Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 73
Hoà thân
Chuyển ngữ: Riva
Yến tiệc đêm giao thừa do các phu nhân trong cung cùng nhau bàn bạc tổ chức vô cùng náo nhiệt. Từ khi Bệ hạ say mê tìm tiên đạo, thú vui tranh giành nam nhân lẫn nhau của các phu nhân giảm đi rất nhiều. Cung Vị Ương lớn như vậy, tổng cộng cũng chỉ mấy chủ nhân như họ. Ngày thường quạnh hiu, chỉ có tiệc cung đình lúc giao thừa mới có nhiều người tham dự.
Tất cả các hoàng tử, công chúa, quân hầu, công chủ đều đến. Thậm chí, cả nhóm vương tử Man tộc năm nay cũng đến dự tiệc, khắp chốn mừng vui.
Cung vàng trăng bạc, như sen nở rộ. Đèn hoa rực rỡ, ngày dài không đêm.
Ánh đèn sáng rực, thắp sáng cung điện như ban ngày. Đêm dài bất tận, người trong cung đi qua đi đi lại trong yến tiệc. Trong lúc ca hát nhảy múa, mọi người chờ mỏi mắt, cuối cùng cũng thấy vị hoàng đế bệ hạ đã lâu chưa gặp. Bệ hạ mặc y phục đen tuyền, đầu đội miện quan từ trên kiệu ung dung bước xuống, đám thừa tướng quan lại cảm động đến phát khóc… May thay, vào dịp quan trọng thế này, hoàng đế bệ hạ của họ không quên lễ phục trang trọng, mà mặc tạm áo đạo sĩ, đi giày rơm đến.
*Miện quan: một loại mũ lễ dành cho đế vương, chư hầu, khanh đại phu đội. Trong các loại mũ lễ, miện là loại quý trọng nhất, chuyên dùng trong những buổi tế trọng đại.
*Lễ phục: tên gốc là Cổn Miện, hay Miện phục là lễ phục cao cấp nhất dành cho nam giới ở Đông Á cổ đại.
Ba vị quan trọng trong triều liếc nhìn nhau một cái, dù thường ngày ba người đấu đá kịch liệt cỡ nào, thì trong tình huống này, tất cả đều đồng lòng: Thần đã lâu chưa gặp Bệ hạ! Thần rất nhớ Bệ hạ! Xin Bệ hạ xuất hiện nhiều hơn, đừng chỉ ở trong đạo quan niệm kinh suốt ngày, đẩy việc triều chính cho bọn họ!
Nhưng họ nhớ mong Hoàng đế bệ hạ, chứ Hoàng đế bệ hạ không nhớ nhung gì đến họ.
Mặc dù Bệ hạ đã xuất hiện, ngồi trên cao với sắc mặt mệt mỏi từ đầu đến cuối. Đằng sau lớp rèm ngọc trước miện quan, xem các loại ca múa nhạc, rõ ràng ông không có chút kiên nhẫn nào.
Văn Thiền ngồi bên cạnh mẹ, ngước mặt lên nhìn ông cậu Hoàng đế vừa xa vừa quen thuộc dưới ánh đèn rực rỡ huy hoàng. Hoàng đến và mẹ nàng là anh em ruột. Cả hai đều đã trung tuổi, Trưởng công chúa đoan trang tao nhã, khiến người kính ngưỡng; còn Bệ hạ lại trông già như hơn hai mươi tuổi so với em ruột mình, dáng vẻ tiều tuỵ, thân hình to béo, không thấy mặt sau lớp rèm ngọc trước mũ, chỉ để lại ấn tượng tuổi già sức yếu cho người khác.
Văn Thiền thở dài, không còn nhìn nữa. Dù sao cậu ngày càng trở nên tệ hơn, mọi người đều không có cách nào, thêm nàng thì cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.
Ninh Vương và Ninh Vương phi ở phía khác, ánh mắt lạnh lùng dõi theo mấy anh em khác cũng đi qua chào phụ thân. Cha anh già đi, khiến anh có dự cảm trong lòng: Phụ hoàng có lẽ đã điên đến mức không thuốc nào cứu chữa được nữa, cũng không sống được bao lâu.
Yến tiệc cung đình diễn ra như mong đợi, các phu nhân tổ chức buổi yến tiệc này đều vô cùng hài lòng. Họ yên tâm có lẽ hơi sớm – màn ca múa kết thúc, các ca kỹ cung đình cúi chào rời sân khấu. Trong tiếng trống, trước khi màn biểu diễn tiếp theo bắt đầu, tên võ sĩ Khâu Lâm Thoát Lý ngồi phía sau Vương tử Man tộc Hách Liên Ly Thạch cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, bước ra khỏi hàng.
Mọi người hơi ngạc nhiên, nhưng không ai chủ động lên tiếng, không khí chợt trầm xuống. Vẻ mặt nhóm Thừa tướng quan lại ngưng trọng nhìn Thoát Lý. Họ sợ người kia đưa ra yêu cầu không đúng lúc, còn Bệ hạ của họ sẽ tuỳ tiện mà đồng ý!
Hách Liên Ly Thạch không ngờ tên kia đột ngột rời khỏi hàng, quát một tiếng bằng tiếng Man tộc, nhưng Khâu Lâm Thoát Lý vờ như không nghe thấy.
Khâu Lâm Thoát Lý bước ra khỏi ghế, đứng ở khoảng trống giữa hai bên. Gã tham lam liếc nhìn những hoa văn lộng lẫy và tinh tế của tấm thảm trải trên mặt đất, thứ này thảo nguyên của bọn họ không có. Hoàng đế Trung Nguyên thật biết hưởng thụ, chỉ cần nhấc tay có thể sở hữu tất cả mọi thứ. Người Man như bọn họ vốn anh dũng thiện chiến, nhưng không có cách nào xâm chiếm Trung Nguyên, thật là quá bất công.
Lúc Khâm Lâm Thoát Lý đứng giữa sảnh, sau đó dùng nghi thức người Man hành lễ với Bệ hạ, tiếng đàn sáo dần im lặng. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, ánh mắt của Bệ hạ cũng tự nhiên hướng về phía gã. Hoàng đế bệ hạ điềm tĩnh hỏi: “Sứ giả Man tộc! Ngươi muốn nói gì phải không?”
Giọng nói của ông lạnh lùng thản nhiên, không thấy chút yêu quý nào với người Man như biểu hiện hàng ngày.
Hoàng đế bệ hạ cũng không thích quốc gia láng giềng người Man này tụ tập, ông dốc sức giữ hòa bình, chẳng qua không muốn ảnh hưởng đến việc luyện đan của mình mà thôi. Bệ hạ một lòng ngóng trông trường sinh bất lão, ông vượt biển tìm thần tiên, mời đạo sĩ đến ở trong cung, thậm chí còn đưa đạo Phật từ Thiên Trúc vạn dặm xa xôi đến Đại Sở. Tất nhiên, sau đó Bệ hạ phát hiện Phật giáo cũng không có biện pháp luyện đan trường sinh như Đạo giáo, nên vứt bỏ Phật giáo như vứt giày cũ, tập trung làm một đạo sĩ.
Mọi việc lớn trong mắt Bệ hạ đều không có sức hấp dẫn như chuyện trường sinh bất lão.
Đám con cháu hoàng tộc không biết vì sao Bệ hạ lại trở nên điên rồ như vậy, nhưng Bệ hạ đã điên rồ như thế nhiều năm, tất cả mọi người từ bó tay không có cách nào, dần chuyển sang buông tay không làm gì nữa.
Mọi người đặt kỳ vọng vào thế hệ tiếp theo của Bệ hạ…
Khâu Lâm Thoát Lý là một người Man, gã chỉ cảm thấy Hoàng đế bệ hạ đối với quốc gia mình vô cùng khách khí. Gã cũng không biết Hoàng đế khách khí với bọn họ, chỉ bởi vì thấy bọn họ phiền phức mà thôi. Sau khi, gã ta hành lễ hướng về phía Bệ hạ, thì cười sang sảng, “Bệ hạ! Nhân ngày vui của cả nước, thần cũng có một đề nghị quá đáng, xin Bệ hạ cho phép công chúa ngài yêu thương nhất gả cho Vương tử của chúng tôi, cùng Vương tử của chúng tôi về thảo nguyên.”
Bệ hạ sững sờ một chút, vẻ mặt vô cảm quét mắt nhìn về phía các công chúa. Các công chúa kinh ngạc, ai nấy đều biến sắc, vẻ mặt tái nhợt, cả người cứng đờ. Mấy cô gái của Bệ hạ trong lòng đều tự an ủi bản thân, mình thân là con gái phụ hoàng, phụ hoàng chắc chắn sẽ không gả mình cho ngoại tộc. Đại Sở chưa bao giờ có tiền lệ đưa công chúa dòng chính đi hoà thân. Vẻ mặt nhóm quý nữ hoàng tộc còn lại thay đổi nhanh chóng. Thường khi nói đến hòa thân, công chúa dòng chính sẽ không xuất giá, mà gả công chúa đi thường sẽ chọn từ các quý nữ hoàng tộc.
Hoàng đế bệ hạ đối xử với người Man như khách quý, đối phương cầu gì, Bệ hạ đều đáp ứng, thiếu nước cắt đất đưa tiền. Gả một công chúa đi hòa thân đổi mấy năm yên bình giữa hai nước đã diễn ra nhiều lần trong lịch sử các triều đại. Ngay cả vị Hoàng đế này của bọn họ chỉ e cũng đồng ý dùng phương thức đơn giản này để đổi lấy hòa bình!
Văn Thiền cũng là quý nữ hoàng tộc. Nàng cũng được tính trong số đó.
Không biết vì sao, lúc Khâu Lâm Thoát Lý lớn tiếng đưa ra đề nghị trong yến tiệc, chiếc đũa trong tay nàng run lên, đồ ăn đang gắp rơi xuống. Trưởng công chúa bên cạnh quay sang nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì? Lạnh phải không?”
Bà không để con gái mình giải thích, liền bảo các cung nữ đi lấy áo choàng đưa cho con gái.
Trưởng công chúa bình thản nhiên, không hề nghĩ gã Man tộc đang cầu thân liên quan đến con gái cưng của nhà mình. Bà cực kỳ ghét những kẻ Man tộc này, thái độ anh trai không đại diện cho thái độ của bà. Bà chỉ có hận thù sâu sắc với những người đó, chắc chắn không bao giờ chấp nhận gả con gái mình yêu thương nhất cho bọn chúng.
Đương nhiên, cái gọi là hoà thân với con gái của bà không có chút quan hệ nào.
Thực ra, Khúc Chu Hầu bên cạnh lại theo dõi sắc mặt biến hoá của mấy kẻ Man tộc trong bữa tiệc, có chút suy tư: Hừm! Một vở diễn như thế hoá ra vị vương tử Man tộc trẻ tuổi kia lại không biết gì.
Hách Liên Ly Thạch đúng là không biết gì trước đó.
Vẻ mặt Vương tử Man tộc Hách Liên Ly Thạch thực sự xuất sắc, anh ta trăm lần không ngờ Khâu Lâm Thoát Lý sẽ thay mặt anh cầu thân ngay lúc này. Trong lòng Hách Liên Ly Thạch không vui, cảm thấy tên Thoát Lý này đang lo chuyện bao đồng. Thậm chí, bọn họ cũng không phải thuộc hạ của mình, gây chuyện như vậy trong yến tiệc mà không báo trước, anh ta là Vương tư còn có uy nghiêm gì nữa?
“Khâu Lâm Thoát Lý câm miệng!” Hách Liên Ly Thạch đứng dậy, dùng tiếng Đại Sở khiển trách thuộc hạ ngay trước mặt Bệ hạ, sau đó lại hướng về phía Bệ hạ đang ngồi trên cao tạ lỗi, “Man tộc ta lần này đến Trường An mừng năm mới, dâng nữ nhân tặng Bệ hạ làm quà, phụ vương ta cũng không có ý hoà thân. Các công chúa của ngài sáng như châu ngọc, ta nào dám đoạt đi. ”
Hách Liên Ly Thạch lên tiếng, Hoàng đế bệ hạ vẫn mang vẻ mặt vô cảm như trước, nhưng nhóm quý nữ hoàng tộc ngồi phía dưới đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Hách Liên Ly Thạch cũng là Vương tử, trước mặt mọi người anh ta khiển trách Thoát Lý, tất nhiên Thoát Lts phải nghe lời Vương tử. Sau khi rời khỏi, Hách Liên Ly Thạch lẳng lặng liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái. Anh ta nhìn thấy thiếu nữ ngồi bên cạnh Trưởng công chúa, trong lòng anh thấp thỏm lo âu, sợ Văn Thiền nghĩ đây là ý định của anh ta, vì thế mà bất mãn với anh.
Lúc Khâu Lâm Thoát Lý lên tiếng, trong lòng Văn Thiền vô cùng lo lắng. Khi Hách Liên Ly Thạch ngồi vào chỗ, ánh mắt nhìn qua nàng mặc dù không quá rõ ràng, nhưng đối với người có tâm trạng căng thẳng như Văn Thiền thì cực kỳ nhạy cảm. Văn Thiền trong lòng co rụt, nghĩ Hách Liên Ly Thạch thực sự muốn cưới mình. Nàng rùng mình một chút, tránh ra phía sau mẹ.
Hách Liên Ly Thạch im lặng trở về chỗ ngồi, không thể quên được ánh mắt né tránh của Văn Thiền. Nàng cụp mắt xuống, không chịu nhìn anh. Nàng đã từng cứu tính mạng anh ta, còn nói cười anh ta, nói với anh Lý Tín chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt. Sau đó, thôn làng gặp nạn, anh ta đã cứu nàng, còn mang nàng chạy trốn.
Mấy tháng đã trôi qua.
Không hiểu sao Lý Tín trở thành anh họ của Văn Thiền, còn Văn Thiền lại không có thiện cảm với Hách Liên Ly Thạch như lúc trước.
Lúc trước, thái độ của Văn Thiền với Hách Liên Ly Thạch và Lý Tín, thực ra không khác nhau mấy. Với ai, nàng cũng không tin tưởng, ai nàng cũng đề phòng. Ai đối với nàng tốt một chút, thì nàng sẽ hướng về người đó một chút.
Nhưng mà giờ…
Hách Liên Ly Thạch chợt thấy đắng lòng, nghĩ đến: Nàng cứu tính mạng mình, mình có báo đáp được ân tình với nàng hay không?
Hách Liên Ly Thạch nghĩ vở kịch này dừng ở đây, nhưng rõ ràng là chưa. Dù anh ta trở về chỗ ngồi, Khâu Lâm Thoát Lý vẫn chưa. Sau khi Hách Liên Ly Thạch ngồi xuống, mới kịp nhận ra. Anh ta chợt muốn uống rượu, còn Khâu Lâm Thoát Ly vẫn đang đứng giữa sảnh, cười nịnh nọt với Bệ hạ, thẳng thắn nói: “Vương tử chúng tôi không có ý đó, đây là ý của thần. Bệ hạ, thần để ý đến một cô gái của ngài! Không biết Bệ hạ có sẵn lòng buông thứ mình thích không?”
Đối với chuyện hoà thân, Hoàng đế bệ hạ luôn có thái độ khuyến khích. Ông tính toán trong lòng, vứt bỏ một quý nữ hoàng tộc có thể đổi lấy mấy năm hoà bình của hai nước, rất đáng làm. Còn về mấy tư tưởng vớ vẩn nhục nhã tôn nghiêm này nọ, vị Hoàng đế bệ hạ đang mê muội thăng tiên này đã vứt bỏ những tình cảm dư thừa đó từ lâu.
Khâu Lâm Thoát Lý cầu thân khiến ông cảm thấy hứng thú, “Sứ giả coi trọng cô nương nào?”
Nhóm cô gái trẻ lại căng thẳng lần nữa. Tiếng trống thưa thớt, tiếng pháo cũng dần lặng im. Mọi người đều đang chờ vị sứ giả kia lên tiếng!
Nhưng trước hết, Khâu Lâm Thoát Lý nói một lần bằng tiếng Man, nhìn bầu không khí lạ lùng bốn phía rồi mới dùng tiếng Đại Sở lớn tiếng trả lời – “Tất nhiên là Công chủ Vũ Dương, Văn Thiền! Thần muốn cầu lấy Công chủ!”
Bệ hạ nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh Trưởng công chúa. Ông đánh giá cô gái xinh đẹp, thiếu nữ ngồi trong cung điện nhưng vẻ đẹp mỹ lệ vẫn vô cùng rõ nét. Sau khi quan sát hồi lâu, ông khẽ cười một lát, “Cái Thiền sao? Đúng là rất phù hợp.”
Bầu không khí ngưng lại trong nháy mắt, không một ai lên tiếng.
Bầu không khí yến tiệc tưng bừng như vậy nhưng lúc này trầm xuống mức thấp nhất. Ánh mắt mọi người đổ dồn lên Công chủ Vũ Dương đang ngồi quỳ bên cạnh mẹ.
****************************************