Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 67
Anh có thể giúp tôi đưa cho cô ấy?
Những người Man theo hoàng tử đến Trường An đón năm mới, mỗi người đều có tài năng và địa vị nhất định. Họ đến Trường An không phải với mục đích hữu nghị và hòa bình, mà là để khiêu khích, phô trương, thăm dò. Hai nước quanh năm giao chiến nhưng vẫn luôn giữ vững biên cương. Người Man thiện chiến không bằng lòng với việc này đã lâu. Họ muốn đánh vào vùng đất lớn của Trung Nguyên, muốn có được gấm vóc, vàng bạc và mỹ nhân của một Trung Nguyên trù phú. Nhưng bọn họ cũng biết diện tích Đại Sở rất lớn. Nếu muốn xâm lược, đây không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành. Hôm nay, Hoàng đế Đại Sở có thái độ tươi cười thân thiện, cúi đầu nhún nhường đối với bọn họ, người Man muốn thăm dò xem rốt cuộc Đại Sở có thể nhún nhường tộc Man tới mức nào.
Con dao dài dính máu được bọn họ gài trên hông, máu cừu họ uống được nuôi dưỡng trong lồng ngực và phổi. Bọn họ như những con sói trên thảo nguyên, nhìn Đại Sở với ánh mắt hau háu như hổ rình mồi. Nhiều nhân vật quyền thế ở Trường An biết rõ điều đó, nhưng vẫn mong được bình yên, an nhàn. Mỗi năm cống nạp mỹ nữ và ban thưởng nhiều hơn, để người Man gây rối ở biên giới, không nhúng tay vào sâu lãnh thổ Đại Sở.
Tình hình lúc này, bên kia có những hành động như muốn khiêu chiến từ lâu.
Trong đoàn người Man đến Trường An lần này, có rất nhiều võ sĩ thân hình vạm vỡ, đến đây để đấu với võ sĩ ở Trường An. Trước khi đi, bọn họ đã được Man Vương căn dặn cứ yên tâm làm loạn ở Đại Sở, xem hoàng đế Đại Sở kiên nhẫn được đến đâu.
Hiện tại, trước mặt Lý Tín và Văn Thiền, không chỉ có hoàng tử tộc Man Hách Liên Ly Thạch, mà còn có vô số võ sĩ theo sau anh ta. Những võ sĩ này đều có chiếc eo to tròn, giữa tiết trời đông lạnh giá tháng 12 âm lịch, họ mặc ít quần áo hơn hầu hết mọi người trên phố, chiều cao cũng nhỉnh hơn một cách rõ rệt. Khi họ nhìn xuống bằng ánh mắt hung hãn, cả Lý Tín và Văn Thiền đều cần phải ngước lên nhìn họ.
Nhưng những võ sĩ tháp tùng hoàng tử đến, không có nghĩa rằng họ đều là người của hoàng tử.
Trong đó có một võ sĩ tên là Khâu Lâm Thoát Lí đang đứng sau hoàng tử tộc Man Hách Liên Ly Thạch của bọn họ. Hoàng tử rất phấn khích, nói chuyện với hai thiếu niên bằng tiếng Đại Sở không thuần thục. Võ sĩ nọ kinh ngạc nhìn cô gái trẻ trước mặt. Thoát Lí đến Trường An đã được mấy ngày. Ở Trường An cũng thấy nhiều mỹ nữ, đặc biệt là các cô gái quý tộc, cô nào cũng xinh đẹp, nho nhã, so với những cô gái người Man thực sự rất khác biệt. Người Man tuy rằng ngoài miệng chê cười các nữ nhân Đại Sở đều là dây tơ hồng, nhưng trong lòng bọn chúng tất cả đều ngứa ngáy khó chịu, chỉ thấy mỹ nữ ở đây thực sự quá tuyệt vời, giá như có thể ôm một cô trở về thì tuyệt biết mấy.
[*] Dây tơ hồng 菟丝草: Ý chỉ những cô gái yếu đuối mỏng manh, cần sự bao bọc che chở của đàn ông.
Tuy nhiên, trong vô số các cô gái, cô gái trước mặt vẫn là người nổi bật nhất, như viên ngọc sáng chói mắt. Vẻ đẹp của nàng mỹ lệ như sắc xuân mơn mởn, nặng trĩu đầu cành, cuốn hút người nhìn. Hoa phù dung giữa làn nước trong veo cũng rất xinh đẹp, nhưng so với cô gái này thì có vẻ quá mờ nhạt. Cô gái đứng trước mặt bọn họ, đôi mắt đen láy, khuôn mặt dịu dàng, nàng mím môi cười khiến người ta sôi máu, trái tim mê mẩn muốn quỳ xuống dưới chân nàng.
Nhưng Khâu Lâm Thoát Lí chăm chú nhìn cô gái không chớp mắt, không phải vì kinh ngạc trước vẻ đẹp diễm lệ của nàng. Mà cô gái trong ánh mắt lại trùng lặp với một khuôn mặt trong trí nhớ của hắn ta. Khi cô gái đứng lặng lẽ, hắn đã có thể nhìn thấy bốn đến năm phần bóng dáng người đó trên khuôn mặt nàng. Còn khi nàng cười hoặc cau mày, khi biểu cảm của nàng trở nên sống động, nàng gần như giống hệt người đó!
Khuôn mặt kiều diễm của nàng không thể kìm nén sự giống nhau đến đáng sợ này!
Thoát Lí gần như không nói nên lời.
Trong nhóm võ sĩ tộc Man, hắn ta là người có võ nghệ xuất sắc nhất nên được chọn tháp tùng hoàng tử đến Trường An. Ở lãnh thổ tộc Man, chủ nhân của hắn không phải là hoàng tử, mà Tả đại đô uý A Tư Lan. Trong tộc Man, trên có Vương dưới có Tả Hữu Vương, dưới Tả Hữu Vương lại phân thành Tả Hữu Cốc Lãi Vương. Còn dưới Cốc Lãi Vương có hai mươi tư thủ lĩnh “Vạn Kỵ”. Tộc Man lấy Tả làm Tôn, Tả đại đô uý chính là một trong hai mươi tư thủ lĩnh “Vạn Kỵ”.
Khâu Lâm Thoát Lí được chọn từ đội kỵ binh của Tả đại đô uý ra.
Lúc này Thoát Lí nhìn cô gái, cảm thấy nàng và chủ nhân của mình, Tả đại đô uý A Tư Lan thực sự quá giống nhau.
Thoát Lí đã gắn bó với Tả đại đô uý trong suốt mười năm, từ lúc Đại đô uý còn chưa lên chức, hắn đã theo hầu bên cạnh. Trong suốt nhiều năm qua, Đại đô uý chưa bao giờ để lộ khuôn mặt thật của mình, ông luôn đeo một chiếc mặt nạ gớm ghiếc khi ra ngoài. Theo lời kể của Đại đô uý, lúc trẻ ông không hiểu chuyện, nên bị người ta huỷ hoại khuôn mặt, sau đó sợ khuôn mặt mình sẽ khiến người khác hoảng sợ nên ông lúc nào cũng đeo mặt nạ.
Nhưng Thoát Lí đã từng nhìn thấy khuôn mặt của Tả đại đô uý sau khi gỡ bỏ mặt nạ xuống. Ngoài vết sẹo gớm ghiếc kia ra, thần sắc trên khuôn mặt ấy, trong những năm gần đây hắn vẫn luôn nhớ rõ.
Khuôn mặt của cô gái trùng với khuôn mặt đó.
Thoát Lí hết sức kinh ngạc: Chuyện gì đã xảy ra? Có lẽ nào cô gái này thực sự là con gái ruột của Tả đại đô uý? Tả đại đô uý nói rằng, ông xuất thân là trẻ mồ côi, không có lấy một người thân. Vậy còn cô gái trước mặt này thì sao? Trông giống ông ấy đến như thế, nếu không phải là cha con, thì có thể là quan hệ gì đây chứ?
Nhưng làm thế nào mà Tả đại đô uý lại có một cô con gái ở Trường An? Tại sao ông ấy lại chưa bao giờ nhắc tới điều đó?
Thoát Lí đột nhiên có chút kích động: Nếu như một cô gái người Hán, một cô gái quý tộc ở Trường An, thực sự là huyết thống của tộc Man bọn họ! Haha, chỉ cần nghĩ đến biểu cảm của Hoàng đế Trường An thôi, cũng đủ thấy hả hê thế nào rồi!
Trong khi Khâu Lâm Thoát Lí đang nhìn chằm chằm vào Văn Thiền, hoàng tử tộc Man vẫn đang cố gắng hết sức để giao tiếp với hai thiếu niên. Nhìn thấy Văn Thiền, Hách Liên Ly Thạch cảm thấy trong lòng vừa vui sướng vừa lo lắng, lắp bắp nói: “Lúc nãy, tôi đã nhìn thấy hai người ở trường đua ngựa, không ngờ thực sự là hai người! Thật quá may mắn!”
Văn Thiền kinh ngạc: “Anh Hách Liên, bây giờ anh nói thuần thục quá!”
Trước mặt cô gái, chàng thanh niên đỏ mặt tía tai, liên tục xua tay, hết sức ngượng ngùng.
Lý Tín ở một bên nhàn nhã nói, “Đương nhiên là may mắn. Anh đến được tận Trường An, vận may này người thường đâu thể sánh.”
Hách Liên Ly Thạch cùng Văn Thiền: “…”
Đều cảm thấy rõ sự mỉa mai trong lời nói của hắn.
Có khi nào hắn đang nói đến lòng lang dạ sói của người Man chăng?
Khuôn mặt Hách Liên tối sầm lại, “Tôi không có ác ý. Tôi không muốn làm tổn thương hai người. Trước đây tôi không nói sự thật cho hai người biết, vì sợ sẽ làm liên lụy đến hai người.” Anh nhìn Văn Thiền bằng ánh mắt đầy hi vọng, cầu xin sự tha thứ.
Anh ta cao lớn, dũng mãnh, lại không phải người cười nói tuỳ tiện. Anh còn là hoàng tử tộc Man, vậy mà ánh mắt đang nhìn Công chủ của anh, lại tràn đầy thấp thỏm lo âu, tựa hồ lo sợ nàng sẽ trách tội mình.
Văn Thiền không biết nên nói cái gì.
Đương nhiên, nàng có thể thấy rõ, Hách Liên Ly Thạch có cảm tình với nàng, có lẽ vì khi đó, nàng là người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh dậy ở làng Từ Châu. Nàng là vị ân nhân cứu mạng anh, lại còn xinh đẹp đến lạ. Nên Hách Liên Ly Thạch luôn sợ tổn thương nàng, luôn sợ nàng không thích mình, sợ nàng sẽ oán hận mình.
Nhưng Văn Thiền thực sự đâu có đơn thuần tới mức không có não.
Cho dù Hách Liên Ly Thạch có ấn tượng tốt với nàng như thế nào, thì anh ta cũng là người Man!
Bản thân nàng là con dân Đại Sở, nàng và Hách Liên Ly Thạch không thể trở thành bạn bè của nhau.
Nàng đứng bên cạnh anh họ, nắm lấy tay áo anh họ, nhường quyền nói cho Lý Tín. Nhìn thấy thái độ của nàng như vậy, Hách Liên Ly Thạch trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng, đột nhiên hiểu rằng, Văn Thiền không thể tùy hứng cười nói với mình như trước kia, khi chưa biết rõ thân phận của mình nữa. Lý Tín tiến lên một bước, chặn ánh mắt thăm dò phía sau lưng Hách Liên Ly Thạch.
Đó là Thoát Lí.
Khi Thoát Lí nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của chàng trai trẻ đột ngột chặn tầm nhìn của mình, hắn thản nhiên liếc sang rồi lạnh lùng cười. Trong mắt hắn, tiểu tử này yếu ớt chẳng khác gì một con gà nhiếp, một tay cũng có thể bóp chết hắn, căn bản không đáng để hắn phải bận tâm nhìn thêm một cái.
Lý Tín đã cảnh báo, nhưng Khâu Lâm Thoát Lí lại tiến lên một bước khiêu khích, nói bằng một thứ tiếng Đại Sở lạ lẫm, hỏi cô gái, “Này, cô là Công chủ? Trông cô đẹp đấy, tại sao chúng ta không đi uống rượu?! Rượu Trường An của các người nhạt như nước lã, tôi mời cô uống rượu nồng hơn, đi chứ? Cha mẹ cô là ai? Có thực là người Đại Sở không vậy? Tôi thấy trông cô chẳng giống người Đại Sở…”
Những gì hắn nói ra thật xấc xược.
Hắn biết rõ đối phương là Công chủ Vũ Dương, vậy mà còn dám buông lời đùa cợt như vậy, lá gan của Khâu Lâm Thoát Lí rõ là to. Rõ ràng trong mắt hắn không coi Đại Sở ra gì, không coi địa vị Công chủ ra gì!
Hách Liên Ly Thạch cau mày.
Nhưng chưa kịp nói gì, anh đã nhìn thấy Lý Tín đang bảo vệ Văn Thiền trước mặt mình mỉm cười. Lý Tín nói: “Em gái tôi không uống rượu với đám người Man các người. Ông đây uống với các người, thế nào?”
Khi nói “ông đây”, hắn cũng có ý khiêu khích, nhưng đối với Khâu Lâm Thoát Lí, người không thông thạo ngôn ngữ Đại Sở, đối với một kẻ chỉ đang ở trình độ vừa nghe vừa đoán như hắn đương nhiên không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lý Tín. Hách Liên Ly Thạch thì nghe ra, nhưng anh cũng không ngăn cản tên tướng quân dưới trướng mình – chỉ nghe Thoát Lí khinh thường nói, “Ngươi? Uống với ngươi thì có gì hay ho! Vẫn nên uống với tiểu mỹ nhân thì hơn, hê hê…”
Lý Tín lạnh lùng cười, “Muốn chết!”
Lý Tín đánh một chưởng về phía Thoát Lý. Khâu Lâm Thoát Lý cảm thấy một luồng gió lạnh tạt thẳng vào mặt, như thể bị một sức mạnh ngàn người áp đảo. Chỉ với một chưởng này, có thể thấy được võ nghệ của thiếu niên. Hắn lập tức không dám bất cẩn, sải bước sang trái hai tay giơ lên đỡ chiêu, ngăn cản công kích của thiếu niên. Hắn xoay một vòng lùi về sau, sau đó người ta liền thấy hắn và thiếu niên nhảy bổ ra đánh nhau trên phố.
Văn Thiền sợ hãi kêu lên: “Anh Hai!”
Phía trước, hai người võ nghệ cao cường giao chiến với nhau, tạo ra một cơn gió lớn. người Văn Thiền lắc lư, những hộ vệ vẫn luôn theo sát phía sau nhanh chóng nhảy lên phía trước, bảo vệ Công chủ. Hách Liên Ly Thạch muốn vươn tay đỡ lấy Văn Thiền đang chao đảo, nhưng một tia sáng sắc lạnh chém thẳng xuống tay anh. Anh bật dậy thu tay về, né được chiêu thức chết người của đối phương, mang theo ánh mắt vừa kinh ngạc không thể tin được nhìn lên: Những hộ vệ trên phố đồng loạt rút đao kiếm sáng loáng, kéo Công chủ của họ lùi về phía sau bảo vệ nàng.
Tên thủ lĩnh lạnh lùng nói: “Rảnh tới mức đến phố lớn ở Trường An làm loạn!”
Hầu hết các hộ vệ trong phủ của Khúc Chu Hầu đều là những thuộc hạ năm xưa theo ông nam chinh bắc chiến, sau khi trở về không tìm được cơ hội phát triển tốt nên lựa chọn tiếp tục theo hầu ông. Khi xưa cùng ông ra chiến trận, họ đều là những binh sĩ dũng cảm thiện chiến; Khi Khúc Chu Hầu rửa tay gác kiếm, bọn họ theo ông trở về Trường An làm hộ vệ nhàn rỗi. Võ công của bọn họ không hẳn đã giỏi, nhưng đều là những người hết mực trung thành với ông, trận chiến với người Man năm xưa càng khiến họ căm thù đám người Man này.
Công chủ gặp nạn, Lý Nhị Lang thì đang chiến đấu với một võ tướng người Man, những hộ vệ này cũng ngứa ngáy chân tay. Hách Liên Ly Thạch còn chưa kịp ngăn cản, những võ sĩ người Man khác sau lưng anh, ai cũng máu nóng dồn lên não, hét lớn rồi tất thảy xông lên. Đao kiếm va chạm vào nhau, người ngựa hai bên lấy Lý Tín và Thoát Lí làm trung tâm, đại chiến diễn ra rất quyết liệt.
Phố Trường An vốn yên bình nay đã biến thành một mỡ hỗn loạn. Dân chúng ai nấy hiện rõ vẻ sợ hãi trên mặt, vội vàng tránh đi; còn những người nhanh trí, lập tức đi gọi đội Chấp kinh ngô đang tuần tra trên phố khác tới. Chấp kinh ngô lãnh đạo quân đội phía Bắc kinh sư, phụ trách các công việc tuần tra của kinh sư. Bây giờ người Man và con dân Đại Sở đang đánh nhau, tất nhiên là phải tìm họ tới rồi!
[*] Kinh sư: Cách gọi kinh đô thời xưa. Thời cổ đại, kinh sư thường là nơi tấp nập, phồn hoa nhất cả nước.
Lúc này, Hách Liên Ly Thạch cuối cùng cũng được đứng cạnh Văn Thiền. Anh nắm lấy cổ tay của Văn Thiền, đưa nàng ra khỏi trận địa. Hai người nhìn nhau một hồi, Hách Liên Ly Thạch càng ngượng ngùng, anh vốn dĩ muốn cùng Văn Thiền hồi tưởng lại những hồi ức đẹp năm xưa, nhưng không ngờ lại thành ra thế này!
Hách Liên Ly Thạch hét lên, “Dừng tay! Dừng tay!”
Bên đó vẫn không có phản hồi gì.
Văn Thiền: “…”
Vị hoàng tử này đúng là không có uy. Dẫn theo một đám võ sĩ tháp tùng mà muốn ra tay liền tự ý ra tay, muốn đánh nhau liền đánh nhau, hết lần này đến lần khác, căn bản không có ý định nghe theo lời hoàng tử điện hạ.
Văn Thiền vừa lo lắng cho Lý Tín, vừa liếc nhìn Hách Liên Ly Thạch. Nàng nhìn về phía Lý Tín, Khâu Lâm Thoát Lí cao to vạm vỡ hơn rất nhiều so với anh họ của nàng, toàn thân cơ bắp đầy đặn, hét lên một tiếng mặt đất rung chuyển. Văn Thiền lo sợ Lý Tín sẽ chịu thiệt thòi trong tay Khâu Lâm Thoát Lí. Nhưng sau đó nàng ngây ra nhìn, anh họ của nàng thân thể cực kỳ linh hoạt, nhạy bén, mũi chân vừa đạp xuống đất, người Man kia liền đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại bị Lý Tín giẫm lên lấy đà. Sau vài cú đạp chân thiếu niên đã đứng trên vai hắn.
Hai tay Lý Tín ôm lấy đầu của tên kia vẫn đang gào thét không ngừng, hễ vung tay lên lại một cú đấm giáng xuống – “Muốn náo loạn ở Trường An ư? E rằng các người không có bản lĩnh ấy…”
Đối thủ hất mạnh thiếu niên xuống.
Hai người vật lộn.
Cuộc chiến giữa hai người họ ly kỳ và nguy hiểm hơn rất nhiều so với xung quanh!
Văn Thiền nhìn về phía Hách Liên Ly Thạch, “Anh Hạo Liên, anh thực sự không thể khiến bọn họ dừng lại sao?”
Nàng nói chuyện với Hách Liên Ly Thạch, vẫn ngọt ngào gọi anh là “Anh Hạo Liên”, như thể nàng không hề quan tâm đến sự khác biệt giữa hai bên. Nếu Lý Tín ở bên cạnh, sẽ nhìn ra bản chất gian dối của cô gái này. Nhưng Hách Liên Ly Thạch không biết, nên anh rất cảm động khi Văn Thiền nói chuyện với anh, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy, “Đều là thuộc hạ của phụ thân, lời nói của tôi với bọn họ không có tác dụng.”
Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Văn Thiền, Hách Liên Ly Thạch an ủi nàng, “Không sao đâu, bọn họ đều là người có chừng mực, A Tín nhất định sẽ không sao.” Nếu những người này thực sự không có chừng mực, phụ hoàng sẽ không để họ theo mình đến rồi.
Văn Thiền liếc anh một cái nói: “Không phải tôi sợ anh họ của tôi bị thương, tôi sợ anh họ tôi quá lợi hại, lỡ tay giết chết người của anh thì sẽ gặp rắc rối lớn.”
Nàng lo lắng không yên, thực sự là vì điều đó.
Hách Liên Ly Thạch: “…”
Quét mắt qua trận chiến một lượt, trong lòng anh cũng rất ngạc nhiên. Thân thủ của Lý Tín dường như tốt hơn lúc trước khi giao đấu với anh rất nhiều. Rốt cuộc là bởi vì tuổi trẻ tài cao, mới trải qua mấy tháng mà võ công đã tiến bộ thế này, hay là khi đó giao đấu với anh, cậu ta chưa dùng hết sức?
Nếu là vế trước, thì đối thủ này quả đáng sợ.
Nếu là vế sau thì, đối thủ này… còn đáng sợ hơn.
Anh nheo mắt lại khi nhìn thấy Khâu Lâm Thoát Lý liên tục bị đánh bại trong tay Lý Tín. Anh cau mày, không thể để họ đánh nhau nữa. Vừa nhảy vào trận địa, chuẩn bị xuất chiêu chợt nghe thấy dân chúng xung quanh kinh ngạc hét lớn: “Người của Chấp kinh ngô đến rồi!”
Quay đầu lại nhìn, liền thấy một đội quân lớn đồng loạt đi tới, áo giáp sáng rực lên dưới ánh nắng mặt trời, thủ lĩnh cưỡi trên lưng ngựa ngẩng cao đầu trực tiếp hạ lệnh cho người phục sẵn dưới mái hiên các cửa tiệm hai bên đường giương cung bắn xuống tới tấp, không cần biết người mình hay kẻ địch, cứ thế một trận mưa cung xối xả bắn xuống.
Hai bên dừng lại một cách miễn cưỡng trước sự xuất hiện của chấp kinh ngô. Cả đám người Man và hộ vệ của Công chủ hầu hết đều bị thương. Đám hộ vệ của Công chủ không nói gì, còn đám người Man vừa nhìn thấy Chấp kinh ngô đến, kích động hét lên, lúc thì nói tiếng Quan thoại, lúc thì nói tiếng Man, gào hét tới mức khiến người của Chấp kinh ngô cũng muốn đau đầu, nhưng đại khái vẫn hiểu ý họ: Nếu như không phạt nặng bên kia thì sẽ khởi tấu báo lên bệ hạ! Hãy để bệ hạ phán xét! Người của Công chủ đã làm họ bị thương, phía Công chủ phải chịu trách nhiệm!
[*] Tiếng quan thoại là cách nói của thời xưa chỉ tiếng phổ thông, là ngôn ngữ chính của Trung Quốc.
Chấp kinh ngô cố gắng thuyết phục hai bên, Văn Thiền lo lắng kéo anh họ, không để cho Lý Tín tiếp tục khiêu khích đối phương bốc hoả, cuối cùng cũng sự việc cũng được dập tắt. Chấp kinh ngô dùng thái độ hữu nghị yêu cầu đám người Man kiêu ngạo rời đi, nói rằng quan phủ sẽ điều tra sự việc một cách nghiêm ngặt và chắc chắn sẽ cho bên kia một lời giải thích thích đáng.
Trước khi Hách Liên Ly Thạch rời đi, anh nhìn Lý Tín và Văn Thiền phía sau với ánh mắt phức tạp. Anh đã tử tế chào hỏi hai người họ, nhưng anh không ngờ rằng sự việc lại đi đến nước này. Anh chua xót nghĩ trong lòng: Có lẽ đứng trên hai lập trường khác nhau, chúng ta thực sự không thể làm bạn được nữa.
Cảnh kề vai sát cánh chiến đấu ở Từ Châu cả đời này sẽ không bao giờ tái diễn.
Người con gái đã cứu anh, anh không những không trả ơn nàng, ngược lại còn gây thêm rắc rối cho nàng…
Đến bao giờ anh mới có thể báo đáp ơn cứu mạng này?
Hách Liên Ly Thạch vô cùng chua xót, trong kiến thức cằn cỗi của mình về ngôn ngữ Đại Sở, anh đã nghĩ ra một từ cho bản thân, đó là “đền ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp”.
Thế nhưng cái nghĩa “lấy thân báo đáp” này, nên báo đáp thế nào được đây?
Đám người Man phiền phức cuối cùng được yêu cầu rời đi, đường phố nhanh chóng lấy lại sức sống. Có Chấp kinh ngô duy trì lại trật tự ở hiện trường, dân chúng vẫn xì xào bàn tán, chỉ trích và phàn nàn về hành động của họ như vậy là không thoả đáng, rõ ràng trong nội thành Trường An, lại còn để đám người Man đè đầu cưỡi cổ, thực sự quá nhục nhã và bất lực!
Người của Chấp kinh ngô vô cùng khó xử, cúi đầu duy trì trật tự, hai má họ cũng bất giác đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tất nhiên họ rất tức giận khi thấy đám người Man hoành hành, nhiễu loạn trật tự, nhưng quan trách trên vai, họ nào dám khiêu khích đám người Man này chứ?
Thủ lĩnh Chấp kinh ngô ra lệnh cho cấp dưới ghi lại những gì đã xảy ra ở đây, trấn an Công chủ nói rằng sẽ không sao cả, Lý Nhị Lang lúc nào rảnh có thể đến kinh vệ nói một tiếng là xong. Người của Chấp kinh ngô chắc chắn không thể làm gì Lý Nhị Lang được.
Đợi người của Chấp kinh ngô đi rồi, hộ vệ của Công chủ ẩn náu xa nữ công tử của mình xa một chút, giữ khoảng cách để không làm phiền tới nàng. Văn Thiền vẫn còn nhìn theo đám người Man đang xa dần, như thể có tâm tư gì đó.
Nàng quay đầu lại nói với Lý Tín, “Cái người mà Hạo Liên mới đầu nói chuyện cùng ấy, ánh mắt cứ dõi theo tôi rất chăm chú…”
Lý Tín như cười như không với ánh mắt vô cùng xấu xa.
Văn Thiền lập tức im lặng.
Lý Tín đặt tay lên vai Văn Thiền cười hi hi rồi hỏi nàng, “Vậy em có biết tại sao họ lại nhìn em chằm chặp vậy không? Em có chú ý ánh mắt của họ không, nào, nói tôi nghe xem.”
Văn Thiền nghĩ nhất định là có ấn tượng tốt với tôi rồi, nhất định là thích tôi rồi. Ánh mắt đàn ông nhìn nàng, cũng chỉ có ý đó, chẳng cần đoán cũng biết…
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Lý Tín, trong lòng Văn Thiền lại nghĩ, mình không thể nói với hắn là mình biết được, nếu không anh họ lại nghĩ kinh nghiệm yêu đương của mình phong phú đến nhường nào nhường nào. Rồi nhất định sẽ lại châm chọc nàng… Thế là, nàng ngây ngô chớp chớp mắt, “Tôi không biết. Họ cứ nhìn tôi chằm chằm, lẽ nào bởi vì hôm nay tôi trang điểm có vấn đề gì sao? Hay là họ bị đau mắt? Anh họ, anh nói xem, rốt cuộc bọn họ có ý gì?”
Lý Tín: “…”
Lý Tín mỉm cười, âu yếm vuốt tóc nàng, cũng không bóc trần sự giả tạo ngây ngô của nàng, ra vẻ nghiêm nghị nói, “Ve Ve xinh đẹp như thế này, trang điểm cũng không có vấn đề gì cả. Chắc là do họ bị đau mắt đấy. Thôi bỏ đi, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Văn Thiền cũng đồng quan điểm với hắn.
Sau rắc rối này, đôi bạn trẻ không còn hứng thú chơi nữa. Lý Tín trầm ngâm nghĩ tại sao tên người Man đó lại đột nhiên khiêu khích Văn Thiền, ánh mắt đối phương không ngừng nhìn chằm chằm Văn Thiền. Ánh mắt kinh ngạc kia, Lý Tín nghĩ mình chắc chắn không nhìn nhầm. Nhưng Văn Thiền có gì mà khiến cho tên kia chấn động đến mức đó?
Bởi vì sắc đẹp của nàng ư? Lẽ nào người Man chưa từng nhìn thấy người con gái nào đẹp như vậy nên chấn động? Không thể chứ?
Ánh mắt đó rõ ràng khác hẳn với ánh mắt tràn đầy tình cảm của Hách Liên Ly Thạch, Trong đó ẩn chứa một tia ác ý… Hai hàng mi Lý Tín cụp xuống, che đôi mắt lại, thầm nghĩ: Đúng vậy, ác ý. Mình đã không nhìn nhầm.
Đang suy nghĩ, hắn đột nhiên nghe thấy xung quanh mình có âm thanh cuồn cuộn trào dâng, khí tức sắp tụ lại phun ra. Sau khi sửng sốt một hồi, đột nhiên nghĩ tới Văn Thiền đang thất thần đi bên cạnh. Hắn đột ngột dừng lại, khiến cho Văn Thiền đang bước chậm phía sau đâm sầm vào người hắn, nàng che mũi, vừa định mắng thì đã thấy chàng trai chuyển mình, ôm nàng nhấc bổng lên xoay nửa vòng rồi đặt nàng xuống dưới mái hiên của một cửa tiệm. Trước khi nàng kịp hiểu ra, đôi tai nàng đã bị chàng trai bít lại.
Và gần như cùng một lúc, Văn Thiền nghe thấy tiếng pháo nổ yếu hơn gấp rất nhiều lần bình thường.
Nàng thẫn thờ nhìn xuống, thấy pháo nổ lốp bốp khắp phố, giấy đỏ và tiếng động ồn ào bay khắp bầu trời. Nhiều người lộ rõ vẻ mặt mắng nhiếc, liền bị những đứa trẻ đốt pháo cười nhạo. Người lớn đuổi theo bọn trẻ con liền bỏ chạy, pháo nổ téo lửa vang rền cả con phố.
Văn Thiền ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy Lý Tín đang cụp xuống dịu dàng nhìn mình. Đôi mắt của hắn như biển xanh, như đao kiếm ẩn hiện dưới đáy biển sâu lắng, lặng lẽ chảy.
Hắn sợ tiếng pháo nổ sẽ khiến nàng sợ hãi nên lập tức lấy tay bịt tai nàng lại.
Nhiều cô gái trên đường mặt mày tái mét, sợ hãi trước trò nghịch ngợm tinh quái này của lũ trẻ, nhưng Văn Thiền thì không một chút ảnh hưởng. Nàng chớp mắt, cảm nhận nhiệt độ bàn tay Lý Tín đang áp vào tai mình, hít hà mùi trên cơ thể của anh họ, nàng nhìn vào mắt hắn. Cảm thấy bản thân mình đang được bao bọc, chăm sóc.
Giống như mỗi lần đốt pháo dịp Tết đến, nàng đều sợ hãi trốn trong vòng tay mẹ. Cha nàng vẫn thường cười đùa nàng, rồi dặn dò gia nhân hãy đốt pháo xa hơn. Nhưng vào thời điểm này trong năm, luôn có rất nhiều người đốt pháo. Từ khi còn nhỏ Văn Thiền đã luôn yếu ớt như vậy, nàng rất dễ sợ hãi. Mỗi khi nàng sợ hãi, luôn có mẹ âu yếm ôm chặt nàng vào lòng an ủi.
Giờ đã lớn rồi.
Cha mẹ nàng đều không ở bên.
Nhưng có Lý Tín bảo vệ nàng.
Đợi tới khi tiếng pháo bé dần rồi, Lý Tín mới hạ đôi tay đang bít chặt trên tai Văn Thiền xuống. Hắn cùng nàng đứng dưới mái hiên, nhìn cảnh tượng cười đùa náo nhiệt trên phố, thản nhiên nói: “Ve Ve, Tết sắp đến rồi.”
Văn Thiền vẫn còn chìm đắm trong sự ấm áp mà Lý Tín vừa truyền cho, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp nên ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Tín cúi đầu nhìn nàng, “Tết đến rồi, em cũng nên nghĩ tặng tôi món quà gì đi chứ?”
Văn Thiền: “… Anh họ, chẳng ai lại đi đòi quà người ta như thế cả.”
Lý Tín búng mặt nàng một cái, cười khúc khích nói, “Tôi lo nếu tôi không nhắc, em sẽ chẳng nhớ tới. Ve Ve này, tôi không muốn chịu đựng sự vô lương tâm của em thêm lần nữa chút nào.”
Văn Thiền thầm mắng trong lòng: Có anh mới không có lương tâm ấy!
Nhưng nàng lại nghiêm túc nghĩ, nên chọn món quà gì tặng anh họ được nhỉ?
Nàng nghĩ: Anh họ cần gì nhỉ?
Nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang bước đi phía trước, thầm nghĩ: Ồ, đúng rồi, anh họ mình cần tiền.
…
Sau vụ náo loạn trên đường phố ngày hôm đó, rất nhiều ngày sau Lý Tín không còn gặp đám người Man kia nữa. Hắn tập trung tinh thần vào tất cả mọi cơ hội có thể giành tiền bạc về cho Cối Kê, các quan chức cấp cao ở Trường An sau khi nghe những lời họ nói đã rung động. Lý Tín và Lý Diệp đã thuyết phục được rất nhiều nhân vật lớn ở Trường An, khiến họ đều mềm lòng, giờ chỉ có nhân vật chủ chốt duy nhất vẫn chưa mềm lòng chính là Thừa tướng.
Thừa tướng thấy rằng, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra ở Trường An vào năm tới, một lượng lớn tiền sẽ phải đổ ra biên cương cung cấp cho quân đội chiến đấu với người Man. Những nơi như Cối Kê cứ tuỳ tiện chịu đựng qua ngày là được.
Nhưng hai vị lang quân nhà họ Lý đều không tin vào những điều nhảm nhí này: Triều đình đàn áp các tướng lĩnh ở biên cương đã nhiều năm và thường ngăn cản họ giao chiến. Bây giờ lại nói tới chi phí quân sự? Chẳng qua chỉ vì không muốn bỏ tiền ra chi cho Cối Kê mà thôi.
Mong muốn gặp mặt lang quân nhà Thừa tướng của Lý Tín lại càng trở nên mãnh liệt.
Họ đã hẹn nhau mấy lần, cuối cùng cũng hẹn gặp được con trai lớn của thừa tướng – Ngô Minh, anh ta suốt ngày bị cha của mình nhốt trong nhà. Ngô Minh sau khi bị nhốt nhiều ngày trong nhà, cuối cùng cũng được thả ra, lập tức ra ngoài vui chơi cùng bạn bè. Và rồi rất tự nhiên, các chàng trai bị hai vị lang quân Lý gia thu hút tới. Con trai lớn của Thừa tướng mắt phượng mày ngài, vẻ ngoài trông rất cà lơ phất phơ, lơ đễnh như thể hắn ta không quan tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng sau khi nghe được danh tính của hai vị công tử nhà họ Lý, bọn họ trở nên rất nhiệt tình.
Đặc biệt là khi cả nhóm bọn họ đến sòng bạc chơi, Lý Tín giúp Ngô Minh chơi thắng mấy ván, ánh mắt Ngô Minh nhìn Lý Tín trở nên thân thiết hơn.
Lý Tam Lang và kiểu người “thiếu niên ngỗ ngược” này trước nay chưa từng có điểm chung, toàn bộ quá trình anh đều cố gắng giữ nụ cười giả tạo, nhìn anh họ và con trai thừa tướng…. Anh họ từ trước đến nay vẫn luôn có thể hoà nhập ăn chơi vui đùa cùng đám người không ra gì như thế này. Lý Diệp trước đây vốn luôn khinh thường đám người như vậy, bây giờ có anh họ làm ví dụ, thái độ của thiếu niên cũng thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn không tài nào hoà nhập nổi với họ.
Đám thiếu niên chơi không tệ.
Đợi đến lúc hoàng hôn cáo biệt, Ngô Minh đã bị Lý Tín dỗ dành tới mức xưng hô anh em với Lý Tín luôn rồi.
Lý Tín nghĩ như vậy là đủ, liền chậm rãi mượn lời của cậu cả nhà thừa tướng để thuyết phục thừa tướng. Hắn nhìn ra vị lang quân này không có dã tâm, chắc là được thừa tướng chiều chuộng quá nên hơi ngốc nghếch một chút, rất dễ ra tay. Nhưng khi chia tay, Ngô Minh vẫn cùng những lang quân khác uống rượu, nghe hắn chuẩn bị về, Ngô Minh bỏ dở cuộc vui đến tiễn hắn.
Lý Tín được sủng thất kinh: Sức lây nhiễm của mình từ khi nào trở nên lớn mạnh thế rồi?
Cho đến khi đứng dưới gốc cây khô trước cửa quán rượu, Ngô Minh mới đỏ mặt, vân vê túi rút ra một cuộn thẻ tre đưa cho Lý Tín, “Nhị Lang, đây là thư tôi viết cho em Tiểu Thiền. Anh là anh họ em ấy, có thể giúp tôi đưa cho cô ấy không?”
Lý Tín: “…”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng đỏ bừng của người kia, hắn có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao?
Hắn chớp mắt, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu lại nghĩ tôi có thể giúp cậu đưa thư?
Lý Nhị Lang đột nhiên trở nên lạnh lùng, tên lang quân ngốc nghếch nhà thừa tướng bối rối lùi lại một bước, ngập ngừng nói: “Bởi vì… anh là anh họ của cô ấy?” Nhìn Lý Tín lạnh lùng cười, hắn không hiểu sao cảm thấy rất đáng sợ, thế là hắn liền nói thêm một câu tâng bốc, “Bởi vì… Anh và tôi có duyên với nhau?”
Lý Tín: “…”