Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 68
Có người đưa thư cho em, em muốn xử lý như thế nào?
Trong phủ Thái úy, Trình Y đang đứng dưới ánh nắng chói chang, thị nữ cầm dù che nắng cho nàng. Nàng nhìn khung cảnh mùa đông khắc nghiệt khắp khu vườn, vẻ mặt lãnh đạm mà cô độc.
Nàng vừa mới gặp Định Vương Trương Đồng, Trương Đồng đang bận rộn chính sự. Nghe nói hai vị điện hạ là Thái tử và Ninh Vương liên thủ, gây áp lực với anh ta. Không riêng gì chuyện các triều thần cãi nhau mỗi ngày phải lôi Ninh Vương vào, ngay cả sứ mệnh tiếp đãi sứ giả Man tộc phiền toái nhất hiện nay cũng đến tay Định Vương. Nhìn thì giống như các vị hoàng tử khiêm nhường, các đại thần ký thác kỳ vọng vào Định Vương, để anh ta đảm đương trọng trách. Trên thực tế, giao tiếp với Man tộc cực kỳ phiền phức, đám đó coi trời bằng vung, Định Vương Trương Đồng lại là người hiền lành, khiêm tốn. Củ khoai nóng đến tay làm anh ta đứng ngồi không yên.
Sau khi hoàng tử Đại Sở trưởng thành, ngoại trừ Thái tử, đều được phong vương đến các quận quốc. Định Vương được bệ hạ yêu quý nên có thể ở lại Trường An, khiến các hoàng tử khác ghen ghét. Những chuyện ngáng chân anh như thế này, không phải là lần đầu tiên gặp phải, điều khiến anh đau đầu chính là Ninh Vương cũng có liên quan.
Tình hình triều đình căng thẳng, chạm vào là nổ ngay. Từ trước đến nay Ninh Vương luôn đứng ngoài, sao giờ lại chèn ép anh như vậy?
Lúc Định Vương Trương Đồng gặp Trình Y, vài lần muốn nói lại thôi, đến khi cáo biệt Trình Y, anh ta mới không nhịn được mà nói thật: “… Anh Tư bị ám sát ở Giang Lăng, hồi kinh sẽ tra rõ việc này. Cô nghe nói, em muốn giết anh ấy?”
Lúc ấy Trình Y làm thinh.
Định Vương liền thở dài: “Cô biết các người vì nghĩ cho đại nghiệp, nhưng chắc chắn anh Tư sẽ tính món nợ này lên đầu cô. Trình Y, em thật là… thôi bỏ đi.”
Định Vương chỉ nhắc nhở đôi câu rồi bỏ qua chuyện này. Nhưng Trình Y biết, dư âm sau khi chuyện này lên men còn chưa kết thúc. Ninh Vương không dễ tống cổ như vậy, không cẩn thận là bị các đại phu dâng tấu ngay, Định Vương sẽ gặp nguy. Bệ hạ không để ý tới triều chính, nhưng ghét nhất là các hoàng tử tranh quyền đoạt lợi, tuy ngài thương Định Vương nhất, nhưng khó mà bảo đảm…
Có lẽ may mắn duy nhất là tính Định Vương vốn hiền lành. Mặc dù biết nàng tự ý hành động, nhưng cũng không định tội nàng?
Nàng lại nghĩ đến ngày đó trên trường đua ngựa, Giang Chiếu Bạch nói với nàng: “Lấy thân thể của mình, đổi lấy địa vị mà cô muốn, dùng nó để khống chế tôi. Cô không thấy nực cười sao?”
Anh ta thấy nàng nực cười, anh ta coi thường nàng.
Tầm nhìn của nàng hạn hẹp sao? Anh ta đang thương hại hay khinh miệt nàng?
Trình Y nghĩ đến tái mặt, nghĩ đến đau đầu. Nàng nghĩ đến Giang Chiếu Bạch sẽ vô thức liên tưởng đến ngày đó gặp nhau, thấy Giang Tam Lang đứng bên Văn Thiền… Phía trước có tiếng bước chân, tiếng vấn an của đám tôi tớ cắt ngang suy nghĩ của Trình Y.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy cha mình Trình Thái úy lạnh nhạt chắp tay từ ngoài phủ tiến vào. Trình Thái úy đi xuống bậc thang, phía sau có mấy môn khách. Các môn khách đều là người có bản lãnh, có học thức, đi theo phía sau một Thái úy đầy khí chất hung hãn của người học võ, nhỏ giọng phân tích chuyện triều chính.
“Cha!” Mọi người thấy nàng đi tới từ phía vườn hoa ở cửa phụ chính đường, sau khi khẽ gật đầu với họ, ánh mắt ân cần của nàng liền dời đến cha mình.
Trình Thái úy liền phất tay, ý bảo nhóm môn khách lui xuống. Ông tiếp tục đi men theo lối và hỏi: “Con có chuyện gì à?”
Trình Y đuổi theo bước chân của cha, bước cùng ông trên hành lang. Nàng biết cha bận rộn công việc, bèn nói nhanh chuyện của mình: “Con chỉ không muốn thua Giang Tam Lang, mới phái thích khách ngăn anh ta. Con cũng không có ý định dùng lính nhà họ Trình ám sát Ninh Vương điện hạ! Cha! Giờ Ninh Vương làm khó làm dễ, các đại phu chỉ trích ầm ĩ nhà họ Trình chúng ta. Cha ở trên triều chắc cũng không dễ chịu? Nhưng con không hiểu sao cha phải cử người đến chỗ bọn thích khách đó!”
Đã qua mấy ngày, đương nhiên Trình Y đã tra ra nơi bọn thích khách tới lui.
Nàng nghĩ mãi mà không ra, hiện tại nhà họ Trình và Định Vương đứng trên cùng một chiếc thuyền, nhà họ Trình làm việc gì, cũng như Định Vương làm cái đó sao? Sinh sự đến mức Định Vương và Ninh Vương bất hoà, như vậy có thỏa đáng?
Trình Thái úy lạnh nhạt: “Ngày đó phái người đi là đã tính toán Ninh Vương chết thật. Trong số mấy vị điện hạ, luận tài học bản lãnh, Ninh Vương dễ dàng trở thành mối đe dọa với Định Vương điện hạ. Có thể diệt được thì nên diệt, người đời chỉ trích thì sao? Con đúng là lòng dạ đàn bà, còn tức giận Giang Tam Lang làm gì? Hừ.”
Mặc dù ông không nói gì, nhưng một tiếng “hừ” đã tỏ rõ thái độ khinh miệt đối với con gái mình. Đối với Trình thái uý, chuyện yêu đương tình ái vốn dĩ buồn cười như một trò đùa. Giang Tam Lang là người tài giỏi, ngày xưa con gái được mai mối với anh ta, hai nhà Giang – Trình hết sức ủng hộ. Nhưng Giang Tam Lang không đi chung đường với bọn họ, trong đầu Giang Tam Lang toàn những thứ vô dụng. Rõ đã là Đình úy, ngày xưa Trình thái úy nhắc nhở anh ta vài lần, nhưng trước sau anh ta vẫn đi con đường khác nhau.
Vào lúc tình cảm giữa cô Năm nhà họ Trình và Giang Tam Lang phát triển tốt nhất thì Trình Thái úy đã không thích Giang Tam Lang rồi. Ông ta đã mấy lần nhúng tay chỉ rõ lẽ phải cho Giang Tam Lang. Sau hai đứa nhỏ tách ra, Trình Thái úy vô cùng hài lòng, sợ nhà họ Giang đổi ý, nhanh chóng sắp xếp cho con gái mối tốt hơn.
Cô Năm nhà họ Trình là một trong những người con gái thuộc thế hệ này của nhà họ Trình, xinh đẹp nhất, tài hoa nhất, đi theo Giang Tam Lang chịu khổ cực thì quá đáng tiếc. Trình Thái úy tìm được lối thoát tốt hơn cho con gái, còn Giang Tam Lang… Trình Thái úy nghĩ đến báo cáo của thuộc hạ về anh ta, cậu Ba nổi danh Trường An ngày ấy, lại sa đọa đến mức chạy đi dạy học cho dân đen.
Cái kiểu đắm mình trong truỵ lạc như thế, Trình thái úy đã hoàn toàn không còn để Giang Tam Lang trong lòng.
Thế nhưng cô Năm nhà họ Trình rõ ràng còn đang căm phẫn, bất bình trong lòng.
Trình Y nghe cha hạ thấp Giang Tam Lang, cũng không có biểu lộ gì, nàng chỉ nói: “Nhưng hiện giờ Ninh Vương chưa chết, anh ta với Thái tử liên thủ, mà người đứng mũi chịu sào chính là nhà họ Trình. Hai ngày nay… con nghe nói triều đình nghị luận, nhà họ Trình xảy ra không ít chuyện, mấy người anh con chú bác đều vào ngục cả rồi. Đó là thủ đoạn của Ninh Vương ạ?”
Trình Thái úy không để ở trong lòng: “Chả hề gì, chỉ là trò trẻ con thôi. Con thành thật đi theo Định Vương là được rồi, những chuyện khác không cần quan tâm.”
Đương nhiên ông biết Ninh Vương chèn ép những người nhà họ Trình đang làm quan trong triều, trong đó có mấy người tài giỏi, chỉ sợ cả đời không còn cơ hội làm quan nữa. Nhưng Trình Thái úy cũng không thấy tiếc, trừ phi Ninh Vương có thể kéo ông xuống, không thì tất cả chỉ là trả thù vặt. Tử sĩ nhà họ Trình lần này xuất sư bất lợi, bị Ninh Vương bắt được nhược điểm, Ninh Vương trút giận một hai lần, Trình Thái úy cũng chấp nhận.
Đôi bên đều ngầm hiểu rõ, chẳng ai có thể kéo được ai xuống.
Cuộc tranh đấu giữa các vị điện hạ chính là cùng hợp tác, cùng chèn ép lẫn nhau. Giờ trông Định Vương có hơi đi xuống, nhưng cũng khó nói chắc. Chưa đến thời khắc cuối cùng, Trình thái úy cũng sẽ không tức giận mà hành động điên cuồng.
Quan trọng nhất là trong lòng ông biết rõ, triều đình tam công(*): Thừa tướng,Thái úy, Ngự sử đại phu. Ba người quyền cao chức trọng, kiềm chế lẫn nhau. Người ta cần cục diện như thế, dẫu là Ninh Vương thì cũng không thể động vào cục diện này. Giờ cứ để cho Ninh Vương hạ hoả đi đã.
(*) Công: tước đầu trong năm tước phong kiến.
Trình Y nghe cha nói xong, trong đầu chợt lóe linh cảm rồi biến mất, giống như cú nổ lớn giáng mạnh xuống nàng khiến nàng sững lại. Bước chân vốn đi theo cha dừng lại, đứng trong hành lang ngẩn người một lát, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi. Nàng lại đuổi theo, giọng run rẩy: “Cha ơi, cha luôn mặc kệ Định Vương. Hiện tại Thái tử lại liên thủ với Ninh Vương… Tại sao cha không lo lắng chút nào? Chẳng lẽ phe cha chọn không phải Định Vương, mà là Thái tử?”
“Rốt cuộc thích khách kia là do cha nhúng tay, hay là Thái tử?!” Trình Y nói rất nhanh, rồi lại tự bác bỏ: “Không, không đâu. Nếu là Thái tử thì làm sao Ninh Vương có thể hợp tác với Thái tử? Thái tử cũng muốn giết anh ta mà!”
Ông nhìn cô gái uyển chuyển, yêu kiều. Vốn không muốn nói nhiều với con gái, nhưng cứ sợ đứa con gái liều lĩnh này sẽ làm đảo lộn kế hoạch của mình. Ông trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Hoàng tử trong thiên hạ này, ai lại không muốn giết ai?”
Trình Y: “…!”
Nàng choáng váng, dựa vào cây cột bên cạnh. Nàng nhìn cha đối diện với mình, dã tâm bừng bừng dưới gương mặt bình tĩnh kia. Cha nàng xuất thân là võ sĩ, dáng người cao lớn, anh tuấn, giống như trụ cột chống đỡ ngôi nhà này. Nhưng đến giờ khắc này, trong chớp nhoáng, Trình Y mới hiểu rõ tâm tư của cha – ông âm thầm nương nhờ Thái tử, đồng thời ngầm cho con gái nương nhờ Định Vương.
Một chân đạp hai thuyền, điều ông muốn nhất chỉ là người lên ngôi hoàng đế tương lai, cùng một lòng với ông mà thôi!
Hoặc là, ông còn muốn nhiều hơn thế…
Trình Y toát mồ hôi lạnh. Hốc mắt nàng như nứt ra, nghĩ đến những thứ cha muốn. Nàng lại không dám nghĩ tiếp, lại càng không dám nói ra. Nàng dựa vào cột hành lang, chỉ thì thào khẩn cầu: “Cha ơi…”
Trình Thái úy nói: “Được rồi, bé Năm. Chuyện triều chính, con bớt lo lắng. Con vẫn nên gặp gỡ Định Vương nhiều hơn đi, mấy ngày nay anh ta cũng vất vả. Chuyện quan trọng nhất của con bây giờ là khiến anh ta đồng lòng với con. Giờ là lúc con bận rộn nhất, phải chuẩn bị lễ đính hôn của hai đứa. Những chuyện khác không liên quan đến con, đừng nghĩ nhiều. Thân là con gái, gả cho một người chồng thương con là đủ rồi.”
Trình Y nhìn bóng dáng cha khuất dần trong hành lang ngập nắng.
Nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Lập gia đình… Khiến Định Vương thích mình hơn… Chẳng lẽ đây là số mệnh cả đời của nàng sao?
Nàng nhất định phải gả cho Định Vương, mới có thể đạt được quyền lực muốn sao? Nàng nhất định phải trở thành Định Vương phi, thậm chí Hoàng hậu tương lai, mới có thể thoát khỏi sự khống chế của cha sao?
Móng tay dài của Trình Y cắm vào lòng bàn tay, trong đầu lại vang lời Giang Chiếu Bạch – “Lấy thân thể của mình, đổi lấy địa vị mà cô muốn, dùng nó để khống chế tôi. Cô không thấy nực cười sao?”
Nàng thầm nghĩ: Loại người không có trái tim như anh thì biết cái gì?!
Nhưng nàng lại vô thức nghĩ đến hình ảnh Giang Tam Lang và Vũ Dương Công chủ đứng cạnh nhau.
Mấy ngày nay, nàng luôn nhớ tới hình ảnh hai người ở bên nhau. Nghĩ mình chỉ mới thấy một lần như vậy, chẳng biết sau lưng Giang Tam Lang thích vị Công chủ đó nhiều cỡ nào. Còn nàng, cứ nghĩ đến một lần là lại ghen ghét Văn Thiền thêm một chút.
Vì sao Giang Tam Lang vứt bỏ mình, mà lại chọn Văn Thiền?!
Bởi vì Văn Thiền ngốc nghếch, ngây thơ, lại dễ lừa gạt hơn sao?!
Trình Y cắn đỏ môi, lòng run rẩy. Nàng nghĩ mình vì quyền lực mà phải bợ đỡ Định Vương, còn Giang Tam Lang lại vui vẻ bên Văn Thiền… Nàng vừa phẫn nộ, vừa hối hận, còn mang theo một vẻ hận ý nồng đậm. Cha chi phối, Định Vương yếu đuối, Giang Tam Lang vô tình… Tất cả đều bị nàng gom lại, phóng đại trút lên người Văn Thiền.
Nàng thật sự căm ghét loại người trời sinh cái gì cũng có, cái gì cũng có thể dễ dàng có được! Nàng thật sự muốn hủy diệt Vũ Dương Công chủ!
“Vũ Dương Công chủ ơi…” Nàng nhẹ giọng nỉ non. “Vũ Dương Công chủ à…”
Cùng lúc đó, Khâu Lâm Thoát Lí đang quanh quẩn trong căn nhà mà Đại Sở an bài cho bọn họ, thuộc hạ Nãi Nhan cúi đầu đứng một bên, nhìn Khâu Lâm Thoát Lí đã loanh quanh trong phòng rất lâu.
Biểu cảm trên mặt Khâu Lâm Thoát Lí muôn hình vạn trạng, lúc thì nghi ngờ, lúc thì hưng phấn, lát sau lại khát máu. Sau khi nghĩ hồi lâu, hắn nhịn không được rất muốn chia sẻ bí mật mới của mình với người anh em vào sinh ra tử Nãi Nhan: “Vũ Dương Công chủ kia, thân phận chân chính chỉ sợ không cao quý như bề ngoài của nàng ha ha! Ta luôn cảm thấy nàng là con gái ruột của Tả Đại đô úy A Tư Lan của chúng ta! Tính tuổi tác, lúc nàng sinh ra, nếu Tả Đại đô úy ở Đại Sở thì cũng không chênh lệch lắm!”
Nãi Nhan trầm mặc nghe Khâu Lâm Thoát Lí vô cùng hưng phấn khoa tay múa chân. Cảm xúc kinh ngạc, kích động trong lòng hắn lại không nhiều như Khâu Lâm Thoát Lí.
Thời Tả đại đô úy A Tư Lan còn trẻ, có từng ở Đại Sở không? Họ thậm chí còn chẳng biết… Lúc bọn họ đi theo Đại đô úy, Đại đô úy đã tòng quân, đã bắt đầu đánh giặc…
Nãi Nhan còn chưa nghĩ xong, đã thấy Thoát Lí lộ ra sự tàn nhẫn, trong mắt lại mang ý cười nồng đậm: “Mặc kệ mười lăm năm trước, Tả đại đô úy A Tư Lan rốt cuộc có ở Đại Sở không, chúng ta cũng phải biến Vũ Dương công chủ này thành con gái Tả đại đô úy! Chỉ dựa vào khuôn mặt tương tự của hai người này, ta không tin có người nói họ không có quan hệ! Tất nhiên, Tả đại đô úy cũng sẽ không phản đối ý này… Cơ hội tốt để đả kích Đại Sở ha ha ha…”
Người Man tộc ở trong nhà sẽ nói với nhau bằng ngôn ngữ của mình, cười ầm ầm khiến xà nhà cũng chấn động theo. Quan viên Đại Sở bên ngoài làm việc đều trốn thật xa, không muốn trêu chọc bọn họ. Nhất là sứ giả triều đình Đại Sở phái tới, người sau trông còn yếu đuối hơn người trước, ngó thấy đám man rợ cao lớn thô kệch này lại càng muốn chạy cho xa.
Không ai đặc biệt đi nghe bọn họ bàn mưu tính kế gì.
Khâu Lâm Thoát Lí lại đi thêm hai bước, sau đó vẫy tay bảo Nãi Nhan đến gần: “Đi điều tra chi cặn kẽ về cô Công chủ kia, phải thật chi tiết! Bất kỳ điểm đáng ngờ nào cũng phải làm cho to ra!”
Mắt hắn lóe sáng: “Còn có mẹ nàng nữa, công chúa gì đó! Cũng phải điều tra! Tốt nhất là tra ra một đứa con rơi, xem bọn họ làm sao bây giờ…” Hắn cười to trong lòng, nhớ ngày xưa lúc Khúc Chu Hầu còn đánh giặc, không biết có bao nhiêu anh em đã rơi đầu. Khi đó Khúc Chu Hầu còn không phải Khúc Chu Hầu, chỉ là tướng quân gì đó. Người ăn đất ăn cát ở biên quan mỗi ngày, còn phải e ngại vị tướng quân này không thôi.
Người Hán nói thế nào ấy nhỉ? Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây!
Khúc Chu Hầu quyền cao chức trọng không ai giết được, nhưng cắm cái sừng lên đầu hắn thì dễ lắm!
Khâu Lâm Thoát Lí chứa đầy ác ý trong đầu, hắn thậm chí còn xoa tay, chuẩn bị tự mình ra trận. Vị công chúa kia địa vị cao quá hắn không thường gặp, nhưng Công chủ thì hay ra ngoài, đã gặp mấy lần và có thể nhiều hơn. Trông cô Công chủ kia tuổi còn nhỏ, vừa nhìn đã thấy dễ gạt hơn bất kỳ ai. Thế thì hắn sẽ giả vờ kính mộ nàng, đi cầu hôn nàng.
Bộ não đơn giản của Khâu Lâm Thoát Lí trở nên xấu xa, vui vẻ nghĩ: Phải cưới vị Công chủ này, sau đó trở về địa bàn của mình, để A Tư Lan Tả đại đô úy nhận con gái! Sau đó bọn họ sẽ nghênh ngang tuyên bố, chất vấn, chế nhạo Đại Sở… Nếu hoàng đế Đại Sở muốn bọn họ câm miệng thì phải cho hai, ba thành trì, càng nhiều càng tốt…
Nãi Nhan nghe theo chỉ thị của Khâu Lâm Thoát Lí. Khâu Lâm Thoát Lí bảo hắn đi hỏi thăm tư liệu chi tiết của cả nhà Khúc Chu Hầu, hắn gật đầu định ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, do dự một chút, hỏi Khâu Lâm Thoát Lí: “Có cần phái người về thảo nguyên không, báo một tiếng với Tả đại đô úy? Lời chứng từ chính miệng của Đại đô úy, hình như quan trọng hơn…”
Thoát Lí cười nói: “Lúc này khoan vội. Chờ chúng ta dẫn Công chủ về đã, Tả Đại đô úy sẽ hiểu thôi. Cho dù hiện tại phái người về báo, biết khi nào Tả Đại đô úy mới đi? Trễ nãi tốn thời gian!” Hắn cười khà khà: “Một Công chủ làm con gái Tả Đại đô úy, Tả Đại Đô Úy còn có gì không hài lòng sao? Chỉ sợ ngài còn vui lên tận trời, ngươi không biết đấy chứ, mấy năm nay, Tả đại đô úy không muốn cưới vợ, nhưng lại thích con nhà người ta…”
Nãi Nhan đóng cửa lại đi ra ngoài, để lại Thoát Lí tiếp tục trận cười ghê rợn khiến người ta khiếp sợ, đi làm cho kế hoạch của hắn càng dễ gạt người một chút…
Cả nhà Khúc Chu Hầu cũng không biết mình bị theo dõi, sắp đến thời điểm đón năm mới, phủ đang bận rộn chuẩn bị ăn tết. Đại Sở có tục lệ ăn mừng, luôn có người mới khách ăn tiệc, hiện tượng này đến tết càng dày đặc. Vợ chồng Khúc Chu Hầu mỗi ngày đều phải ra ngoài dự tiệc, có đôi khi là yến của đại thần nào đó, có đôi khi là yến của văn nhân mặc khách, có đôi khi lại là yến thưởng của cung đình; Có đôi khi là hai vợ chồng cùng đi, có đôi khi lại là mỗi người dự một tiệc.
Man tộc đến khiến không khí Trường An ngột ngạt. Nhưng cả nhà Khúc Chu Hầu đã không tham chính, rời khỏi triều từ lâu, ngoại trừ thỉnh thoảng chê bai trong yến hội thì cũng không ảnh hưởng mấy.
Hiện giờ điều khiến Trưởng công chúa lo lắng hơn cả là: “Cái Thiền đã mười lăm tuổi rồi, nên chuẩn bị mai mối cho con bé thôi…”
Khúc Chu Hầu lại nói: “Cái Thiền còn nhỏ, để con bé thêm hai năm nữa rồi tính.”
Ngồi trên xe ngựa từ phủ Thái phó trở về, nghĩ đến các cô các cậu trong yến hội. Vì muốn tạo nên một câu chuyện đẹp, Thái phó đã làm mai ngay tại chỗ cho một đôi, kết một mối Tần Tấn chi hảo(*) cho hai nhà. Trong lúc đó, cả yến tiệc đều nói về hôn sự của con trai, con gái nhà mình. Tất nhiên cũng có không ít lang quân quanh co lòng vòng thỉnh cầu hai vợ chồng Khúc Chu Hầu, sắc mặt của đôi vợ chồng cứng đờ tại chỗ.
(*) Tần Tấn chi hảo: Cuối cùng Trọng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, con trai vua cũng cưới công chúa nước Tần làm vợ, hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Trưởng công chúa không muốn gả con gái sớm, Khúc Chu hầu càng không muốn gả con gái sớm.
Lúc này sắc trời tối đen như mực, đèn lồng mờ ảo bên ngoài chiếu vào trong xe. Nói đến hôn sự của con gái, Khúc Chu Hầu rõ ràng có chút không vui. Trưởng công chúa ghé mắt nhìn ông một cái, nói: “Hai năm trước ông cũng nói chờ hai năm, giờ ông lại nói chờ hai năm nữa. Tôi e là hai năm nữa đến, ông vẫn muốn chờ tiếp hai năm nữa thôi. Tôi cũng không muốn gả cái Thiền sớm, nhưng nếu ông cứ trì hoãn như vậy, cái Thiền sẽ không tìm được người thích hợp. ”
Khúc Chu Hầu cười khẩy bảo: “Con gái tôi, dù không lấy chồng, tôi cũng nuôi được! ”
Trưởng công chúa nói: “Tôi thấy ông chỉ ước con bé mãi mãi không lấy chồng thôi, mãi hầu hạ bên gối ông.” Bà nói: “Hai đứa trước cũng chẳng thấy ông để tâm đến vậy, ông…”
Chợt cảm giác được bầu không khí không thích hợp, bà bèn im miệng.
Hai vợ chồng trong xe ngựa đã im lặng hồi lâu. Sau một lúc, Khúc Chu Hầu mới miễn cưỡng nói: “Trước khi con bé Thiền ra đời, tôi tuổi trẻ cao ngạo, còn chưa hiểu chuyện. Tôi không thân thiết với A Nhược và A Xu, bà cũng thế… Có vẻ chỉ trong nháy mắt, hai đứa đã trưởng thành. Còn tôi dường như chỉ còn lại mỗi con bé Thiền. Tất nhiên sẽ cưng chiều con bé, muốn tìm lại những gì đã bỏ lỡ từ con bé…”
Trưởng công chúa không nói gì.
Đèn lồng chiếu sáng khuôn mặt của bà.
Lòng bà chua chát, nghĩ: Bộ tôi không như vậy chắc?
Thời niên thiếu quá tự phụ, làm sai rất nhiều chuyện. Khi đó hôn nhân không thuận lợi như vậy, bà vừa yêu vừa hận phu quân. Hai người ầm ĩ không thôi, tất cả mọi người đều chê cười của họ… Nhưng chỉ chớp mắt một cái, đã qua nhiều năm như vậy.
Ngay cả con bé Thiền cũng trưởng thành rồi.
Trưởng công chúa thầm nói: Cái Thiền không giống A Nhược, A Xu. Mình phải cho con bé những gì tốt nhất. Mình yêu thương tất cả, nhưng vẫn lo cho cái Thiền nhất, muốn con bé được vạn sự như ý.
“Cha! Mẹ!” Hai vợ chồng im lặng không nói gì, nghe thấy ngoài xe có người đập hai cái lên cửa sổ gỗ. Ngay sau đó, Trưởng công chúa mở cửa sổ, vén rèm lên, liền nhìn thấy khuôn mặt con cả đang cười hì hì. Văn Phù Minh cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, vừa ung dung, nhàn nhã, còn có thể cúi đầu trò chuyện với hai người: “Cha mẹ, con nghe cha mẹ nói chuyện chiêu thân cho cái Thiền? Cha mẹ có thiên vị quá không? Con còn chưa lấy vợ mà cha mẹ đã nghĩ đến cái Thiền!”
Thế tử pha trò làm giảm bớt bầu không khí cứng nhắc giữa hai vợ chồng. Khúc Chu Hầu liếc xéo anh một cái, rồi vòng qua vợ, thò tay ý đóng cửa sổ lại: “Con chẳng còn nhỏ nữa, nếu muốn tìm vợ thì tự đi mà tìm!”
“Mẹ ơi…”
Trưởng công chúa chờ chồng đóng cửa sổ lại, thì buông rèm cửa xuống, hưởng ứng: “Cha con nói đúng đấy.”
Văn Phù Minh: “…”
Nhìn thấy cha mình bình tĩnh phân phó phu xe đánh xe nhanh lên, anh không thể không cưỡi ngựa đuổi theo. Anh lại vui cười nói chuyện với cha mẹ, chọc hai người họ cười…
Đường đêm dài, ánh đèn vô tận.
Lúc này ngoài sảnh đèn đuốc sáng trưng, Lý Tín đã đi vòng ba vòng. Trong tay hắn cầm một tập thư, còn chưa quyết định có nên đưa Văn Thiền không.
Con trai nhà Thừa tướng cực kỳ ngốc, cực kỳ tin tưởng hắn, làm cho cậu Hai nhà họ Lý cực kỳ áp lực.
Ngày đó ở quán rượu, Ngô Minh uống rượu đến mặt đỏ bừng, hai anh em kề vai sát cánh cùng thiếu niên, cầu xin hắn đưa thư cho Văn Thiền. Tất nhiên Lý Tín không chịu, Ngô Minh liền hỏi: “Tại sao? Tôi vất vả leo mấy trăm bậc thang, đi đến ngôi đền mới thỉnh được đó! Không chỉ có chữ của tôi, mà còn có phê tự của đại sư nữa! Phù hộ cho em Thiền luôn bình an… Anh họ à! Anh không muốn đưa, chẳng lẽ anh không hy vọng em Thiền bình an sao?”
Lý Tín gạt tay anh ta xuống khỏi vai mình, hắn mạnh tay mạnh chân, bóp cổ tay Ngô Minh làm xương cốt không ngừng vang lên, đau đớn kêu to. Lý Tín nói: “Ai là ‘anh họ’ của cậu?!”
Ngô Minh tủi thân sửa lời: “Ầy, anh là anh cả, được chưa? Tôi gọi nhầm ấy mà, anh đừng bực bội?”
Lý Tín nói: “Cậu đường đường là con trai nhà Thừa tướng, cả ngày không học hành, chạy đi leo núi, bái miếu cái gì? Cái gì mà Phật với chả Bồ Tát, còn cái thứ chẳng biết truyền tới từ phương nào nữa. Dân chúng vô tri thì thôi, cậu vậy mà cũng tin? Cậu thật sự không có việc gì để làm a? Cậu…”
Lý Tín giáo huấn Ngô Minh rất có đạo lý, để cậu Ba nhà họ Lý – Lý Diệp đứng bên cạnh dắt ngựa, mí mắt nhìn đến co giật. Nói nghe đường hoàng như thế, chỉ là anh họ cũng không thể nhìn người ta theo đuổi Vũ Dương công chủ mà thôi.
Lý Tín từ trước đến nay tùy tiện cẩu thả, hắn tự nhiên nghiêm túc đứng đắn một lần, lại bất đắc dĩ đụng phải cậu ấm Ngô Minh này. Ngô Minh sau khi bị cậu Hai nhà họ Lý dạy cho một trận, tỉnh rượu hơn phân nửa, lại còn trông mong chờ Lý Tín đưa thư giúp mình.
Lý Tín quả thật nhận thư của anh ta, lại nói: “Tôi không chắc mình sẽ đưa giúp cậu đâu đấy.”
Ban đầu hắn định sẽ không đưa thư giúp Ngô Minh, có đưa hay không còn phải xem hắn có vui không đã.
Nhưng Ngô Minh hiểu lầm rồi.
Ngô Minh gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu: “Trước nay em Thiền không để ý tới tôi. Em ấy không đáp lại thư tôi gửi, tôi đã quen rồi, không sao đâu.”
Lý Tín: “…”
Ngô Minh còn cảm thấy Lý Tín cực kỳ tốt: “Anh Hai, anh giúp tôi việc lớn như vậy, còn nhiều hơn thế tử nhà các anh nữa. Mỗi lần thế tử giúp tôi, đều sẽ lấy đủ thứ ở chỗ tôi. Anh Hai không cần thứ gì… Đúng là anh em tốt! Anh yên tâm, chuyện tuyết tai ở Hội Kê, tôi nhất định sẽ nói với cha! Cha tôi thương tôi nhất, cùng lắm thì tôi bị nhốt thêm hai hôm nữa à! Các anh nghĩ cho người dân như thế, tôi sẽ giúp các anh!”
Sau đó thằng ngốc kia bị Thừa tướng nhốt trong phủ, không được ra ngoài chơi đùa nữa.
Nhưng sau hai ngày, Thừa tướng truyền tin đến, đồng ý gặp hai vị lang quân nhà họ Lý, nghe bọn họ nói chuyện tuyết tai ở Hội Kê.
Thừa tướng chịu buông lỏng khiến bức thư mà con trai cả nhà Thừa tướng đưa Lý Tín biến thành khoai lang nóng bỏng tay. Làm Lý Tín chần chừ ở trước viện của Văn Thiền, một hồi hắn muốn đưa, một hồi lại không muốn đưa. Trong lòng hắn kính nể Ngô Minh, không ngờ Ngô Minh ngốc đến vậy, kẻ ngốc thì có phúc của kẻ ngốc…
Cậu Hai nhà họ Lý đột nhiên cười tiêu sái, thầm nghĩ: Đưa bức thư thôi mà? Lý Tín ta đây sợ cái gì?
Hắn sải bước vào trong viện, đi tìm Văn Thiền.
Các thị nữ đang chuẩn bị bữa tối, thấy Lý Tín tới, liền dẫn hắn vào tìm công chủ. Văn Thiền ở trong phòng xem sách, xem chán rồi thì nghe được tiếng nói chuyện trong viện. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy rèm cuốn lên, thiếu niên mang theo hơi lạnh tiến vào.
Văn Thiền mở to hai mắt nhìn hắn đi tới, bèn ném quyển trục lên bàn trước mặt.
Lý Tín đứng khoanh tay, nói ngắn gọn: “Có người đưa thư cho em, em muốn xử lý như thế nào?”
Văn Thiền chớp chớp mắt chẳng hiểu gì, thấy sắc mặt Lý Tín nhàn nhạt. Thanh Trúc phía sau lại nháy mắt với nàng, ý là tâm trạng Nhị Lang không tốt. Văn Thiền còn chưa rõ ràng nguyên nhân, thư gì cơ, nàng nghe không rõ. Nhưng nhìn sắc mặt Lý Tín, gân cốt thức thời của nàng nổi lên, báo với nàng rằng không nên hỏi thẳng vào lúc này.
Vậy nàng phải nói gì đây?
Văn Thiền thăm dò mở miệng: “Anh họ à, anh có đói không? Anh đã ăn gì chưa? Anh có muốn dùng bữa tối với tôi không?”
Lý Tín: “…”
Cùng lúc đó, vợ chồng Khúc Chu Hầu đã trở về phủ. Trưởng công chúa về nghỉ ngơi, Khúc Chu Hầu nhớ tới con gái phải gả cho người ta, luôn không đành lòng. Khúc Chu Hầu suy nghĩ một chút, liền đi về phía viện của Văn Thiền.
Lâu rùi mới quay lại, cảm ơn độc giả vẫn chờ mong tụi mình. Xin giới thiệu thành viên mới của tụi mình: bạn Aimee. Tụi mình vẫn đang tuyển CTV cho bộ truyện Biểu ca các bạn nhaaa.