thản nhiên giống như đây chả phải chuyện gì hệ trọng đáng để bàn luận. Chỉ có thái độ tùy tiện này của Lý Tín mới có thể an ủi Văn Thiền. Nếu hắn nghiêm túc trao đổi với nàng, nàng sẽ tự hỏi liệu hắn có biết rõ hay không hay lại lừa mình… Văn Thiền nhanh chóng nhận ra, đàn bà đối với hắn không quan trọng, hắn không quan tâm đến chuyện này. Văn Thiền nhìn gương mặt chàng thiếu niên dưới ngọn đèn hồi lâu, trong lòng mới dần bình tĩnh lại.
Đúng rồi.
Nàng xinh đẹp thế này.
Anh Hai họ chỉ thích mỗi mình nàng thôi.
Văn Thiền có chút ngượng ngùng, tự thấy mình với hắn chưa gần gũi đến mức bàn luận đến mấy chuyện này. Hắn còn chưa cưới nàng, ngày đó chưa chắc có đến hay không! Nàng chất vấn hắn như thể nàng để tâm đến hắn….May mà, Lý Tín không muốn thảo luận với nàng chủ đề này, nên cho qua. Văn Thiền lên mặt, nói với hắn, “Nhưng xem loại tranh này, ma ma của tôi nói không nên.”
Lý Tín nở nụ cười, “Em đi hỏi khắp đàn ông trong thiên ha có ai không xem cái này? Ve Ve! Chuyện bình thường mà, em đừng nghĩ quá nhiều.” Đồng thời, hắn cũng tò mò, “Chẳng lẽ đám chị em các em không ai có hứng thú với mấy thứ đồ này à? Trước giờ đều chưa xem á? Tôi chỉ nghĩ nếu nói em là nữ, tôi là nam, tuy giới tính chúng ta khác nhau, nhưng tính tò mò thì chắc ai cũng giống chứ nhỉ? Tôi thấy đám con trai xem trộm tranh này nhiều lắm. Còn các cô thì không thấy xem. Vì sao? Lễ giáo rất quan trọng với các em sao?”
Hắn thực sự thấy khó hiểu.
Văn Thiền lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói với anh Hai, “Cũng không hẳn vì chúng tôi đề cao lễ giáo. Mà một phần vì tôi là Công chủ, anh cũng biết rồi. Thế nên, tôi không cần quan tâm đến cái này.”
Lý Tín hỏi, “Tại sao em không được xem? Tranh vẽ lộ liễu quá à? Nhưng mà Xuân cung đồ có phần hở phần che, chứ tranh Xuân Cung mà che kín mít hết thì tôi chưa thấy dân gian có ai nói.”
Văn Thiền nói ngắn gọn, “Chúng tôi không xem, chỉ là vì tìm không thấy thôi.”
Lý Tín: “……” Hiện thực biết bao, lý do thành thật biết bao!
Lý Tín bật cười, nhét bức tranh lụa vào trong ngực nàng, cúi người thử hỏi, “Vậy thì cái này…Em lấy về mà xem?”
Văn Thiền chớp mắt, liếc nhìn trên bàn gỗ.
Anh họ nhìn ánh mắt nàng liền hiểu rõ, đành nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích, lại nhét mấy bức tranh khác vào trong lòng nàng, nhưng không đưa hết, “Được rồi! Thế thôi…Chỗ còn lại để cho tôi.”
Văn Thiền ậm ừ, thoái thác, “Lỡ cha mẹ tôi nhìn thấy……”
Lý Tín huýt sáo, “Thì trút hết lên đầu tôi!”
Văn Thiền kích động, ôm mấy bức tranh Xuân cung đồ trong tay: Anh họ dạy nàng xem Xuân cung đồ! Cha mẹ nàng mà biết thì xé xác anh ấy mất! Không! Cha mẹ không giết được anh họ đâu. Võ công anh ấy lợi hại thế kia mà.
Văn Thiền vô cùng vui mừng, cười tươi như hoa với hắn. Nàng cúi người, hôn một cái lên má hắn, “Anh họ thật tốt! Tôi thích anh!”
Khoảnh khắc nàng chạm vào má hắn, hương thơm thiếu nữ phả vào mặt, dòng máu nóng khắp cơ thể chàng thiếu niên sôi trào, bùng cháy. Đột nhiên, hắn vươn tay ôm lấy Văn Thiền, cô gái còn đang kích động, chưa hiểu vì sao.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, Văn Thiền có dự cảm trong lòng.
Lúc muốn chạy thoát, Lý Tín đã giữ lấy gương mặt nàng.
Tay thiếu niên khẽ run lên, ngón tay thô ráp vuốt ve gương mặt non mềm của nàng. Đôi mắt u tối hắn giống như thắp lửa, sáng rực lên. Hắn nhẹ nhàng nói với nàng, “Ve Ve! Tôi chưa từng chạm vào người con gái khác. Ở chỗ tôi có rất nhiều đồ chơi, em thích gì cứ lấy về. Nếu có ai biết được, cứ nói do tôi xúi giục em. Tôi không để bụng đâu.”
Hắn ôm lấy thắt lưng Văn Thiền. Y phục mùa đông rất dày, nhưng nàng vẫn cảm giác được cánh tay của hắn nóng lên.
Nàng vừa có chút thẹn thùng, vừa có chút kích thích. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mắt rũ xuống, thả tranh lụa trong tay rơi xuống đất, sau đó nắm lấy ống tay áo hắn. Giọng nàng run run, dịu dàng hỏi hắn, “Tôi báo đáp anh như thế nào đây?”
“Em nói xem?”
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng nói, “Anh hôn đi.”
Nói dứt lời, môi chàng thiếu niên liền áp lên môi nàng. Như bông hoa bị nghiền nát, thiếu nữ rên lên một tiếng, giọng nói của nàng hoàn toàn bị nuốt chửng. Hai má dán chặt lấy nhau, nóng bỏng như thiêu như đốt. Nhắm mắt lại, một màu đen phủ kín trước mặt, sau đó lại hiện lên một màu trắng sáng.
Nhìn kỹ trong khoảng không mờ mịt, thấy làn da nõn nà, thấy thân hình trần trụi của chàng trai cô gái trong bức tranh lụa, đang quấn lấy nhau tạo thành hình tròn…
Có chút sợ hãi, có chút không.
Nàng nắm lấy ống tay áo hắn, mặc cho mưa gió cuốn trôi đi, nhấn chìm nàng. Sức lực nàng vô cùng yếu. Nàng có cảm giác mình bị hắn nuốt chửng.
Lông mày, hơi thở, bờ môi của hắn…Và cả bàn tay hắn đang ghì chặt lấy thắt lưng nàng.
Bọn họ cứ như vậy, môi kề môi, hôn nhau!
Trái tim hai người đều đập rất nhanh!
Văn Thiền càng sợ hãi, thì càng bị hắn kéo đi. Nàng thích mùi hương trên cơ thể hắn, hương vị đôi môi hắn….Dẫu nàng không cam lòng, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng lại khuất phục trước hắn. Cứ mỗi lần hắn đối xử tốt với nàng, trái tim nàng lại mềm yếu muốn hiến dâng bản thân mình cho hắn.
Ngoài phòng, Thanh Trúc và các thị tỳ khác đã đưa đồ cho cậu Ba nhà họ Lý, Lý Diệp. Công chủ không đoái hoài gì đến, nên Thanh Trúc tận lực làm trong bổn phận, xã giao với Lý Diệp, để cậu Ba hiểu rõ ý tốt của Công chủ nhà mình. Cô tặng lễ cho cậu Ba một lúc lâu, mà cậu Ba cũng là người hiểu chuyện. Thanh Trúc vừa nói ‘Đây là ý tốt của Công chủ’, Lý Diệp đã đáp ngay “Cảm tạ Công chủ, vô cùng cảm kích.” vân vân. Sau khi xác định được, cậu Ba Lý gia không có giận hờn oán trách gì với cách phân biệt đối xử của Công chủ, Thanh Trúc mới đi qua bên này.
Cô để những người khác đứng canh bên ngoài viện, đề phòng có vị chủ tử nào bất ngờ giá lâm, làm Công chủ nhà mình hốt hoảng.
Nhưng không có ai.
Ngược lại, Thanh Trúc cảm thấy Công chủ đi vào quá lâu, ngẫm nghĩ một lúc rồi đi đến trước cửa phòng Lý Nhị Lang. Cô nghe tiếng rên khe khẽ của thiếu nữ bên trong phòng, âm thanh khác lạ khiến tim nàng đập nảy lên. Cô không thể khống chế được nữa, vội vàng đập cửa liên hồi, “Công chủ! Công chủ!”
Không khí trong phòng đang cháy hừng hực.
Trầm mê vào một thế khác, đôi nam nữa khó lòng phân biệt, khó lòng buông bỏ, rất khó để giữ chừng mực…. Hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, đầu óc cháy sạch như hồ dán. Đến khi nụ hôn của chàng thiếu niên áp sát, càn quét nghiền nát nàng, Văn Thiền cũng không có phản ứng bất kỳ nào.
Lý Tín dần động tình.
Mãnh thú đẩy Văn Thiền đến gần bàn, thân thể nàng yếu ớt, hắn che chở phía sau lưng nàng, đẩy nàng lên trên bàn, tay nắm chặt chiếc cổ trắng ngần, nụ hôn càng thêm sâu.
Anh đẩy Ôn Chân lên thùng, cô yếu ớt, anh bảo vệ lưng cô, đẩy cô lại trên thùng, siết chặt cổ tay trắng nõn của cô, càng hôn cô càng say đắm.
Dáng vẻ điên cuồng của Lý Tín dọa Văn Thiền sợ hãi.
Đúng lúc này, Văn Thiền nghe thấy tiếng gọi của Thanh Trúc. Thần trí bị Lý Tín lôi đi lập tức trở về, Văn Thiền mới nhận ra mình và Lý Tín đang làm gì. Thanh Trúc đã gõ cửa, lông mi dài của chàng thiếu niên lướt qua gương mặt nàng, hoàn toàn không có ý định buông nàng ra.
Văn Thiền giãy giụa.
Nàng càng giãy giụa, hắn lại càng dùng sức ôm chặt lấy.
Nàng chợt nghiến răng, cắn mạnh một cái.
Thanh Trúc dán vào cửa, nghe tiếng rên của chàng thiếu niên bên trong, những âm thanh khác lạ trước đó, cuối cùng biến mất. Trong phòng không còn tiếng động nữa mà trở nên rất yên nắng lạ thường. Thanh Trúc lo lắng trong lòng, tiếp tục kiên trì gõ cửa.
Trong phòng, Văn Thiền đã ngồi dậy, bò ra một trượng, nhưng vẫn không quên nhặt mấy bức tranh lụa rơi trên mặt đất. Nàng thở hổn hển nhìn Lý Tín, mặt mày đầy sắc xuân, mà đôi môi bị hắn cắn mút đến đỏ tươi ướt át, giống như cánh hoa bị nghiền nát tả tơi.
Văn Thiền nhìn chằm chằm vào hắn, sợ hắn sẽ đè nàng như vừa rồi.
Nàng có chút sợ hãi Lý Tín như vừa rồi.
Lý Tín lau vết máu trên môi, lúc nhìn thấy ánh mắt của Văn Thiền, mới hoàn hồn. Hắn nhắm mắt lại, biết mình dọa nàng sợ hãi. Một lúc sau, thanh niên co chân lên, chống lại phản ứng của cơ thể. Khi mở mắt ra, ánh mắt mạnh mẽ lúc trước không còn nữa. Hắn lại trở về dáng vẻ vô lại, muốn đôi co với nàng, thậm chí còn huýt sao một tiếng, “Đừng sợ! Tôi không làm gì em đâu.”
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.
Sau khi Văn Thiền đáp lời, mới dần yên tĩnh.
Nàng cúi đầu, đứng dậy sửa sang lại chính mình vạt áo, nói, “Ta đây đi rồi.”
Lý Tín ngồi yên, không đứng dậy để tiễn nàng. Đầu óc Văn Thiền rối bời, cũng không nghĩ vì sao Lý Tín không tiễn nàng về. Lúc này, nàng chỉ ước hắn cách xa mình một chút. Khi nàng bước đến của, nghe Lý Tín ở phía gọi nàng một tiếng. Nàng ngoảnh lại, nhìn chàng thiếu niên ngồi chống tay lên bàn, nói với nàng, “Ve Ve! Đừng sợ! Sau này tôi sẽ không như thế nữa. Trước khi em gả cho tôi, tôi sẽ không chạm vào em nữa. Đừng sợ tôi, được không?”
Văn Thiền: “……”
Nàng ‘xí’ một tiếng với hắn, “Có ma mới thèm gả cho anh!”
Xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nàng vẫn là quá nhỏ. Lý Tín cười nhìn nàng, nhìn đến khi cô gái biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới hít một hơi sâu, rồi nằm xuống. Dục vọng tình yêu khiến hắn khó mà giải tỏa hết, vả lại hắn không dám để cho Văn Thiền biết. Hắn luôn hù dọa nàng, nhưng có một số việc lại không muốn nàng biết đến….Nàng vẫn còn bé quá.
Lý Tín chợt nghĩ đến nhận xét của Giang Tam Lang, Văn Thiền quá nhỏ.
Bây giờ, hắn thấy đồng cảm.
Nhưng chắc là khía cạnh mà hắn nghĩ khác hẳn với ý của Giang Tam Lang.
Đêm miên man, đúng là thời điểm quyến rũ lòng người……
Cả đêm, Văn Thiền ngủ không ngon giấc. Lý Tín lại xông vào giấc mộng của nàng, tra tấn nàng đến cạn kiệt tinh thần. Rạng sáng hôm sau, nàng ngồi trước cửa sổ. Lúc Thanh Trúc và thị nữ khác đang chải tóc cho nàng, nàng chợt nhớ ra, tối qua mình đi tìm anh họ vì mục đích gì?
Đột nhiên, nàng nhớ ra, rượu hoa nghĩa là cái gì!
Trong trí nhớ của nàng đã từng nghe qua cái tên này, nhưng hôm qua lại không nhớ ra, anh Hai họ đưa nàng Xuân cung đồ, dụ dỗ nàng suốt đêm. Sáng sớm nay, Văn Thiền đột nhiên tỉnh ngộ, mới nhớ ra uống rượu hoa nghĩa là gì!
Nàng cũng suy ra được Xuân cung đồ của hắn đến từ đâu!
Chắc chắn là từ anh cả….
“Đồ đáng ghét!” Đột nhiên, Văn Thiền đứng bật dậy mắng mỏ. Đáng tiếc nàng không biết mắng chửi người khác, chỉ bật ra được mấy chữ gãi ngứa như thế.
Bất chợt, một khuôn mặt treo ngược dưới mái hiên.
Văn Thiền bước lùi ra sau hai bước, nhìn Lý Tín xoay người, nhảy xuống. Cách một cách cửa, hắn cười tủm tỉm dựa vào cửa sổ, dùng đôi mắt vô cùng trìu mến mời nàng, “Hôm nay có trận đua ngựa rất thú vị. Tôi đưa em đi chơi, em có muốn đi không?” Hắn chắc chắn Văn Thiền sẽ tỏ vẻ kênh kiệu, rồi sẽ đồng ý đi cùng hắn. Nàng rất dễ bị thuyết phục.
Nhưng Văn Thiền dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Nhìn đến mức Lý Tín dần cảm thấy có gì đó không ổn.
Còn Văn Thiền ‘hừ’ một cái lạnh lùng trước mặt hắn, rồi đóng cửa sổ lại. Nàng đóng mạnh đến mức, suýt thì đập vào mặt Lý Tín. May Lý Tín nhanh nhẹn, né kịp. Cửa sổ đóng ‘sầm’ một tiếng, ngăn cách ánh mắt đắm đuối nhìn người đẹp của chàng thiếu niên, sau đó còn tiếng người đẹp cười lạnh lùng, “Không đi! Anh tự đi mà uống rượu hoa.”
Lý Tín: “……”
Cảm ơn nàng!